Tiếng Kêu Nào Bên Kia Thời Tiết

du tử lê

Chương 1.

Tôi cố gắng để không biểu lộ một cảm xúc nào khi nói chuyện với D. qua điện thoại. Những hồi chuông ngân, reo, lục cục trong giọng nói của D., khiến tôi thấy mình như có tội. Một người có lỗi không chỉ với D. mà với ít nhất, hai người vắng mặt. Tôi hỏi D. có thể cho tôi đi Indiapolis? D. nói được chứ. "Bất cứ lúc nào anh muốn. Khoảng cách giữa Chicago và Indiapolis, trên dưới hai trăm miles. Với một chiếc xe tốt và thời tiết không xấu quá, chúng ta sẽ mất khoảng từ ba tới ba tiếng rưỡi..." D. kể líu lo, nhập nhoạng về đường đi, phong cảnh, cư dân của Indiana, những người bạn cùng, đặc điểm của vùng đất ấy.

Tựa một người bị cấm khẩu đã lâu, đột nhiên có lại tiếng nói, D. nói huyên thuyên, không thở. D. cũng không hỏi tôi, lý do muốn tới thành phố kia. Cuối cùng, D. mới nhớ ra rằng D. không thể đến đón tôi tại nhà Nguyễn.

"Chúng ta không thể có riêng với nhau một buổi nào sao?" D. hỏi.

"Anh tới đây một phần cũng chỉ vì D. ở thành phố này mà," tôi nghe dối trá gõ binh bong đầu mình.

"Sáng mai, tám giờ đúng, anh đợi D. ở ngã tư Broadway và đường số 11," tôi lấp liếm.

Từ ngày biết tin D. lập gia đình với một người ngoại quốc, hình ảnh D. gần như chết hẳn trong tôi. Thản hoặc, kỷ niệm cũ, những ngày tháng được dệt, thêu một cách hấp tấp, ngớ ngẩn bằng những lá thư, những cuộc trò chuyện qua điện thoại, kéo dài cả tiếng đồng hồ..., như những tăm nước hồ đồ sủi lên, tôi lại xấu hổ với những trang giấy (có thể đã không còn, ngay trong ký ức D.) Thản hoặc, kỷ niệm cũ, những ngày tháng được làm đầy bằng những hẹn hò, chiêm ngưỡng từng ngón tay, nâng niu từng sợi tóc, thưởng thức từng nốt tàn nhang trên thân thể D., như những tăm nước hồ đồ sủi lên, tôi lại ngượng, thẹn với chính mình. Phải tôi có một thời gian với D., như thế? Phải tôi từng ước mơ gập ghềnh, vẽ vời một tương lai khập khễnh lãng mạn với D? Phải tôi từng quả quyết, nếu mất D., chắc tôi không sống nổi? Phải tôi đã lý tưởng hóa D.? Cho tới khi nghe tin D. lấy chồng người ngoại quốc, tôi mới thấy tôi tồng ngồng nỗi trơ trẽn?

Mỗi chúng ta đều có chí ít, một nạn nhân trong tâm tưởng của riêng mình.

Tôi biết giờ phút này Thuyền đang làm gì ở Cali. Trong ký ức Thuyền, không hề có D. Tôi nhớ dường chưa bao giờ tôi đề cập về D., với Thuyền. Tôi cũng không hề bảo Thuyền, Chicago rất gần với Indianapolis, thành phố tôi đã tới và ở lại cách đây hai mươi bảy năm. Hai mươi bảy năm trước, một thời tuổi trẻ tôi.

Chương 1.

Tiến >>


Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 11 tháng 4 năm 2024