Quá trưa rồi mà bầy voi vẫn chưa nghỉ. Voi con đã mệt. Nó bước không vững, chân nặng trĩu.
Khổ thân voi con. Nó mới ra đời chưa tròn hai tháng, vậy mà đã phải theo bầy đi tìm ăn khắp nơi. Có ngày nó phải vượt mấy con suối, trèo mấy quả núi cao ngất
Đời voi vất vả thế đấy, không con thú nào sống vất vả hơn. Mọi loài trong rừng đều có nơi ăn chốn ở. Ban đêm chúng đi tìm ăn, ban ngày về hang ngủ một giấc êm đềm. Nhưng loài voi thi không: chúng chẳng có chỗ che thân, suốt năm dầm mưa dãi nắng ngoài trời và cứ phải đi hoài.
Voi con rên rỉ:
- Mẹ ơi! Mỏi quá!
Voi mẹ lấy vòi khe khẽ vỗ vào lưng con. Đó là cách loài voi dùng để tỏ lòng yêu thương.
- Cố lên con! Sắp đến chỗ nghỉ, có thức ăn rồi.
Vừa đi, voi mẹ vừa quơ vòi ngắt vội cho voi con những chồi lá non rủ trên đường. Voi con ăn nhưng chòi cây chẳng còn mùi vị gì ngon lành mà cứ khô ráp trong miệng.
Xế chiều, bầy voi đến một bờ sông. Bên kia sông là rừng chuối bát ngát. Nhìn thấp thoáng những thân chuối mơn mởn, voi con rống lên, vui mừng.
Bầy voi dừng lại trên bở sông, chờ lệnh. Sông rộng mênh mông. Nước chảy xiết giữa những tảng đá xám nằm ngổn ngang. Bụi nước trắng xóa bắn lên cao rồi rơi lấp lánh.
Voi đầu đàn bước xuống bến. Nó là một con voi cái rất già. Nó đã sống hơn một thế kỷ. Mặt nó đầy những vết nhăn. Các đốt xương sống của nó gồ cao trên cái lưng đã cong. Nó chẳng có ngà như lũ voi đực. Đôi tai rất to nhưng đã rách bươm luôn luôn xòe ra để lắng nghe và cái vòi dài cứ cuộn lên trời để đánh hơi.
Con voi cái già chậm chạp bước từng bước. Nước sông không sâu nhưng chảy xiết lảm thỉnh thoảng nó lại trượt chân. Sang tới bờ bên kia, nó quay vòi lại rống gọi.
Cả bầy voi liền lội xuống ào ào. Chú voi con hoảng sợ khi thấy nước cuộn dưới chân. Voi mẹ lắc lư cái đầu và xoay mình lại, bảo:
- Đừng sợ! Ngậm lấy đuôi mẹ mà đi cho vững.
Nó ngúc ngoắc cái đuôi ngắn nhưng mập, Voi con liền ngậm chắc lấy. Voi con còn cẩn thận lấy vòi cuốn chặt phần trên cái đuôi rồi mới bước xuống nước. Nước ngập dần đến bụng nó. Hai con voi đực to lớn kèm hai bên, dìu nó đi.
Nước chảy băng băng. Đá đầy rêu, trơn tuột. Nhiều lúc voi con lạng đi. Tuy mới gần hai tháng tuổi, chú voi con đã nặng lắm. Lúc mới ra đời, nó nặng suýt soát một tạ. Bây giờ có lẽ nó đã nạng tới một tạ rưỡi.
Vì thế, mỗi lúc nó trượt chân, cái đuôi voi mẹ lại căng lên và kêu “ khục! khục!”
Đã ra đến giữa sông. Nước càng chảy xiết, đá càng gập ghềnh, voi con loạng choạng.
“Khục! Khục!” Cái đuôi voi mẹ lại kêu lên. Rồi bỗng voi con chúi hẳn xuống, Phựt! Cái đuôi voi mẹ không chịu nổi nữa, đứt rời ra. Voi con ngã lăn xuống nước giữa các tảng đá, mồm còn ngậm chiếc đuôi rỉ máu.
Voi mẹ vội quay lại và rống lên. Nó kêu không phải vì đau mà vì lo sợ, tiếng rống thảng thốt làm cả bầy voi ngừng lại. Mấy con voi đi gần vội vàng xô đến cứu voi con. Chúng bước vội làm nước sông bắn lên tung tóe.
Voi mẹ lấy vòi quắp lấy voi con. Nó gượng nhẹ nâng bổng con lên, mặc cho dòng máu từ cái đuôi cụt chảy chan hòa xuống nước.
Một con thiên đường bay qua rừng chuối. Chim liệng vòng rồi đỗ xuống xem bầy voi.
Thiên đường có bộ lông đỏ rực và cái đuôi dài vắt vẻo. Có lẽ trong mọi loại chim rừng, trừ công và trĩ, chẳng con nào đẹp hơn nó.
Thiên đường thường cong cái đuôi như dải lụa đỏ lên mà khoe: “Xem này! Xem cái đuôi có dài, có đẹp không này”!
Nó đứng nghiêng nghiêng nhìn bầy voi đang ăn. Nó nhận ngay được lũ voi cái vì bọn chúng không có ngà.
Có một con voi cái cộc đuôi. Sao thế nhỉ?
Thiên đường lạ lùng, càng nghiêng ngó và thấy các con voi cái khác đều cộc đuôi như vậy. Đã không có ngà lại không có đuôi, thế thì còn ra cái gì nứa! Xấu quá!.
Thiên dường kêu lên:
- Voi mẹ cộc đuôi! Voi mẹ cộc đuôi!
Nó định bụng sẽ cùng họ hàng của nó đem điều ấy truyền đi khắp rừng.
Thật ra, bọn thiên đường không xấu bụng. Chẳng qua chúng không hiểu vì sao voi mẹ lại cộc đuôi đấy thôi.
Nếu hiểu, hẳn chúng chẳng bao giờ nỡ mách lẻo như thế.
KHI BẦY VOI QUA SÔNG
Tiến >>
Nguồn: dtv-ebook.com/
Được bạn: Thanh Vân đưa lên
vào ngày: 13 tháng 11 năm 2022