Chiếc Nhẫn Bạc

hai hùng sg

<< Lui -☆-

Từ chiến trường Bình Định, Đoàn công voa của Quân Vận của Vùng Hai chiến thuật đưa đơn vị chúng tôi tạm biệt vùng "Biển mặn" để lên rừng núi Kontum trấn giữ biên thùy.

*

Ăn ở và hành quân nơi miền đất Bồng Sơn, Tam Quan gần hai năm dài, không ít thì nhiều nó cũng lưu lại những kỷ niệm, nên khi ra đi nhiều anh em trong đơn vị không khỏi bùi ngùi, nào là nhớ những nơi đồng đội đã nằm xuống, giọt máu của họ đã thấm vào mạch đất quê hương nơi này, cũng có người bùi ngùi vì họ đã lỡ "Bén rễ" nơi đây, tôi nghĩ nếu chậm rời xa chắc rằng các anh chàng lính trận sẽ là người "gánh nước tưới dừa Tam Quan" suốt đời chăng?.

Đặt chân lên vùng rừng núi Kontum được chào đón bằng cái không khí se lạnh, anh em trong đơn vị tôi ai nấy đều có cái cảm giác thích thú dễ chịu, có thằng còn nói vui:

- Tụi mình theo mẹ Âu Cơ ở vùng biển đã lâu, nay theo cha Lạc Long Quân lên núi tu tiên cũng thú vị quá há tụi bây.

Có thằng nọ nghe vậy cũng "Hùn vốn" vô câu chuyện cho vui, nhưng không quên thòng thêm một câu khiến ai nấy cũng phải đề phòng:

- Cái không khí Kontum mùa này mát lạnh coi như mình đang được du hí Đà lạt, Đà lạt thì tương đối bình yên còn ở đây chưa biết à nghe, có nhiều khi mấy cha nội "Bên kia" đang bày binh bố trận để "Chào đón" tụi mình không chừng.

Nơi đặt bộ chỉ huy của đơn vị chúng tôi là một khu rừng thưa, nằm bên cạnh dòng sông Dakbla xinh đẹp, cái mà chúng tôi khoái nhất là cách đó không xa là một buôn làng của người đồng bào thiểu số, họ thuộc sắc dân Bana rất hiền hòa và thật ngoan đạo, tôi thấy hầu hết mọi nhà trong buôn làng Konjorec (Con dơ réc) đều theo đạo tin lành, tôi không biết nhà thờ trong buôn này làm lễ có theo thời khóa nào không, vì tôi thấy hầu như lúc nào cũng có người trong buôn thường đến cầu nguyện, tôi và thằng bạn thân vốn là người ngoại đạo, nhưng chúng tôi cũng thường hay đến trước cổng nhà thờ Tin lành nơi này để cầu nguyện,bởi lẽ xa nhà cô đơn trên chiến tuyến nên chúng tôi gửi gắm niềm tin vào các đấng thiêng liêng bất kể tôn giáo nào, và cái thứ yếu nữa thúc đẩy chúng tôi đến cổng giáo đường là để "Hộ tống" hai cô gái người Bana mà hai đứa tôi mới làm quen hôm nào.

Ngôi làng Konjorec nằm dọc theo dòng sông Dakbla thật thơ mộng, chiều chiều khi Hoàng hôn về không khí trên dòng sông thật sôi động, những chiếc thuyền độc mộc của dân trong buôn chở đầy sản vật từ cánh rừng và nương rẩy bên kia sông đem về nhà, nơi "Mó nước"ven bờ sông nhiều người tụ tập lấy nước về xài, dưói bến sông các cô sơn nữ nô đùa với sóng nước, các cô để ngực trần căng đầy sức sống, mặc cho làn nước mát lạnh vuốt ve mà chẳng cô nào mắc cở trước mọi người, lần đầu tiên thấy cảnh tượng này tôi với thằng bạn thấy ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, nhưng về sau dần quen với cảnh này chúng tôi đỡ ái ngại hơn khi vô tình thấy cảnh các "Nàng Tiên" cùng quay quần nhau giỡn hớt dưới dòng sông nơi hạ giới, bởi đây là tập tục ngàn đời của đồng bào sống ở nơi đây, nó cũng là một nét văn hóa thật vô cùng đặc biệt.

Quen với em khá lâu hai đứa tôi vẫn giữ gìn tình cảm trong sáng cho nhau, tôi còn nhớ một buổi chiều nọ khi nhà nhà trong buôn làng nổi khói cho buổi cơm chiều, tôi thả bộ đến nhà nàng nói chuyện cho vui, từ xa tôi đã thấy Djem ngồi ở bậc cửa nơi cái cầu thang gỗ bắt trước sàn sân nhà, nàng cũng đã thấy tôi đang rão bước đi tới, tôi thấy Djem vẫy tay mừng rỡ, tôi cũng vẫy tay đáp lại và bước nhanh chân hơn,tôi cũng cầu mong sao thời gian chậm lại để hai đứa tôi có thời gian bên nhau nhiều hơn.

Tôi vịn cầu thang leo lên nhà Djem, căn nhà gỗ và tranh tre thật mát mẻ, dụng cụ trong nhà đơn sơ, một bếp lửa nằm giữa nhà lúc nào cũng hoạt động, vài ba dụng cụ nấu ăn treo trên vách, gùi, rổ rá với một ít dụng cụ bắt cá, một ít bẫy thú rừng treo lủng lẳng trên cây sào cuối góc nhà, một số chum ché đựng rượu Cần...

Ngồi xuống cạnh Djem sau vài câu thăm hỏi thông thường Djem nói:

- Anh chờ em một chút, Có món này tặng cho anh nè.

Bất chợt nghe em nói vậy, tôi vừa ngạc nhiên vừa tò mò, với suy nghĩ thiển cận:

"vùng rừng núi nơi đây ngoài những sản vật của sông suối và trên rừng thì em tặng cho tôi món quà gì đây? Tôi nghĩ tiếp chắc nàng ta tặng những món này thôi ngoài ra thì Djem đâu có thứ gì khác".

Lát sau Djem đem ra một chiếc nhẫn bằng Bạc rất sáng bóng, chung quanh thân chiếc nhẫn chạm khắc mười hai con giáp theo tử vi Tây Phương, gồm, Bảo bình, Thiên xứng, Hổ cáp.vv..

Nàng ướm ngón tay áp úp của tôi vô chiếc nhẫn này, tôi lấy làm lạ sao nó lại vừa khít với ngón tay của mình, tôi lại thầm nghĩ chiếc nhẫn nàng trao đứng người nàng mong đợi nên nó mới vừa y với tôi như vậy, đeo xong nhẫn cho tôi, Djem cười hiền khoe hàm răng trắng như hạt ngọc, nàng nói:

- Em tặng cho anh chiếc nhẫn này, tuy không quý giá nhưng là tình cảm của em dành cho anh đó.

Tôi thật cảm động và hạnh phúc vô vàn, vì nơi rừng sâu núi thẳm của Cao nguyên lạnh giá này, đời lính chiến rày đây mai đó sống chết trong gang tất mà mình được một nàng sơn nữ trinh nguyên trao cho tình cảm thật nồng nàng qua chiếc nhẫn thử hỏi sao tôi không xúc động, tôi nói với giọng tha thiết:

- Anh cảm ơn em thật nhiều, cảm ơn cái tình cảm dành cho anh thật nồng nàng vô giá này.

Djem cảm động sau câu cảm ơn của tôi, đôi mắt đen láy của này chớp chớp ra chìu thật hạnh phúc, tôi bạo dạn hôn lên má của nàng và nàng cũng hôn lại tôi, lúc này cả bầu trời hoàng hôn toàn màu hồng vây quanh hai đứa tôi, tôi ngước nhìn lên khoảng không tôi thấy vì sao hôm đang nhấp nháy, hình như nó cũng chúc mừng tình cảm của hai đứa tôi thêm bền chặc.

Thời gian trôi qua nhanh, bao lần hò hẹn tặng cho nhau những nụ hôn cháy bổng, lúc này hai đứa tôi cùng có cái suy nghĩ chẳng có gì có thể chia rẽ tình cảm của hai chúng tôi được cả, vậy mà...

Tôi nhớ mãi cái ngày định mệnh nghiệt ngã nọ, ngày mười lăm tháng ba năm bảy mươi lăm ngày đánh dấu sự chia cắt tôi với em ngàn đời, Kontum không còn bình yên nữa, toàn bộ các đơn vị đều triệt thoái khỏi Cao nguyên nên đơn vị của tôi cũng không ngoại lệ.

Di tản trên con liên tỉnh lộ 7B đầy đau thương chết chóc và hoảng loạn, có những lúc vượt sông băng rừng già để cố gắng ra thị xã Tuy Hòa càng sớm càng tốt, tôi bị cơn sốt rét rừng hành hạ nên trực thăng tản thương về quân y viện Nguyễn Huệ Nha trang, những lúc mê sảng tôi đáng rơi mất kỷ vật thân thương của Djem tặng cho mình.

Tôi tiếc nuối ngẩn ngơ vì vô tình đánh mất chiếc nhẫn bạc này, và tôi chính thức mất em tôi từ dạo ấy. Gần nửa thế kỷ trôi qua, tình cờ thấy chiếc. Nhẫn bạc giống y như chiếc nhẫn mà Djem tặng cho tôi thuở ấy, tôi viết lại những dòng này để ôn lại kỷ niệm ngọt ngào của thời còn tung hoành ngang dọc nơi chiến tuyến, và tôi sẽ mang kỷ niệm này sang bên kia thế giới ngày tôi vĩnh viễn xa rời nhân thế.

Sunday. 24.11.2024

Hai Hùng SG


Nguồn: Tác giả Vietnamthuquan.eu - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 24 tháng 11 năm 2024