- CHƯƠNG 1
- CHƯƠNG 2
- CHƯƠNG 3
- CHƯƠNG 4
- CHƯƠNG 5
- CHƯƠNG 6
- CHƯƠNG 7
- CHƯƠNG 8
- CHƯƠNG 9
- CHƯƠNG 10
- CHƯƠNG 11
- CHƯƠNG 12
- CHƯƠNG 13
- CHƯƠNG 14
- CHƯƠNG 15
- CHƯƠNG 16
- CHƯƠNG 17
- CHƯƠNG 18
- CHƯƠNG 19
- CHƯƠNG 20
- CHƯƠNG 21
- CHƯƠNG 22
- CHƯƠNG 23
- CHƯƠNG 24
- CHƯƠNG 25
- CHƯƠNG 26
- CHƯƠNG 27
- CHƯƠNG 28
- CHƯƠNG 29
- CHƯƠNG 30
- CHƯƠNG 31
- CHƯƠNG 32
- CHƯƠNG 33
- CHƯƠNG 34
- CHƯƠNG 35
- CHƯƠNG 36
- CHƯƠNG 37
- CHƯƠNG 38
- CHƯƠNG 39
- CHƯƠNG 40
- CHƯƠNG 41
- CHƯƠNG 42
- CHƯƠNG 43
- CHƯƠNG 44
- CHƯƠNG 45
- CHƯƠNG 46
- CHƯƠNG 47
Con tàu lao đi vùn vụt với guồng quay bất ổn đầy giận dữ. Nó phải dừng chân ở các trạm thường xuyên hơn, nơi nó sẽ nôn nóng đứng chờ trong giây lát rồi lại tiếp tục tấn công thảo nguyên. Nhưng biến động mà nó gây ra lại quá đỗi nhỏ bé. Thảo nguyên chỉ khẽ dập dờn, như một chiếc chăn hồng mênh mông bị rũ nhẹ một cách thờ ơ. Tàu chạy càng nhanh thì những chuyển động dập dờn ấy lại càng trôi nổi trong gió với vẻ nhạo báng.
Guy rời mắt khỏi khung cửa sổ, tiếp tục ngồi dính chặt vào ghế.
Miriam sẽ cố gắng trì hoãn vụ ly dị lâu nhất có thể, anh nghĩ thầm. Vì tiền, có khi cô ta còn chẳng muốn ly dị cũng nên. Cứ thế này thì liệu anh có thể thật sự cắt đứt với cô ta không?
Anh bắt đầu nhận ra sự căm ghét đang dần làm tê liệt suy nghĩ của mình, tạo ra những lối rẽ nhỏ tối tăm trên con đường mà logic đã chỉ ra khi anh còn ở New York. Anh có thế cảm nhận Miriam đang ở trước mặt, không còn xa xôi, làn da hồng hào và rám nắng, đầy tàn nhang, phát ra hơi nóng bệnh tật, như thảo nguyên bên ngoài khung cửa sổ kia. Sưng sỉa và thô lỗ.
Anh tìm thuốc lá trong vô thức, lần thứ 10 nhớ tới quy định không được phép hút thuốc trong toa cao cấp, nhưng cuối cùng vẫn rút ra một điếu. Anh gõ điếu thuốc lên mặt đồng hồ rồi xem giờ, như thể điều đó vẫn còn có ý nghĩa trong ngày hôm nay, 5 giờ 12 phút. Anh đút điếu thuốc vào khóe miệng trước khi đưa que diêm lên. Thế rồi que diêm trên tay được thay thế bằng điếu thuốc, anh hít vào từng hơi thật đều và chậm rãi. Hết lần này tới lần khác, đôi mắt nâu của anh rơi xuống vùng đất bướng bỉnh và hấp dẫn bên ngoài cửa sổ kia. Một bên cổ áo mềm mại hơi vểnh lên. Trên hình ảnh phản chiếu được ráng chiều in lên cửa kính, viền cổ áo trắng dọc quai hàm gợi lại phong cách ăn mặc của thế kỷ trước, cũng giống như mái tóc đen được vuốt cao, rũ xuống trên đỉnh đầu rồi thu gọn lại sau gáy. Mái tóc vuốt lên và đường dốc của chiếc mũi dài khiến vẻ ngoài của anh mang theo nét mạnh mẽ và bạo dạn, dù hàng lông mày ngang rậm rạp và khuôn miệng lại cho thấy sự trì trệ và bảo thủ. Anh mặc một chiếc quần vải flannel phẳng phiu, áo khoác sẫm màu rũ xuống trên cơ thể dong dỏng và có màu tím nhạt ở những nơi được ánh sáng chiếu vào, cà vạt len màu cà chua được thắt cẩn thận.
Anh không nghĩ Miriam sẽ có bầu trừ phi cô ta muốn. Điều đó cũng có nghĩa là người tình của cô ta có ý định cưới xin. Nhưng vì sao cô ta lại gọi cho anh? Cô ta không cần sự có mặt của anh thì mới có thể nộp được đơn ly dị. Và vì sao anh cứ lặp lại những luận điệu ngu ngốc mà anh đã nghĩ tới cách đây 4 ngày khi nhận được thư của cô ta? 5 hay 6 dòng gì đó bằng nét chữ viết tay tròn trịa của Miriam chỉ nói rằng cô ta sắp có con và muốn gặp anh. Anh lập luận rằng việc cô ta có bầu sẽ đảm bảo cho vụ ly dị được tiến hành, nhưng vì sao lúc này anh lại thấy lo lắng cơ chứ? Điều khiến anh bị tra tấn nhất là ở một vùng đất sâu thẳm trong tâm hồn, anh thấy ghen tị vì cô ta đang mang thai con của một người đàn ông khác, nhưng lại từng bỏ đi đứa con của anh. Không, anh tự nhủ rằng chẳng có gì ngoài cảm giác xấu hổ khiến anh bực bội, xấu hổ vì anh đã từng yêu một người như Miriam. Anh dập tắt điếu thuốc lên mặt lò sưởi. Đầu thuốc lăn xuống chân và anh đá nó vào phía dưới lò sưởi.
Hiện giờ, có rất nhiều thứ để hướng tới. Ly dị, công việc ở Florida - gần như chắc chắn Ban giám đốc sẽ duyệt các bản vẽ của anh và trong tuần này thôi, kết quả sẽ ngã ngũ - rồi cả Anne nữa. Bây giờ, anh và Anne đã có thể bắt đầu lên kế hoạch được rồi. Hơn 1 năm qua, anh đã chờ đợi, cáu bẳn, mong đợi chuyện này xảy ra để anh được tự do. Cảm nhận được sự hạnh phúc đang bùng nổ một cách dễ chịu, anh thả lỏng người trên chiếc ghế xa hoa. Thật sự, suốt 3 năm qua, anh vẫn mong chờ chuyện này xảy ra. Anh có thể trả tiền để ly dị, tất nhiên, nhưng anh chưa bao giờ gom góp được nhiều tiền tiết kiệm như lúc này. Không có nhiều phúc lợi vì anh không làm việc ổn định ở một công ty nào, khởi nghiệp là một kiến trúc sư chưa bao giờ là một điều dễ dàng và ngay cả bây giờ cũng vậy. Miriam chưa bao giờ đòi lấy thu nhập của anh, nhưng cô ta yêu sách anh theo cách khác, nói chuyện về việc anh ở Metcalf như thể họ vẫn còn tốt đẹp lắm, như thể anh tới New York chỉ để thể hiện bản thân và cuối cùng sẽ đưa cô ta tới cùng. Thỉnh thoảng, cô ta lại viết thư vòi tiền anh, những khoản tiền nhỏ thôi nhưng rất phiền nhiễu, anh vẫn gửi bởi vì cô ta có thể thản nhiên khởi động một chiến dịch chống lại anh ở Metcalf, mà mẹ anh thì vẫn đang ở đó.
Một chàng trai trẻ tóc vàng, cao ráo, mặc bộ vest màu nâu đồng vừa ngồi phịch xuống chiếc ghế trống đối diện Guy và nở một nụ cười có phần thân thiện, sau đó dịch người vào trong góc. Guy liếc nhìn khuôn mặt nhỏ thó, xanh xao của cậu ta. Có một cái mụn lớn ở giữa trán cậu. Guy lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chàng trai ngồi đối diện có vẻ đang đấu tranh xem nên bắt chuyện hay đánh một giấc. Khuỷu tay của cậu ta liên tục trượt dọc bục cửa số và mỗi khi hàng lông mi rậm rạp mở ra, đôi mắt xám đỏ quạch lại nhìn anh cùng với một nụ cười mỉm trên môi. Có lẽ cậu ta đang ngà ngà say.
Guy mở sách ra đọc, nhưng đầu óc anh lại đi lang thang ngay sau một nửa trang giấy. Anh ngẩng lên khi hàng bóng đèn huỳnh quang trắng lập lòe chiếu xuống từ nóc toa tàu, ánh mắt vẩn vơ chạm vào một điếu xì gà chưa được châm đang xoay tròn lơ đãng bởi một bàn tay xương xẩu sau lưng ghế, sau đó anh nhìn vào hàng chữ viết hoa được lồng vào nhau đang lắc lư trên một sợi dây vàng mỏng vắt qua cà vạt của chàng trai ngồi đối diện. Hàng chữ ấy là CAB, chiếc cà vạt bằng lụa xanh lục, bên trên là những cây cọ chướng mắt màu da cam được vẽ bằng tay. Cơ thể thon dài mặc bộ đồ màu nâu đồng ấy đang nằm duỗi ra một cách ẻo lả, đầu ngả ra phía sau khiến cho cái nhọt lớn hoặc vết sưng trên trán kia trông như một ngọn núi lửa sắp phun trào. Đó là một khuôn mặt thú vị, dù Guy không biết vì sao. Trông nó chẳng già cũng chẳng trẻ, không thông tuệ cũng chẳng hoàn toàn ngu đần. Giữa vầng trán dô hẹp và quai hàm nhô ra, mọi thứ hõm xuống một cách nguyên thủy, hõm sâu nơi miệng hằn thành một đường thẳng, nhưng sâu nhất thì phải nói đến cái hõm xanh chứa hai mi mắt nhỏ hình vỏ sò. Da dẻ mịn như con gái, thậm chí là trơn nhẵn, như thể mọi bụi bẩn đã được rút sạch đế nuôi dưỡng cái mụn.
Trong giây lát, Guy lại đọc sách. Các con chữ dần có ý nghĩa và bắt đầu xua tan sự lo lắng trong anh. Nhưng Plato * có thể giúp gì cho anh trong chuyện Miriam cơ chứ, một giọng nói trong lòng anh cất tiếng hỏi. Nó đã hỏi anh câu đó ở New York, nhưng anh vẫn mang cuốn sách theo, một cuốn sách cũ từ lớp triết hồi trung học, có lẽ là một sự tùy hứng để bù đắp cho việc anh phải tới gặp Miriam.
* Plato (427 - 347 trước Công nguyên), là nhà đại hiền triết và nhà giáo dục của Hy Lạp cổ, đồng thời cũng là một trong các nhà tư tưởng quan trọng nhất, đã viết ra nhiều tác phẩm giá trị, tạo nên ảnh hưởng rộng lớn trong nền Triết học phương Tây.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt chạm vào hình ảnh của chính mình đang vuốt phẳng cổ áo cong tớn. Anne luôn giúp anh làm việc đó. Đột nhiên, anh cảm thấy bất lực khi không có cô. Anh chuyển tư thế, vô tình va vào bàn chân duỗi ra của chàng trai đang ngủ, thích thú quan sát khi hàng lông mi của cậu ta nhíu lại rồi mở ra. Đôi mắt đỏ quạch hẳn đã tập trung nhìn anh từ nãy đến giờ qua hàng lông mi.
“Xin lỗi,” Guy lầm bầm.
“Không sao,” cậu ta nói, ngồi thẳng dậy và lắc đầu thật mạnh. “Chúng ta đang ở đâu?”
“Đang vào Texas.”
Chàng trai trẻ lấy một bình rượu bẹt bằng vàng ra khỏi túi áo trong, mở bình, rồi chìa ra mời anh một cách lịch sự.
“Không, cảm ơn,” Guy nói. Guy nhận thấy người phụ nữ ngồi bên kia lối đi, người đã mải mê đan len đến nỗi không hề ngẩng đầu lên từ St. Louis, đang liếc sang nhìn khi cái bình được dựng thẳng dậy và nắp chai bằng kim loại bật ra.
“Anh đi đâu thế?” Nụ cười của cậu như một vầng trăng mảnh bị ướt.
“Metcalf,” Guy nói.
“À. Một thị trấn xinh xắn, Metcalf. Đi công tác à?” Cậu ta chớp đôi mắt mệt mỏi một cách lịch sự.
“Phải.”
“Anh làm nghề gì vậy?”
Guy miễn cưỡng ngẩng lên khỏi sách. “Kiến trúc sư.”
“Ồ,” với vẻ hứng thú trầm ngâm. “Xây nhà, kiểu thế á?”
”Phải.”
“Tôi không nghĩ là mình đã giới thiệu bản thân.” Cậu ta hơi nhỏm người dậy. “Bruno. Charles Anthony Bruno.”
Guy khẽ bắt tay cậu ta. “Guy Haines.”
“Rất vui được gặp anh. Anh sống ở New York à?” Giọng nam trung khàn khàn nghe có vẻ giả tạo, như thể cậu ta đang nói chuyện để tự đánh thức bản thân vậy.
“Phải.”
“Tôi sông ở Long Island. Tới Santa Fe để nghỉ ngơi vài ngày. Anh đã bao giờ tới Santa Fe chưa?”
Guy lắc đầu.
“Một thị trấn tuyệt vời để thư giãn.” Cậu ta mỉm cười, để lộ ra hàm răng xấu xí. “Tôi đoán ở đó chủ yếu là các kiến trúc sư người Anh-điêng nhỉ?”
Một người soát vé dừng lại trong lối đi, lật vé. “Ghế của anh đấy à?” Ông ta hỏi Bruno.
Bruno dựa vào góc ghế của mình một cách sở hữu.“Phòng khách ở toa bên cạnh.”
“Số 3?”
“Tôi đoán thế. Phải.”
Người soát vé đi tiếp.
“Mấy gã này!” Bruno lầm bầm. Cậu ta cúi người xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ một cách thích thú.
Guy tiếp tục đọc sách, nhưng vẻ chán chường phiền phức của người kia và cảm giác cậu ta sắp sửa nói gì đó khiến anh không sao tập trung nổi. Guy cân nhắc xem có nên đi ăn tối không, nhưng vì lý do nào đó mà anh vẫn quyết định ngồi yên tại chỗ. Con tàu lại đang đi chậm lại. Khi Bruno trông như sắp mở miệng, Guy lập tức đứng dậy, lẩn vào toa bên cạnh, rồi trước khi tàu dừng hẳn, anh đã nhảy qua các bậc thang để chạm mũi giày xuống nền đất lạo xạo.
Không khí vùng thôn quê thấm đẫm mùi chiều tà, phả từng đợt vào người anh giống như một chiếc gối ngột ngạt. Có mùi của gió bụi, của những viên sỏi bị nung dưới ánh nắng, mùi của dầu và kim loại nóng hầm hập. Anh đã đói ngấu và đang nấn ná gần quán ăn, đi qua đi lại với từng sải chân chậm rãi, hai tay đút vào trong túi quần, hít thở thật sâu, dù chẳng hề thích làm thế chút nào. Những dải ánh sáng xanh, đỏ và trắng rì rì chiếu về bầu trời phía nam. Anh thầm nghĩ ngày hôm qua, Anne có thể đã đi qua tuyến đường này trên hành trình tới Mexico của cô. Anh đáng ra có thể đi cùng cô. Cô đã muốn anh đi cùng tới tận Metcalf. Anh đã có thể rủ cô nghỉ lại qua đêm và thăm mẹ anh, nếu không phải vì Miriam. Mà cho dù có Miriam đi nữa, giá mà anh là kiểu người khác, giá mà, anh có thể mặc kệ hết thảy. Anh đã kể cho Anne về Miriam, gần như tất cả mọi chuyện, nhưng anh không thể chịu nổi suy nghĩ gặp mặt cô ta. Anh đã muốn đi tàu một mình để ngẫm nghĩ. Cho tới giờ anh đã nghĩ gì nào? Mà thật ra thì từ bao giờ mà suy nghĩ và lập luận trở nên có tác dụng trong những vấn đề liên quan tới Miriam vậy?
Người soát vé cất giọng cảnh báo, nhưng Guy vẫn đi qua đi lại cho tới giây cuối cùng, rồi lao lên toa tàu sau nhà ăn.
Người phục vụ chỉ vừa mới ghi xong những món anh gọi thì một chàng trai tóc vàng xuất hiện ở cửa toa, lảo đảo, trông có phần ngỗ ngược với một điếu thuốc lá ngắn ngủn ngậm trong miệng. Guy gần như đã gạt cậu ta ra khỏi tâm trí, giờ bóng dáng lều khều rỉ sét ấy chỉ như một ký ức mơ hồ không mấy dễ chịu. Cậu ta đã mỉm cười khi liếc thấy anh.
“Tưởng anh nhỡ tàu rồi chứ,” Bruno nói một cách hớn hở trong khi kéo một chiếc ghế ra.
“Nếu cậu không phiền, Bruno, tôi muốn được riêng tư trong chốc lát. Tôi có vài chuyện cần nghĩ thông suốt.”
Bruno dụi điếu thuốc lá đang cháy trên tay và ngây người ra nhìn anh. Cậu ta say hơn lúc trước. Gương mặt dường như đang nhòe đi ở các góc cạnh. “Chúng ta có thể được riêng tư trong chỗ của tôi. Chúng ta có thể ăn tối ở đó. Như thế thì sao?”
“Cảm ơn, tôi thích ở lại đây hơn.”
“Ồ, nhưng tôi đã quyết rồi. Phục vụ!” Bruno vỗ tay. “Anh có thể đưa món ăn của quý ông này tới phòng khách số 3 và mang cho tôi một miếng bít tết chín tái cùng với khoai tây chiên và bánh táo không? Cả 2 cốc rượu Scotch pha soda nhanh hết mức có thế nữa, thế nào?” Cậu ta nhìn Guy và mỉm cười, nụ cười đăm chiêu nhẹ nhàng. “Được chứ?”
Guy đấu tranh nội tâm, rồi đứng dậy và đi cùng cậu ta. Thực ra thì làm như vậy cũng có vấn đề gì đâu? Không phải anh đã chán ngấy bản thân rồi sao?
Không cần đến rượu Scotch mà chỉ cần cốc và đá. 4 chai Scotch dán nhãn vàng nằm xếp hàng trên một chiếc vali bằng da cá sấu là chốn gọn gàng duy nhất trong căn phòng nhỏ. Những chiếc vali cùng rương quần áo đã chặn mọi lối đi, chỉ trừ một mê cung nhỏ ở giữa phòng, trên sàn nhà vương vãi đầy quần áo thể thao cùng các dụng cụ, vợt tennis, một túi gậy golf, vài cái máy ảnh, một giỏ mây có giấy lót màu tím đựng hoa quả cùng rượu vang bên trong. Những tờ báo mới ra, truyện tranh và tiểu thuyết chất trên chiếc ghế cạnh cửa sổ. Còn có cả một hộp kẹo thắt ruy băng đỏ trên nắp nữa.
“Tôi đoán trông đúng kiểu vận động viên nhỉ,” Bruno nói, đột nhiên có vẻ hối lỗi.
“Không sao.” Guy từ tôn mỉm cười. Căn phòng làm anh thích thú và cảm thấy riêng tư một cách dễ chịu. Với nụ cười ấy, hàng lông mày sậm màu của anh giãn ra làm biến đổi toàn bộ nét mặt. Ánh mắt anh giờ đã cởi mở hơn. Anh duyên dáng bước đi trên các ngách nhỏ giữa những chiếc vali, nghiên cứu mọi thứ như một chú mèo tò mò.
“Mới tinh. Chưa từng chạm bóng,” Bruno khoe, chìa một chiếc vợt tennis cho anh sờ. “Mẹ tôi đã bắt tôi mang hết đống này đi, với hy vọng có thể ngăn tôi vào quán bar. Dẫu sao thì cũng đáng tiền để cầm đồ nếu túng quá. Tôi thích uống rượu khi đi du lịch. Nó tô điểm mọi thứ, anh có nghĩ thế không?” Rượu pha được mang tới. Bruno đố thêm rượu mạnh từ một chai rượu của mình vào đó. “Ngồi xuống đi. Cởi áo khoác của anh ra.”
Nhưng cả hai đều không ngồi xuồng hay cởi áo. Vài phút ngượng nghịu trôi qua khi họ chẳng còn gì để nói với nhau. Guy uống một ngụm rượu pha dường như đặc quánh Scotch và nhìn xuống sàn nhà bề bộn. Guy nhận thấy Bruno có hai bàn chân không đều, có thể là do đôi giày cậu ta đang mang. Đôi giày nhỏ, màu nâu sáng với mũi dài và trơn, trông giống hệt cái quai hàm vuông đang dô ra của cậu ta. Không hiểu sao đôi giày này nhìn có vẻ lỗi thời. Và Bruno không mảnh khảnh như anh đã nghĩ. Đôi chân dài của cậu ta khá nặng nề và cơ thể cậu ta cũng tròn trịa.
“Tôi hy vọng anh không bực,” Bruno nói một cách cẩn trọng, “khi tôi đi vào nhà ăn lúc trước.”
“À, không.”
“Tôi cảm thấy cô đơn. Anh biết đấy.”
Guy nói gì đó về việc cảm thấy cô đơn khi du lịch trong toa giường nằm một mình, rồi sau đó gần như vấp vào một thứ: quai máy ảnh Rolleiflex. Có một vết xước trắng mới rất sâu dọc cạnh hộp đựng bằng da của nó. Anh nhận thức rõ về ánh mắt chăm chú e dè của Bruno. Guy đang quá buồn chán, tất nhiên rồi. Vì sao anh lại vào đây cơ chứ? Cảm giác cắn rứt lương tâm khiến anh muốn trở lại phòng ăn. Rồi người phục vụ mang một cái khay đậy nắp thiếc tới, sau đó kéo bàn ra. Mùi thịt được nướng bằng than đá khiến tâm trạng anh trở nên vui hơn. Bruno tuyệt vọng khăng khăng đòi trả tiền bữa ăn đến mức Guy phải đầu hàng. Bruno có một suất thịt bò nướng phủ nấm cỡ lớn. Guy thì ăn hamburger.
“Anh đang xây gì ở Metcalf?”
“Không gì cả,” Guy nói. “Mẹ tôi sống ở đó.”
“Ồ,” Bruno nói một cách hào hứng. “Đến thăm bà à? Đó có phải quê hương của anh không?”
“Phải. Tôi được sinh ở đó.”
“Trông anh không giống dân Texas lắm.” Bruno rưới sốt cà lên khắp miếng thịt cùng khoai tây chiên, rồi tao nhã chọc vào nhánh ngò tây và giờ nó lên. “Bao lâu rồi anh mới về nhà?”
“Khoảng 2 năm.”
“Cha anh cũng ở đó à?”
“Cha tôi mất rồi.”
“Ồ. Có thân với mẹ không?”
Guy bảo có. Vị rượu Scotch, dù Guy không thích nó lắm, khá dễ chịu vì nó làm anh nhớ tới Anne. Cô luôn uống Scotch. Nó cũng giống cô, vàng sóng sánh, đầy ánh sáng, được tỉ mẩn tạo ra một cách nghệ thuật. “Cậu ở chỗ nào của Long Island?”
“Great Neck.”
Ở Long Island, Anne sông xa hơn nhiều.
“Tôi sống trong một ngôi nhà mà tôi gọi là Ổ chó,” Bruno tiếp tục. “Cây thù du bao quanh cả căn nhà và tất cả mọi người sống ở đó đều như sống trong ổ chó vậy, kể cả người lái xe riêng.” Đột nhiên, cậu ta phá lên cười với vẻ khoái trá, sau đó lại cúi xuống ăn tiếp.
Nhìn cậu ta lúc này, Guy chỉ thấy đỉnh đầu thưa tóc và cái mụn nổi cộm lên. Anh đã không để ý đến cái mụn đó từ khi nhìn cậu ta ngủ, nhưng giờ anh lại chú ý tới nó. Cái mụn ấy giống như là một thứ kinh tởm, quái dị và ngoài nó ra, anh chẳng nhìn thấy gì khác. “Vì sao?” Guy hỏi.
“Vì cha tôi. Một kẻ khốn nạn. Nhưng tôi cũng hòa thuận với mẹ mình. Mẹ tôi sắp tới Santa Fe trong 2 ngày tới.”
“Thích thật.”
“Đúng vậy,” Bruno nói như để phủ nhận. “Tôi và mẹ rất vui khi ở cạnh nhau - ngồi ườn ra và chơi golf. Chúng tôi thậm chí còn cùng đi dự tiệc.” Cậu ta bật cười, nửa xấu hổ, nửa kiêu hãnh và đột nhiên có vẻ bất an non nớt. “Anh có nghĩ điều đó buồn cười lắm không?”
“Không,” Guy nói.
“Tôi chỉ ước mình có thật nhiều tiền. Hiểu không, đáng nhẽ ra tôi đã bắt đầu được nhận tiền thừa kế từ năm nay, chỉ có điều cha tôi sẽ không để tôi giữ nó. Ông ta đang chuyển chỗ tiền ấy vào tài khoản riêng của ông ta. Anh có thể không tin, nhưng hiện tại tôi thậm chí còn chẳng có nhiều tiền hơn khi còn đi học - ít ra hồi đó mọi thứ đều được người khác thanh toán hết. Còn bây giờ, tôi toàn phải hỏi xin từng tờ 100 đô la từ mẹ.” Cậu ta mỉm cười, ra vẻ can trường.
“Tôi ước cậu để tôi trả tiền cho bữa ăn.”
“À, không!” Bruno phản đối. “Tôi chỉ muốn nói điều đó thật là kinh khủng, không phải sao, khi chính cha ruột lại đi cướp tiền của anh. Đó thậm chí còn không phải là tiền của ông ta mà là tiền của nhà mẹ tôi.” Cậu ta chờ Guy bình luận.
“Mẹ cậu không nói gì về việc đó sao?”
“Cha tôi đã đặt tên ông ta vào đó từ khi tôi còn bé!” Bruno hét lên khản đặc.
“À.” Guy tự hỏi Bruno đã gặp bao nhiêu người, mời bữa tối và kể câu chuyện về cha mình. “Vì sao ông ấy lại làm vậy?”
Bruno giơ tay lên, nhún vai vô vọng, rồi nhanh chóng đút tay vào túi áo. “Tôi đã bảo ông ta là một thằng khốn, không phải sao? Ông ta cướp của tất cả những ai mà ông ta có thể. Giờ ông ta bảo sẽ không đưa tiền cho tôi vì tôi không chịu làm việc, nhưng đó là lời nói dối. Ông ta nghĩ mẹ và tôi luôn quá vui vẻ bên nhau. Ông ta muôn lập âm mưu để chen ngang vào mối quan hệ của chúng tôi.”
Guy có thể tưởng tượng ra cậu ta và mẹ mình, một người phụ nữ trẻ tuổi, thuộc giới thượng lưu ở Long Island, luôn dùng quá nhiều mascara và thỉnh thoảng, cũng giống người con, thích có những người bạn mạnh mẽ. “Cậu học đại học ở đâu?”
“Harvard. Bị đuổi vào năm thứ hai. Uống rượu và cờ bạc.” Cậu ta rụt lại làm bộ nhún vai. “Không giống anh phải không? Được thôi, tôi là thằng vô công rồi nghề đấy, thế thì sao?” Cậu ta rót thêm Scotch cho cả 2 người họ.
“Ai đã nói cậu là người như vậy?”
“Cha tôi bảo thế. Ông ta nên có một đứa con trai yên tĩnh tử tế như anh, rồi mọi người sẽ đều hạnh phúc.”
“Điều gì khiến cậu nghĩ tôi là người yên tĩnh và tử tế?”
“Ý tôi là anh sống nghiêm túc và có một nghề nghiệp đàng hoàng. Như kiến trúc sư. Tôi à, tôi không thích làm việc. Và tôi cũng không cần phải làm việc, thấy không? Tôi không phải là nhà văn, họa sĩ hay nhạc sĩ. Có lý do gì khiến một người phải làm việc nếu họ không bị bắt buộc không? Tôi sẽ có thể trị khỏi những vết loét của mình một cách dễ dàng. Cha tôi cũng có vài vết như thế. Ha! Ông ấy vẫn hy vọng tôi sẽ gia nhập công ty kinh doanh phần cứng của ông. Tôi bảo ông ấy rằng kinh doanh, mọi công việc kinh doanh, đều là việc giết người được hợp pháp hóa, như hôn nhân là sự thông dâm được hợp pháp hóa vậy. Tôi nói đúng chứ?”
Guy nhìn cậu ta trầm ngâm, tay rắc muối lên miếng khoai rán trên dĩa của mình. Anh đang thưởng thức một cách từ tốn, tận hưởng bữa ăn, thậm chí là còn hơi hơi thích nghe Bruno nói chuyện, như thể đang xem một vở kịch trên sân khấu xa xôi. Thật ra thì, anh đang nghĩ tới Anne. Thỉnh thoảng, những giấc mơ mơ hồ bất tận của anh về cô dường như còn thật hơn cả thế giới thực - cái thế giới đang xâm nhập bằng những mảnh vụn sắc nhọn, những hình ảnh rải rác, như vết xước trên túi đựng máy ảnh Rolleiflex, điếu thuốc lá dài mà Bruno đã dụi vào mẩu bơ của mình, những mảnh kính vỡ vụn từ khung ảnh của người cha mà Bruno đã quăng ra ngoài hành lang trong câu chuyện mà cậu ta đang kể. Guy chợt nhận ra rằng mình có thể tới gặp Anne ở Mexico, giữa khoảng thời gian gặp Miriam và tới Florida. Nếu anh giải quyết xong chuyện với Miriam thật nhanh thì anh có thể bay tới Mexico và rồi bay tới bãi biển Palm. Lúc trước, anh không nghĩ tới vì không đủ tiền chi trả. Nhưng nếu hợp đồng ở bãi biển Palm được thông qua thì anh có thể.
“Anh có thể nghĩ ra chuyện gì đáng sỉ nhục hơn nữa không? Khóa cửa gara xe của chính tôi?” Giọng Bruno vỡ òa, nghẹn lại ở một tiếng rít.
“Vì sao?” Guy hỏi.
“Chỉ vì ông ta biết tôi rất cần nó tối hôm đó! Cuối cùng thì bạn tôi đã tới đón tôi, vậy thì việc ông ta làm có ích gì cơ chứ?”
Guy không biết phải nói gì. “Ông ta giữ chìa khóa à?”
“Ông ta đã lấy chìa khóa của tôi! Vào phòng tôi và lấy chúng đi! Đó là lý do ông ta sợ tôi. Ông ta đã rời khỏi nhà tối hôm đó vì quá sợ hãi.”
Bruno xoay người trên ghế, thở nặng nhọc, cắn móng tay. Một vài lọn tóc màu nâu sẫm ướt sũng mồ hôi, đung đưa như ăng-ten trên trán cậu ta. “Tất nhiên, mẹ tôi không ở nhà, không thì chuyện đó đã chẳng bao giờ có thể xảy ra.”
“Tất nhiên,” Guy nhắc lại một cách không tình nguyện. Anh đoán là toàn bộ cuộc trò chuyện của họ nãy giờ là để dẫn tới câu chuyện này, mà thực ra là anh chỉ nghe có một nửa. Ẩn sau đôi mắt đỏ quạch đã mở ra nhìn anh ở toa khách, đằng sau nụ cười trầm ngâm, chỉ là một câu chuyện về lòng căm ghét và bất công khác. “Vậy là cậu đã quẳng bức hình của ông ta ra ngoài hành lang à?” Guy hỏi một cách thờ ơ.
“Tôi đã quẳng nó ra khỏi phòng của mẹ tôi,” Bruno nói, nhấn mạnh 3 từ cuối cùng. “Cha tôi đã đặt nó vào trong phòng của mẹ. Nhưng sự yêu thích của bà ấy với Thuyền trưởng cũng chẳng hơn tôi là mấy đâu. À, Thuyền trưởng! - tôi chưa từng gọi ông ta bằng cái tên nào khác, người anh em ạ!”
“Nhưng ông ta chê trách cậu ở điểm gì?”
“Chê trách cả tôi lẫn mẹ tôi! Ông ta khác xa chúng tôi hay bất kỳ một người nào khác. Ông ta không thích ai hết. Chẳng thích gì ngoài tiền. Ông ta có thế cắt cổ người khác để kiếm được nhiều tiền hơn. Và chắc chắn rồi, ông ta thông minh! Đúng thế! Nhưng chắc chắn lương tâm đang gặm nhấm ông ta! Đó là lý do ông ta muốn tôi gia nhập công ty của mình, để tôi cũng giết người và cảm thấy đê tiện như ông ta!” Bàn tay cứng ngắc của Bruno nắm lại, rồi đến miệng và mắt cậu ta.
Guy nghĩ cậu ta sắp khóc, thế nhưng rồi hàng lông mi sưng phù ấy lại mở ra và nụ cười do dự quay lại.
“Chán lắm đúng không? Tôi chỉ vừa giải thích vì sao tôi rời khỏi thị trấn sớm như vậy, trước cả mẹ tôi. Anh không biết tôi thật ra là người vui vẻ thế nào đâu! Nói thật đấy!”
“Trước đó, cậu không thể rời khỏi nhà nếu muốn à?”
Đầu tiên, Bruno có vẻ không hiểu câu hỏi của anh, rồi bình tĩnh trả lời, “À, tôi có thể chứ, chỉ là tôi thích ở cùng mẹ tôi hơn.”
Và mẹ cậu ta ở lại vì tiền, Guy đoán thế. “Thuốc lá không?”
Bruno lấy một điếu, mỉm cười. “Anh biết không, buổi tối ông ta rời khỏi nhà đó là lần đầu tiên ông ta ra ngoài chắc trong khoảng 10 năm. Tôi tự hỏi ông ta có thể đến chỗ quái nào được cơ chứ. Buổi tối hôm ấy, tôi đã tức giận đến mức có thể giết chết ông ta và ông ta biết điều đó. Anh đã bao giờ cảm thấy muốn giết ai đó chưa?”
“Chưa.”
“Tôi thì có. Tôi chắc chắn rằng đôi khi bản thân có thể giết chết cha mình.” Cậu ta nhìn xuống cái đĩa với nụ cười hoang mang. “Anh có biết cha tôi có sở thích gì không? Đoán đi.”
Guy không muốn đoán. Đột nhiên, anh cảm thấy chán ngán và muốn ở một mình.
“Ông ta sưu tập khuôn cắt bánh quy!” Bruno bật ra với tràng cười khúc khích. “Là khuôn cắt bánh quy, thật đấy! Ông ta có đủ loại - bang Pennsylvania, Bavaria, Anh, Pháp, rất nhiều Hungarry, nằm rải rác khắp phòng. Khuôn cắt bánh quy hình động vật được treo khung trên bàn của ông ta - anh biết đấy, loại mà trẻ con ăn trong hộp ý? Ông ta viết thư cho chủ tịch công ty đó và họ đã gửi cho ông ta trọn bộ. Kỷ nguyên máy móc mà!” Bruno bật cười và cúi đầu xuống.
Guy trừng mắt nhìn cậu ta. Bruno thú vị hơn câu chuyện mà cậu ta kể nhiều. “Ông ta có bao giờ dùng chúng không?”
“Hử?”
“Ông ta có bao giờ làm bánh quy không?”
Bruno hú lên. Vặn người, cởi áo khoác ra, rồi quăng nó vào trong vali. Trong khoảnh khắc, cậu ta có vẻ hết sức hăm hở muốn nói gì đó, rồi đột nhiên bình luận với vẻ bình thản, ”Mẹ tôi luôn bảo ông ta hãy quay lại với mấy cái khuôn cắt bánh quy của mình đi.” Mổ hôi phủ lên khuôn mặt mịn màng của cậu ta như một lớp dầu mỏng. Cậu ta nở nụ cười lo lắng. ”Bữa tối ngon miệng chứ?”
“Rất ngon,” Guy nói một cách thật tâm.
“Đã bao giờ nghe đến công ty Bruno Transforming của Long Island chưa? Làm các đồ điện tử chạy bằng pin và điện?”
“Tôi không nghĩ là mình đã từng nghe qua.”
“Ừ nhỉ, vì sao anh lại nghe nói đến nó cơ chứ? Nhưng kiếm ra nhiều tiền lắm. Anh có thích kiếm tiền không?”
“Không quá ham mê.”
“Có phiền không nếu tôi hỏi anh bao nhiêu tuổi?”
“29 “
“Thế à? Tôi cứ tưởng già hơn. Anh nghĩ tôi trông bao nhiêu tuổi?”
Guy đánh giá cậu ta một cách lịch sự. “Có thể tầm 24, 25,” anh trả lời, muốn nịnh nọt cậu ta là chính, vì cậu ta trông trẻ hơn thế.
“Đúng thế. 25. Ý anh là trông tôi giống 25 tuổi với cái thứ - cái thứ này ngay chính giữa trán à?” Bruno cắn môi. Một tia thận trọng xuất hiện trong mắt cậu ta, rồi đột nhiên cậu ta lấy tay che trán với vẻ xấu hố mãnh liệt và cay đắng. Cậu ta bật dậy và đi ra gương. “Tôi đã định lấy thứ gì đó che nó đi.”
Guy nói vài câu trấn an, nhưng Bruno vẫn cứ nhìn mình thế này thế khác trong gương, với vẻ tự tra tấn đau khổ. “Nó không thế là mụn được,” cậu ta nói the thé. “Nó chỉ là một vết sưng thôi. Tất cả những gì tôi căm ghét đang sục sôi bên trong tôi. Đó là bệnh dịch của Job *
“Thôi nào!” Guy cười.
* Một người đàn ông trong Kinh Thánh, được xem là một người giàu có và tốt bụng nhưng mắc phải một căn bệnh khiến ông mất đi tất cả những gì mình quý trọng.
“Nó bắt đầu xuất hiện vào tối thứ Hai, sau vụ cãi cọ. Và ngày một to hơn. Tôi cá nó sẽ để lại sẹo.”
“Không đâu.”
“Có đấy. Một thứ thật hay ho để mang tới Santa Fe!” Cậu ta ngồi trên ghế với hai bàn tay nắm chặt, một cẳng chân nặng trĩu lết xuống sàn, bộ dạng ủ dột đầy bi thảm.
Guy đi tới mở một trong những quyển sách trên ghế cạnh cửa sổ. Đó là một cuốn truyện trinh thám. Tất cả đều là truyện trinh thám. Khi anh đọc thử vài dòng, các con chữ như đang bơi lội tung tăng trong trang giấy. Anh gập sách lại. Hẳn anh đã uống rất nhiều. Nhưng vào tối nay anh cũng chẳng bận tâm lắm.
“Ở Santa Fe,” Bruno nói, “Tôi muốn mọi thứ có ở đó. Rượu, phụ nữ và nhạc nhẽo. Ha!”
“Cậu muốn gì?”
“Một thứ gì đó.” Miệng Bruno trĩu xuống với vẻ thờ ơ, nhăn nhó và xấu xí. “Mà thực ra là mọi thứ. Tôi tin rằng một người nên làm tất cả những việc có thể trước khi anh ta chết, và nên chết khi đang cố gắng làm việc gì đó bất khả thi.”
Một thứ gì đó trong Guy bật dậy phản ứng, rồi cẩn trọng lùi lại. Anh nhỏ nhẹ hỏi, “Như thứ gì?”
“Như một chuyến du hành lên mặt trăng trong tên lửa. Lập tốc độ kỷ lục khi bịt mắt lái xe. Tôi đã từng làm vậy một lần. Không lập kỷ lục, nhưng tốc độ đã lên tới 160.”
“Bịt mắt á?”
“Tôi còn ăn trộm rồi cơ.” Bruno trừng mắt nhìn Guy một cách tàn nhẫn. “Từ một căn hộ. Vụ này hay ho lắm.”
Một nụ cười hoài nghi nở ra trên môi Guy, dù thật ra thì anh tin Bruno. Bruno có thể trở nên bạo lực. Cậu ta cũng có thể trở nên điên rổ. Thực ra là tuyệt vọng, Guy nghĩ, chứ không phải là điên rồ. Sự chán chường tuyệt vọng của người giàu mà anh thường nói với Anne. Nó có xu hướng hủy hoại hơn là kiến tạo. Và nó có thể dễ dàng dẫn tới tội ác hệt như đói nghèo.
“Không phải để lấy thứ gì hết,” Bruno tiếp tục. “Tôi không muốn thứ mà tôi đã lấy. Tôi đã đặc biệt lấy thứ mà mình không muốn.”
“Cậu đã lấy thứ gì?”
Bruno nhún vai. “Một chiếc bật lửa. Mô hình một chiếc bàn. Và một bức tượng trên bệ lò sưởi. Kính màu. Và vài thứ khác nữa.” Lại nhún vai. “Anh là người duy nhất biết về chuyện này. Tôi không phải người ba hoa. Dù tôi đoán anh nghĩ tôi như thế.” Cậu ta mỉm cười.
Guy rút thuốc lá ra. “Cậu đã làm như thế nào?”
“Quan sát một căn hộ ở Astoria cho tới khi chọn đúng thời điểm, rồi đi thẳng vào qua cửa sổ. Xuống lối thoát hiểm. Khá dễ. Có một thứ mà tôi đã gạch khỏi danh sách của mình, tạ ơn Chúa.”
“Vì sao lại ‘tạ ơn Chúa’?”
Bruno cười toe toét một cách xấu hổ. “Tôi cũng chẳng biết vì sao mình lại nói thế nữa.” Cậu ta lại đổ đầy cốc rượu cho mình rồi rót thêm cho Guy.
Guy nhìn vào đôi bàn tay cứng ngắc, run rẩy đã trộm cắp, nhìn các móng tay bị cắn đến tận phần thịt. Bàn tay giống như trẻ con ấy vụng về nghịch nắp hộp diêm rồi thả xuống miếng thịt nướng cháy xém. Guy nghĩ thầm, tội ác à? Quá nhàm chán. Thường xuyên thiếu hụt động cơ. Một số kẻ nhất định sẽ trở thành tội phạm. Và qua bàn tay, căn phòng, hoặc khuôn mặt thông minh, xấu xí của Bruno, ai mà biết được rằng cậu ta từng trộm cắp chứ? Guy lại ngồi dựa vào ghế.
“Kể cho tôi về anh đi,” Bruno mời hỏi một cách thoải mái.
“Chẳng có gì để nói.” Guy lấy một chiếc tẩu thuốc ra khỏi túi áo, đập nó vào gót chân, nhìn xuống đám tro trên thảm, rồi quên chúng đi. Cảm giác râm ran của rượu ngấm sâu hơn vào da thịt anh. Anh nghĩ thầm, nếu hợp đồng ở bãi biển Palm được ký kết, thì 2 tuần trước khi công việc bắt đầu có thể sẽ trôi qua nhanh chóng. Một cuộc ly dị thường không tốn quá nhiều thời gian. Đường nét thân thuộc của những tòa nhà nhỏ màu trắng trên bãi cỏ xanh mượt trong bản vẽ đang lững lờ trôi trong đầu anh một cách chi tiết, mà không cần cố gắng gợi ra. Anh cảm thấy có phần tự mãn, đột nhiên thấy hết sức an tâm và hạnh phúc.
“Anh xây những ngôi nhà kiểu gì?” Bruno hỏi.
“À, kiểu hiện đại. Tôi đã thiết kế vài cửa hàng và một văn phòng nhỏ.” Guy mỉm cười, không có sự trầm lặng hay phật ý mơ hồ nào xuất hiện trong anh như khi những người khác hỏi về chuyên công việc.
“Anh đã kết hôn chưa?”
“Chưa. À, ý tôi là rồi. Đã ly thân.”
“Ồ. Vì sao?”
“Không hợp,” Guy đáp lại.
“Anh đã ly thân bao lâu rồi?”
“3 năm.”
“Anh không muốn ly dị sao?”
Guy do dự, nhăn mặt.
“Cô ta cũng ở Texas à?”
“Phải.”
“Định đi gặp cô ta sao?”
“Tôi sẽ gặp cô ta. Chúng tôi đang sắp xếp để ly dị ngay.” Răng anh nghiến lại. Vì sao anh lại nói chuyện này ra nhỉ?
Bruno cười khinh bỉ. “Các anh tìm loại con gái nào để kết hôn?”
“Rất xinh đẹp,” Guy đáp lại. “Vài người trong số họ.”
“Nhưng phần lớn là ngu ngốc, đúng không?”
“Họ có thể như vậy.” Anh mỉm cười với chính mình. Miriam hẳn là mẫu con gái miền Nam mà Bruno ám chỉ.
“Vợ của anh là loại phụ nữ thế nào?”
“Khá đẹp,” Guy nói một cách cẩn trọng. “Tóc đỏ. Hơi đầy đặn.”
“Tên cô ta là gì?”
“Miriam. Miriam Joyce.”
“Hừm. Thông minh hay ngốc nghếch?”
“Cô ấy không phải dân tri thức. Tôi không thích cưới một cô nàng tri thức.”
“Và anh cũng từng yêu cô ta đến phát cuồng đúng không?”
Vì sao? Anh đã thể hiện điều đó ra ngoài à? Mắt Bruno dán chặt vào anh, không bỏ lỡ điều gì, không chớp mắt, như thể sự mệt mỏi của chúng đã vượt qua ngưỡng cần phải đi ngủ. Guy có cảm giác đôi mắt xám ấy đã dò xét anh suốt hàng giờ liền. “Vì sao cậu lại nói thế?”
“Anh là một anh chàng tử tế và nghiêm túc với mọi việc. Anh luôn đánh giá phụ nữ một cách khắc nghiệt, phải không?”
“Một cách khắc nghiệt là sao?” anh hỏi lại. Nhưng anh cảm thấy đột ngột quý Bruno hơn hẳn vì cậu ta đã nói ra những gì bản thân nghĩ về anh. Phần lớn mọi người, như Guy biết, thường không nói ra những gì họ nghĩ về anh.
Bruno dùng tay vẽ ra những con sò nhỏ trong không khí, rồi bất giác thở dài.
“Khắc nghiệt là có ý gì?” Guy hỏi lại.
“Dành trọn tất cả, với quá nhiều kỳ vọng. Và rồi anh đã bị phản bội đúng không?”
“Không hẳn.” Tuy vậy, cảm giác tự thương hại lại nhói lên trong anh. Guy đứng dậy, mang cốc rượu theo. Không có nhiều chỗ để di chuyển trong căn phòng này. Những đợt lắc lư của con tàu khiến cả việc đứng thẳng thôi cũng khó khăn.
Bruno cứ trừng mắt nhìn anh, đôi giày lỗi mốt đu đưa ở dưới cẳng chân vắt chéo, tay liên tục búng điếu thuốc lá lên cái đĩa trước mặt. Miếng thịt bò màu hồng và đen đang ăn dở dần dần bị phủ kín tàn tro. Guy đoán từ khi anh kể cho cậu ta là mình đã kết hôn, Bruno trông kém thân thiện hơn. Và cũng tò mò hơn.
“Chuyện gì đã xảy ra với vợ anh? Cô ta bắt đầu ngủ lang à?”
Phán đoán chính xác của Bruno cũng chọc giận anh. “Không. Đằng nào thì cũng là quá khứ cả rồi.”
“Nhưng anh vẫn đang kết hôn với cô ta. Anh không thể xin ly dị từ trước à?”
Guy cảm thấy xấu hổ ngay lập tức. “Tôi đã không quan tâm đến việc ly dị cho lắm.”
“Thế bây giờ thì sao?”
“Cô ta vừa quyết định rằng mình muốn ly dị. Tôi nghĩ cô ta sắp có con.”
“Ồ. Một thời điểm thật hay ho để quyết định nhỉ? Cô ta đã ngủ lang 3 năm và cuối cùng cũng bẫy được ai đó hả?”
Tất nhiên đó đúng là những gì đã xảy ra và có lẽ đứa bé ấy là lý do thật. Nhưng làm sao Bruno biết? Guy cảm thấy Bruno đang áp đặt hiểu biết và sự căm ghét dành cho một người khác mà cậu ta quen lên Miriam. Guy quay ra nhìn cửa sổ. Cửa sổ chẳng mang tới điều gì ngoại trừ hình ảnh của chính anh. Guy có thể cảm nhận được nhịp tim đang làm cơ thể anh run lên, sâu hơn cả sự tác động của con tàu. Anh nghĩ rằng tim mình đang đập mạnh như vậy có lẽ là vì anh chưa bao giờ kể cho ai nghe nhiều đến thế về Miriam. Anh chưa bao giờ kể cho Anne nghe nhiều như những gì Bruno đã biết. Chỉ có điều Miriam hồi xưa rất khác - ngọt ngào, chung thủy, cô đơn, cần anh và cần thoát khỏi gia đình cô một cách khủng khiếp. Ngày mai anh sẽ gặp Miriam, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào cô ta. Anh không tài nào chịu nổi ý nghĩ chạm vào làn da quá đỗi mềm mại mà anh từng yêu ấy. Đột nhiên, cảm giác thất bại như đang nhấn chìm anh.
“Chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của anh?” Giọng của Bruno vang lên nhẹ nhàng sau lưng. “Tôi thật sự rất có hứng thú, với tư cách một người bạn thôi. Hồi đó, cô ta bao nhiêu tuổi?”
“18.”
“Cô ta đã bắt đầu ngủ lang ngay lúc đó à?”
Guy quay lại theo phản xạ, như để gạt bỏ tội lỗi của Miriam. “Đó không phải là việc duy nhất mà phụ nữ làm, cậu biết đấy.”
“Nhưng cô ta đã làm vậy đúng không?”
Guy quay mặt đi, cảm thấy bực mình và bị mê hoặc cùng lúc. “Phải.” Cái từ bé nhỏ đó nghe thật xấu xí, nó rít lên bên tai anh!
“Tôi biết loại con gái tóc đỏ miền Nam ấy mà,” Bruno nói, chọc chọc vào miếng bánh táo của mình.
Guy lại một lần nữa cảm thấy vô dụng và nhục nhã. Vô dụng, bởi vì chẳng có gì mà Miriam đã làm hay đã nói khiến cho Bruno xấu hổ hay ngạc nhiên hết. Bruno dường như không có khả năng cảm thấy ngạc nhiên mà chỉ thấy hứng thú.
Bruno nhìn xuống đĩa thức ăn của mình với vẻ thích thú rụt rè. Đôi mắt cậu ta mở to, rực rỡ hết mức có thể với tròng mắt đỏ quạch và quầng thâm xanh lét. “Hôn nhân,” cậu ta thở dài.
Từ “hôn nhân” nấn ná lại trong tai Guy. Nó là một từ trang trọng đối với anh. Nó mang sự trang trọng nguyên thủy của thần thánh, tình yêu, tội lỗi. Đó là khuôn miệng màu gốm đỏ tròn trịa của Miriam khi nói rằng, “Vì sao tôi phải hy sinh vì anh?” và đôi mắt của Anne khi cô vuốt tóc ra sau và ngẩng lên nhìn anh trên bãi cỏ trước nhà nơi cô trồng nghệ tây. Là cảnh Miriam quay người rời khỏi ô cửa số cao và hẹp trong căn phòng ở Chicago, ngẩng khuôn mặt chữ V đầy tàn nhang nhìn thẳng vào anh như vẫn luôn làm trước khi nói dối, cuối cùng là mái tóc đen dài của Steve, đang mỉm cười một cách xấc xược. Các ký ức bắt đầu ùa về và anh muốn giơ tay lên để đẩy lùi chúng. Căn phòng ở Chicago - nơi tất cả đã diễn ra... Anh có thể ngửi thấy mùi căn phòng đó, mùi nước hoa của Miriam, hơi nóng từ lò sưởi sơn màu. Anh đứng yên một cách thụ động, lần đầu tiên trong nhiều năm trời không đẩy lùi khuôn mặt của Miriam lại thành một ánh hồng mờ nhạt. Anh sẽ ra sao nếu lại để tất cả nhấn chìm mình? Giúp anh chống lại cô ta hay sẽ làm anh suy yếu?
“Ý tôi là,” giọng của Bruno vang lại từ nơi xa xôi. “Chuyện gì đã xảy ra? Anh không ngại kể cho tôi chứ? Tôi rất hứng thú muốn nghe.”
Vụ Steve xảy ra như thế nào à? Guy cầm cốc rượu của mình lên. Anh như nhìn thấy buổi chiều ở Chicago hôm đó, được đóng khung bởi cửa phòng, hình ảnh bên trong xám đen như một bức tranh. Buổi chiều hôm ấy, anh đã phát hiện ra họ trong phòng, nó không giống như những buổi chiều khác, với màu sắc, hương vị, âm thanh của riêng nó, thế giới của riêng nó. Một tác phẩm nghệ thuật nhỏ bé ghê tởm. Như một ngày được cố định lại trong lịch sử. Hay là ngược lại, nó vẫn luôn du hành cùng anh? Vì bây giờ nó vẫn ở đây, rõ ràng đến thế. Và tệ hơn hết thảy, anh nhận thức rõ được sự thôi thúc muốn kể cho Bruno mọi thứ. Người lạ trên tàu này sẽ lắng nghe, thương xót và rồi quên hết tất cả. Ý nghĩ kể chuyện cho Bruno bắt đầu xoa dịu anh. Bruno hoàn toàn không phải là một người lạ mặt thường thấy trên tàu. Tự cậu ta cũng đã đủ tàn nhẫn và thối nát để thấu hiểu một câu chuyện như thế về mối tình đầu của anh. Và Steve chỉ là một kết cục bất ngờ khiến cả câu chuyện trở về đúng vị trí. Steve không phải lần phản bội đầu tiên. Chỉ là niềm kiêu hãnh suốt 26 năm đã nổ tung vào mặt anh trong buổi chiều hôm đó. Anh đã tự kể lại cho mình câu chuyện ấy cả nghìn lần, một câu chuyện kinh điển, kịch tính chỉ vì sự ngu ngốc của anh. Mà thật ra thì sự ngu ngốc ấy chỉ khiến nó thêm phần hài hước.
“Tôi đã mong đợi quá nhiều ở cô ta,” Guy nói một cách dửng dưng, “khi mà còn chẳng có quyền để làm như thế. Tình cờ thay, cô ta thích sự chú ý. Hẳn là cô ta sẽ dành cả đời để tán tỉnh, bất kể là với ai đi chăng nữa.”
“Tôi biết, loại con gái đỏng đảnh luôn có xuất hiện ở trường trung học.” Bruno vẫy tay. “Thậm chí còn không thể giả vờ mình sẽ thuộc về một người đàn ông mãi mãi.”
Guy nhìn cậu ta. Tất nhiên, Miriam đã từng giả vờ. Đột ngột, anh bỏ hẳn ý định kể cho Bruno, xấu hổ vì mình suýt nữa đã định kể. Thực ra thì, bây giờ Bruno có vẻ không quan tâm xem liệu anh có kể hay không. Rũ người xuống, Bruno đang dùng một que diêm để vẽ trong món nước xốt của mình. Khi nhìn nghiêng, nửa khuôn miệng trĩu xuống của cậu ta hóp lại giữa mũi và cằm, giống như miệng của một ông già. Khuôn miệng ấy dường như muốn nói rằng bất kể câu chuyện là gì thì cậu ta cũng khinh miệt chẳng thèm nghe. “Phụ nữ như thế rất thu hút đàn ông,” Bruno lầm bầm, “như rác hút ruồi.”
CHƯƠNG 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 13 tháng 2 năm 2025