Arsène Lupin đối đầu với Herlock Sholmès

maurice leblanc

dịch giả:đinh minh hương

Phần I - Tiểu thư Tóc vàng
Chương 1 - Tấm vé xổ số 514, series 23

arsène lupin
siêu trộm hào hoa

Vào ngày mùng Tám tháng Mười hai năm ngoái, ông Gerbois, giảng viên môn Toán trường Cao đẳng Versailles, trong khi lục tung một cửa hiệu đồ cổ đã khám phá ra chiếc bàn viết gỗ gụ khiến ông rất đỗi hài lòng, vì nó có vô số các ngăn kéo.

“Đúng là thứ thích hợp để làm quà sinh nhật cho Suzanne.” Ông nghĩ. Và vì ông vốn vẫn luôn luôn cố gắng đem đến những niềm vui giản dị cho con gái, phù hợp với thu nhập khiêm tốn của mình, ông hỏi giá, rồi sau khi mặc cả hết sức gắt gao, ông đồng ý trả sáu mươi lăm franc. Ông đang đưa địa chỉ cho người chủ cửa hiệu thì một thanh niên phục sức tao nhã, lịch duyệt trước đó đã xem xét các đồ vật khác – trông thấy chiếc bàn và ngay lập tức hỏi giá.

“Đã có khách mua rồi.” Người chủ cửa hiệu nói.

“A! Tôi đồ là ông này!”

Ông Gerbois cúi chào rồi rời khỏi cửa hiệu, khá hãnh diện được sở hữu một món đồ mà ngay đến một thanh niên quyền quý cũng chú ý, quan tâm. Nhưng chưa đầy mươi bước chân, chàng thanh niên đã vượt lên phía trước ông. Mũ cầm trong tay, anh ta nói với ông bằng giọng cực kỳ lịch thiệp: “Thưa ông, xin lỗi ông, tôi muốn hỏi ông một câu mà ông có lẽ sẽ cho là không phải phép. Câu hỏi là liệu ông có mục đích đặc biệt gì khi mua chiếc bàn viết đó không?”

“Không, tôi tình cờ bắt gặp và tự dưng thấy thích thôi.”

“Tuy nhiên ông không quá thích nó chứ?”

“Ồ! Tôi sẽ giữ nó, vậy thôi.”

“Vì nó là một món đồ cổ, có lẽ thế chăng?”

“Không, vì nó tiện lợi.” Ông Gerbois tuyên bố.

“Trong trường hợp đó, ông bằng lòng đổi nó lấy chiếc bàn khác cũng hoàn toàn tiện lợi như thế mà tình trạng còn tốt hơn?”

“Ồ! Chiếc bàn này đủ tốt rồi, và tôi thấy chả có lý do gì để đổi lấy chiếc khác.”

“Nhưng…”

Ông Gerbois tính khí dễ cáu kỉnh, nên ông đáp gắt gỏng: “Thưa ông, xin lỗi ông, ông đừng nài nỉ.”

Chàng thanh niên vẫn khăng khăng: “Thưa ông, tôi không biết ông đã trả bao nhiêu tiền, nhưng tôi xin trả ông gấp đôi.”

“Không.”

“Gấp ba.”

“Ô! Đủ rồi.” Ông thầy giáo kêu lên một cách sốt ruột. “Tôi không muốn bán nó.”

Chàng thanh niên nhìn ông chằm chằm theo cái cách khiến ông chẳng dễ dàng quên đi được, rồi vội vã quay bước.

Một tiếng đồng hồ sau, chiếc bàn được đưa đến nhà ông thầy giáo trên đường Viroflay. Ông gọi bảo con gái: “Cha có cái này cho con, miễn là con thấy thích.”

Suzanne là cô gái xinh đẹp, bản tính vui vẻ, nồng nhiệt. Cô ôm cổ cha, sung sướng hôn ông. Đối với cô, chiếc bàn trông đúng là một món quà hết sức vương giả. Buổi tối hôm đó, với sự giúp đỡ của người đầy tớ Hortense, cô kê chiếc bàn vào phòng mình, rồi cô phủi bụi, lau sạch sẽ các ngăn kéo, các hộc, cẩn thận xếp giấy tờ, bút, mực, thư từ, bưu thiếp, và vài món đồ lưu niệm của ông anh họ Philippe mà cô bí mật cất giữ vào các ngăn kéo.

Bảy rưỡi sáng hôm sau, ông Gerbois đến trường. Lúc mười giờ, theo thông lệ, Suzanne ghé đến chỗ cha, và ông sung sướng được trông thấy cái dáng mảnh mai, nụ cười thơ trẻ của cô con gái đợi mình ở cổng trường. Hai cha con cùng trở về nhà.

“Chiếc bàn viết của con… tình hình nó sáng hôm nay thế nào?”

“Tuyệt vời! Hortense và con lau những cái núm bằng đồng cho tới lúc chúng trông như làm bằng vàng ấy.”

“Vậy là con hài lòng với nó?”

“Hài lòng với nó ư? Ôi, con không biết làm sao con có thể sống không có nó suốt bao nhiêu lâu nay.”

Khi hai cha con đang đi trên lối dẫn vào nhà, ông Gerbois nói: “Chúng ta sẽ ngắm nó một chút rồi mới ăn sáng nhé?”

“Ồ! Vâng, ý tưởng tuyệt vời đấy ạ!”

Suzanne lên cầu thang, đi phía trước cha, nhưng đến cửa phòng mình, cô kêu lên đầy choáng váng, kinh ngạc.

“Có chuyện gì thế?” Ông Gerbois lắp bắp hỏi.

“Chiếc bàn viết biến mất rồi!”

Khi cảnh sát được gọi tới, họ sửng sốt trước cái cách đơn giản đáng thán phục mà tên trộm áp dụng. Trong lúc Suzanne đi vắng, người đầy tớ ra chợ, và vì thế ngôi nhà chẳng có ai trông, một gã đánh xe, đeo huy hiệu hẳn hoi – mấy người hàng xóm láng giềng đã trông thấy – dừng xe phía trước ngôi nhà, rung chuông hai lần. Tưởng Hortense ở nhà, những người hàng xóm chẳng hề ngờ vực, do đó gã kia tiếp tục hành động một cách êm thấm, lặng lẽ.

Ngoài chiếc bàn, ngôi nhà không mất mát gì nữa. Thậm chí chiếc xắc Suzanne đặt trên chiếc bàn đó cũng được đặt sang chiếc bàn bên cạnh, các thứ đựng bên trong hoàn toàn chẳng bị động đến. Rõ ràng tên trộm đã có ý đồ từ trước, điều này làm cho vụ việc bí ẩn thêm, vì tại sao hắn sẵn sàng liều lĩnh đến thế chỉ để đổi lấy một vật rất chi bình thường?

Manh mối duy nhất ông thầy giáo có thể cung cấp là sự kiện lạ lùng của buổi tối hôm trước. Ông khai: “Gã thanh niên vô cùng bực bội vì bị tôi từ chối. Tôi có cảm tưởng lúc gã bỏ đi, gã đã đe dọa tôi.”

Nhưng manh mối đó là một manh mối mơ hồ. Người chủ cửa hiệu không thể làm sáng tỏ gì vụ việc. Ông ta cũng không biết gã thanh niên kia. Còn về chiếc bàn, ông ta mua nó với giá bốn mươi franc từ một người thi hành di chúc ở Chevreuse, và tin tưởng rằng mình đã bán lại nó với giá phù hợp. Cảnh sát không điều tra ra kết quả gì hết.

Nhưng ông Gerbois cứ ôm ấp cái ý nghĩ là ông phải chịu một tổn thất hết sức lớn lao. Ắt hẳn đã có một gia tài được cất giấu trong một ngăn kéo bí mật, và vì thế mà gã thanh niên đã ra tay đoạt lấy nó.

“Cha tội nghiệp của con, chúng ta sẽ làm gì với cái gia tài đó chứ?” Suzanne hỏi.

“Con ơi! Với một gia tài như thế, hôn sự của con có thể vô cùng thuận lợi đấy.”

Suzanne thở dài đầy chua chát. Cô có ước ao ai hơn ông anh họ Philippe đâu, kẻ thực ra rất đỗi tồi tệ. Và cuộc sống trong ngôi nhà nhỏ ở Versailles này chẳng còn sung sướng, mãn nguyện như xưa.

Hai tháng trôi qua. Xuất hiện những sự việc liên tiếp đáng chú ý, vận may lẫn với bất hạnh khủng khiếp!

Ngày đầu tiên của tháng Hai, lúc năm rưỡi, ông Gerbois bước vào nhà, cầm trên tay tờ báo buổi chiều, ngồi xuống, giương mục kỉnh và bắt đầu đọc. Vì chẳng quan tâm đến chính trị, ông giở các trang bên trong. Ngay lập tức, ông chú ý tới một mục có đầu đề:

Đợt quay số thứ ba của giải Xổ số Hiệp hội Báo chí

Vé số 514, series 23, trúng một triệu franc

Tờ báo tuột khỏi tay ông Gerbois. Các bức tường xoay mòng mòng trước mắt ông, và tim ông không đập nổi nữa.

Ông đang giữ tờ vé số 514, series 23. Ông đã mua tờ vé số từ một người bạn nhằm mục đích giúp đỡ người bạn đó, chứ không hề có ý nghĩ sẽ trúng giải, và ngạc nhiên chưa, nó lại là con số may mắn!

Ông Gerbois hấp tấp rút cuốn sổ ghi chép ra. Phải, ông nhớ hoàn toàn chính xác. Con số 514, series 23, được ghi ở mặt trong bìa. Nhưng còn tấm vé xổ số!

Ông Gerbois lao tới bàn làm việc của mình, tìm chiếc hộp đựng phong bì đã cất tấm vé xổ số, tuy nhiên chiếc hộp không thấy ở đó, và ông bất chợt nhận ra ông không thấy nó ở đó đã vài tuần nay. Ông nghe thấy tiếng bước chân trên lối đi rải sỏi dẫn từ phố vào.

Ông gọi: “Suzanne! Suzanne!”

Cô vừa đi dạo về. Cô vội vã bước vào nhà. Ông Gerbois nghẹn giọng lắp bắp: “Suzanne… chiếc hộp… chiếc hộp đựng phong bì?”

“Chiếc hộp nào ạ?”

“Chiếc hộp cha mua ở Bảo tàng Louvre… một hôm thứ Bảy… nó được bày ở phía cuối bàn.”

“Cha, cha không nhớ à, chúng ta đã cất tất cả những thứ đó vào một chỗ với nhau.”

“Bao giờ?”

“Buổi tối hôm ấy… cha biết mà… đúng cái buổi tối hôm ấy…”

“Nhưng cất chỗ nào?… Nói đi, mau mau con!… Chỗ nào?”

“Chỗ nào ư? Ô kìa, trong ngăn kéo cái bàn viết ấy cha.”

“Cái bàn viết đã bị trộm?”

“Vâng.”

“Ôi, trời đất!… Trong cái bàn viết đã bị trộm!”

Ông Gerbois hạ giọng nói câu cuối cùng, với vẻ như choáng váng, ngơ ngẩn. Rồi ông tóm lấy bàn tay của cô con gái, hạ giọng hơn nữa, nói: “Một triệu trong đó đấy, con ơi!”

“Ôi! Sao cha chẳng nói với con?” Suzanne ngây thơ lẩm bẩm.

“Một triệu!” Ông Gerbois lặp lại. “Nó đựng tấm vé xổ số trúng giải nhất của Hiệp hội Báo chí.”

Mức độ khủng khiếp của tai họa áp đảo họ hoàn toàn, và hai cha con im lặng hồi lâu, không dám cất lời phá vỡ sự im lặng ấy. Cuối cùng, Suzanne nói: “Nhưng, cha ạ, người ta sẽ vẫn trả tiền cho cha thôi.”

“Bằng cách nào? Dựa trên chứng cứ nào?”

“Cha nhất thiết phải có chứng cứ ạ?”

“Đương nhiên.”

“Và cha không có chứng cứ gì?”

“Nó nằm trong chiếc hộp.”

“Trong chiếc hộp đã biến mất.”

“Phải, và bây giờ thì tên trộm sẽ lĩnh tiền.”

“Ôi! Cha ơi, thế thì kinh khủng quá. Cha phải ngăn chặn việc này.”

Ông Gerbois không nói gì một lát, rồi trong cơn bột phát sức lực, ông nhảy chồm chồm trên sàn, kêu lên: “Không, không, hắn sẽ không có được một triệu đó, hắn sẽ không có được! Sao hắn có được chứ? A! Khôn ngoan như hắn cũng chẳng thể làm gì. Nếu hắn đi lĩnh tiền, người ta sẽ gô cổ hắn lại. A! Bây giờ thì chúng ta cứ chờ xem, anh bạn quý hóa!”

“Cha, cha sẽ làm gì?”

“Bảo vệ quyền lợi chính đáng của chúng ta, cho dù là có chuyện gì xảy ra! Chúng ta sẽ thắng lợi. Một triệu franc đó thuộc về cha, và cha dự định lĩnh nó.”

Mấy phút sau, ông Gerbois đã đánh đi bức điện như sau:

Gửi ngài Giám đốc Ngân hàng Tín dụng Nhà đất

Đường Capucines, Paris

Tôi là chủ nhân tờ vé số 514, series 23. Bằng mọi biện pháp pháp lý, tôi phản đối bất cứ người nào khác đòi lĩnh giải.

GERBOIS

Gần như cũng cùng lúc ấy, bức điện sau đây được chuyển đến Ngân hàng Tín dụng Nhà đất:

Tờ vé số 514, series 23, đang nằm trong tay tôi.

ARSÈNE LUPIN

Mỗi lần tôi bằng lòng thuật lại một trong số những câu chuyện phiêu lưu mạo hiểm phi thường đánh dấu cuộc đời của Arsène Lupin, trong tôi đều xuất hiện cảm giác ngượng ngùng, xấu hổ, vì đối với tôi, có vẻ là các độc giả đã biết rất rõ những câu chuyện phiêu lưu mạo hiểm cũ rích ấy rồi. Thực tế, không một vụ việc nào do tên trộm của nhân dân (cái cách gọi hết sức phù hợp) tiến hành mà lại chưa được phổ biến rộng rãi tới quảng đại quần chúng, không một kỳ tích chói lọi nào mà lại chưa được nghiên cứu trên đầy đủ mọi phương diện, không một hành vi, hoạt động nào mà lại chưa được bàn luận cặn kẽ theo kiểu vốn vẫn chỉ dành cho những hành vi, hoạt động quả cảm, anh hùng.

Chẳng hạn, ai mà không biết câu chuyện kỳ lạ về Tiểu thư Tóc vàng, với các chương chứa đựng những tình tiết khác thường, được các báo chạy tít đen đậm, như Tấm vé xổ số 514, series 23!… Tội ác trên đại lộ Henri-Martin!… Viên kim cương xanh!… Người ta quan tâm chú ý vì có sự tham gia điều tra của viên thám tử lừng danh Anh quốc, Herlock Sholmès! Người ta thấy hồi hộp ly kỳ vì những cuộc chiến đấu chẳng lần nào giống lần nào giữa những nghệ sĩ tiếng tăm lừng lẫy ấy! Và sự chấn động trên đường phố mới lớn làm sao, cái ngày mà những thằng bé bán báo rao to: “Arsène Lupin đã bị bắt!”

Lý do để tôi nhắc lại những câu chuyện này vào thời điểm này là vì chính tôi sẽ cung cấp chiếc chìa khóa mở cánh cửa bí ẩn. Những chuyến phiêu lưu mạo hiểm kia dù ít dù nhiều từ trước tới nay đều bị một màn sương mờ bao phủ, và tôi bây giờ sẽ xóa tan đi màn sương mờ này. Tôi sao chép những bài báo cũ, tôi xem xét các bức thư xưa, tôi liên kết các cuộc phỏng vấn từng diễn ra, nhưng tôi đã sắp xếp, phân loại tất cả những thứ đó và quy chúng về sự thật hoàn toàn. Hợp tác với tôi thực hiện việc này chính là Arsène Lupin, ngoài ra có cả Wilson – người bạn cực kỳ tâm phúc của Herlock Sholmès nữa.

Hết thảy mọi người sẽ nhớ lại tràng cười dữ dội chào đón hai bức điện được công bố. Cái tên Arsène Lupin bản thân nó đã kích thích thói hiếu kỳ, hứa hẹn là trò tiêu khiển cho đám khán giả bình dân. Và, trong trường hợp này, đám khán giả bình dân chính là toàn bộ thế giới.

Ngân hàng Tín dụng Nhà đất ngay lập tức mở một cuộc điều tra và đã xác minh được những thông tin sau: Tấm vé xổ số 514 đã được văn phòng chi nhánh Versailles của Công ty Xổ số bán cho một sĩ quan pháo binh tên là Bessy, người sau đó tử vong do ngã ngựa. Trước khi qua đời ít lâu, ông ta có nói với các đồng đội của mình là đã bán lại tấm vé xổ số cho một người bạn.

“Và người bạn ấy là tôi.” Ông Gerbois khẳng định.

“Hãy chứng minh điều đó.” Giám đốc Ngân hàng Tín dụng Nhà đất đề nghị.

“Đương nhiên tôi chứng minh được. Hai mươi người có thể xác nhận với ngài tôi là bạn thân của ông Bessy, và chúng tôi thường xuyên hẹn gặp nhau tại quán cà phê Thao Trường. Tại đây, một hôm, tôi đã trả hai mươi franc mua lại tấm vé xổ số của ông ấy, chẳng qua là muốn giúp đỡ ông ấy thôi.”

“Có ai chứng kiến việc mua bán này không?”

“Không.”

“Chà, thế ông nghĩ sẽ chứng minh việc đó bằng cách nào?”

“Bằng một bức thư ông ấy viết cho tôi.”

“Bức thư nào?”

“Bức thư được ghim vào với tấm vé xổ số.”

“Hãy đưa đây xem nào.”

“Nó đã bị đánh cắp cùng lúc với tấm vé xổ số rồi.”

“Chà, ông dứt khoát phải tìm thấy nó.”

Người ta nhanh chóng biết rằng Arsène Lupin đang nắm trong tay bức thư. Trên tờ Tiếng vang nước Pháp, tờ báo có hân hạnh làm cơ quan ngôn luận cho anh ta và nghe nói anh ta là cổ đông quan trọng của nó, có một mẩu tin ngắn tuyên bố Arsène Lupin đã trao cho ông Detinan – luật sư, và là cố vấn pháp lý của anh ta – bức thư đích thân ông Bessy viết gửi anh ta khi còn sống.

Tuyên bố này gây ra cả một tràng cười. Arsène Lupin thuê luật sư! Arsène Lupin, tuân theo các luật lệ, lề lối của xã hội hiện đại, đã chọn một thành viên thuộc loại vua biết mặt chúa biết tên trong giới luật sư Paris làm đại diện pháp lý cho mình!

Ông Detinan chưa bao giờ có cơ hội gặp gỡ Arsène Lupin – một sự thật khiến ông ta rất lấy làm tiếc – nhưng đúng là ông ta đã được người đàn ông bí ẩn đó thuê, và ông ta cảm thấy cực kỳ hân hạnh vì đã được lựa chọn. Ông ta xác định tinh thần là sẽ dốc hết sức bảo vệ lợi ích cho thân chủ. Ông ta sẵn lòng, thậm chí có vẻ tự đắc, đưa ra bức thư của ông Bessy, nhưng – mặc dù xác nhận việc bán lại tấm vé xổ số – trong thư không nhắc đến tên người mua. Người này chỉ đơn giản được gọi là Bạn quý mến của tôi.

“Bạn quý mến của tôi! Đó là tôi chứ không phải là ai khác.” Arsène Lupin ghi thêm trong bức thư gửi kèm bức thư của ông Bessy. “Và bằng chứng rõ ràng nhất chính là việc tôi là người giữ bức thư kia.”

Đám phóng viên ngay lập tức đổ xô tới gặp ông Gerbois, ông này chỉ có thể lặp lại: “Bạn quý mến của tôi! Đó là tôi chứ không phải là ai khác… Arsène Lupin đã đánh cắp bức thư cùng với tấm vé xổ số.”

“Hãy để ông ta chứng minh!” Arsène Lupin vặc đám phóng viên.

“Hắn ắt đã làm việc đó, vì hắn đã đánh cắp chiếc bàn viết!” Ông Gerbois thốt lên cũng với đám phóng viên này.

“Hãy để ông ta chứng minh!” Arsène Lupin đáp.

Đó là mẩu hài kịch lý thú do hai kẻ đang đòi quyền sở hữu tờ vé số 514 diễn, và cung cách điềm tĩnh của Arsène Lupin trái ngược hoàn toàn trạng thái lo lắng căng thẳng của ông Gerbois tội nghiệp. Báo chí tràn ngập những lời than vãn của người đàn ông không may này. Ông ta trình bày về nỗi bất hạnh mình gặp phải với sự thống thiết rất thật.

“Xin quý vị hãy hiểu, đó là khoản hồi môn dành cho Suzanne, mà kẻ bất lương kia đã đánh cắp! Bản thân tôi, tôi chẳng màng… nhưng còn Suzanne! Xin hãy nghĩ đi, hẳn một triệu franc! Một trăm ngàn franc nhân mười! Ôi! Tôi đã biết chắc chắn bên trong chiếc bàn có cả một kho báu!”

Chẳng ăn thua gì khi thuyết phục ông Gerbois rằng kẻ thù của ông, vào thời điểm đánh cắp chiếc bàn, hoàn toàn không biết bên trong đó có tấm vé xổ số, và rằng, dẫu thế nào chăng nữa, hắn cũng không tài nào biết trước được là nó sẽ trúng giải nhất. Ông một mực đáp: “Vớ vẩn! Đương nhiên hắn đã biết trước rồi… nếu không tại sao hắn phải tốn công tốn sức đánh cắp một chiếc bàn tồi tàn, tầm thường?”

“Vì một lý do đang còn là bí ẩn, nhưng dứt khoát không phải vì một mẩu giấy lúc ấy mới đáng giá hai mươi franc.”

“Một triệu franc! Hắn biết thế… hắn biết tất cả mọi việc! Ôi! Các vị chưa biết hắn, tên côn đồ này!… Hắn chưa cướp của các vị một triệu franc!”

Cuộc tranh cãi lẽ ra còn lâu mới dừng, nhưng đến ngày thứ mười hai, ông Gerbois nhận được bức thư từ Arsène Lupin, đóng dấu mật. Bức thư như sau:

Thưa ông, công chúng đang được dịp cười chúng ta. Liệu ông có nghĩ rằng đã tới lúc chúng ta nên nghiêm túc? Tình hình là: Tôi đang nắm trong tay tấm vé xổ số tôi không có quyền lợi hợp pháp, còn ông có quyền lợi hợp pháp với tấm vé xổ số ông đang không nắm trong tay. Chúng ta chẳng ai làm được gì. Ông sẽ không nhường quyền lợi của ông cho tôi. Tôi sẽ không trao tấm vé xổ số cho ông. Phải làm sao bây giờ?

Tôi thấy duy nhất một cách giải quyết vấn đề: Chúng ta hãy chia nhau lợi lộc. Nửa triệu cho ông, nửa triệu cho tôi. Chia như thế chẳng phải là công bằng sao? Theo tôi, đó là giải pháp vừa hợp lý hợp tình, vừa chóng vánh. Tôi cho ông ba ngày để cân nhắc đề nghị này. Vào sáng thứ Năm, tôi chờ đợi được đọc mục quảng cáo rao vặt trên tờ Tiếng vang nước Pháp một lời nhắn kín đáo gửi ông Ars. Lup, bằng lời lẽ úp mở thể hiện việc ông đã bằng lòng. Ông sẽ ngay lập tức được nhận lại tấm vé xổ số, và ông sẽ có thể đi lĩnh tiền, rồi gửi nửa triệu cho tôi theo cách tôi sẽ hướng dẫn ông sau.

Nếu ông không đồng ý, tôi sẽ sử dụng tới các biện pháp khác để vẫn đạt được kết quả như vậy. Tuy nhiên, bên cạnh những rầy rà cực kỳ nghiêm trọng ông phải chịu do thói bướng bỉnh, ông sẽ còn tốn thêm hai mươi lăm ngàn franc cho các chi phí phát sinh.

Thưa ông, ông hãy tin tôi, tôi vẫn luôn luôn là kẻ bầy tôi tận tụy của ông,

ARSÈNE LUPIN

Trong cơn điên tiết, ông Gerbois đã mắc sai lầm nghiêm trọng là đem công khai bức thư và để cho người ta sao chép nó. Sự phẫn nộ ở ông đã thắng sự suy xét chín chắn.

“Không gì hết! Hắn sẽ không có được gì hết!” Ông Gerbois kêu lên trước cả đám phóng viên. “Chia chác tài sản của tôi với hắn ư? Không bao giờ! Hãy cứ để hắn xé tan tờ vé số nếu muốn!”

“Nhưng năm trăm ngàn franc còn hơn không đồng nào.”

“Vấn đề chẳng phải ở đó. Vấn đề là quyền lợi chính đáng của tôi, và tôi sẽ chứng minh quyền lợi ấy trước tòa.”

“Cái gì? Tấn công Arsène Lupin? Việc này buồn cười chết mất.”

“Không, là Ngân hàng Tín dụng Nhà đất. Họ dứt khoát phải trả cho tôi một triệu franc.”

“Không cần đưa ra tờ vé số, hay ít nhất, không cần chứng minh việc ông mua nó?”

“Bằng chứng đó đang tồn tại, vì Arsène Lupin thừa nhận hắn đã đánh cắp chiếc bàn viết.”

“Nhưng liệu lời nói của Arsène Lupin có trọng lượng gì đối với tòa không?”

“Không sao, tôi sẽ tranh đấu đến cùng.”

Đám khán giả bình dân thích thú hò hét, và những tay cá cược đổ xô đặt cửa cho Lupin. Vào ngày thứ Năm, công chúng háo hức dò đọc kĩ lưỡng mục quảng cáo rao vặt trên tờ Tiếng vang nước Pháp, nhưng không có mẩu tin nào gửi ông Ars. Lup. Ông Gerbois đã chẳng thèm hồi đáp Arsène Lupin. Đó là lời tuyên chiến.

Buổi chiều, báo chí đưa tin cô Suzanne Gerbois bị bắt cóc.

Điểm đặc trưng thú vị nhất trong cái có thể được gọi là những vở kịch Arsène Lupin, đó là vị thế khôi hài của lực lượng cảnh sát Paris. Arsène Lupin tuyên bố, viết thư, lập kế hoạch, chỉ huy, đe dọa, và tiến hành hành động, y như thể lực lượng cảnh sát không tồn tại. Họ chẳng bao giờ xuất hiện trong những tính toán của anh ta.

Cảnh sát vốn vẫn cố gắng hết sức. Nhưng họ có thể làm gì để chống lại một kẻ thù như thế – một kẻ thù coi khinh và phớt lờ họ?

Suzanne rời khỏi nhà lúc mười giờ kém hai mươi phút, đó là lời khai của người đầy tớ. Khi rời khỏi trường lúc mười giờ năm phút, cha cô không tìm thấy cô ở chỗ cô hay đợi ông. Do đó, bất kể chuyện gì đã xảy ra thì cũng xảy ra trong lúc cô đi bộ từ nhà đến trường cao đẳng. Hai người hàng xóm gặp cô khi cô cách nhà khoảng ba trăm mét. Trên phố, có một bà trông thấy một thiếu nữ phù hợp với miêu tả về Suzanne. Ngoài ra, chẳng còn ai khác trong thấy cô.

Việc điều tra được thực hiện theo tất cả các hướng, người ta thẩm vấn những nhân viên tàu hỏa và tàu điện, nhưng không ai trông thấy điều gì liên quan đến cô gái mất tích. Tuy nhiên, tại Ville-d’Avray, vào ngày xảy ra vụ bắt cóc, người ta phát hiện được một chủ cửa hiệu đã bán xăng cho một chiếc xe hơi từ Paris tới. Trên xe có một phụ nữ tóc vàng óng ả, da trắng nõn nà. Một tiếng đồng hồ sau, chiếc xe lại chạy qua Ville-d’Avray theo hướng từ Versailles đi Paris. Người chủ cửa hiệu khai rằng trên xe lúc bấy giờ có một người phụ nữ nữa che mạng dày. Đấy chắc chắn là Suzanne Gerbois.

Vụ bắt cóc hẳn đã diễn ra giữa ban ngày ban mặt, trên một con phố tấp nập, ở ngay trung tâm thị trấn. Như thế nào? Và tại địa điểm nào? Không ai nghe thấy một tiếng kêu, không ai trông thấy một hành vi đáng ngờ nào. Như người chủ cửa hiệu miêu tả thì chiếc xe hơi kia là một chiếc limousine màu xanh lam láng bóng hai mươi tư mã lực của hãng Peugeot. Cảnh sát liền tiến hành thẩm vấn tại Grand-Garage do Bob-Walthour quản lý, vốn chuyên cung cấp dịch vụ bắt cóc bằng xe hơi. Ả khai vào ngày hôm đó đã cho một phụ nữ tóc vàng thuê một chiếc limousine của hãng Peugeot, ả chưa bao giờ gặp cô ta trước đó và sau đó cũng chưa gặp lại lần nào.

“Ai làm tài xế?”

“Một gã trai trẻ tên là Ernest tôi chỉ vừa thuê hôm trước. Những người giới thiệu anh ta khen anh ta lắm.”

“Bây giờ anh ta có ở đây không?”

“Không. Anh ta đã mang xe về, nhưng từ hôm đó tôi chưa trông thấy mặt mũi anh ta đâu.” Bob-Walthour nói.

“Cô có biết phải tìm anh ta ở đâu không?”

“Các ông có thể gặp những người đã giới thiệu anh ta cho tôi. Tên của những người ấy đây.”

Việc điều tra cho thấy không ai trong số những người này biết người nào tên là Ernest. Các bức thư giới thiệu đã bị giả mạo.

Đó là số phận của từng manh mối mà cảnh sát theo đuổi. Chúng chẳng dẫn đến đâu cả. Bí ẩn vẫn là bí ẩn.

Ông Gerbois không đủ mạnh mẽ và can đảm để tham gia một trận chiến không cân sức như thế. Việc cô con gái bị mất tích khiến ông suy sụp, ông đành đầu hàng kẻ thù. Một mẩu tin ngắn trên tờ Tiếng vang nước Pháp tuyên bố ông đã đầu hàng vô điều kiện.

Hai ngày sau, ông Gerbois đến văn phòng Ngân hàng Tín dụng Nhà đất, trao tờ vé số 514, series 23 cho Giám đốc ngân hàng, ông này thốt lên đầy ngạc nhiên: “A! Ông có tấm vé xổ số rồi! Hắn đã trả lại cho ông rồi hả?”

“Lúc trước nó bị thất lạc. Vậy thôi.” Ông Gerbois đáp.

“Nhưng ông lại phịa ra là nó bị đánh cắp.”

“Đầu tiên, tôi đã nghĩ thế… nhưng bây giờ thì nó đây.”

“Chúng tôi sẽ đòi hỏi chứng cứ để xác nhận quyền sở hữu của ông đối với tấm vé xổ số.”

“Bức thư của ông Bessy, người mua tấm vé xổ số, đã đủ chưa?”

“Vâng, thế là đủ.”

“Nó đây.” Ông Gerbois đưa bức thư ra.

“Rất tốt. Hãy để những giấy tờ này lại cho chúng tôi. Theo quy định, chúng tôi có mười lăm ngày để kiểm tra tuyên bố của ông. Tôi sẽ thông báo cho ông biết lúc nào có thể đến lĩnh tiền. Tôi đồ là ông, cũng giống như tôi, mong muốn vụ việc này khép lại một cách kín đáo.”

“Đúng vậy.”

Từ hôm ấy trở đi, ông Gerbois và vị Giám đốc ngân hàng giữ im lặng đầy dè dặt, thận trọng. Nhưng, bằng các cách nào đó, bí mật vẫn cứ bị tiết lộ, vì người ta nhanh chóng biết rằng Arsène Lupin đã trả lại tấm vé xổ số cho ông Gerbois. Công chúng đón nhận tin tức này với sự sửng sốt, thán phục. Anh ta dứt khoát là một con bạc liều lĩnh dám quăng lên bàn lá bài chủ – tấm vé xổ số – quan trọng đến thế. Nhưng thực sự, anh ta vẫn nắm trong tay một lá bài chủ quan trọng chẳng kém. Có điều, nếu cô gái trẻ trốn thoát thì sao? Nếu con tin mà Arsène Lupin đang bắt giữ được giải cứu?

Cảnh sát nghĩ là họ đã khám phá ra điểm yếu ở kẻ địch, và lúc bấy giờ tăng nỗ lực lên gấp đôi. Arsène Lupin đã bị tước vũ khí vì chính hành động của mình, đã bị nghiền dưới chính bánh xe mưu đồ của mình, đã bị mất không còn một xu lẻ trong số một triệu franc biết bao nhiêu người thèm muốn… Sự quan tâm chú ý của công chúng lúc bấy giờ tập trung về phía đối thủ của anh ta.

Nhưng cần tìm được Suzanne. Mà cảnh sát thì không tìm được cô, còn cô thì không trốn thoát được. Do đó, phải thừa nhận rằng, Arsène Lupin đã ăn điểm trước. Tuy nhiên, ván bài chưa tới lúc quyết định. Khó khăn lớn nhất vẫn còn. Anh ta đang nắm trong tay cô Gerbois, anh ta sẽ chưa thả cô chừng nào chưa nhận đủ năm trăm ngàn franc. Có điều, một cuộc trao đổi như thế sẽ được thực hiện bằng cách nào và ở đâu? Để đạt mục đích ấy, sẽ phải bố trí việc gặp gỡ, và liệu điều gì sẽ ngăn cản ông Gerbois báo trước với cảnh sát, vừa cứu được con gái vừa giữ được tiền? Người ta phỏng vấn ông thầy giáo, nhưng ông giữ thái độ cực kỳ kín đáo. Câu trả lời của ông là: “Tôi không có gì để nói cả.”

“Cô Gerbois thì sao?”

“Việc tìm kiếm vẫn đang được thực hiện.”

“Nhưng Arsène Lupin đã viết thư cho ông?”

“Không.”

“Ông cam đoan là không?”

“Không.”

“Vậy việc Arsène Lupin viết thư cho ông là sự thực. Anh ta ra chỉ thị như thế nào?”

“Tôi không có gì để nói cả.”

Đến đây, những người đặt câu hỏi lại quay sang tấn công ông Detinan, và nhận thấy ông ta cũng thận trọng chẳng kém.

“Ông Lupin là thân chủ của tôi, tôi không thể bàn luận về các chuyện làm ăn của ông ấy.” Ông ta đáp với vẻ nghiêm trang giả tạo.

Sự bí ẩn làm công chúng phát cáu. Rõ ràng là các cuộc thương lượng kín đáo đang được tiến hành. Arsène Lupin đã bố trí, thắt chặt tấm lưới mình giăng ra, trong khi cảnh sát vẫn theo dõi sát sao ông Gerbois cả ngày lẫn đêm.

Khắp nơi, người ta bàn tán xôn xao ba khả năng: bị bắt giữ, chiến thắng, hay thất bại một cách đáng thương và lố bịch, ngoài ba khả năng này thì không còn khả năng nào khác. Nhưng sự hiếu kỳ của công chúng mới được thỏa mãn một phần, những trang sau đây được dành riêng để tiết lộ sự thật tuyệt đối về vụ việc.

Vào thứ Hai, ngày Mười hai tháng Ba, ông Gerbois nhận giấy báo từ Ngân hàng Tín dụng Nhà đất. Thứ Tư, ông bắt chuyến tàu hỏa một giờ đi Paris. Hai giờ, người ta phát cho ông một ngàn tờ giấy bạc ngân hàng, mỗi tờ trị giá một ngàn franc. Trong khi ông Gerbois, trong tâm trạng lo âu căng thẳng, đang đếm từng tờ số tiền chính là số tiền chuộc Suzanne, một cỗ xe ngựa chở hai người đàn ông dừng ở lề đường gần ngân hàng. Một trong hai người đàn ông có mái tóc lốm đốm bạc và vẻ mặt cực kỳ sắc sảo, hoàn toàn tương phản với bộ đồ hóa trang trông tồi tàn. Đó là thám tử Ganimard – kẻ thù không đội trời chung của Arsène Lupin. Ganimard bảo thuộc cấp Folenfant: “Năm phút nữa chúng ta sẽ đón anh bạn Lupin láu lỉnh. Tất cả đã sẵn sàng chưa?”

“Rồi ạ.”

“Chúng ta có bao nhiêu người?”

“Tám người, hai người đi xe đạp.”

“Đủ, nhưng chưa quá nhiều. Bất luận vì lý do gì, không được để Gerbois thoát mất. Ông ta mà thoát mất, mọi việc coi như xong. Ông ta sẽ gặp Lupin tại địa điểm đã định, đổi nửa triệu lấy đứa con gái, và cuộc chơi kết thúc.”

“Tại sao ông ta không hợp tác với chúng ta nhỉ? Cách ấy hay hơn chứ, ông ta có thể giữ toàn bộ số tiền cho mình.”

“Phải, nhưng ông ta sợ nếu đánh lừa kẻ kia thì sẽ không được gặp lại con gái nữa.”

“Kẻ kia nào?”

“Lupin.”

Ganimard phát âm cái tên bằng giọng trang nghiêm, có phần hơi e dè, như thể ông ta đang nói tới một sinh vật siêu nhiên mà ông ta đã cảm nhận được các móng vuốt của nó.

“Hết sức lạ lùng khi chúng ta bắt buộc phải bảo vệ người đàn ông này, hoàn toàn trái với nguyện vọng của bản thân ông ta.” Folenfant thận trọng nhận xét.

“Phải, nhưng Lupin luôn khiến cả thế giới đảo lộn.” Ganimard buồn bã nói.

Một lát sau, ông Gerbois xuất hiện, bắt đầu đi về phía đầu phố. Hết đường Capucines, ông rẽ vào đại lộ, chầm chậm thả bước, liên tục dừng chân, chằm chằm nhìn các ô kính của cửa hàng cửa hiệu.

“Quá điềm tĩnh, quá bình thản.” Ganimard nói. “Một người với một triệu trong túi đời nào mà có cái vẻ bình thản ấy được.”

“Ông ta đang làm gì thế?”

“Ồ! Ông ta hiển nhiên đang chẳng làm gì… Nhưng tôi nghi ngờ đó là Lupin… phải, Lupin!”

Đúng lúc ấy, ông Gerbois dừng lại tại một quầy bán báo, mua một tờ, giở ra, và vừa bắt đầu đọc vừa chầm chậm bước đi. Lát sau, ông bất thình lình nhảy vào một chiếc xe hơi đang đỗ ở lề đường. Xem ra chiếc xe đã đợi ông, vì nó vội vã lăn bánh, rẽ vào đường Madeleine rồi biến mất.

“Mẹ kiếp!” Ganimard kêu lên. “Đó là một trong những mánh khóe cũ của hắn!”

Ganimard hấp tấp đuổi theo chiếc xe hơi vào đường Madeleine. Rồi ông ta phá ra cười.Ở đầu đại lộ Malesherbes, chiếc xe hơi đã đỗ lại và ông Gerbois đã bước xuống.

“Mau, Folenfant, gã tài xế! Có lẽ là cái gã Ernest ấy đấy.”

Folenfant đến hỏi người lái xe. Anh ta tên là Gaston, là nhân viên hãng taxi. Mười phút trước, có một ông thuê anh ta, bảo anh ta đỗ gần quầy bán báo đợi một ông khác.

“Người đàn ông kia… địa chỉ anh ta đưa thế nào?” Folenfant hỏi.

“Không có địa chỉ. Đại lộ Malesherbes… đường Messine… boa gấp đôi bình thường. Vậy thôi.”

Nhưng, trong lúc ấy, ông Gerbois đã nhảy vào cỗ xe ngựa đầu tiên chạy ngang qua.

“Đến ga tàu điện ngầm Concorde.” Ông bảo người đánh xe.

Ông Gerbois rời khỏi ga tàu điện ngầm ở quảng trường Palais-Royal, chạy lại một cỗ xe ngựa khác, yêu cầu đi tới quảng trường Bourse. Rồi ông bắt chuyến tàu điện ngầm thứ hai tới đại lộ Villiers, tiếp theo là chuyến xe ngựa thứ ba tới số 25 đường Clapeyron.

Số 25 đường Clapeyron giáp với ngôi nhà nằm ở góc phố, chỗ đường Clapeyron và đại lộ Batignolles cắt nhau. Ông lên tầng hai, bấm chuông. Một người đàn ông ra mở cửa.

“Có phải ông Detinan sống ở đây không ạ?”

“Vâng, đó là tên tôi. Ông là ông Gerbois?”

“Vâng.”

“Tôi đang mong ông. Mời vào.”

Khi ông Gerbois bước vào văn phòng ông luật sư, chiếc đồng hồ treo tường điểm ba giờ. Ông nói: “Tôi không chậm một phút nào. Anh ta ở đây chưa?”

“Chưa.”

Ông Gerbois ngồi xuống, quệt mồ hôi trán, nhìn đồng hồ đeo tay như thể ông không biết mấy giờ rồi, lo lắng hỏi: “Anh ta sẽ đến chứ?”

“Chà, thưa ông.” Ông luật sư đáp. “Tôi không biết, nhưng tôi cũng lo lắng, sốt ruột muốn biết y như ông. Nếu anh ta đến, anh ta sẽ phải cực kỳ liều lĩnh, vì ngôi nhà này đã bị theo dõi chặt chẽ suốt hai tuần vừa qua. Họ không tin tưởng tôi.”

“Họ cũng nghi ngờ tôi. Tôi không chắc chắn là đám thám tử có mất dấu tôi trên đường tôi đến đây hay không.”

“Nhưng ông đã…”

“Đó chẳng phải lỗi tại tôi.” Ông thầy giáo vội vàng kêu lên. “Ông không thể trách cứ tôi. Tôi hứa tuân theo các chỉ thị của anh ta, và tôi đã tuân theo một cách chính xác. Tôi rút tiền đúng thời điểm anh ta ấn định, tôi đến đây đúng cái cách anh ta hướng dẫn. Tôi trung thực thực hiện phần tôi theo như thỏa thuận… hãy để anh ta thực hiện phần mình!”

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, ông Gerbois lo lắng hỏi: “Anh ta sẽ đem con gái tôi đến, đúng không?”

“Tôi… Tôi cho là vậy.”

“Nhưng… ông đã gặp anh ta rồi?”

“Tôi ư? Chưa, chưa đâu. Anh ta thu xếp cuộc hẹn qua thư, nói rằng cả anh ta và ông sẽ đến đây, đề nghị tôi giải tán những người hầu trước ba giờ và không nhận tiếp ai trong lúc ông đang có mặt. Nếu tôi chẳng bằng lòng như vậy, tôi sẽ đăng vài lời thông báo với anh ta trên tờ Tiếng vang nước Pháp. Nhưng tôi sung sướng quá đỗi được giúp đỡ Lupin, nên tôi đã bằng lòng.”

“Ôi! Chuyện này rồi sẽ kết thúc sao đây?” Ông Gerbois rền rĩ.

Ông lôi tập tiền từ túi áo khoác ra, đặt lên trên bàn và chia thành hai phần đều nhau. Rồi hai người đàn ông ngồi đấy trong yên lặng. Chốc chốc, ông Gerbois lại nghe ngóng. Có ai bấm chuông không? Tâm trạng bồn chồn mỗi phút một tăng hơn lên trong ông, và ông Detinan cũng thể hiện rằng ông ta đang lo lắng lắm. Cuối cùng, ông luật sư mất hết kiên nhẫn. Ông ta bật dậy, nói: “Anh ta sẽ chẳng đến đâu… Chúng ta không nên đợi làm gì. Anh ta họa có điên rồ thì mới đến. Anh ta sẽ phải cực kỳ liều mạng.”

Và ông Gerbois, hai bàn tay đặt bên trên những tờ tiền, chán nản lắp bắp: “Ôi! Trời ơi! Tôi hy vọng anh ta sẽ đến. Tôi sẵn sàng trao toàn bộ số tiền này để được gặp lại con gái tôi.”

Cánh cửa mở ra. “Nửa số đó đủ rồi, thưa ông Gerbois.”

Những lời này phát ra từ miệng một thanh niên phục sức tao nhã lúc ấy bước vào phòng, mà ông Gerbois ngay lập tức nhận ra chính cái người ở Versailles đã muốn mua lại chiếc bàn viết. Ông lao bổ về phía anh ta.

“Con gái Suzanne của tôi đâu?”

Arsène Lupin thận trọng đóng cánh cửa lại, và vừa chậm rãi rút găng tay ra vừa nói với ông luật sư: “Ông luật sư quý mến của tôi, tôi vô cùng đội ơn ông đã đồng ý bảo vệ lợi ích cho tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên.”

Ông Detinan lẩm bẩm: “Nhưng anh không bấm chuông. Tôi không nghe thấy tiếng cửa…”

“Cửa và chuông cửa là những thứ nên làm việc một cách lặng lẽ. Tôi đang có mặt tại đây, điều ấy mới quan trọng.”

“Con gái tôi! Suzanne! Nó đâu?” Ông thầy giáo nhắc lại.

“Trời ơi, thưa ông.” Lupin nói. “Ông vội vã mà làm gì? Lát nữa, con gái ông sẽ có mặt.”

Lupin bước tới bước lui trong một phút, rồi, với vẻ khoa trương của nhà hùng biện, anh ta nói: “Thưa ông Gerbois, tôi chúc mừng ông đã khôn khéo tới được đây.”

Trông thấy hai tập tiền, anh ta thốt lên: “A! Tôi hiểu! Một triệu franc đây. Chúng ta sẽ không mất thời gian nhé. Tôi xin phép.”

“Hẵng khoan.” Ông luật sư đứng chắn lấy bàn, nói. “Cô Gerbois chưa tới.”

“Ồ!”

“Chẳng phải sự hiện diện của cô ấy là điều kiện bắt buộc ư?”

“Tôi hiểu! Tôi hiểu! Arsène Lupin chỉ tạo dựng được sự tin tưởng có giới hạn. Anh ta có thể đút túi nửa triệu mà không trao trả con tin. Ôi! Thưa ông, người ta không hiểu tôi. Vì hoàn cảnh xô đẩy, tôi đã bắt buộc phải làm một số việc hơi… khác thường, và vì thế mà thiện ý của tôi bị ngờ vực… Tôi, người luôn luôn tôn trọng sự khéo léo và thận trọng cao độ trong các phi vụ làm ăn. Vả lại, ông kính mến của tôi ơi, nếu ông sợ gì, ông hãy mở cửa sổ kêu to lên. Có ít nhất nửa tá thám tử đang lởn vởn dưới phố.”

“Anh nghĩ thế à?” Arsène Lupin hơi nhấc tấm rèm lên.

“Tôi cho là ông Gerbois không cắt đuôi Ganimard được… Tôi đã hẹn ông sao nhỉ? Bây giờ thì ông ta kia kìa.”

“Có lẽ nào?” Ông thầy giáo thốt lên. “Nhưng tôi thề với anh…”

“Rằng ông không phản bội tôi chứ gì?… Tôi không nghi ngờ ông, có điều cái đám đó đôi khi cũng thông minh. A! Tôi trông thấy Folenfant, Greaume, Dieuzy… toàn các bạn thân thiết của tôi!”

Ông Detinan sửng sốt nhìn Lupin. Sự tự tin mới lớn làm sao! Anh ta cười vui vẻ y như đang tham gia vào một trò thể thao con trẻ, y như không có mối hiểm họa nào đang đe dọa anh ta. Sự vô tư lự này khiến ông luật sư yên tâm hơn sự hiện diện của đám thám tử. Ông ta rời khỏi chiếc bàn bày tiền. Arsène Lupin cầm từng tập tiến lên, rút hai mươi lăm tờ từ mỗi tập, đưa cho ông Detinan, nói: “Phần thưởng vì sự giúp đỡ của ông đối với ông Gerbois và Arsène Lupin. Ông rất xứng đáng nhận nó.”

“Anh chẳng nợ tôi gì cả.” Ông luật sư đáp.

“Hả? Sau tất cả các rắc rối mà chúng tôi gây ra cho ông ư?”

“Và tất cả những thú vị mà anh đem đến cho tôi!”

“Như thế nghĩa là, thưa ông kính mến, ông không muốn nhận bất cứ thứ gì từ Arsène Lupin. Hãy xem tai tiếng nó gây tác hại ra sao đấy.”

Anh ta đưa năm mươi ngàn franc ấy cho ông Gerbois, nói: “Thưa ông, để ghi nhớ cuộc gặp gỡ dễ chịu giữa chúng ta, cho phép tôi hồi lại ông số tiền này, coi như là quà cưới tôi tặng cô Gerbois.”

Ông Gerbois nhận lấy số tiền, nhưng đáp: “Con gái tôi chưa cưới.”

“Cô ấy chưa cưới nếu ông chưa bằng lòng, có điều cô ấy vốn vẫn mong mỏi.”

“Anh biết gì về việc này?”

“Tôi biết rằng các cô gái trẻ hay mơ mộng những điều mà cha mẹ các cô không biết. May thay, đôi khi có các vị thiên thần như Arsène Lupin, họ khám phá ra những bí mật nho nhỏ của các cô trong ngăn kéo bàn viết.”

“Anh đã tìm thấy cái gì nữa?” Ông luật sư hỏi. “Tôi xin thú thực là tôi tò mò muốn biết tại sao anh quá mất công như thế để đoạt lấy chiếc bàn.”

“Vì tính lịch sử của nó, ông bạn ạ. Cho dù ông Gerbois có ý kiến ra sao thì chiếc bàn thực ra cũng không chứa đựng gia tài nào cả, trừ tấm vé xổ số mà lúc trước tôi đâu đã biết. Dẫu vậy, tôi vốn vẫn hằng tìm kiếm chiếc bàn. Chiếc bàn viết gỗ gụ và gỗ thủy tùng ấy được phát hiện ra trong ngôi nhà nhỏ ở Boulogne, nơi Marie Walewska từng sống. Trên một trong số những ngăn kéo có dòng chữ: Dâng tặng Napoléon Đệ nhất, Hoàng đế nước Pháp, do người đầy tớ rất đỗi trung thành của ông ta, Mancion, đặt làm. Và bên trên dòng chữ này là dòng chữ khắc bằng mũi dao: Tặng em, Marie. Sau đó, Napoléon yêu cầu đóng một chiếc bàn tương tự cho Hoàng hậu Joséphine, nên chiếc bàn mà người ta chiêm ngưỡng với biết bao thích thú trầm trồ ở lâu đài Malmaison, rốt cuộc chỉ là bản sao không hoàn hảo của chiếc bàn mà từ giờ sẽ thuộc về bộ sưu tập của tôi.”

“Ôi! Nếu biết thế thì khi ở cửa hiệu, tôi đã vui vẻ nhường nó cho anh rồi.” Ông thầy giáo nói.

Arsène Lupin mỉm cười, đáp: “Và ông đã có cái lợi là giữ được toàn bộ tấm vé xổ số 514.”

“Còn anh chẳng cần thiết phải bắt cóc con gái tôi.”

“Bắt cóc con gái ông ư?”

“Đúng thế.”

“Thưa ông kính mến, ông nhầm. Cô Gerbois không bị bắt cóc.”

“Không ư?”

“Đương nhiên là không. Bắt cóc có nghĩa phải sử dụng đến bạo lực hoặc sự cưỡng ép. Và tôi cam đoan với các ông rằng cô gái bằng lòng làm con tin một cách hoàn toàn tình nguyện.”

“Hoàn toàn tình nguyện!” Ông Gerbois sửng sốt nhắc lại.

“Thực tế, cô ấy gần như đã đề nghị được đưa đi. Sao, liệu ông có nghĩ một cô gái trẻ thông minh như cô Gerbois, và hơn nữa, đang âm thầm ấp ủ một mối tình, lại do dự trước việc làm cần thiết nhằm đảm bảo khoản hồi môn cho mình? Ôi! Tôi thề với ông rằng chẳng khó khăn gì để khiến cho cô ấy hiểu đây là cách duy nhất khuất phục được thói bướng bỉnh của ông.”

Ông Detinan hết sức thích thú. Ông ta đáp lời Lupin: “Nhưng tôi thiết nghĩ việc khiến cho cô ấy lắng nghe anh thì khó khăn hơn. Làm sao anh tiếp xúc với cô ấy được?”

“Ồ! Tôi không tự tiếp xúc với cô ấy. Tôi không có cái hân hạnh được làm quen với cô ấy. Một người bạn của tôi, một cô gái, đã tiến hành dàn xếp.”

“Cô gái tóc vàng trên chiếc xe hơi, chắc chắn thế rồi.”

“Chính xác. Mọi việc được dàn xếp ngay tại cuộc gặp gỡ đầu tiên gần trường cao đẳng. Kể từ hôm ấy, cô Gerbois và người bạn mới của cô đã đi du lịch qua Bỉ và Hà Lan theo cái cách rất dễ chịu, rất bổ ích đối với một cô gái trẻ. Cô ấy sẽ tự thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho ông…”

Có tiếng chuông ở tiền phòng, ba hồi nhanh liên tiếp, rồi tới hai hồi riêng rẽ.

“Cô ấy đấy.” Lupin nói. “Ông Detinan, phiền ông…”

Ông luật sư vội vã ra cửa.

Hai cô gái trẻ bước vào. Một cô chạy ào vào vòng tay ông Gerbois. Cô kia đến bên Lupin. Đó là một cô gái cao ráo, dáng dấp hấp dẫn, da trắng nõn nà, mái tóc vàng rẽ ngôi trước trán buông xuống bồng bềnh, lấp lánh sáng như ánh mặt trời hoàng hôn. Cô phục sức toàn màu đen, không đeo bất cứ thứ trang sức gì, tuy nhiên, vẻ bề ngoài của cô bộc lộ sự tao nhã và gu thẩm mỹ tinh tế. Arsène Lupin nói mấy câu với cô, rồi nghiêng mình chào cô Gerbois: “Thưa cô, xin lỗi cô vì tất cả những phiền phức đã gây ra cho cô, nhưng tôi hy vọng rằng cô không cảm thấy quá khổ sở.”

“Khổ sở ư? Tại sao cơ? Nếu chẳng phải xa cách người cha tội nghiệp của tôi, tôi thực sự đã cảm thấy rất sung sướng.”

“Thế thì lại tốt. Hãy hôn ông ấy lần nữa, và tận dụng cơ hội này, một cơ hội tuyệt vời đấy, để nói với ông ấy về người anh họ của cô.”

“Anh họ của tôi ư? Ý ông là gì? Tôi không hiểu.”

“Đương nhiên cô hiểu. Người anh họ tên là Philippe ấy. Chàng trai đã gửi cho cô những bức thư mà cô hết sức giữ gìn.”

Gương mặt Suzanne đỏ bừng lên, nhưng, theo lời khuyên của Lupin, cô lại buông mình vào vòng tay cha. Lupin nhìn họ với ánh mắt dịu dàng.

“Ôi! Đó là phần thưởng dành cho một việc làm đúng đắn của tôi! Một hình ảnh mới xúc động làm sao! Một người cha hạnh phúc bên một người con hạnh phúc! Và phải biết rằng niềm hân hoan của họ là tác phẩm của nhà người đó, Lupin! Từ giờ về sau, những người này sẽ cầu Chúa phù hộ cho nhà ngươi, và sẽ trân trọng truyền tên nhà ngươi cho con cháu họ, thậm chí cho chắt chút họ. Lupin, một phần thưởng mới vinh quang làm sao, đáp lại một hành động tử tế.”

Anh ta tới trước cửa sổ.

“Ông bạn Ganimard thân mến vẫn đang đợi à? Ông ta sẽ rất muốn chứng kiến cái khung cảnh gia đình đẹp đẽ này!… Ồ! Ông ta không có đó… Những kẻ khác cũng không… Tôi chẳng trông thấy ai cả. Quỷ tha ma bắt! Tình hình đang trở nên nghiêm trọng. Tôi dám chắc bọn họ đã đứng dưới lối vào nhà… trao đổi với người giữ cửa, có lẽ… hay, thậm chí, đã đang lên cầu thang!”

Ông Gerbois có một hành động đột ngột.

Lúc bấy giờ, khi con gái ông đã được trao trả, ông nhìn nhận tình hình dưới một ánh sáng khác. Đối với ông, việc kẻ địch bị bắt giữ cũng có nghĩa nửa triệu franc không mất. Theo bản năng, ông tiến một bước về phía trước. Như thể tình cờ, Lupin đứng chắn ngang đường ông.

“Ông định đi đâu thế, ông Gerbois? Bảo vệ tôi trước bọn họ à? Ông thật tử tế quá, nhưng tôi cam đoan với ông rằng việc đó chẳng cần thiết. Bọn họ còn cảm thấy lo lắng hơn tôi kìa.”

Rồi Lupin tiếp tục nói với vẻ điềm tĩnh, thong thả: “Thực sự, bọn họ biết điều gì? Biết rằng ông đang ở đây, và, có thể, biết rằng cô Gerbois đang ở đây, vì có thể bạn họ trông thấy cô ấy tới đây cùng với một cô gái lạ. Nhưng bọn họ không bao giờ hình dung ra được sự hiện diện của tôi. Làm sao tôi lại lọt được vào một ngôi nhà mà sáng hôm nay bọn họ đã lục soát kĩ lưỡng từ hầm chứa cho đến gác xép? Bọn họ nghĩ cô gái lạ kia do tôi phái tới tiến hành trao đổi, và bọn họ sẽ sẵn sàng bắt giữ cô ấy khi cô ấy bước ra ngoài.”

Đúng lúc ấy, có tiếng chuông cửa. Bằng một cử chỉ đột ngột, thô bạo, Lupin túm lấy ông Gerbois, nói với ông bằng giọng mệnh lệnh: “Đừng động đậy! Hãy nghĩ tới con gái ông, và xử sự cho khôn ngoan, bằng không… Còn ông, ông Detinan, ông đã hứa với tôi rồi.”

Ông Gerbois đứng chôn chân tại chỗ. Ông luật sư không nhúc nhích gì. Chẳng chút vội vàng, Lupin cầm chiếc mũ lên, dùng ống tay áo phủi bụi trên mũ.

“Ông Detinan quý mến, nếu có lúc nào tôi được phục vụ ông… Chúc có những điều tốt đẹp nhất, thưa cô Suzanne, và cho tôi gửi lời chào trân trọng tới ông Phillipe.”

Lupin rút từ túi áo khoác ra chiếc đồng hồ vàng nặng trịch.

“Ông Gerbois, bây giờ là ba giờ bốn mươi hai phút. Đến ba giờ bốn mươi sáu phút, tôi cho phép ông rời khỏi căn phòng này. Đúng ba giờ bốn mươi sáu phút, không sớm hơn một phút nào.”

“Nhưng bọn họ sẽ phá cửa ập vào.” Ông Detinan nói.

“Ông quên mất luật lệ rồi, thưa ông quý mến! Ganimard sẽ không bao giờ cả gan xâm phạm sự riêng tư của một công dân Pháp. Nhưng, xin lỗi, thời gian đang vùn vụt trôi, và tất cả các vị đều có chút lo lắng.”

Lupin đặt chiếc đồng hồ lên trên bàn, mở cửa phòng, nói với cô gái tóc vàng: “Em thân yêu, em sẵn sàng chưa?”

Anh ta lùi lại cho cô gái đi qua, lễ phép cúi chào cô Gerbois, bước ra khỏi phòng, đóng cánh cửa lại sau lưng. Rồi họ nghe thấy tiếng anh ta oang oang ở sảnh: “Xin chào, Ganimard, tình hình ổn chứ? Cho tôi gửi lời hỏi thăm bà nhà. Hôm nào, tôi sẽ mời bà ấy tới dùng bữa sáng. Tạm biệt, Ganimard.”

Chuông cửa réo dữ dội, rồi réo đi réo lại, và xuất hiện các giọng nói ngoài đầu cầu thang.

“Bốn mươi lăm phút.” Ông Gerbois lẩm bẩm.

Sau vài giây, ông rời khỏi căn phòng, bước ra sảnh. Arsène Lupin và cô gái tóc vàng đã biến mất.

“Cha!… Cha không được! Đợi đã!” Suzanne kêu lên.

“Đợi đã! Con quả là dại dột!… Không thể tha cho kẻ bất lương kia được!… Và còn nửa triệu franc!”

Ông Gerbois mở cửa ngoài. Ganimard lao vào. “Ả đàn bà đó… Cô ta đâu? Lupin đâu?”

“Hắn đã ở đây… hắn đang ở đây.” Ganimard bật một tiếng kêu đầy đắc thắng.

“Chúng ta sẽ chộp được hắn. Ngôi nhà đã bị bao vây rồi.”

“Nhưng lối cầu thang dành cho người hầu?” Ông Detinan gợi ý.

“Nó thông xuống ngõ cụt.” Ganimard nói. “Chỉ có duy nhất một đường ra, đó là cửa mở ra phố. Mười người đang gác cái cửa này.”

“Nhưng anh ta không vào qua đó, và sẽ không ra qua lối đó đâu.”

“Thế thì qua lối nào?” Ganimard hỏi. “Bay chăng?”

Ông Detinan kéo một tấm rèm sang bên, để lộ một hành lang dài dẫn sang căn bếp. Ganimard chạy dọc hành lang, thử mở cánh cửa ở đầu cầu thang dành cho người hầu. Cửa khóa. Từ cửa sổ, ông ta hét hỏi các nhân viên phụ tá: “Có thấy đứa nào không?”

“Không.”

“Vậy bọn chúng vẫn đang trong ngôi nhà này!” Ganimard kêu lên. “Bọn chúng trốn ở căn phòng nào đấy thôi! Bọn chúng chưa tẩu thoát được. A! Lupin, những lần trước mi đã đánh lừa ta, nhưng, đến lần này, ta sẽ phục hận.”

Bảy giờ tối, Dudouis, Trưởng ban Thám tử, ngạc nhiên khi không nhận được tin tức gì, liền ghé tới đường Clapeyron kiểm tra. Ông ta hỏi hai viên thám tử đang gác ngôi nhà, rồi leo lên căn hộ của ông Detinan. Ông luật sư đưa ông ta vào phòng mình. Ở đó, ông ta trông thấy một người đàn ông, hay chính xác hơn là hai cái cẳng chân đạp đạp trong không khí, còn thân mình thì thụt lút trong ống khói.

“Ê hê!… Ê hê!” Một giọng nghèn nghẹt hổn hển.

Đáp lại là một giọng ở xa xa trên cao: “Ê hê!… Ê hê!”

Dudouis vừa cười to vừa kêu lên: “Này! Ganimard, anh đã trở thành thợ cạo ống khói đấy à?”

Viên thám tử trườn ra khỏi ống khói. Mặt mũi đen nhẻm, quần áo vương đầy bồ hóng, ánh mắt phấn khích, bồn chồn, thật chẳng tài nào nhận ra ông ta được.

“Tôi đang tìm kiếm hắn.” Ganimard gầm gừ.

“Ai cơ?”

“Arsène Lupin… và kẻ giúp đỡ hắn.”

“Chà, anh nghĩ bọn chúng trốn trong ống khói ư?”

Ganimard đứng dậy, bám bàn tay đầy bồ hóng vào ống tay áo khoác của viên sĩ quan cấp trên, tức tối thốt lên: “Sếp nghĩ bọn chúng ở đâu, hả sếp? Bọn chúng hẳn phải ở đâu đấy chứ! Bọn chúng cũng bằng xương bằng thịt như sếp và tôi thôi, chẳng thể tan đi như khói được.”

“Đúng, nhưng dẫu sao thì bọn chúng cũng đã biến mất rồi.”

“Cơ mà bằng cách nào? Bằng cách nào? Người của chúng ta đã bao vây ngôi nhà, thậm chí cả ở trên mái.”

“Thế ngôi nhà giáp ngôi nhà này thì sao?”

“Không có lối thông sang.”

“Còn các căn hộ ở tầng khác?”

“Tôi biết tất cả những người thuê nhà. Họ không trông thấy ai.”

“Anh có chắc chắn rằng anh biết hết họ không?”

“Có. Người giữ cửa chịu trách nhiệm kiểm soát họ. Ngoài ra, để đề phòng hơn nữa, tôi đã bố trí trong mỗi căn hộ một người. Bọn chúng không trốn thoát được. Nếu tôi chưa bắt được bọn chúng đêm nay, ngày mai tôi sẽ bắt được bọn chúng. Tôi sẽ ngủ ở đây.”

Ganimard ngủ ở đó đêm hôm ấy và hai đêm tiếp theo. Ba ngày ba đêm trôi qua mà chẳng phát hiện được tăm hơi anh chàng Lupin bất trị và cô bạn gái của anh ta. Thậm chí, Ganimard còn chẳng phát hiện được manh mối dù là nhỏ nhất nào để xây dựng giả thuyết về việc bọn họ đã trốn thoát ra sao. Vì lý do ấy, ông ta cứ khư khư giữ lấy ý kiến ban đầu.

“Không có dấu vết nào cho thấy bọn chúng đã trốn thoát. Bởi vậy, bọn chúng đang quanh quẩn ở đây thôi.”

Có thể là, trong thâm tâm, Ganimard không có niềm tin vững chắc tới mức ấy, nhưng ông ta sẽ không thú nhận. Không, một nghìn lần, không! Một người đàn ông và một người đàn bà làm sao tan biến đi như những tà ma trong truyện cổ tích được. Và, không mất dũng khí, ông ta tiếp tục tìm kiếm, như thể ông ta hy vọng sẽ khám phá ra hai kẻ lẩn trốn đang nương náu trong một ngóc ngách chẳng nhìn thấu, hay đã ẩn mình vào giữa những bức tường đá của ngôi nhà.

Phần I - Tiểu thư Tóc vàng
Chương 1 - Tấm vé xổ số 514, series 23

Tiến >>


Nguồn: NXB Văn Học
ebook©vctvegroup
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 21 tháng 3 năm 2023