Năm 1976, có lần tôi cùng một số văn nghệ sĩ trẻ khác, được ông Võ Văn Kiệt mời lên một chiếc du thuyền nhỏ đi ra huyện Duyên Hải (Cần Giờ).
Chính tại cái vùng đồng chua nước mặn này, tôi đã gặp một anh bí thư xã cũng trẻ như tôi hồi đó.
Tuy chỉ trò chuyện với anh chừng một tiếng đồng hồ, nhưng tôi thật sự kinh ngạc khi nhận ra rằng mình đã gặp một existentialiste, một anh chàng hiện sinh chính hiệu, trơ trụi như bụi cây đơn độc giữa bưng biền.
Từ giây phút ấy, tôi biết rằng anh bí thư xã này sẽ là nhân vật chính trong một tác phẩm mà sau này nhà xuất bản Văn Học đã ấn hành với nhan đề HOA DẠI LANG THANG.
Năm 2008 tác phẩm này được chọn in trong “Tuyển Tập Đào Hiếu – Tập 2” do Kim Thư Production ấn hành tại Hoa Kỳ.
KỲ 1
Hai cha con đối mặt nhau trong phòng khách, người cha vừa đi xa về, tay xách vali. Cô gái tóc rối, quần bò sờn rách, sơ mi nhàu nát, không đeo nữ trang, kể cả đồng hồ.
Hai cha con đụng đầu ngay cầu thang khi một người sắp ra đi một người vừa trở về.
-Ăn mặc gì kỳ cục vậy con?
-Mất sạch quần áo.
Ông Phi Mã cười lớn, ném cái va li lên ghế bành.
Phượng mở tủ lạnh lấy cho ba lon bia và cho mình trái táo.
-Ba thay đồ đi.
Nhưng hai cha con lại ngồi nơi ghế bành.
-Con mất hết đồ đạc thực à?
-Con cho tụi bạn hết rồi. Có những lúc con chán ăn mặc sang trọng, mốt miết nhảm nhí.
-Không còn bộ nào ngoài bộ đang mặc sao?
-Không.
Phượng thảy quả táo vào giỏ rác, cười, nhìn ba một cách âu yếm:
-Thôi, ba đừng quan tâm. Công việc của ba thế nào?
-Bình thường. Có một chiếc Mustang thể thao rất đẹp. Chắc con sẽ thích.
-Con đi cái xe cũ được rồi.
Ông Phi Mã cởi áo vét máng trên ghế, tháo cà vạt. Phượng đến trước mặt ba, quỳ xuống tháo giày cho ông.
-Ba à, Phượng nói, con tính xin ba đi du lịch một chuyến.
-Con đang ôn thi đại học mà.
-Không thi nữa.
-Nhưng con đi đâu?
-Duyên Hải.
-Duyên Hải có gì mà đi. Toàn sình lầy.
-Con thích vậy. Ði trong một tuần.
-Ði ngay bây giờ?
-Bây giờ con đi phố một lát.
Phượng đem đôi giày xếp vào giá.
-Nếu ba chưa ăn cơm thì ra phố ăn với con.
-Ba không đói.
-Thôi, con đi đây.
Ông Phi Mã đứng dậy đi ra cửa, nhìn theo cô con gái.
Chiếc Toyota 800 cũ kỹ từ trong gara chạy vụt ra sân làm ông hoảng hồn. Không phải vì Phượng lái ẩu nhưng vì cái xe. Ðầu xe sụm một bên, đèn bể nát, kính chắn gió nứt rạn.
Phượng ló đầu ra cửa xe cười rất tươi, mái tóc cháy nắng.
Phượng có vẻ thích thú về sự ngạc nhiên của ba, cô hỏi:
-Ba sợ hả?
Người cha không trả lời, nghiêm mặt hỏi:
-Con đụng ai vậy?
-Ðụng gốc cây. Nhưng không hề hấn gì.
-Xe như vậy mà đi sao?
Nhưng chiếc Toyota 800 đã vọt ra cổng, rổn rảng những tiếng động của sắt thép.
KỲ I
Tiến >>
Nguồn: https://daohieuvn.wordpress.com - NXB Hoài Niệm
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 10 tháng 5 năm 2023