- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Q.1 Chương 12: Đêm đầu tiên dài đằng đẵng.
- Q.1 Chương 13: Nô tài trong phòng Tứ gia.
- Q.1 Chương 14: Tiễn bước năm Khang Hi thứ ba mươi tám.
- Q.1 Chương 15.
- Q.1 Chương 16: Tứ gia tắm rửa.
- Q.1 Chương 17: Gia yến (một).
- Q.1 Chương 18: Gia yến (hai).
- Q.1 Chương 19: Dạ yến của Hoàng tử.
- Q.1 Chương 20: Dạ yến của Hoàng tử (Hai).
- Q.1 Chương 21: Dạ yến của Hoàng tử (Ba).
- Q.1 Chương 22: Cuộc sống về đêm.
- Q.1 Chương 23: Vốn không khuyên nhủ chỉ là tương bồi.
- Q.1 Chương 24: Bát phủ tụ họp (Một).
- Q.1 Chương 25: Bát phủ tụ họp (Hai).
- Q.1 Chương 26: Bát phủ tụ họp (ba).
- Q.1 Chương 27: Kinh nguyệt đầu tiên.
- Q.1 Chương 28: Hoa quế ﻏ Mùa xuân Tứ Nghi Đường.
- Q.1 Chương 29: Hương mùa hè.
- Q.1 Chương 30: Biên cương xa xôi.
- Q.1 Chương 31: Đêm trên thảo nguyên (Một).
- Q.1 Chương 32: Đêm trên thảo nguyên (Hai).
- Q.1 Chương 33: Đêm trên thảo nguyên (Ba).
- Q.1 Chương 34: Tiếng kèn bắt đầu mùa săn.
- Q.1 Chương 35: Lễ hội săn bắn mùa thu (Một).
- Q.1 Chương 36: Lễ hội săn bắn mùa thu (Hai).
- Q.1 Chương 37: Lễ hội săn bắn mùa thu (Ba).
- Q.1 Chương 38: Lễ hội săn bắn mùa thu (Bốn).
- Q.1 Chương 39: Tỉnh là tốt rồi.
- Q.1 Chương 40: Thuốc trị thương ❂ Da cáo.
- Q.1 Chương 41: Quay về Tứ phủ.
- Q.1 Chương 42: Ngươi đau không?.
- Q.1 Chương 43: Tử Cấm Thành tường đỏ ngói xanh.
- Q.1 Chương 44: Ta biết rồi.
- Q.1 Chương 45: Nha hoàn thông phòng.
- Q.1 Chương 46: Ra ngoài (Một).
- Q.1 Chương 47: Ra ngoài (Hai).
- Q.1 Chương 48: Tứ gia làm sao vậy?.
- Q.1 Chương 49: Ngoại truyện: Bí mật của Bát A Ca Dận Tự.
- Q.1 Chương 50: Nhược tắc như vân.
- Q.1 Chương 51: Nô tài của ta (Một).
- Q.1 Chương 52: Nô tài của ta (Hai).
- Q.1 Chương 53: Xứng lứa vừa đôi.
- Q.1 Chương 54: Một khắc cũng không thể mất đi.
- Q.1 Chương 55: Tuyết hóa trong lòng.
- Q.1 Chương 56: Vì tình mà sinh *.
- Q.1 Chương 57: Bất vi sở động.
- Q.1 Chương 58: Nô tài biết tội.
- Q.1 Chương 59: Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách biệt.
- Q.1 Chương 60: Ngày thu ở Tứ Nghi Đường * Hoa quế rơi.
- Q.1 Chương 61: Nắm chặt tay nàng.
- Q.1 Chương 62: Người nàng hâm mộ nhất.
- Q.1 Chương 63: Đi cùng ta.
- Q.1 Chương 64: Rượu ngấm trong lòng.
- Q.1 Chương 65: Bình yên trước giông bão.
- Q.1 Chương 66: Ôm thật chặt.
- Q.1 Chương 67: Trời xanh có tình.
- Q.1 Chương 68: Đôi môi chàng.
- Q.1 Chương 69: Chờ ta trở về.
- Q.1 Chương 70: Không thể nói ra.
- Q.1 Chương 71: Vẫn như ngày nào.
- Q.1 Chương 72: Giông tố sắp đến.
- Q.1 Chương 73: Tình yêu thiên hạ.
- Q.1 Chương 74: Nàng vẫn khỏe chứ?.
- Q.1 Chương 75: Không kịp.
- Q.1 Chương 76: Chỉ là nô tài.
- Q.1 Chương 77: Không bao giờ buông tay.
- Q.1 Chương 78: Như đã qua mấy đời.
- Q.1 Chương 79: Nàng là người của ta.
- Q.1 Chương 80: Việc vui tới cửa.
- Q.1 Chương 81: Không được rời xa ta.
- Q.1 Chương 82: Đồng cam cộng khổ.
- Q.1 Chương 83: Cầu xin tình yêu.
- Q.1 Chương 84: Dục vọng (15+).
- Q.1 Chương 85: Mềm mại.
- Q.1 Chương 86: Du thuyền (Một).
- Q.1 Chương 87: Du thuyền (hai).
- Q.1 Chương 88: Du thuyền (ba).
- Q.1 Chương 89: Tình không thể tỉnh.
- Q.1 Chương 90: Đêm vào Bát phủ (1).
- Q.1 Chương 91: Đêm vào Bát phủ (Hai).
- Q.1 Chương 92: Lửa giận của Tứ gia.
- Q.1 Chương 93: Tứ gia lại sao vậy?.
- Q.1 Chương 94: Sóng ngầm.
- Q.1 Chương 95: Ta không nóng.
- Q.1 Chương 96: Đồng hành.
- Q.1 Chương 97: Bầu bạn cùng chàng đi vào giấc ngủ.
- Q.1 Chương 98: Xem nàng làm thế nào.
- Q.1 Chương 99: Tần Hoài dạ bạc (Đêm đỗ bến Tần Hoài).
- Q.1 Chương 100: Gặp lại Hoằng Huy.
- Q.1 Chương 101: Đêm không ngủ.
- Q.1 Chương 102: Gặp lại tuyệt sắc.
- Q.1 Chương 103: Du du ngã tâm.
- Q.1 Chương 104: Tứ gia gặp thích khách.
- Q.1 Chương 105: Điên cuồng.
- Q.1 Chương 106: Bí mật của mỹ nhân.
- Q.1 Chương 107: Nụ hôn kẹo hồ lô.
- Q.1 Chương 108: Thân mật.
- Q.1 Chương 109: Đau đớn.
- Q.1 Chương 110: Trái tim hòa quyện.
- Q.1 Chương 111: Chân thành.
- Q.1 Chương 112: Đi cùng chàng.
- Q.1 Chương 113: Sóng gió nổi lên.
- Q.1 Chương 114: Cướp giữa đường.
- Q.1 Chương 115: Câu đố của Dận Đường.
- Q.1 Chương 116: Vết thương của Dận Tự.
- Q.1 Chương 117: Lời thề Chân Vân.
- Q.1 Chương 118: Sống chết có nhau.
- Q.1 Chương 119: Quấn quýt bên nhau.
- Q.1 Chương 120: Lưu luyến không rời.
- Q.1 Chương 121: Đường tình vẫn dài.
- Q.1 Chương 122: Rẽ mây nhìn trời.
- Q.1 Chương 123: Tình thế thay đổi.
- Q.1 Chương 124: Đêm trừ tịch ♫♪ trượng phu.
- Q.1 Chương 125: Nghìn vàng không đổi.
- Q.1 Chương 126: Hồ lặng sóng nổi lên.
- Q.1 Chương 127: Sóng gió quần khởi.
- Q.1 Chương 128: Cảm giác gia đình.
- Q.1 Chương 129: Tiểu biệt thắng tân hôn*.
- Q.1 Chương 130: Giá có thể một đêm bạc đầu.
- Q.1 Chương 131: Không ngừng yêu thương.
- Q.1 Chương 132: Hoảng loạn trong biệt trang.
- Q.1 Chương 133: Gông cùm.
- Q.1 Chương 134: Nếu biết.
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 190
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
Vân Yên và và mấy cô bé Phúc Nhi, Bích Nguyệt đều là tiện tịch, đều là những nha hoàn làm việc nặng thấp kém nhất trong điền trang. Những nha hoàn khác thường xem thường bọn họ, đùn đẩy tất cả các công việc nặng nhọc dơ bẩn nhất cho họ làm.
- Vân Yên, ngươi chuyển toàn bộ củi vào nhà bếp đi, nhanh lên một chút, chậm chạp là biết tay ta.
Một đại nha hoàn ăn mặc đơn giản chỉnh tề tay chống eo kiêu ngạo sai bảo nàng. Vân Yên buông cái chày đang giã gạo trong tay xuống, cung kính nói: "Vâng, tỷ tỷ." Đại nha hoàn thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, hất cằm xoay người bước đi.
- Quá coi thường người khác rồi, nó nghĩ mình là ai chứ!
Bích Nguyệt đang giã gạo bên cạnh nhịn không được nói nhỏ. Phúc Nhi vội vàng lấy khuỷu tay huých vào cánh tay con bé, nói:
- Bà cô nhỏ của tôi ơi, cô nhỏ giọng một chút, để người khác nghe thấy chúng ta lại gặp rắc rối.
Vân Yên tìm dây thừng, đi đến sân nhỏ bên kia, trong sân chất đầy một đống củi. Vân Yên ngồi xổm xuống, bắt đầu buộc thành từng bó một, chỉ một lát sau đầu đã ra đầy mồ hôi, trên tay cũng đã xuất hiện vài vết thương do bị củi gỗ đâm. Phàm là những a hoàn có chút thân phận đều không muốn làm những việc này, nhưng Vân Yên là tiện tịch. Đúng vậy, là nha hoàn tiện tịch thấp kém nhất, là nha hoàn tiện tịch đến xách giày cho chủ tử cũng không xứng. Đến nơi này, càng khiến nàng hồi tưởng lại số phận xuất thân quyết định cuộc sống của con người như thế nào. Vì vậy, hai người Bích Nguyệt, Phúc Nhi có thể thỉnh thoảng thừa dịp không có người để oán trách, oán trách những nha hoàn coi thường họ, oán trách ông trời, oán trách xuất thân chính mình, nhưng Vân Yên vẫn không kêu rên một tiếng khi làm việc. Làm việc thì có gì không tốt? Ít nhất không phải nghĩ chuyện kiếp trước kiếp này, sẽ không còn nhớ lại những ký ức vỡ vụn về hy vọng xa vời. Dù là kiếp nào, nàng cũng không có thời gian để thương hoa than nguyệt. Đó là công việc của những tiểu thư nhà có tiền.
Nàng bắt đầu chuyển từng bó từng bó một, cố hết sức khiêng vào phòng chứa củi. Quần áo bằng vải thô đã bị mồ hôi thấm ướt, nàng cũng không hề để ý. Trên khuôn mặt non nớt thanh tú không có bất cứ cảm xúc nào. Làm cho đến giữa trưa, cuối cùng cũng vất vả chuyển xong đống củi trên mặt đất. Cơm của hạ nhân trong phòng bếp cũng bị vét hết sạch, Vân Yên đành ôm một bụng rỗng quay lại phòng giã gạo.
- Vân Yên, qua đây, tôi và Bích Nguyệt giấu cho cô một cái bánh bao nè.
Phúc Nhi lấy một bọc giấy dầu gói bánh bao từ trong tay áo ra.
Vân Yên nhìn cái bánh bao, lại nhìn hai cô bé đều mặc quần áo vải thô. Cúi đầu mấp máy đôi môi khô nứt:
- Cám ơn hai người, Phúc Nhi, Bích Nguyệt.
- Còn không mau đi rửa tay, mau ăn đi, nhân lúc nó còn nóng.
Bích Nguyệt giả bộ trừng mắt với Vân Yên. Vân Yên mỉm cười đi tới thùng nước múc nước rửa tay. Đau như bị muối xát. Xòe tay ra xem, chi chít những vết thương mới và vết thương cũ chồng chất lên nhau. Nàng thở dài một tiếng, đôi tay này, quả là xách giày cho người ta cũng không xứng mà.
Rửa tay xong cầm lấy bánh bao, từng miếng từng miếng một ăn hết, cảm giác đói tới mức lưng dán bụng cũng giảm đi phân nửa. Nàng vội vàng tiếp tục cùng hai cô bé bắt đầu giã gạo.
Một hai canh giờ luôn chân luôn tay trong nhà bếp đến trước giờ chuẩn bị cơm tối, ba người cuối cùng cũng nâng cái lu đựng gạo đã giã xong lên chuyển đi. Vừa đặt cái lu xuống, không kịp lau mồ hôi, bỗng nghe thấy giọng nói của quản gia vang lên bên ngoài, mọi người đều nhòm vào trong sân.
- Có chuyện gì vậy?
Bích Nguyệt ngó đầu ra ngoài cửa xem xét.
- Chúng ta mau ra xem thế nào đi, chắc quản gia muốn giáo huấn gì rồi.
Phúc Nhi vội vàng kéo Vân Yên cùng Bích Nguyệt bên cạnh. Ba người nhanh chóng chạy vào trong sân, đã có một đám hạ nhân tập trung ở đó. Một bà quản gia gầy gò đứng ở phía trước.
- Đã đến đông đủ hết chưa? Sau này cứ lười biếng thế này thì định làm việc ở phủ hoàng tử thế nào?
Giọng nói sắc bén của bà quản gia vang lên bắt đầu giáo huấn.
- Quản gia dạy bảo đúng ạ, mọi người đã đến đủ rồi ạ.
Gã sai vặt đứng đầu bước lên vừa cười vừa trả lời..Quản gia nhìn đám nô tài đứng đông nghịt trong sân, ai cũng cúi gằm đầu xuống, tằng hắng một cái bắt đầu lên tiếng:
- Hiện tại các ngươi đứng đúng vị trí, xếp thành hàng cho ta.
Nàng, Phúc Nhi và Bích Nguyệt ba người xem xét lại vị trí của nhau, cùng giúp mọi người xếp thành một hàng.
- Mấy ngày trước, Vạn Tuế Gia đã chỉ dụ cho các vị hoàng tử trưởng thành được mở đường xây phủ. Trong đó có kỳ chủ kỳ Tương Bạch của chúng ta – Tứ Bối Lặc và Bát Bối Lặc, đây là chuyện lớn vô cùng quan trọng. Các ngươi bình thường cũng gọi chân tay nhanh nhẹn, quy củ nên dạy cho các người các ngươi đều đã biết. Hiện tại hai phủ bối lặc vừa mới xây, lại gần nhau, đúng lúc này cần đến hạ nhân, các ngươi vô cùng có phúc, có thể vào được phủ hoàng tử là phúc khí mà bao nhiêu người mấy đời không tu được! Các ngươi tới đấy nhất định phải cẩn thận chăm chỉ, nếu không cẩn thận đầu của các ngươi!
Bài giáo huấn dài đầy kích động của quản gia đã khiến các hạ nhân trong sân xôn xao hẳn lên.
- Các ngươi trật tự!
Quản gia quát lớn một tiếng, âm thanh như ong vỡ tổ phía dưới bỗng nhiên im bặt.
- Các ngươi tách thành hai nhóm, số lẻ đến phủ Tứ gia, số chẵn đến phủ Bát gia.
Những hạ nhân xung quanh bắt đầu báo số của chính mình, Vân Yên đứng ở giữa Phúc Nhi và Bích Nguyệt, đợi sau khi Phúc Nhi báo số chẵn thì Vân Yên chính là số lẻ, Bích Nguyệt lại là số chẵn. Ba người họ cứ ba mặt nhìn nhau như vậy rồi tự động tách ra thành hai nhóm.
Sau khi giáo huấn kết thúc, hạ nhân đều tung tăng như chim sẻ quay về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngày hôm sau đến phủ hoàng tử báo danh. Nghe nói Tứ Bối Lặc và Bát Bối Lặc là hai hoàng tử trưởng thành được đương kim hoàng thượng sủng ái nhất đấy.
Ba người Phúc Nhi, Bích Nguyệt, Vân Yên trên đường quay trở lại phòng cho hạ nhân đều không nói gì.
Trở lại căn phòng đơn sơ, vành mắt Phúc Nhi hoe hoe đỏ kéo tay Vân Yên:
- Vân Yên, từ nay về sau chúng ta không thể làm bạn được nữa rồi, cô phải tự chăm sóc cho chính mình đấy nhé.
- Không phải quản gia nói rằng hai phủ Bối Lặc gần nhau sao, có lẽ có lúc chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Bích Nguyệt tiếp lời nói.
"Ừ" Vân Yên cúi đầu trả lời, yên lặng nắm tay hai người.
- Tỷ tỷ, hai tỷ cũng phải cẩn thận đấy.
- Nghe nói, Bát Bối Lặc nổi danh là Bối Lặc hiền đức, có phải không?
Bích Nguyệt túm tay áo Phúc Nhi.
- Hình như là vậy, chỉ là không biết chủ tử Tứ Bối Lặc của Yến Vân là người như thế nào nhỉ? Ít người nhắc tới quá.
Phúc Nhi ngước đầu lên nhìn Vân Yên. Vân Yên chỉ lắc đầu. Nàng tuy là một cô gái xuyên không, nhưng đáng tiếc chỉ là một cô sinh viên khoa học tự nhiên tốt nghiệp đại học Tam Lưu, không thông thạo lịch sử lắm. Con trai của Khang Hi lại quá nhiều, nàng cũng không rõ là ai với ai. Về phần đi đâu làm việc cho ai, Tứ Bối Lặc, Bát Bối Lặc hay Bối Lặc nào đó đều là vận mệnh do ông trời đưa đẩy, Vân Yên đã sống nửa đời người, sẽ không bị những chuyện này làm mình thấp thỏm không yên.
Ba người vừa líu ríu nói chuyện, vửa thu dọn hành lý chỉ vẻn vẹn vài bộ quần áo chuẩn bị ngày mai rời khỏi chỗ này, cười cười nói nói đến đêm khuya mới ngủ.
Lúc này không ai biết được, số phận đang chờ đợi ba người phía trước là như thế nào?
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 3 tháng 4 năm 2024