Lóng rày tự nhiên tâm trí tui lúc nào cũng nhớ lại những chuyện thời con nít của mình, đêm qua trằn trọc khó ngủ vô cùng, rồi bổng đâu từ miền ký ức trong tui nó tuôn trào hình ảnh gia đình cô Mười của tui ngày xưa nó ngồn ngộn hiện về...
Cô Mười là em kế của ba tui, cô đẹp mặn mà vô cùng khiến ông dượng của tui một ông Sỹ Quan Đà Lạt mê như điếu đổ, tui nghe ba tui kể lại ngày đám cưới của cô dượng cả nhà ai nấy vui tươi, tuy dượng tui là dân "Bắc kỳ" chánh cống nhưng ông sống rộng rãi, dượng mười khoái chơi với ba tui nhất, dạo đó nhà tui thì nghèo, ba làm công chức kho tồn trữ quân trang, lương phạn cũng tạm đủ xoay sở cho cả nhà gần chục miệng ăn, thấy vậy dượng Mười tui thường hay "Nhét" những tờ "Giấy săng" vô túi ba tui với câu nói rập khuôn:
- Anh Chín cất uống Cà Phê.
Có lần tui nghe ba tui nói với dượng:
- Thôi dượng Mười đừng đưa tui tiền nữa, lấy hoài tui ngại lắm.
Nghe ông anh vợ nói vậy, dượng vội nói:
- Có nhiêu đâu anh Chín, lương Trung tá của em cũng khá, gửi anh chút đỉnh cho vui thôi mà.
Rồi đâu cũng vào đó, cứ cuối tuần từ đường Trương Tấn Bửu dượng Mười lái chiếc "Trắc Xông ken" vô nhà chơi với gia đình tui.
Nhà dượng mười gồm năm người, cô dượng có con trai đầu lòng là Anh Minh, anh Minh thật thông minh đúng như tên cô dượng đặt cho, anh làm thông dịch viên cho một cơ quan của Hoa kỳ đồn trú ở Biên Hòa, hàng ngày đi đi làm lên xuống Biên Hòa như đi chợ, lương Thông Dịch Viên cũng kha khá nên thỉnh thoảng khi ghé nhà tui anh Minh cũng thường cho tiền tụi tui ăn bánh, anh Minh thương tui lắm, có lúc anh cho tui từ hai mươi đồng trong khi anh em trong nhà có đứa nhiều lắm chừng năm đồng mà thôi, tội nghiệp cho anh chẳng may một hôm anh bị tại nạn khi đang trên đường đi làm, khiến đôi chân anh bị thương tật, từ đó anh phải chống cặp nạng để di chuyển đây đó. Tuy bị tật nguyền nhưng sở làm vẫn cho anh làm việc bình thường, nên anh Minh không là gánh nặng cho gia đình cô dượng của tui. Chị Mai và em Đào là con của cô dượng, hai chị em rất dễ thương tuy nhà giàu nhưng chưa bao giờ có thái độ khinh rẻ anh em tụi tui bao giờ, mỗi lần có dịp vô nhà tui chơi, hai chị em đem theo nào là bánh trái, đồ chơi để cùng tụi tui chơi đùa ăn uống đến tối mịt mới quay về nhà.
Vì nhà nghèo, ba tui gửi tui ra nhà cô Mười ở để cô cho đi học.
Ngày đầu tiên ra nhà cô tui thích lắm, vì là khu nhà được xây dựng theo kiểu khu nhà giàu, toàn là dân có tiền dân chức sắc ở chung quanh, dãy nhà hai bên nằm cách đường nội bộ giữa có bồn hoa có cây xanh bóng mát cả khu phố, chẳng bằng chỗ nhà tui ở là xóm lao động nhà lụp xụp, ra vô có khi đụng chạm nhau là chuyện bình thường.
Nhà cô tui nhìn ra đường Trương Tấn Bửu là cái ngả ba, ngồi trước hàng ba nhà cô tui thấy xe cộ chạy ngoài đường và người qua lại liên tục.
Trời về trưa khi cơm nước xong, ai nấy lui về phòng riêng để ngủ, còn lại mình tui ngồi trên bộ đi văng trong nhà nhìn ra ngoài sân, từng sợi nắng xuyên qua cành lá rọi xuống sân khiến tui liên tưởng những ngọn giáo của gả khổng lồ nào đó đâm thẳng từ trời cao xuống đất, thỉnh thoảng có vài luồng gió thổi nhẹ nhiến những chiếc lá của những cây phượng bay lất phất dưới sân làm cho lòng tui thêm buồn bã, lúc này tui chợt nhớ trong xóm nhỏ nhà mình, nhớ mấy đứa bạn có khi tụi nó đang kéo nhau đi câu cá dưới hầm đất kế kho xăng dầu của quân đội dưới cầu hang xe lửa, tui mường tượng đám bạn đang bơi lội tung tăng dưới những hố nước trong xanh nơi này.
Đang thả hồn về chốn cũ, bổng đâu vài ba anh chị học sinh trung học đi ngang nhà, tự nhiên tui thèm cái cảm giác được đi học liền một khi như những anh chị này, tui ra khỏi nhà khép hờ cửa lại rồi rón rén đi theo các anh chị học sinh trên, gần cuối dãy nhà có một ngôi trường mang tên Lê Bảo Tịnh, từ đàng xa tui đã thấy ngôi trường thật cao với nhiều tầng lầu, về sau tui mới biết đây là ngôi trường khá nổi tiếng với những giáo sư danh tiếng dạy nơi này. Tui ước ao ngày nào đó mình sẽ được học nơi đây, nhưng ước ao này mãi mãi vẫn là ước ao trong tâm trí của tui.
Tui ở nhà cô dượng được một thời gian ngắn thì bà Nội tui qua đời.
Buổi sáng nọ khi thức dậy tui không thấy Nội ngồi trên đi văng ăn trầu như mọi khi, tui vô buồng của Nội để kêu bà thức dậy, tui hết hồn khu thấy tay chân của Nội lạnh ngắt, tui hoảng vía ra cho cô dượng Mười tui hay.
Mọi người chạy vô coi tình trạng của Nội ra sao, nhưng cô Mười không cho sợ vô đông chật chội không giúp được gì..
Vậy là Nội đã bỏ con cháu để đi về cõi xa xăm nào đó, với trí óc non nớt ngày đó tui vừa sợ vừa thương, tui muốn đến ôm bà Nội tui lần cuối nhưng bản năng chết nhát khiến tui e dè không dám.
Khi bắt đầu tẩn liệm, cô Mười giở tờ giấy do ông thầy cúng viết, rồi cô nói:
- Mấy đứa này kỵ tuổi với Ngoại nè, khi liệm không được ở gần:
- Thằng Phương (là tui), thằng Minh...
Nghe mình không được nhìn mặt bà Nội lần cuối, tui với anh Minh lặng lẽ ra ngoài sân ngồi với dáng dấp ủ dột vô cùng, thấy vậy ba tui an ủi:
- Thôi hai đứa đừng buồn, có kiêng thì có lành, cãi lời lỡ có gì thì mệt lắm.
Đưa Nội đến nghĩa trang hội gì đó đến giờ tui cũng quên mất, sau khi chôn cất xong bài vị Nội tui được đưa vào Thanh Minh thiền viện
(Ứớc chừng năm 1964 thì phải ).
Nội mất buồn quá tui xin cô dượng cho tui trở về nhà sống với gia đình, cô Mười nhất quyến không chịu, cô nói:
- Anh Chín dặn cô phải lo cho bây ăn học, giờ bây đòi về sao cô ăn nói với anh đây?
Vì trong nhà cô không khí buồn tẻ lắm, chân tui là chân bay nhảy, giờ ở nơi có nề nếp tui thấy bức bối trong lòng nên tui nhất quyết xin về, vậy là dượng tui phải chở tui về giao lại cho ông anh vợ thằng con ương ngạnh...
Do phải thuyên chuyển đi vùng bốn chiến thuật, với chức vụ Chánh án tòa án quân sự Cần thơ nên cô dượng để nhà lại cho anh Hai tui ở, từ đó ít khi nào tui ra lại căn nhà này và cũng chưa lần nào quay lại ngắm nhìn ngôi trường Lê Bảo Tịnh.
Miền nam gãy súng, dượng tui đi học tập thời gian dài, tội nghiệp cô Mười và em Đào anh Minh phải vất vả mưu sinh, trong nhà chỉ có chị Mai vượt biên thành công.
Dượng Mười được tha về với đầu óc lúc nhớ lúc quên, một hôm dượng kêu tui:
- Phương ơi! Mầy lấy xe chở dượng đi thăm người bạn cũ nhà ở gần Chí Hòa.
Tui chở dượng đi cả buổi, hỏi thăm đủ chỗ không một ai biết tên người dượng tìm, tui thương dượng vô cùng, nhưng cũng phải đành chở dượng về chứ không thể làm gì hơn.
Rồi cũng đến ngày gia đình cô dượng đi diện HO. Đêm đó nhà tui đông như cái chợ, bà con dòng họ tụ về đưa tiễn đông lắm, ban đêm nằm ngủ xấp lớp như cá mòi, tui thì không thể nào chợp mắt được cứ xà quần làm việc này việc nọ, khi trời mờ sáng xe đến đón tui tiễn cô dượng và em Đào đi định cư nơi quê hương thứ hai với cảnh nghìn trùng xa cách..
*
Cứ tưởng chẳng bao giờ có dịp gặp lại. Khi tui có dịp qua Texas gặp lại em Đào và gặp lại người cô yêu dấu ngày xưa, cô Mười già yếu lắm rồi nhưng nhắc lại chuyện xưa cô nhớ vanh vách, rồi em Đào nhắc lại dượng Mười tui ông mất cách nay cũng chục năm rồi, chắc dượng và ba tui hàng ngày hai ông cũng gặp nhau đều đều bên kia thế giới.
Cách đây một tháng, nghe em Đào phone báo cô tui yếu lắm rồi, năm nay cô đúng một trăm tuổi.
Tui buồn vô cùng nhưng nghĩ lại cuộc đời này vô thường, ai cũng sẽ về với đất nhưng sẽ còn mãi trong lòng người thân của mình cho dù năm tháng có phôi pha
Tui cũng mong sao cô có ra đi thì nhẹ nhàng với một giấc ngủ triền miên nha cô Mười ơi!
Thứ Bảy 14.9.2024
Quốc Hùng
Nguồn: Tác giả Vietnamthuquan.eu - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 26 tháng 11 năm 2024