Dây Tơ Đồng

mỹ ngọc

1. Cún

Ngày mới chào đời, tôi cũng có tên Tây tên Mỹ như ai, nếu tôi nhớ không lầm tên tôi là “Cool”, thế mà từ ngày ông chủ Mít mang tôi về đây, ổng gọi riết, tên tôi bị đổi thành ” Cún” hồi nào không hay!

Chủ tôi dạo này đổi tánh hơi kỳ cục, lúc trước buổi sáng tôi đòi đi dạo mát ở công viên gần nhà, ông Mít lười dẫn tôi đi lắm. Nhưng dạo sau này chủ tôi siêng hơn, nhất là hai ngày cuối tuần. Mà nghĩ cũng lạ, đã bảo là đi tập thể dục mà cứ ra đến công viên là ông Mít kiếm ghế đá ngồi phịch xuống, rồi ôm cái điện thoại cầm tay nói miết! Tôi phải đứng đợi hoặc chỉ được đi loanh quanh đó thôi, nhìn các bạn tôi đi ngang với vẻ mặt kênh kiệu thật là dễ ghét! Có hôm tức mình, tôi quay lưng bỏ chạy, chủ tôi đâm hoảng, gọi giật ngược lại, lúc ấy mới chịu dắt cho tôi đi thêm một lúc rồi thả bộ về nhà.

Thỉnh thoảng tôi hay chuồn ra ngoài cho khuây khỏa, lần này lợi dụng sự sơ hở của chủ nhà, tính chạy ra ngoài hóng gió chút xíu rồi về, nhưng bị tổ trác! Đúng như người xưa có câu:”Ra đường gặp gái!”, mới ra cửa gặp một em, trông cũng được mắt, cứ nhìn thấy cái tướng đi ngoe nguẩy, nhí nha nhí nhảnh là tôi chịu hết nỗi, lẽo đẽo theo làm quen, ham tán tỉnh quên cả làm dấu lối về, thế là tôi đi lạc hồi nào không hay! Trên đường mò về nhà, đã bị lạc lung tung, đói bụng gần xỉu, thì lại gặp bà già Mỹ trắng thiệt kỳ thị, cứ xua đuổi tôi như đuổi tà, tôi chỉ tính gầm gừ cho bà ấy sợ chơi thôi, thấy bà ấy dụ khị tôi lại gần bằng miếng thịt thơm phức, tưởng chuyến này được cưng chiều, ai dè bà ấy chụp lấy tôi rồi bỏ lên xe chạy lòng vòng thiệt lâu. Tôi ăn no lại buồn ngủ, gió hiu hiu mát, lim dim được một lúc, thấy xe ngừng, giật mình tỉnh giấc ngó ra thấy chỗ lạ hoắc, đâu phải nhà của tôi đâu:” Điệu này là hết đường gặp lại chủ Mít của tôi rồi”.

Bà già bỏ tôi lên quầy, giao cho một cô gái trẻ:

” Tôi bắt được nó chạy rong ngoài đường và rất hung dữ, nó tính cắn tôi nữa đấy!”

“Bà an tâm, cứ giao cho chúng tôi, ở đây chúng tôi sẽ lo tất cả.”

Thôi rồi! Đây là trại tù chung thân của các đồng bạn như tôi. Thảo nào vừa đến nơi, tôi đã đánh hơi được nhiều mùi quen thuộc và ồn ào quá! Chủ tôi cưng tôi lắm, ở nhà một mình một cõi, cả một cái sân trước, sân sau rộng mênh mông, chiều chiều mát trời ra hóng gió, yên tĩnh. Buổi sáng, buổi tối có người dọn cơm nước cho ăn, chả bù lại chỗ này sao mà xô bồ, nhức đầu quá!

Giấy tờ làm xong, họ nhốt tôi vào tù, cái phòng bé tí có đến 5, 7 đứa đã ở trước tôi hồi nào rồi! Có đứa mặt rầu rĩ, chả thèm chào một tiếng khi tôi bước vào, có đứa thì gầm gừ, kênh kiệu kiểu ” dằn mặt”, làm như sợ bị chiếm mất phần ăn hay chỗ ngủ của nó không bằng, thật là khó ưa! Lúc này tôi mới thấy hối hận, nhớ chủ, nhớ nhà quá xá! Mặc dù đôi lúc cũng bực bội chủ Mít lắm, cứ đến các dịp lễ là bắt tôi trùm quần áo đủ kiểu không để cho tôi yên chút nào, cứ lôi tôi ra chụp hình, hết tấm này đến tấm khác! Vào đây rảnh quá hay sao không biết, đêm nào cũng thao thức nằm nhớ lung tung. Nhớ có một lần chủ Mít dẫn tôi đến nhà bạn, thả tôi ra sau vườn chơi, Trời! cái nhà gì thiệt là sang trọng, quý phái, tiếp khách nồng hậu thế không biết nữa. Tôi thích ở đầy, tha hồ chạy nhảy tung tăng, lại có kẹo ngọt rải đầy sân! Nhưng hơi lạ, mới nuốt có hai viên thôi mà sao nghe khó chịu trong người quá đi mất, sao chóng mặt thế này? Hay là tôi bị say nắng? Cảm hay trúng gió rồi chăng? Tôi chỉ kịp vào đến chân ông Mít là té lăn đùng, sùi bọt mép không còn biết trời trăng mây nước gì nữa hết. Ông Mít lập tức chở tôi vào nhà thương cấp cứu. Họ phải súc ruột tôi và giữ tôi nằm lại đêm đó. Té ra những viên kẹo ngọt đó là thuốc giết ốc! ” Lỗi tại tôi mọi đàng”, tôi hối hận quá, nhất là khi đón tôi ra khỏi nhà thương, nhìn cái mặt méo xẹo lúc nghe nói tiền phòng $200 đô một đêm chưa kể tiền Bác sĩ, tiền khám khẩn cấp, tôi thương ông Mít thiệt tình. Hình như lúc nào người ta cũng hối hận khi chuyện đã rồi cả!

Đã hai ngày trôi qua, tôi bị họ mang ra hết rút máu thử nghiệm đến nghe tim gan phèo phổi. Tôi muốn hét lên cho họ biết là:”Tôi rất khoẻ mạnh và chưa có điên đâu”! Chỉ mới có hai ngày mà tôi tưởng chừng như đã mấy tháng, tôi biết mình bị xuống ký lô vì biếng ăn. Một phần cũng tại vì phải ăn chung chạ, tụi đồng phòng bộ đói sao mà ăn mau quá, tật của tôi là phải ăn chậm nên hôm nào cũng đói meo.

Chiều qua nghe lão chủ trại tù nói chuyện với ai qua điện thoại hình như có nhắc đến tên tôi. Lão còn cả gan gọi thử tên tôi nữa, sao mà đúng phong phóc, tôi mừng ngoe nguẩy đuôi, mừng chẩy nước mắt, thiệt là cảm động khi có người “biết” tôi.

Sáng nay vừa thức dậy đã nghe có giọng nói quen thuộc phía trước phòng tiếp khách, nhìn trộm qua khe cửa, tôi mừng hết lớn luôn. Ai như chủ tôi đang đứng nói chuyện với lão cai tù. Chút sau tôi được mời ra nhận diện rồi lại bị mang vào phòng trở lại:” Ơ hay, tôi muốn theo chủ tôi về nhà, tôi chán ở đây lắm rồi! Trời đất ơi, thử nghiệm rút của tôi bao nhiêu ống máu rồi chưa đủ sao mà thử hoài vậy? Tôi chưa có điên đâu, sao chích thuốc hoài vậy?”

Thêm hai ngày kinh hoàng nữa tôi mới được ra khỏi tù. Chủ Mít đến đón tôi thật sớm, sau khi đóng tiền phạt để lãnh tôi ra, ông Mít tròng vào cổ tôi sợi dây chuyền mới toanh, khắc tên tôi và số điện thoại nhà. Tôi như kẻ chết đi vừa sống lại. Chuyến này tôi xin chừa cái tật đi hoang của tôi. Tôi đã biết ăn năn hối lỗi, trên xe, nghe những lời trách móc, rầy rà ” đáng yêu” của ông Mít mà tôi thấy vui gì đâu.

Nhưng rồi ngày lại ngày, trong vòng tay ấp yêu cuả chủ, cuộc sống quá an lành thanh nhàn, tôi lại thấy hình như thiếu vắng.

Tôi thường lén thả tâm hồn mơ đến “cái ngày ấy”. Cái ngày gặp “em” lần đầu tiên.

Cái ngày “Ra đường gặp gái!”, mới ra cửa gặp một em, trông cũng được mắt, cứ nhìn thấy cái tướng đi ngoe nguẩy, nhí nha nhí nhảnh là tôi chịu hết nỗi, lẽo đẽo theo làm quen, ham tán tỉnh quên cả làm dấu lối về, thế là tôi đi lạc hồi nào không hay…

Chỉ tiếc rằng không được như Lưu Nguyễn nhập Thiên Thai mà lịch sử cũng không thể nào trùng diễn. Cún tôi đành giữ mối tình câm cho riêng mình.

Mỹ Ngọc

11/2003

1. Cún

Tiến >>


Nguồn: My Ngoc Vota Flickr - https://baovecovang2012.wordpress.com/
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 10 năm 2024