Mùi Vàng
dịch giả: nguyễn minh nguyên
Chương một
nguyên bản: (the whiff of money)
Dưới ánh nắng rực rỡ của sáng tháng năm Paris bừng lên lộng lẫy lạ thường. Qua khuôn cửa sổ lớn của văn phòng, John Dorey sếp của chi cục CIA tại Pháp - say mê ngắm nghía những tán lá màu ngọc bích, những cô gái xênh xang trong những bộ quần áo mùa xuân đang nhởn nhơ chen chúc dưới quảng trường Concorde.
Dorey cảm thấy phấn chấn lắm. Liếc sang đống tài liệu nằm ngổn ngang trên bàn, thấy không có gì khẩn cấp, ông lại an tọa trong chiếc ghế bành, mỉm một nụ cười vô tư với cảnh tượng bên ngoài.
Với 38 năm phục vụ cho CIA và 66 tuổi đời, ông có đủ lý do để mãn nguyện về mình. Ông đã ngồi vững trên cái ghế giám đốc chi cục Paris, và hơn thế nữa, cấp trên còn đề nghị ông tiếp tục ở lại cương vị ấy dù ông đã quá tuổi về hưu. Điều đó chứng tỏ việc làm của ông là không thể chê bai được, và ông cũng thấy mình là một quan chức không dễ gì thay đổi.
Dorey có vóc người tầm thước, trẻ trung, nhanh nhẹn. Ông mang cặp kính trần, đôi mắt long lanh sáng sau hai tấm thủy tinh. Với dáng của một chủ nhà băng đang làm ăn phát đạt, ông không thể hiện một chút nào về con người thực của ông. Đó là một giám đốc láu lỉnh, quyết đoán của một cơ quan thế lực mà những hành tung bí mật cùng nguồn tài chính của nó là rất đáng kể.
Đúng lúc Dorey đang mơ tưởng đến cô gái mặc mini juyp đỏ, một hiện thân sinh động của buổi sáng mùa xuân rực rỡ như sáng nay thì tiếng chuông điện thoại trên bàn réo giục. Với ông, tiếng chuông điện thoại luôn luôn là những trò đáng nguyền rủa, chúng cắt nát những phút giây thư thái của ông - khi ông đang tận hưởng cái thú vui trần thế.
Ông cầm ống nói lên, làu bàu:
- Vâng?
Mavis Paul cô thư ký của ông, nói:
- Đại úy O’Halloran xin nói chuyện với Ngài. Cho nói chứ ạ?
Đại úy O’Halloran, sếp của các điệp viên điện tử Hoa Kỳ sang châu Âu, vừa là cánh tay phải vừa là bạn của Dorey. Dorey thở dài. Cứ mỗi lần O’Halloran xin gặp thì chắc chắn có chuyện đau đầu.
- Vâng… Tim đấy hả?
- Phải! Xin chào anh. Anh cho gây nhiễu đi.
- Giọng nói của O’Halloran có vẻ thận trọng.
“Ồ, hình như có chuyện rồi” Dorey vừa nghĩ vừa bấm nút.
- Tim… Chuyện gì đó?
- Alec Hammer vừa phôn cho tôi. Anh ta đang theo dõi phi trường Orly. Alec báo cáo rằng Henry Sherman vừa từ New York sang trong một chuyến bay đêm. Sherman đã hóa trang và đi lại bằng hộ chiếu giả.
Dorey chớp mắt. Phải chăng mình nghe nhầm? Chẳng gì cũng 66 rồi.
- Anh vừa nói gì? Ai đến?
- Henry Sherman. Sherman của chúng ta.
Dorey thấy máu dồn lên mặt.
- Đây là gì nhỉ? Một trò đùa - Dorey vặn - Anh vừa nói điều quỷ quái gì đó?
- Tôi nói rằng Henry Sherman với hộ chiếu giả đã rời phi trường Orly thâm nhập vào Paris.
O’Halloran nhắc lại bằng một giọng kiên nhẫn.
- Không thể thế được. Đây là một sự nhầm lẫn tai hại. Sherman đang ở Washington cơ mà…
- Thưa anh, tôi cũng biết ông ta cần ở đâu. Nhưng vô cùng đáng tiếc là ông ta, vào giờ này, đã hiện diện ở Paris. Hammer tuyệt đối tin vào sự kiện này. Anh nên nhớ rằng trước khi cộng tác với chúng ta, Hammer đã có 4 năm làm vệ sĩ cho Sherman. Sherman có kiểu vẫy tay, lắc đầu rất đặc biệt mà Hammer không thể nào nhầm lẫn được. Sherman đeo râu và một cặp kính đen đi trong nhóm du khách từ New York, Hammer khẳng định rằng anh ta hoàn toàn đúng. Về việc này thì Hammer, một tay điệp viên cự phách của chúng ta, chưa một lần sai sót.
- Có thể anh không biết rằng Sherman được FBI săn sóc cả ngày lẫn đêm. Ông ta không thể rời Washington mà FBI không biết gì và chúng ta lại không được thông báo kịp thời. Hammer nhầm đấy.
- Không, thưa anh - O’Halloran phản đối - Còn một chi tiết nữa. Sherman dùng hộ chiếu của Jack Cain. Anh nên nhớ rằng Jack Cain rất giống Sherman. Họ đã tận dụng yếu tố này đến hai, ba lần để kéo Sherman ra khỏi vòng vây của đám ký giả. Khi ấy Cain có râu.
- Và vì thế anh tin vị khách này không phải là Cain? Hoàn toàn tin.
Vào đúng thời điểm này thì Cain đang nằm trong bệnh viện với một cái chân gãy do một tai nạn ô tô. Còn Sherman thì, theo những nguồn tin chính thức, là bị cúm, chỉ nằm nhà. Và ngoài vợ ông ra, không ai được vào thăm nom. Tôi tin rằng Sherman đang ở Paris.
- Anh có biết ông ta dừng chân ở đâu không?
- Hiện nay thì chưa. Rất tiếc là Hammer bị ông ta cắt đuôi ở phi trường khi ông thuê ngay cái taxi duy nhất tại điểm đỗ. Anh ta đang nán lại Orly để chờ người lái cái taxi kia quay về. Nhưng hy vọng cũng rất mơ hồ. Có lẽ tôi phải mò vào các khách sạn.
Dorey thoáng một chút dao động trong suy nghĩ.
- Không… - Cuối cùng, ông nói - Ông Sherman này có hành lý gì không?
- Một va ly nhỏ.
- Thế thì án binh bất động. Bảo Hammer hãy im. Nếu thấy người lái cái taxi kia quay lại thì thử dò hỏi xem anh ta đưa Sherman đi đâu. Nhưng phải hết sức thận trọng. Đây là một việc cực kỳ tinh tế. Tim, hãy chờ bên điện thoại một lát. Sẽ có việc cần đến anh.
Dorey đặt ống nói lên, ngả người trong ghế bành, mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không. Đầu óc ông quay cuồng bao ý nghĩ. “Nếu quả thật đây là Sherman, thì Sherman sang Paris để làm cái trò quỷ quái gì?”
Dorey sẽ hoàn toàn tin rằng Hari không nhầm, Sherman đã hiện diện ở Paris. Nhưng, phải chăng ông ta điên?
Dorey cố gắng dập tắt ý nghĩ ấy. Rõ ràng bà Mary Sherman cũng giúp chồng thực hiện chuyến đi bí mật và mạo hiểm này. Chắc là cả hai vợ chồng đang mắc mớ vào một chuyện hệ trọng có tính chất rất riêng tư nên ông mới phải lén lút rời Hoa Kỳ để sang Paris.
Dorey lấy khăn mùi xoa lau bàn tay đầy mồ hôi và thở dài.
Nếu giới báo chí biết chuyện này thì sao? Henry hóa trang và dùng hộ chiếu giả ư? Dorey có thừa lý do để lo ngại, vì Henry Sherman đã là ứng cử viên Tổng thống của Hoa Kỳ, và cho đến hôm nay, ông được coi là ứng cử viên sáng giá nhất. Lại nữa, chẳng những ông sẽ là Tổng thống trong một ngày không xa mà còn là một trong những người giàu có nhất Hoa Kỳ. Là Chủ tịch nghiệp đoàn thép Hoa Kỳ kiêm Chủ tịch Hiệp hội Hàng không Hoa Kỳ và châu Âu, ông dự nhiều phiên họp của các Hội đồng quản trị. Thế lực của ông rất lớn. Ông xưng hô với các yếu nhân của nội các đương thời bằng tên thường.
Chẳng ai chê bai được gì về đời tư của ông, còn phu nhân của ông thì mọi người đều công nhận là một quản lý gia xuất sắc trong tòa Bạch Ốc.
Dorey và Sherman đã là bạn bè của nhau suốt 45 năm trời. Khi còn là sinh viên của trường Đại học Ba Lan, hai người sống cùng một phòng. Và cho đến bây giờ, Dorey biết rằng nhờ có Sherman mà Dorey vẫn giữ được cái ghế của mình, chứ không thì đã ngồi ngáp ruồi với đồng lương hưu trí.
Nghĩ đến sự khéo léo của Sherman, Dorey ngờ rằng Sherman đã lâm vào tình thế nan giải. Dorey quyết tâm giúp đỡ ân nhân của mình. Nếu chỉ cần một mình Dorey làm việc này thì chẳng có gì phải băn khoăn. Nhưng đây lại éo le quá. Chắc Sherman chẳng khờ khạo gì mà không biết rằng đến Paris dưới hình thức như thế vào đúng thời gian đang tranh cử là một việc làm hết sức mạo hiểm. Nếu có kẻ nào phát giác ra chuyện này thì sự thể sẽ đi đến đâu?
Suy nghĩ thêm mấy phút, Dorey thấy: Trước mắt, không được làm gì ầm ĩ. Hẳn là Sherman cũng có biện pháp hành động với từng tình huống. Dorey bắt O’Halloran nằm im và tay điệp viên cừ khôi kia không được bép xép.
Dorey làm ra vẻ cho qua cái vụ Sherman. Cứ để ông ta làm những việc cần làm ở Paris rồi trở về một cách êm thấm. Nếu không có kẻ nào để ý đến Sherman, tất mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.
Ông nhìn ra bầu trời xanh ngăn ngắt và những phiến lá loáng lánh ánh nắng, nhưng cái vẻ đẹp rực rỡ của chúng chẳng làm ông yên lòng…
Nếu, bỗng dưng cảnh sát Pháp bắt Sherman vì tội dùng hộ chiếu giả? Nếu, có một thằng khùng nào đó có tư thù với ông, phát hiện ra ông? Và nếu…
Dorey nhăn nhó. Tất nhiên, điều gì cũng có thể xảy ra với một nhân vật quan trọng như Sherman. Phải làm gì đây? Bỗng tiếng chuông điện thoại réo lên.
- Ai đấy? - Dorey hỏi, giọng bực tức vì bị cắt ngang luồng suy nghĩ.
- Có một ông nào đó hỏi Ngài - Giọng cô Paul - Ông ta không xưng danh, chỉ nói rằng trước đây có học với Ngài ở Yale.
Dorey thở phào.
- Cho liên lạc.
Một lát sau, tiếng đàn ông vang lên trong máy:
- Anh đấy à, Dorey?
- Vâng, anh đừng xưng danh. Tôi biết anh là ai rồi. Tôi đang chờ ý anh. Tôi phải làm gì đây?
- Hãy đến chỗ tôi ngay. Khẩn trương lên.
Dorey nhìn lên lịch làm việc trong ngày của mình. Trong hai giờ tới có một cuộc hẹn, nhưng không quan trọng.
- Anh đang ở đâu?
- Khách sạn Pare, phố Meslay.
- Tôi sẽ đến trong hai mươi phút nữa. Cứ ở yên trong phòng. Tôi sẽ hỏi gặp ông Jack Cain phải không nhỉ?
Dorey không thể cưỡng lại việc nói ra câu này và ông rất vui khi nghe thấy tiếng thở gấp giật mình ở đầu dây bên kia.
- Đúng, nhưng…
- Tôi đi ngay đây.
Dorey cúp máy, lấy áo khoác và mũ của mình trên giá rồi bước nhanh ra phòng ngoài.
Mavis Paul, có nước da bánh mật, xinh đẹp và rất tự tin, đã ngừng đánh máy. Cô làm việc với Dorey được hơn một năm, và cả hai đều tôn trọng nhau. Mavis là người tận tâm, nghiêm túc với công việc. Vẻ mặt lạnh lùng của Dorey khiến Mavis giật mình.
- Tôi có thể không về trước ba giờ chiều - Ông nói, gần như không ngừng lại - Cô hủy các cuộc hẹn của tôi đi. Nói rằng tôi không khỏe.
Mavis đã quá kinh nghiệm để không liên kết các sự việc lại với nhau. O’Halloran đã gọi điện thoại, một người lạ cũng gọi tới, và bây giờ ông chủ của cô phóng đi như tên lửa. Những sự kiện ngắn ngủi này thật rắc rối, nhưng Mavis đã quen với rắc rối. Cô nhún đôi vai xinh xắn và với lấy sổ địa chỉ của mình để hủy các cuộc hẹn.
Dừng xe ở phố Meslay, Dorey nghĩ, chắc Sherman đã “hạ cố” mà tá túc ở đây. Chỉ có những con vịt mới nghĩ rằng Tổng thống tương lai của Hoa Kỳ dừng gót tại một khách sạn như thế này.
Dorey ra khỏi xe, đi đến phía khách sạn, đưa tay khẽ đẩy một cánh cửa đầy những vết tay bẩn. Mới vào đến gian ngoài, Dorey đã thấy sực lên mùi tỏi và mùi thức ăn thừa. Ngồi đằng sau bàn viết là một người đàn ông hói đầu, béo ụt ịt, lơ đãng giở tờ Figaro. Phía lưng ông có một cái bảng treo đầy chìa khóa, kế bên là bộ chuyển mạch nho nhỏ.
- Tôi cần gặp ông Jack Cain. - Dorey nói.
Người thường trực miễn cưỡng gấp tờ báo lại, ngẩng lên nhìn Dorey. Đoạn ông bắt đầu vừa ra hiệu, vừa làu bàu:
- Phòng 66, tầng 3.
Nói xong ông ta lại chúi mũi vào tờ báo.
Dorey bước lên cái cầu thang trải tấm thảm màu xanh lá cây đã sờn, rách. Chốc chốc Dorey lại phải bịt mũi vì những mùi rất khó chịu xông ra. Lên tới tầng 3, Dorey đi dọc hành lang tới phòng 66. Dorey dừng lại, thấy trống ngực đập thình thịch mà ông cũng chẳng hiểu vì sao. Vì leo cao quá, đâm mệt, hay vì cuộc hội ngộ sắp tới?
Dorey rụt rè gõ cửa. Cánh cửa mở ra ngay.
- Vào đi, John. - Dorey nghe đúng giọng Sherman.
Dorey bước vào một căn phòng nhỏ, tối tăm. Sherman đóng cửa ngay sau lưng Dorey, và xoay chìa khóa trong ổ.
Hai người nhìn nhau.
Sherman là một người đàn ông phương phi, cao một mét tám sáu, vai rộng. Ông chừng 60 tuổi, mặt rám nắng, đôi mắt xanh, sáng, đôi môi nhỏ và khép kín. Ở ông có cái tướng của người cầm quyền, đầy bản lĩnh. Chính những cái đó giúp ông leo lên những bậc thang cao của xã hội.
Đã 5 năm Dorey không gặp ông, trông ông có khác đi nhiều. Rõ ràng những chuyện phiền phức đã làm ông mệt mỏi. Đôi mắt ông thâm quầng.
- Rất vui mừng được gặp anh, John ạ - Sherman nói - Cám ơn vì anh đã đến kịp thời.
Sherman im lặng nhìn Dorey, rồi hỏi:
- Do đâu mà anh biết tôi đến với cái tên Jack Cain?
- Họ phát hiện ra anh ngay ở phi trường, khi anh ra khỏi máy bay và đến chỗ kiểm tra giấy tờ. O’Halloran đã báo cáo với tôi nhưng tôi lệnh cho hắn phải im lặng.
Sherman đưa tay lên xoa mặt. Đôi vai rộng của ông hơi cong xuống.
- Nhưng làm sao mà họ nhận được ra tôi nhỉ? - Sherman thì thầm.
- Alec Hammer theo dõi ở phi trường Orly. Anh còn nhớ hắn không? Hắn nhận ra anh qua cử chỉ.
Sherman ngẩng đầu lên, nét mặt thoáng một nụ cười.
- Ồ, anh có những điệp viên cừ nhỉ?
- Vâng… Anh định bao giờ thì quay về?
- Tôi đã đăng ký chuyến bay sau. Nghĩa là còn 3 tiếng nữa. Anh đã đoán ra lý do tôi phải sang đây chứ?
Dorey lắc đầu:
- Không. Nhưng chắc đây phải là một việc khẩn cấp và hệ trọng. Song, dù sao thì anh cũng rất mạo hiểm.
- Tôi biết. Mary và Cain đã giúp tôi nhiều trong chuyến đi này. John tôi đến đây vì anh là người duy nhất mà tôi có thể trông cậy trong cuộc chạy đua giành ghế Tổng thống. Tôi nói điều này là rất nghiêm túc đấy.
Dorey đổi thế ngồi trong ghế bành, nét mặt vẫn thản nhiên.
- Tôi sẵn sàng làm những gì có thể làm được. Anh cần gì ở tôi?
Sherman nhìn thẳng vào mắt Dorey:
- Anh đã nói những điều anh suy nghĩ?
- Vâng, tất nhiên tôi đã suy nghĩ.
- Tôi biết tôi có thể hy vọng ở anh. Lạy Chúa, chúng ta đã từng là bạn của nhau mấy chục năm rồi. Từ khi nổ ra câu chuyện bẩn thỉu này, tôi vẫn nói với Mary rằng chỉ có anh là người bạn duy nhất có thể nhờ vả được. Mary nhất trí với tôi và thu xếp mọi việc. Nếu bà ấy không giúp thì tôi đã chẳng đến đây được.
Im lặng một lúc, Sherman tiếp:
- John! Tôi rất ít thời gian. Chúng ta sẽ cùng bàn, sau khi anh xem cuốn phim này.
Sherman đứng lên, mở valy, lấy ra một máy chiếu 8 ly đựng trong cái túi bằng da màu xanh. Ông đặt máy xuống, lắp vào đó một cuốn phim, hướng ống kính về phía tường. Sau đó ông tắt đèn, kéo rèm che kín các cửa sổ.
Dorey theo dõi với một vẻ ái ngại. Cả hai cùng im lặng. Sherman điều chỉnh hình ảnh trên tường và nói:
- Tôi đã xem cuốn phim này rồi, nên không thể xem lại được. Bây giờ anh cứ xem, còn tôi tốt nhất là ra ngoài.
Đoạn ông đi ngang qua căn phòng, trong một thoáng bóng ông che mất màn hình. Nhưng rồi vì nghĩ ra một điều gì đó, ông ngồi lại trên giường, hai tay ôm đầu, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Dorey trông lên màn ảnh. Đó là một cuốn phim tình dục, tục tĩu hết chỗ nói. Trên đầu gã tay chơi cho một tấm mạng đen, phủ kín cả khuôn mặt. Còn cô gái thì chẳng che đậy gì. Cô chừng 20 đến 22 tuổi, tóc đen, da rám nắng, thân hình tuyệt mỹ, gợi cảm.
Cuốn phim chỉ dài 5 phút, Dorey thở phào, cảm thấy khoan khoái khi cuốn phim kết thúc.
Ông đã từng nghe người ta nói về những cuốn phim thuộc loại này, nhưng chưa bao giờ xem. Ông thấy ghê rợn trước những cảnh trai, gái hành động với nhau như vậy. Mà không hiểu sao Sherman lại cho ông xem cái của nợ này?
Sherman đứng dậy, tắt máy chiếu, mở màn ra, bật đèn, rồi bước đến chỗ Dorey bấy giờ đang nhìn đi chỗ khác.
Bằng một giọng xúc động, run run, Sherman nói:
- Con bé trong phim là con gái tôi.
Dorey tưởng mình nghe nhầm, nhưng nhìn bộ mặt sầu não của Sherman, Dorey mới tin rằng ông ta nói thật. Dorey nhớ lại là Sherman có một cô con gái. Lần cuối cùng Dorey nghe được về cô là khi cô đang du học ở Thụy Sĩ. Năm ấy cô chừng 16 hoặc 17 tuổi. Từ đó không thấy ai nhắc đến cô nữa. Cả những kỳ vợ chồng Sherman đi nghỉ hè, đi dự các buổi chiêu đãi hay hội hè, cũng chẳng nhìn thấy cô đi cùng cha mẹ.
Dorey mường tượng lại cô gái trong phim và khi đã biết cô là ai, ông mới nhận ra rằng cô ta rất giống mẹ.
- Ôi, tôi ngạc nhiên quá. - Ông lẩm bẩm.
Sherman mệt mỏi buông người xuống giường.
- Vâng, nhưng đây là sự thật. Hãy nghe hết chuyện đã, John. Cho dù đó là chuyện buồn. Chúng tôi và Gillian chẳng bao giờ hòa thuận được với nhau. Cả hai chúng tôi dẫu có lỗi, song, biết làm thế nào? Có thể người nhiều lỗi hơn cả là tôi, vì tôi không muốn có con. Ngay khi nó còn bé, chúng tôi vẫn thường cãi cọ nhau, và tôi không chịu đựng nổi. Cứ mỗi lần đòi cái gì mà không được, nó làm mình, làm mẩy, nhõng nhẽo, la hét, chẳng ra thể thống gì cả. Sau này, khi nó lớn lên, mọi sự còn tồi tệ hơn. Anh thử hình dung xem anh sẽ làm được cái gì trong một căn nhà lúc nào cũng ầm ĩ tiếng nhạc, và bọn vô lại tóc tại trùm gáy tụ tập làm những trò nhố nhăng, bậy bạ… Tôi không thể chịu đựng được hơn nên gửi nó sang Thụy Sĩ. Học xá, nơi nó học tập, là trường loại một đấy. Họ hứa với tôi rằng sẽ giáo dục nó. Nó ở bên ấy 4 năm, chỉ về nhà vào những kỳ nghỉ hè. Anh biết không, vắng nó, tôi thấy dễ chịu vô cùng. Thế rồi tôi và Mary quen sống không có con. Trong môi trường của chúng tôi, một cô gái ở độ tuổi nó, chẳng có gì để làm. Vì thế chúng tôi gửi nó lại châu Âu. Đương nhiên, chúng tôi vẫn gửi thư từ cho nhau thường xuyên. Dần dần, nó không quan tâm đến cái gì cả. Tôi yêu cầu nó học kiến trúc. Nó chấp nhận. Tôi đã tìm cho nó một cô giáo để cô dạy dỗ nó, theo dõi nó, và kèm cặp nó trong những chuyến đi lại ở Pháp, Đức và Italia…
Nhưng bỗng dưng, cách đây gần một năm tôi nhận được thư cô giáo, trong thư, cô cho tôi biết Gillian đã thu xếp đồ đạc rồi biến đi đâu không rõ. Tôi nghĩ, như thế có khi lại hay… Đúng thời gian đó tôi bận bịu bao nhiêu việc hệ trọng, không thể nghĩ gì đến việc này. Còn Mary thì rất lo lắng đấy, nhưng cũng quá bận. Cả hai chúng tôi đều muốn trở thành Tổng thống.
Dorey nghe một cách lơ đãng vì cứ bị hình ảnh cô gái trần truồng trong phim ám ảnh.
Con gái Sherman! Dorey thấy lạnh suốt xương sống. Nếu cuốn phim rơi vào tay người khác, thì sự nghiệp của Sherman coi như chấm hết. Ông ta sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được.
- Tất nhiên, tôi biết, tôi phải chịu một phần trách nhiệm - Sherman nói tiếp.
- Chúng tôi là những kẻ vị kỷ, Gillian không có chỗ đứng trong cuộc sống của chúng tôi, và ngược lại chúng tôi cũng chả là gì với nó. Tôi nghĩ mọi sự sẽ tốt đẹp hơn nếu nó sống đầy đủ. Tôi đã sẵn sàng chu cấp tiền cho nó, dù nó không bao giờ xin tôi.
Ông im lặng, nhìn Dorey đang ngồi yên trong ghế bành.
- Vâng… - Dorey khẽ nói, khi cảm thấy mình cần phải nói một cái gì - Tôi hiểu.
- Tôi trình bày vậy, vì anh là người bạn tin cậy, John ạ. Rồi sẽ khối người cho rằng tôi đang chịu như thế. Chúng tôi là những bậc cha mẹ tồi, bây giờ phải gánh chịu hậu quả. Trời ơi, hậu quả đấy!
Ông rút trong túi ra một mảnh giấy rồi đưa cho John.
- Anh đọc đi!
Dorey mở tờ giấy ra. Đó là một bức thư đánh máy.
"Gửi công tử đang mơ thành Tổng thống.
Xin gửi tới công tử một kỷ vật Paris, cũng cần báo để công tử biết rằng chúng tôi còn 3 bản tương tự, nhưng chất lượng tốt hơn bản này. Nếu công tử vẫn cố tình chạy đua để giành chức Tổng thống thì những kỷ vật này sẽ được gửi tới tay các đối thủ chính trị của công tử, chắc hắn họ sẽ tìm thấy lợi ích ở đó!"
Dorey đọc xong và thấy bản đánh máy quá tồi.
- Anh còn giữ phong bì của bức thư này không?
- Ôi, bức thư này đi kèm với cuốn phim qua bưu điện ngoại giao. Vừa nói, Sherman vừa mở cái cặp da nằm trên giường. Ông lấy từ cặp ra một phong bì bằng giấy, đưa cho Dorey. Trên bì ghi:
"Gửi Ngài Henry Sherman, 134, Whiteside Crescent, Washington
Nơi gửi: Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Paris. Thư riêng. Khẩn".
Im lặng một lát Sherman nói:
- Kẻ nào đó ở Paris tố giác tôi để tôi phải từ bỏ quyền ứng cử, nhưng tôi nhớ tới anh và muốn nhờ anh giúp. Jack Cain cũng là người bạn tuyệt vời. Khi tôi đến chỗ anh ta, anh ta đã không do dự đưa ngay cho tôi cái hộ chiếu tôi cần, dù biết rằng đó là sự nghiệp của anh ta. Thế rồi tôi có mặt tại đây. Nếu anh không tìm được cách giúp tôi thì tôi dành phải rút lui và như thế, chắc anh cũng hiểu, điều đó có nghĩa thế nào với tôi.
Với bộ óc nhạy cảm, Dorey nhận thức được bản chất của vấn đề và những yêu cầu đối với mình.
Sherman ngồi trầm tư, tay run run châm một điếu thuốc. Mấy phút sau, Dorey nói:
- Tôi có thể tìm ra kẻ tố giác và vô hiệu hóa hắn… Việc này phải mất vài ngày. Tôi có người và có tổ chức. Nhưng tôi e rằng như thế không ổn. Chúng ta là bạn của nhau, Henry ạ, nên tôi thực lòng muốn giúp anh. Kẻ thù của anh cũng rất mạnh, họ cố hạ anh đo ván. Họ nằm ngay cả trong lực lượng của tôi và đương nhiên không bao giờ muốn anh trở thành Tổng thống vì họ không chấp nhận đường lối mà anh đang theo đuổi. Tôi nghĩ, không nên dùng lực lượng của tôi vào sự kiện này. Tôi cứ phải nói thẳng như vậy vì anh không còn mấy thời gian. Rất tiếc tôi không thể giao việc của tôi cho người của tôi. Chắc anh cũng biết trình tự công việc của tôi. Tôi phải lập hồ sơ cho từng vụ, trong đó, có một bản sao gửi về Washington.
Sherman đưa tay lên xoa mặt.
- Mary đã nói với tôi như anh vừa nói. Tôi biết, anh có lý John ạ. Tôi có một hy vọng mỏng manh, nhưng không phải là ảo tưởng. Mà thôi, ta chấm dứt câu chuyện này ở đây. Xét cho cùng thì tôi gây ra tất cả.
- Không, Henry, tôi không nói rằng tôi không thể giúp anh. Ý tôi là không nên để tổ chức của tôi tham gia vào vụ này. - Dorey nói mềm mỏng.
Sherman bỗng ngẩng đầu lên:
- Thế anh… Anh có thể giúp tôi chứ?
- Tôi nghĩ, có thể. Nhưng cái giá không rẻ đâu.
Chẳng nghĩa lý gì cả - Sherman có vẻ bực tức.
- Nhưng bằng cách nào?
- Tôi giao việc này cho Girland. Tôi tính chỉ có hắn mới giải quyết nổi việc này.
- Girland? Ai vậy nhỉ?
Dorey nhăn nhó cười:
- Ai à? Trước đây, hắn là một trong những điệp viên giỏi của tôi, nhưng tôi buộc phải sa thải hắn. Bản chất hắn là nổi loạn. Hắn không có lương tri, và luôn luôn giao du với bọn người chỉ thích tự do, dù là tự do trong nhà tù. Hơn nữa, hắn lại rất thô bạo, liều lĩnh trong phương pháp, một võ sĩ Karate có hạng, và công bằng mà nói, một xạ thủ tuyệt vời. Hắn rất nguy hiểm, biết tính toán và láu cá. Hắn ở Paris đã 8 năm và coi Paris như cái túi của mình. Hắn có những quan hệ mờ ám, nhưng lại chiếm được lòng tin của mọi người. Ở hắn có hai điểm yếu, đó là gái và tiền… Nếu có người nào có đủ sức giúp anh thì người đó là hắn.
Sherman lo ngại hỏi Dorey:
- Anh tin vào hắn ư? Típ người như hắn sẽ là kẻ tố giác tôi. Tôi e rằng anh thiếu thận trọng đấy.
- Girland sẽ không bao giờ tố giác. Tôi quá rõ con người hắn. Hắn hay nổi loạn, nhưng hắn lại có nững nguyên tắc của riêng mình. Một khi hắn đã lao vào việc thì hắn sẽ hoàn thành một cách mĩ mãn. Hắn là nguồn hy vọng duy nhất của chúng ta.
Sherman do dự một lát rồi phẩy tay:
- Mà tôi chẳng còn con đường nào khác. Nếu anh đã nghĩ kỹ và tin tưởng thì giao cho hắn. Liệu hắn có ô kê không?
- Đối với hắn thì tiền chẳng có mùi vị gì nhưng hắn không từ chối. Tuy nhiên, anh phải chi vào việc này không dưới 20 ngàn đôla đâu. Còn tôi, đầu tiên tôi thử đặt một cái giá thấp hơn xem. Nhưng tôi nghĩ, với cái giá ấy, hắn có thể lấy cả Charles de Gaulle về cho chúng ta. Cứ thế, Henry nhé? Tôi sẽ cố gắng móc nối với hắn càng sớm càng tốt.
***
Nếu đại úy O’Halloran hài lòng với sự tỉnh táo của điệp viên Alec Hammer, người đã phát hiện ra Sherman, thì ở phía bên kia, Serge Kovski, sếp của Chi cục Paris, cơ quan tình báo của một nước châu Âu, cũng hoan hỷ với các chiến tích của điệp viên Boris Drina là đã nhận diện được vị Tổng thống tương lai của Hoa Kỳ.
Drina là một người đàn ông béo tốt, mỡ màng, hình hài không có gì dị biệt, tuổi chừng 50, đã được cắm ở phi trường Orly từ khá lâu. Kovski chỉ cắm hắn ở đấy vì hắn vừa lười biếng, lại vừa dốt nát. Ở hắn chỉ có một điểm dùng được là trí nhớ chuẩn xác như một cái máy ảnh có thể lưu lại khá lâu đường nét, dáng điệu, giọng nói của một người nào đó.
Cách đây 4 năm, Henry Sherman và phu nhân đã qua phi trường Orly để đến Paris dự một bữa tiệc ở điện Élysée.
Khi Drina được gặp con người to cao, vui vẻ này thì bộ nhớ của hắn ghi nhận cả dáng điệu, kiểu gật đầu khe khẽ cùng giọng nói của ông. Tất cả được lưu lại dưới dạng âm bản cho đến khi Sherman đi ngang qua hắn với bộ râu và một cặp kính đen để tới cửa hải quan rồi ra điểm đỗ taxi.
Drina biết đây chính là Tổng thống tương lai của Hoa Kỳ, chỉ thay đổi mỗi cái vỏ bên ngoài.
Trong khi Alec Hammer còn do dự, không tin vào mắt mình thì Drina tin vào trí nhớ máy ảnh của mình và quyết định hành động ngay.
Hắn bám theo Sherman đến chỗ đỗ cái taxi duy nhất trong bến. Hắn nghe rõ ông này bảo với tài xế: “Khách sạn Pare, phố Meslay.”
Khi thấy Drina sắp ngồi vào taxi, Sherman lạnh lùng nói:
- Xin lỗi Ngài, xe này có người rồi.
Drina tránh ra, vẻ khổ sở, xin lỗi. Nhưng xe vừa lăn bánh thì hắn lao ngay đến trạm điện thoại tự động gần nhất.
Vì hắn béo phục phịch nên hơi cố sức một tý là hắn đã thở hổn hển. Hắn ăn uống suốt ngày và nốc rượu từng cốc.
Vừa thở, hắn vừa báo cáo cho Kovski.
Nội dung báo cáo của Drina làm sếp bối rối. Song, vì tin vào trí nhớ dị thường của gã điệp viên nên Kovski không mất thì giờ với những câu hỏi vặn vẹo.
Drina có xe riêng. Khi Hammer còn đang phôn cho O’Halloran thì Drina đã trên đường đi tới khách sạn.
Đến địa điểm, Drina đã thấy Paul Labrey có mặt ở quán cà phê đối diện với “khách sạn Pare”. Hắn mệt mỏi ngồi xuống cạnh anh ta, bỏ mũ ra, lau mồ hôi trán.
- Chưa có chuyện gì chứ? - Hắn hỏi.
- Người của anh đến đây được nửa tiếng rồi. - Labrey đáp nhưng không nhìn vào hắn.
- Người kia phải không?
- Ừ.
- Có thế thôi chứ?
- Thế thôi.
Drina bĩu môi. Hắn không thích Labrey vì anh ta hay bỉ báng hắn. Labrey chừng hai mươi lăm tuổi. Mẹ anh, một người Pháp, làm hầu bàn trong một quán rượu nhỏ. Cha anh, một lĩnh Mỹ bất đắc dĩ. Anh dáng người cao gầy, mái tóc vàng, dài rủ xuống tận vai, hay đeo cặp kính màu xanh. Bạn bè vẫn nói có khi anh còn ngủ trong cặp kính ấy.
Anh thường mặc áo pull đen và quần bò đen. Trong bóng tối anh là một đối thủ đáng sợ. Anh có tiếng là thông minh và lanh lợi. Một điệp viên của Kovski đã phát hiện ra anh dưới tầng hầm, trong một nhóm hippy, anh đã giảng giải cho gã điệp viên này về những học thuyết của mình. Gã điệp viên thấy khoái, liền báo cáo với Kovski và từ đó Labrey trở thành điệp viên ngầm, nhưng vẫn sống theo kiểu sống của mình, và đôi khi nhận những món tiền thưởng do những chiến tích nho nhỏ.
Một cậu hầu bàn hỏi Drina xem hắn cần gọi món gì. Hắn muốn uống Vodka nhưng lại sợ Labrey sẽ đi kể với các chiến hữu rằng hắn uống rượu trong lúc thi hành công vụ, nên hắn đành bấm bụng gọi cà phê.
- Chẳng lẽ anh không thể mua cái mũ khác được à? - Labrey bỗng nhiên hỏi - Đội cái mũ này trông anh cứ như con chó chết trôi ấy.
Drina bực lắm. Hắn làm gì có tiền mua mũ. Mà dù có tiền thì hắn cũng chẳng chịu vứt bỏ cái mũ này. Nó là kỷ vật của một thời hạnh phúc đã qua của hắn.
- Thế còn cậu, sao không cắt tóc đi? - Hắn hỏi đột ngột. - Cậu sắp thành đàn bà rồi đấy. Labrey cười:
- À, anh này tiến bộ nhỉ. Anh đâu có phải là thằng ngốc như người ta nói.
Bỗng Drina sững người. Hắn đã nhìn thấy John Dorey. Dorey bước nhanh tới phía khách sạn, liếc nhoáng qua tiền sảnh rồi đi vào. Drina bèn lên ngay vào buồng điện thoại, chốt cửa lại rồi gọi cho Kovski.
- Gì thế? - Kovski hỏi.
- John vừa tới “khách sạn Pare”. - Drina nói.
- Dorey à?
- Vâng.
- Labrey vẫn ở chỗ anh chứ?
- Vâng.
Kovski suy nghĩ một lát, thì ra, Dorey đã bí mật gặp Sherman. Đây là một việc hệ trọng.
- Tôi sẽ tăng cường cho anh 2 người nữa. Bất kể hoàn cảnh nào các anh cũng không được để mất Sherman và Dorey. Rất quan trọng đấy, nghe rõ chưa?
- Vâng.
Drina quay lại sân hiên, ngồi xuống ghế.
- Người vừa vào khách sạn - Hắn nói - Chính là Dorey, sếp của CIA tại Pháp. Kovski sẽ gửi thêm cho chúng ta 2 chiến hữu nữa. Ông ta bảo chúng ta phải bám chặt Sherman và Dorey. Lệnh đấy.
Labrey gật đầu.
***
Serge Kovski có dáng người nhỏ thó với đôi mắt ti hí và cái mũi dầy. Chòm râu tỉa nhọn. Đầu ông to nhưng hói hết cả. Ông hay mặc bộ quần áo cũ, nhàu nát và loang lổ vết mỡ vì khi ăn uống ông không giữ gìn sạch sẽ.
Khi ông đang xem chồng tài liệu mà ông vừa nhận được qua bưu điện ngoại giao thì có tiếng chuông điện thoại. Ông nhấc ống nói lên. Đó là Drina.
- Sherman đã lên taxi đi về phía Orly. Labrey và Alex đang bám theo. Tôi nghĩ Sherman sẽ bay về New York trong chuyến bay 15h00. Labrey sẽ phôn ngay cho Ngài khi anh ta tới phi trường. Tôi và Max thì đang “săn sóc” Dorey. Ông ta đã ra khỏi khách sạn với một máy chiếu phim, thứ mà ông ta đã không có trước khi đến gặp Sherman. Ông ta đi bằng xe riêng đến phố Suisses. Tới đây ông ta vào một căn nhà và leo lên tầng cuối cùng.
- Đây là phòng ở của Mark Girland, - Drina nói tiếp - Típ người này đã từng làm cho chúng ta khó chịu không ít lần.
Đôi mắt ti hí của Kovski nheo lại.
- Thôi được. - Ông nói sau một lát im lặng - Cứ để Max theo dõi Dorey, nhưng sau khi ông ta ra khỏi nơi đó thì anh phải bám lấy Girland. Nên nhớ rằng phải hết sức thận trọng với hắn, hắn ranh ma lắm đấy. Và để ý không được để hắn thấy anh.
- Tôi hiểu - Drina nói và treo ống nói lên.
Kovski nhìn lên bàn làm việc một lúc, khuôn mặt nở một nụ cười trơ trẽn rồi biến mất.
Ngoài khuôn cửa xuất hiện một người đàn bà béo tốt nhưng rất khó xác định tuổi tác, tay cầm quyển sổ nhỏ.
- Chị gọi Malik cho tôi - Ông nói bằng một giọng nghiêm nghị, mắt không nhìn vào chị ta.
Tám năm trời sống ở Paris, ông đã quen thuộc nhiều người đàn bà xinh tươi, cân đối, nhưng chỉ đành chôn chặt những ham muốn trong lòng. Còn với những tấm thân béo tốt, ông chỉ thấy ngán ngẩm.
Mấy phút sau, Malik vào. Trước khi bị thất sủng, anh được coi là một trong những điệp viên tài ba nhất. Anh có khổ người cao, dáng lực sĩ, mái tóc sáng, cắt ngắn. Đôi mắt xanh của anh mở như 2 cửa sổ mà từ đó hắt ra những cái nhìn lạnh lẽo, hung dữ khiến nhiều kẻ luống cuống.
Kovski và Malik đã từng coi nhau như kẻ tử thù. Trước đây Malik quan hệ với Kovski đầy ác cảm. Mặc dù Kovski là thủ trưởng trực tiếp của anh, nhưng anh chẳng chịu chấp nhận điều đó, và cũng vì ngại ngần mà Kovski không sử dụng quyền thủ trưởng của mình trong quan hệ với gã khổng lồ tóc sáng này.
Bây giờ ông biết rằng người ta cho Malik là một nhân viên không đắc lực và còn đang định chuyển anh từ bộ phận hành động sang công tác văn phòng. Ông thấy đây là thời điểm thuận lợi nhất để trả thù anh.
Kovski đã viết một bức thư cho thủ trưởng của mình để đề nghị chuyển Malik vào làm văn thư.
Sếp của Kovski là một người cũng chẳng quý mến gì Malik nên sẵn sàng làm theo yêu cầu của ông, và từ đó Malik cứ vùi đầu vào đống giấy tờ. Đương nhiên anh chẳng biết xoay xở làm sao, nhưng trong bụng vẫn căm ghét Kovski và chỉ biết chờ một cơ hội.
Kovski và Malik nhìn nhau.
- Hình như tôi không nghe thấy anh gõ cửa - Kovski càu nhàu.
- Hiển nhiên là tôi không gõ - Malik trả lời rồi kéo cái ghế về phía mình, và chẳng đợi ai mời, anh ngồi lên, phóng cái nhìn thẳng vào ông sếp. Kovski định bảo rằng, anh phải đứng nghiêm khi nghe thủ trưởng nói, nhưng ông lại sợ làm điều đó. Ánh mắt đầy vẻ hăm dọa của gã điệp viên như muốn báo cho Kovski biết rằng hãy từ bỏ ý định ấy đi. Malik chỉ cần một tay cũng có thể vặn cổ ông như chơi…
- Anh có cơ hội để sửa chữa đây - Kovski nói, cười gượng để làm lành. - Anh nghe nhé.
Rồi ông kể cho Malik những điều ông được biết về vụ Dorey và Sherman.
- Hiện nay Dorey đang bàn bạc với Girland, một kẻ mà anh luôn luôn phải nhượng bộ và cũng chính là kẻ gây ra tình trạng hẩm hiu của anh bây giờ - Ông kết thúc câu chuyện - Và anh là người tôi muốn giao việc này. Labrey, Drina cùng Max đã vào cuộc rồi. Điều cần thiết là anh phải biết vì sao người ta trao cho Dorey một máy chiếu phim, vì sao Sherman phải bay sang đây, và Dorey thảo luận với Girland về việc gì, nói chung, anh phải biết được điều thú vị của cuộc gặp gỡ này. Tôi yêu cầu anh phải hành động khẩn trương và dứt khoát.
Malik đứng lên.
- Chính tôi cũng biết rằng tôi có những khiếm khuyết, nhưng tôi không phải là thằng điếc - Anh nói rồi đột ngột xoay người bước ra.
Chương một
Tiến >>
Nguồn: tve-4u.org
NHÀ XUẤT BẢN HỘI NHÀ VĂN HÀ NỘI - 1995
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 20 tháng 4 năm 2022