Mãi cho đến một ngày, tôi nhận được một gói đồ do anh ấy gởi đến, khi mở ra, đó là một chiếc vòng ngọc đã vỡ được kết dính lại.
Năm 21 tuổi, tôi trải qua một giấc mộng.
Vào đời Đường, một cô gái trong trang phục Đường ngồi thất thần trên băng ghế gỗ trong ngôi chùa Vĩnh Thanh, một vị ni già tay cầm kéo đang xuống tóc cho cô. Cô gái lung linh nước mắt, một tay đang xoay tròn chiếc vòng ngọc trên cổ tay kia.
Người tặng chiếc vòng là một chàng thư sinh, chàng tặng cho cô gái ấy chiếc vòng ngọc phỉ thúy gia truyền và thề rằng sẽ không cưới ai khác ngoài cô. Nhưng cuối cùng, anh đã rời xa cô.
Một lọng tóc mượt mà rơi xuống, chiếc vòng ngọc cũng vuột khỏi tay cô gái trong trang phục đời Đường, nó vỡ tan.
Giấc mộng chỉ là bấy nhiêu.
Khi tôi học đại học, có nghiên cứu tiểu thuyết cổ điển “Hồng lâu mộng”. Ấn tượng mà tôi để lại cho người khác về mình là một cô bé vênh mặt lên trời, không biết trang điểm. Nhưng có một chi tiết mà rất ít người để ý đó là trên cổ tay tôi lúc nào cũng leng keng một chiếc vòng.
Vòng đeo tay do nhiều người tặng, mỗi ngày tôi đều thay chúng, không cố định. Nào là Cảnh Thái lam, sợi tay bạc, sợi tay xoắn, theo thời gian chúng được chất đầy trong hộp trang sức của tôi.
Vào một buổi chiều, trời đột nhiên mưa to nổi gió, tôi trú mưa bên dưới một căn nhà màu hồng, một người bán hàng già với khuôn mặt đầy những nếp nhăn cũng đến trú mưa. Một làn gió thổi qua, hàng trang sức trên quầy chạm nhau làm vang lên một âm thanh thanh thoát, vui tai. Tôi quay đầu lại, không khỏi ngạc nhiên. Toàn là vòng tay, mà là vòng ngọc đời Đường. Chiếc nào cũng đẹp hơn chiếc của tôi.
Trong lúc mải mê nhìn, đột nhiên tôi ngây người ra. Chiếc vòng đeo tay trong giấc mộng hôm đó xuất hiện trên kệ hàng của người bán hàng già, đúng là chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên tay cô gái trong trang phục đời Đường rơi xuống vỡ tan.
Tôi đã hỏi câu chuyện về chiếc vòng ngọc đó. Người bán hàng già kể: “Cô à, chiếc vòng ngọc này là vật gia truyền của nhà tôi đấy. Vào đời ông cố tôi, nó vốn là một cặp. Ông ấy tặng một chiếc cho một cô gái tên là Thu Nghi và xem nó như là vật đính hôn. Ông ta yêu người con gái ấy. Đáng tiếc, Thu Nghi lại là người hầu trong phủ, tuy xinh đẹp nhưng địa vị thấp hèn, nếu cưới cô ta sẽ làm mất thanh danh của gia đình. Bà cố biết được, tuyệt thực 7 ngày. Trong tình thế bất đắc dĩ, ông cố đã chấm dứt qua lại với Thu Nghi và dự tính sau này sẽ tìm cách cùng Thu Nghi bỏ trốn. Không ngờ, sự việc bị bà cố biết được, thế là tin đồn được lan ra, đó là ông cố đã cưới một cô gái giàu sang khác! Đến khi ông cố biết được chạy tìm Thu Nghi thì không biết cô đã đi về phương nào.
Sự ra đi của Thu Nghi là một cú sốc rất lớn đối với ông cố. Ông khống còn tâm trí để mưu cầu công danh nữa mà nguyện đi làm một người bán hàng rong chuyên thu mua vòng ngọc, ông hy vọng bằng cách này có thể tìm được Thu Nghi. Nhưng ông mãi mãi không tìm được chiếc vòng đó. Sau đó, ông nội tiếp tục tìm cho ông cố,... và nay tôi lại tiếp tục...”
Người bán hàng già nói xong, vô cùng xúc động.
Sau ngày hôm đó, chiếc vòng trên cổ tay tôi cuối cùng đã được cố định, đó là chiếc vòng phỉ thúy mà người bán hàng già tặng cho tôi.
Tháng hai đầu mùa xuân, một chàng trai tên là Chu Nhan gõ vang cánh cửa phòng ký túc xá của tôi. Anh là biên tập viên của một nhà xuất bản ở Thượng Hải đến giúp tôi hoàn thành một tập bản thảo.
Để đáp lại, tôi mời anh uống cà phê tại quán Tì Đức Bảo gần trường. Chu Nhan 30 tuổi, mặt mày khôi ngô tuấn tú. Anh nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm. Anh chú ý đến chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên tay tôi. Anh nhìn chăm chăm vào chiếc vòng, nhìn rất lâu.
Hôm sau, anh mang bản thảo của tôi trở về Thượng Hải.
Trong quá trình xuất bản sách, quan hệ giữa tôi và anh trở nên khăng khít, số lần điện thoại đường dài từ Thượng Hải mỗi ngày một nhiều. Rồi đến một hôm, tôi và anh tuy vẫn giữ ống nghe nhưng không nói nên lời.
Chu Nhan nói, vì tôi nên anh nhất quyết thành lập một nhà xuất bản để chỉ phục vụ cho việc phát hành tiểu thuyết của tôi. Lúc đó, ngày tốt nghiệp vẫn chưa biết là bao giờ nên tôi cố ý lạnh nhạt với anh. Rồi nhớ đến giấc mơ đó, tôi cảm thấy tình yêu bây giờ sao mông lung đến thế. Còn Chu Nhan thì mỗi ngày một yêu tôi say đắm.
Cho đến một ngày, tôi nhận được một gói đồ do anh ấy gởi đến, khi mở ra, đó là một chiếc vòng ngọc đã vỡ được kết dính lại. Trên tấm thiệp, Chu Nhan ghi như sau: “Vào đời Đường, một ni cô đã dùng phần đời còn lại của mình kết dính lại chiếc vòng ngọc này có lẽ với mong muốn ở kiếp sau, nó có thể bù đắp một phần cho sự nuối tiếc, tác thành tình yêu của một đôi trai gái chăng?”
Tôi đã khóc.
Ba năm sau, tôi và Chu Nhan cưới nhau.
HẾT
Đánh máy: hoi_ls
Nguồn: Tạp chí Kiến thức Ngày nay
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 16 tháng 1 năm 2024