- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331
- Chương 332
- Chương 333
- Chương 334
- Chương 335
- Chương 336
- Chương 337
- Chương 338
- Chương 339
- Chương 340
- Chương 341
- Chương 342
- Chương 343
- Chương 344
- Chương 345
- Chương 346
- Chương 347
- Chương 348
- Chương 349
- Chương 350
- Chương 351
- Chương 352
- Chương 353
- Chương 354
- Chương 355
- Chương 356
- Chương 357
- Chương 358
- Chương 359
- Chương 360
- Chương 361
- Chương 362
- Chương 363
- Chương 364
- Chương 365
- Chương 366
- Chương 367
- Chương 368
- Chương 369
- Chương 370
- Chương 371
- Chương 372
- Chương 373
- Chương 374
- Chương 375
- Chương 376
- Chương 377
- Chương 378
- Chương 379
- Chương 380
- Chương 381
- Chương 382
- Chương 383
- Chương 384
- Chương 385
- Chương 386
- Chương 387
- Chương 388
- Chương 389
- Chương 390
- Chương 391
- Chương 392
- Chương 393
- Chương 394
- Chương 395
- Chương 396
- Chương 397
- Chương 398
- Chương 399
- Chương 400
- Chương 401
- Chương 402
- Chương 403
- Chương 404
- Chương 405
- Chương 406
- Chương 407
- Chương 408
- Chương 409
- Chương 410
- Chương 411
- Chương 412
- Chương 413
- Chương 414
- Chương 415
- Chương 416
- Chương 417
- Chương 418
- Chương 419
- Chương 420
- Chương 421
- Chương 422
- Chương 423
- Chương 424
- Chương 425
- Chương 426
- Chương 427
- Chương 428
- Chương 429
- Chương 430
- Chương 431
- Chương 432
- Chương 433
- Chương 434
- Chương 435
- Chương 436
- Chương 437
- Chương 438
- Chương 439
- Chương 440
- Chương 441
- Chương 442
- Chương 443
- Chương 444
- Chương 445
- Chương 446
- Chương 447
- Chương 448
- Chương 449
- Chương 450
- Chương 451
- Chương 452
- Chương 453
- Chương 454
- Chương 455
- Chương 456
- Chương 457
Năm 1936, thời Trung Hoa Dân Quốc, một buổi chiều cuối thu.
Dưới một ngọn núi vùng hạ du trên bán đảo Giao Đông. Một người tuổi tầm hơn hai mươi tuổi cõng trên lưng một đống chăn nệm đang vội vã bước đi, mục đích của hắn là đến được ngôi miếu có tên Thanh Thủy đạo quan ở trên núi Côn Du.
Người này tên là Tả Đăng Phong, năm nay vừa hai mươi bốn tuổi, là một trí thức trẻ, làm việc ở nhà văn hóa huyện. Hắn tới nơi này không phải để xuất gia mà là bị cấp trên điều đến miếu quan này để công tác.
Đúng theo lý thuyết thì trong đạo quan đã có đạo sĩ nên căn bản huyện không cần phải điều người đến để trông coi… nhưng mà, hiện giờ cái đạo quan này lại không có đạo sĩ. Án theo lẽ thường thì không phải điều Tả Đăng Phong đến nơi này, thế nhưng huyện lấy cớ cần phải bảo vệ di sản văn hóa nên một mực bắt hắn phải đi.
Mặc dù vậy, khi nhận được mệnh lệnh của cấp trên điều hắn đi coi sóc Thanh Thủy quan thì Tả Đông Phong không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào, hắn lập tức chấp hành mệnh lệnh ròi thu thập hành lý để lên đường. Kết quả này thật ra không nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn không những không ủ rủ mà còn hết sức vui mừng. Vừa mới đá đít Phó huyện trưởng xong mà vẫn bảo vệ được chén cơm là tốt lắm rồi. Trông đạo quan thì trông đạo quan, tốt xấu gì thì mỗi tháng hắn vẫn sẽ được nhận đủ bốn đồng đại dương tiền lương.
Hôm qua vừa đúng là ngày cuối tháng, toàn bộ công nhân viên nhà văn hóa được nghỉ. Tả Đăng Phong nhận được lương và quay về nhà. Nhà của hắn nằm trong một cái làng chài sát cạnh bờ biển, phụ thân hắn gặp tai nạn trên biển khi hắn còn nhỏ, mẹ hắn ở vậy mà nuôi dưỡng hắn và hai tỷ tỷ thành người. Tả Đăng Phong mỗi lần được nhận lương đều phải quay về nhà một chuyến. Bốn đồng đại dương tiền lương được hắn chia ra làm bốn phần cho hắn, mẹ và hai người chị gái. Tuy rằng pháp luật quy định nhân dân tệ là đồng tiền chính thống, thế nhưng ở dân gian vẫn coi tiền đại dương là số một. Đừng thấy ít mà khinh thường, một đồng đại dương lúc này có thể mua được mười mấy cân gạo hoặc mua được bốn năm cân thịt, đối với đại đa số những người dân quê ngay cả khoai lang, ngô sắn cũng không có để ăn thì có thể nói rằng đây là một số tiền rất lớn
Khi về tới nhà, Tả Đông Phong phát hiện mẹ hắn bị bệnh, ho sặc sụa. Tả Đông Phong thấy mẹ ho nhiều nên không ngủ lại ở nhà nữa mà vội quay về thị trấn để mua cho mẹ hắn ít thuốc tây.
Quê nhà của Tả Đăng Phong nằm ở phía đông nam thị trấn, cách thị trấn tầm sáu mươi dặm, đi đến nơi cũng mất năm sáu tiếng, nên khi Tả Đông Phong tới thị trấn thì đã hơn tám giờ tối. Lúc này các nhà thuốc đã đóng cửa, nhưng Tả Đông Phong cũng không nóng lòng mua thuốc vì giờ có mua được đi nữa thì cũng không thể kịp quay về nhà; do vậy hắn đến nhà văn hóa huyện ngủ lại đó một đêm, sáng mai sẽ mua thuốc rồi về nhà.
Nhà văn hóa nằm ở phía tây thị trấn, đây vốn là nơi ở của một tài chủ, do mấy năm trước gã tài chủ này đắc tội với chủ tịch huyện nên nhà bị sung công, sau đó nơi này được trưng dụng làm nhà văn hóa huyện
Tới nhà văn hóa, Tả Đông Phong phát hiện cửa nhà văn hóa bị khóa từ bên trong… hắn cảm thấy cực kì nghi hoặc. Trước kia nhà văn hóa này chỉ có mỗi mình hắn ngủ lại, các đồng nghiệp khác đều về nhà, thế hôm nay ai lại ở bên trong mà khóa cửa?
Tả Đông Phong nghi hoặc ghé mắt nhìn vào khe cửa, phát hiện ra có ánh đèn ở phía tây… nơi đó chính là nơi làm việc của Phó sở trưởng Hồ Tây, nàng là bồ nhí của chủ tịch huyện Vương Hữu Tài, nên cái chức phó sở trưởng này của nàng không cần phải dùng tiền mà vẫn giành được.
Đã trễ thế này mà sao trong phòng làm việc của nàng đèn vẫn còn sáng?
“Có trộm!” Trong đầu Tả Đăng Phong liền hiện ra một ý tưởng, hắn liền chuẩn bị đưa tay lên gõ cửa.
Nhưng hắn chợt do dự rồi cũng không gõ cửa mà đẩy nhẹ cái chốt cửa, rón rén đi về phía tây nơi có ánh đèn. Trác Đăng Phong làm như vậy là có ý đồ, dọa cho trộm bỏ chạy và bắt được trộm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mà hắn thì lại muốn tóm cổ tên trộm này để mà tâng công với sếp!
Đến gần mái hiên nhà ở phía tây, Tả Đăng Phong liền nghe được giọng nói của nữ nhân vang lên trong phòng, đúng là thanh âm là của Hồ Tây. Rõ ràng là nàng đang kêu cứu, tuy âm điệu không cao nhưng Tả Đăng Phong vẫn nghe được rõ mồn một: “Tha cho ta đi, ta không chịu nổi nữa”.
Nghe tiếng Hồ Tây kêu cứu, nhiệt huyết của gã dâng cao, xem tình hình thì có vẻ Hồ Tây đang làm việc thì bị lưu manh ở đâu vào sàm sỡ. Ngay lập tức Tả Đông Phong cảm giác được cơ hội trời ban, phát tài rồi, nếu như mình cứu được bồ nhí của chủ tịch huyện thì mai sau ắt sẽ được chủ tịch trọng dụng vô cùng.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong không chút chần chừ liền đá cửa xông vào; chỉ thấy ở trong phòng làm việc có một nữ nhân đang trần truồng nằm sấp trên bàn, đứng phía sau nữ nhân này có một người đàn ông, quần cũng đã tuột đến cổ chân. Tình cảnh này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Tả Đăng Phong. Bởi vậy ngay lập tức hắn xông lên phi một cước cực mạnh vào cái mông đang nhún nhảy kia.
Một cước này là dốc hết sức lực chín trâu hai hổ của hắn. Dưới uy mãnh của cước này, tên nam nhân gào rống thê thảm, còn nữ nhân lại phát ra tiếng kêu thảm thiết (DG: chắc bị đâm sâu quá nên chịu hok nổi ^^). Nghe hai tiếng gào rống này bỗng nhiên Tả Đăng Phong cả kinh, lẽ ra hắn phải dùng tay tóm lấy gã lưu manh chứ không thể dùng chân đạp một phát vào cái mông núng nính ấy được.
Người đàn ông cố nhịn cơn đau đớn quay người lại, tức thì Tả Đông Phong ngây dại cả người; ở trên khóe môi của người đàn ông này có một cái nốt ruồi màu đen, trên nốt ruồi lại có mấy cộng lông đen, người này ngay lập tức Tả Đăng Phong nhận ra người đó không ai khác chính là phó huyện trưởng Tôn Ái Quốc.
Biến cố đột nhiên xuất hiện ngoài dự liệu khiến Tả Đông Phong mờ mịt, trợn mắt ngoác mồm đứng tại chỗ như trời trồng… trong nhất thời hắn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra..
“Cút ra ngoài!” Tôn Ái Quốc nhìn thấy hắn đang hoàn toàn chết lặng thì gào lên.
“Ôi!” Tả Đông Phong giờ mới biết là mình đã gây ra họa cực lớn, đôi chân run rẩy muốn bước ra ngoài nhưng không làm sao nhấc chân lên được.
“Ngươi còn nhìn cái lol gì nữa?” Hồ Tây rốt cuộc cũng đã kéo quần lên.
“Ta, ta không thấy gì, ta không nhìn thấy gì cả” Tả Đăng Phong nghe tiếng kêu gào của Hồ Tây rốt cuộc cũng miễn cường thối lui ra khỏi căn phòng.
Gió thu buổi tối mang hơi lạnh thổi tới làm Tả Đăng Phong nhanh nhanh tỉnh táo lại, cuống cuồng chạy ra khỏi nhà văn hóa. Lưu lạc trên đường hơn nữa ngày, tâm tình Tả Đăng Phong mới đôi chút ổn định. Thì ra mình vừa “lập công lớn”, phá vỡ gian tình của Tôn Ái Quốc và Hồ Tây, lại còn ban cho đôi dâm phu gian phụ này một cước nữa… nhưng mà chuyện xảy ra như vậy ắt chén cơm của hắn cũng khó mà giữ được nữa rồi.
Công việc của Tả Đăng Phong hiện nay là được Vương lão gia tử khi còn sống giúp cho, Vương lão gia tử trước làm trợ lý cho quan chỉ huy của hạm đội Bắc Dương thủy sư. Lúc đó phụ thân của Tả Đăng Phong cứu được lão, khi lão bị thương rơi xuống biển trong một cuộc hải chiến. Do vậy, Vương lão gia tử rất cảm kích gia đình hắn, khi cha của hắn chết đi, Vương Lão gia tử cũng tiếp tế, chu cấp cho Tả gia rất chu đáo, lại còn dạy Tả Đăng Phong học chữ, sau đó lại giúp hắn vào làm việc ở nhà văn hóa huyện.
Đáng tiếc chính là mấy năm trước Vương Lão gia tử đã qua đời, lão cũng thật là tốt bụng vì trước khi lâm chung vẫn hận chưa kiếm được cho Tả Đăng Phong một người vợ.
“Nếu bị mất việc, sau này mình phải làm sao bây giờ?” Tả Đông Phong bắt đầu buồn rầu, tuy rằng khi Vương lão gia tử còn sống vẫn thường xuyên tiếp tế cho gia đình hắn, thế nhưng cuộc sống cũng không dễ dàng gì… bình thường khoai lang, ngô sắn cũng không đủ mà ăn, nhịn đói là chuyện thường xảy ra.
Thất nghiệp ắt hẳn sẽ không có thu nhập ổn định, bản thân mình thì không nói.. có thể làm nông hoặc ra biển làm ngư dân… nhưng mà mẹ già thì phải làm sao, tuổi tác mẹ đã lớn, lẽ nào lại để bà chịu đói sao đành?
Lang thang trên đường hồi lâu, Tả Đăng Phong cuối cùng vẫn là về nhà văn hóa huyện, ở thị trấn cũng có khách sạn nhưng giờ hắn rất cần tiền, không nỡ bỏ ra một phần tiền mà vào khách sạn.
Về tới nhà văn hóa, Tôn Ái Quốc và Hồ Tây đã rời đi, Tả Đông Phong về gian phòng của mình trằn trọc đến nữa đêm, cuối cùng hắn cũng quyết tâm, nếu như Tôn Ái Quốc và Hồ Tây mà đuổi việc mình thì mình cũng phải đưa chuyện này ra bêu rếu với công chúng một phen, dù chết cũng phải kéo kẻ chết chung mới được.
Hôm sau, Tả Đăng Phong mua được thuốc về nhà. Hắn cũng không kể chuyện phát sinh hôm qua cho người nhà biết, sự tình vẫn còn cứu vãn được, nếu không phải đến mức cùng đường thì hắn cũng không phải để cả nhà lo lắng.
Ngày thứ hai đi làm, Tả Đông Phong thấp thỏm bất an vô cùng. Buổi trưa hôm đó, sở trưởng tìm hắn nói chuyện, ý tứ uyển chuyển làm cho hắn nhận ra là có biến động về công tác, cần phải điều hắn đi trông coi Thanh Thủy quan, Tả Đông Phong lập tức vui mừng đồng ý.
Đã xảy ra sự tình như vậy, tất nhiên hắn không thể ở lại nhà văn hóa được nữa. Trong mắt hắn, chỉ cần hắn có thể bảo vệ được đồng lương còm cõi thì có đi đâu cũng là như nhau.
Cho dù hắn không đồng ý đi cũng không thể được, bởi vì hiện tại nhà văn hóa không chỉ trông coi giáo dục, văn hóa mà cả lịch sử, tôn giáo cũng đều nằm trong phạm vi quản lý của cơ quan này. Nếu cấp trên của hắn đề nghị hắn đi trông coi đạo quan thì cũng không có gì là sai cả.
Trước khi vào núi, Tả Đông Phong tới nhà trưởng thôn nơi đó yêu cầu trưởng thôn cho người theo dẫn đường… thế nhưng gã trưởng thôn chỉ cho hắn biết con đường nào phải đi đến nơi, mà không thèm phái người hướng đạo, vì lẽ đó mà giờ Tả Đăng Phong chỉ có thể lủi thủi một thân một mình vào núi.
Tả Đông Phong đi dọc theo đường núi gập ghềnh dần dần đi tới thâm sơn. Lúc này là cuối mùa thu, trong núi chỉ thấy cỏ dại úa vàng, lá khô rơi rụng đầy đất, khắp nơi chỉ là một mảnh hoang sơ hiu quạnh.
Đến lúc này đây, Tả Đông Phong thầm mắng mình cũng quá xui xẻo rồi… cứ nghĩ đến lúc trước mình còn muốn cứu bồ nhí của chủ tịch huyện thì cơ hội phát tài đã đến rồi, ai ngờ không chỉ không phát tài gì cả mà ngược lại còn bị đày vào chốn thâm sơn này.
Lúc này trong đầu của Tả Đăng Phong chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, một cước uy mãnh kia thật là đúng đắn. Bởi vì cho dù lúc đó mình dùng tay tóm gã hay dùng chân đá thì kết cục của chính mình cũng là giống nhau, cũng bị đày đến cái nơi thỏ không thèm ỉa này.
“Cái lồng gì thế?” Vừa mới nghĩ tới thỏ, Tả Đăng Phong liền bị con thỏ hoang trong bụi cỏ nhảy ra làm hắn giật mình.
Con thỏ này chạy rất mau, Tả Đăng Phong vẫn chăm chú nhìn nó cho đến khi nó biến mất ở bụi cỏ phía xa thì mới thu hồi ánh mắt lại. Khi nhìn xung quanh nơi này giờ hắn đã triệt để hiểu rõ tình cảnh trước mắt mình, đây chính là một nơi thâm sơn mà mình chưa bao giờ tới, đâu đó trong núi này lại có một ngôi đạo quan mà mình chưa bao giờ ghé qua.
Từ nhỏ Tả Đăng Phong sống ở cạnh biển, chưa bao giờ từng tới núi cao rừng sâu như thế này. Tuy chưa từng tới, nhưng hắn lại biết rõ rằng nơi này cách thị trấn Tây Bắc tám mươi dặm và chính xác rằng ngọn núi này có sói sinh sống. Lúc này mặt trời đã ngã dần về phía tây, hắn lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi; lấy thân thể cao 1m7 nặng 120 cân (khoảng 72 kg) của hắn thì không chắc là đối thủ của sài lang.
Một khi cảm giác sợ hãi đã sinh sôi tự nhiên nó sẽ lan tràn nhanh chóng.. chỉ chốc lát sau Tả Đăng Phong cũng cảm giác tê dại cả da đầu, hắn liền nhanh chóng lấy từ trên ba lô xuống một con dao phay, con dao này là hắn chôm chĩa được trong căn tin nhà văn hóa khi hắn đi mua khẩu phần lương thực trong đó, dù gì đơn độc vào núi cũng phải có cái gì đó để phòng bị.
Có con dao ở trong tay, hắn cảm thấy an tâm thêm một chút, nhưng chẳng qua hiện giờ hắn đang ở trong một ngọn núi lớn, rộng mênh mông.. chỉ có một con dao cũng không giải quyết được điều gì, nếu gặp một con sói thì còn dễ chứ gặp cả đàn sói thì sao?
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong không khỏi bước nhanh hơn, theo một đường nhỏ trong núi hướng phía bắc mà đi.
Chạy chẳng được bao xa, Tả Đăng Phong liền giảm tốc độ.. chăn nệm và mười lăm cân lương thực chèn ép trên đôi vai của hắn nặng nề khiến hắn cảm thấy ăn không tiêu mất rồi, trong vòng một buổi trưa hắn đi đến tám mươi dặm đường đã khiến hắn kiệt sức mất rồi.
Cũng may Thanh Thủy quan cách ngọn núi bên ngoài không xa, sau khi vượt qua hai triền núi, Tả Đăng Phong rốt cuộc cũng đã thấy một tòa đạo quan tàn tạ trong núi. Lúc này sắc trời đã tối dẫn, màn đêm bao trùm lấy Thanh Thủy quan nữa ẩn nữa hiện, từ xa nhìn tới thấy tĩnh mịch âm u vô cùng.
Tuy rằng trong bóng đêm Thanh Thủy quan khiến Tả Đăng Phong sởn cả gai ốc nhưng hắn nhanh chóng an tâm lại vì hắn thấy được khói bếp từ trong đạo quan lượn lờ bay lên.
Đạo khói bếp này khiến Tả Đăng Phong vui mừng như gặp lại người thân, hắn đi mà như chạy hướng về phía đạo quan… nhưng mà chỉ được vài bước hắn liền dừng lại
Rõ ràng, trước khi đi sở trưởng có cho hắn biết là Thanh Thủy quan đã từ lâu không có người ở……
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 3 tháng 4 năm 2024