Kiều Giang.
Đêm Cuối Năm
Đêm cuối năm, vầng trăng theo em về cổ tích,
Thơ anh buồn, không níu được thời gian.
Anh thẩn thờ, đếm từng bước gian nan,
Treo lơ lửng trên cành vô thức.
Em ở đâu, hỡi mùa đông năm trước,
Trăng có về nghe rụng tiếng nghìn thu?
Đông đã về đây, nắng cuối mùa,
Lẩn trong tóc gió bạc phơ phơ,
Thơ ta, có mấy tầng mơ ước,
Hồn cứ trôi về đêm cổ sơ?
Ta thắp trăng non, tình gác trọ,
Sỏi đá sao buồn, sỏi đá ơi,
Ta cố tìm trong ngày tháng cũ,
Một lần nghe lại, một lần thôi…
Gảy một cung trầm, giã biệt nhau,
Bao nhiêu cung phím, bấy nhiêu đau,
Cuối năm trăng vỡ thềm hoa cũ,
Tóc có đau không, cũng bạc màu!
Kiều Giang.
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 31 tháng 12 năm 2024