vòng đu quay đêm

minato kanae

Chương 1

nhà endo

[Từ 7 giờ 40 phút tối thứ Tư, ngày mùng 3 tháng Bảy đến 11 giờ sáng thứ Sáu, ngày mùng 5 tháng Bảy]

7 giờ 40 phút tối…

Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?

Trước mắt cô là đứa con gái nhỏ. Người đặt cho con bé cái tên Ayaka không ai khác chính là cô, Endo Mayumi.

Ngay lúc này, vừa cất giọng the thé, con bé vừa quăng xuống sàn bất kể thứ gì nó vồ được trên mặt bàn học. À không, con bé vẫn tránh đụng tới di động, album ảnh với bạn bè và một vài thứ khác mà nó ưa thích. Nhưng còn sách giáo khoa, từ điển và vở thì… Cả chiếc hộp bút cô mới mua cho tháng trước, chẳng nhẽ con bé đã chán rồi sao?

Nhưng tấm thảm trắng với những họa tiết hình trái tim hồng cách âm và chống va đập rất tốt. Mặc dù tấm thảm khá đắt tiền nhưng Mayumi vẫn hài lòng về quyết định có chút hào phóng này.

Trước đây, thứ âm thanh nửa vời đó dường như chỉ tổ chọc tức con bé, khiến nó càng nổi xung hơn và chuyển qua ném đồ vào tường. Nhưng kể từ hai tháng trước, khi trên tường xuất hiện tấm poster của thần tượng, mọi việc lại quay về đúng với quỹ đạo vốn có.

Sau khi liếc nhìn tấm poster, con bé dùng chút tàn sức cuối cùng quát lên “Đi ra khỏi phòng tôi, bà già chết tiệt!” Và vở kịch mang tên cơn thịnh nộ của Ayaka kết thúc ở đó. Không được phép nổi cáu vì mấy từ bà già chết tiệt này. Thà như thế còn hơn phải tiếp tục chịu đựng cơn điên loạn không có hồi kết của con bé.

Cớ sao Mayumi lại phải chịu đựng những lời hỗn láo từ chính đứa con mình nhọc công nuôi nấng như vậy? Ban đầu, cô cũng không tránh khỏi cảm thấy tổn thương sâu sắc. Nhưng đó không phải tâm tư thật sự của Ayaka, mà là tiếng gào thét đầy đau khổ của con bé, khi nó muốn chấm dứt sự hỗn loạn này lại nhưng không thể tự mình làm được. Chỉ cần nghĩ như vậy, cô có thể rộng lượng chấp nhận.

Mình có nên đăng bài lên trang tư vấn bạo lực gia đình không nhỉ? Treo poster thần tượng lên tường là biện pháp làm dịu cơn nóng giận của con cái. Hình càng khó kiếm, hiệu quả càng cao. Gần đây, Mayumi còn có thời gian để nghĩ tới cả những việc đó.

Mayumi có được tấm poster cho con gái sau khi trả giá thành công trong buổi đấu giá trực tuyến. Ban đầu, vì buổi đấu giá sẽ kết thúc vào buổi trưa, Ayaka thản nhiên tính nghỉ học. Mayumi thuyết phục mãi con bé mới chịu đi học và để cô mua hộ.

Một tờ giấy có trị giá mười nghìn yên. Hồi còn trẻ, Mayumi cũng từng hâm mộ thần tượng cuồng nhiệt lắm, nhưng chưa bao giờ bỏ ra một số tiền lớn tới vậy cho một tấm poster.

Thật là mù quáng và ngốc nghếch. Nhưng không mua được thì không xong với con bé…

Trở về từ trường học, Ayaka không giấu nổi niềm vui khi hay tin, nhưng tới khi biết giá, con bé lại bắt đầu ăn nói hỗn xược.

“Bà có bị ngốc không hả? Có đắt tới mấy cũng chỉ năm nghìn yên thôi chứ? Chắc là bà cứ trả vống lên mà không thèm để ý giá thị trường chứ gì? Tại bà mắc cái bệnh hiếu thắng không đúng nơi đúng lúc. Bà phải hiểu hậu quả của ba cái chuyện ngớ ngẩn này đều chỉ mình tôi phải gánh hết thôi.”

Con bé nói hậu quả là sao? Rốt cuộc cô cũng chẳng nhận được một lời cảm ơn nào từ con gái. Tiền poster là Mayumi trả, tương đương với tiền lương hai buổi làm thêm của cô. Khoản vay mua nhà vẫn phải trả trong 33 năm nữa. Chưa kể còn phải để dành tiền cho Ayaka đi học trung học phổ thông nếu con bé tính thi vào một trường tư.

Dù vậy, mười nghìn yên cũng không hẳn là lãng phí. Nhờ tấm poster mà dẫu đang nổi đóa, cánh tay của Ayaka vẫn hạ xuống trước khi con bé kịp ném thẳng chiếc kim từ điển vào tường. Có khi như thế hãy còn rẻ chán.

Kể từ giây phút đó, Mayumi bắt đầu có thiện cảm với Takagi Shunsuke, cậu bé thần tượng có nụ cười tỏa nắng trên tấm poster ấy. Mỗi chương trình cậu bé xuất hiện Mayumi đều xem, cậu phát hành CD hay bộ ảnh nào cô sẽ cố sưu tầm đầy đủ. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, từ một thần tượng có lối diễn xuất lóng ngóng và giọng hát non nớt, cậu đã lột xác ngoạn mục. Cô cảm thấy hạnh phúc khi dõi theo từng bước trưởng thành của cậu bé. Và hơn tất cả, Mayumi mừng vì từ nay cô và Ayaka đã có chung đề tài để mà trò chuyện.

“Con sắp có bài kiểm tra đúng không?” “Ở trường dạo này sao rồi?” “Mau đi tắm đi con.”

Trước giờ mỗi lần Mayumi mở miệng ra hỏi mấy câu như vậy, y như rằng Ayaka sẽ luôn đáp lại bằng những lời cằn nhằn. Chẳng khác nào Mayumi đang cố bấm nút khởi động cơn thịnh nộ của con bé.

“Nghe nói Shunsuke sắp đóng phim truyền hình đấy, hình như còn hát ca khúc chủ đề nữa. Cậu ấy giỏi quá con nhỉ. À đúng rồi, hè này mẹ con mình đi xem concert của Shunsuke nhé?”

“Gì cơ? Đi xem concert với một bà cô trung niên á, xấu hổ bỏ xừ. Cơ mà nếu muốn tôi đi cùng tới mức ấy thì cũng đành thôi. Đổi lại bà mua quần áo mới cho tôi nhé.”

Chỉ cần có Shunsuke, mọi cuộc trò chuyện đều sẽ diễn ra suôn sẻ. Thậm chí Mayumi còn muốn viết thư cảm ơn cậu bé nếu có cơ hội. Cô mong chờ kỳ nghỉ hè sắp tới hơn bao giờ hết.

Ấy vậy nhưng, cơn thịnh nộ tối nay lại từ Shunsuke mà ra.

Xuất hiện trong chương trình giải đố rất được yêu thích phát sóng lúc 7 giờ tối thứ Tư với tư cách khách mời tới quảng bá bộ phim mình tham gia, Shunsuke trả lời rất trơn tru nhiều câu hỏi hóc búa, lúc ấy Mayumi mới biết hóa ra cậu bé đang theo học một trường trung học tư thục có tiếng. Thế là cô cứ vô tư liên tục đưa ra những lời có cánh về cậu.

“Shunsuke giỏi quá. Mẹ không ngờ cậu bé lại còn rất thông minh nữa. Thảo nào diễn xuất tốt như vậy. Hẳn là cậu bé nhớ lời thoại nhanh lắm đây, nội dung kịch bản chắc cũng nắm vững. Đã thế, lại còn nhảy giỏi, hát hay nữa chứ, căn bản thông minh sẵn thì gì cũng làm được.”

“Đằng nào thì tôi cũng thi trượt rồi!” không biết từ khóa nào bật nút khởi động cơn thịnh nộ của Ayaka, con bé gào lên như thế rồi chạy lên tầng hai. Cùng lúc đó, thứ âm thanh không rõ là tiếng khóc hay tiếng gào vang vọng khắp căn nhà. Mặc dù muốn để con bé một mình, nhưng làm vậy chỉ khiến sự việc tệ thêm thôi. Có lần con bé từng quay trở lại tầng một và bắt đầu ném hết cái bát này tới cái đĩa khác trong bếp.

Nhấc đôi chân nặng nề bước lên tầng hai, Mayumi mở cửa phòng Ayaka. Đã có vài cuốn sách tham khảo bị vứt lung tung trên sàn.

“Dừng lại đi Ayaka! Cho mẹ xin lỗi, con học không giỏi cũng không sao mà.”

“Đừng có giễu cợt tôi!”

Tập vở, sách giáo khoa nối nhau bị quăng thẳng xuống sàn. Trên bàn chỉ còn lại di động và album ảnh. May quá, cơn thịnh nộ hôm nay chỉ tới đây thôi.

Mayumi vừa dứt tiếng thở phào thì Ayaka vươn cánh tay về phía bức tường.

“Dừng lại!!!”

Nụ cười tỏa nắng của cậu bé bị xé toạc làm hai. Trong khoảnh khắc đó, cơ thể của Mayumi bỗng bị bao bọc bởi một lớp phim trong suốt. Toàn thân cô ngập một lớp hồ dán sền sệt, sau đó dường như mọi thứ bắt đầu khô cứng lại… Cảm giác này là gì?

Những gì Mayumi nhìn thấy bên ngoài lớp phim là một thế giới cô chưa từng chứng kiến.

Một con quái thú cô chưa từng thấy đang hoành hành. Nó trông giống khỉ, hoặc mèo, nhưng kết cấu mặt thì giống loài sóc hơn. Xòe ra bộ móng sắc nhọn, con quái thú dùng toàn thân ra sức đập phá. Tấm poster bị xé tan tành tới mức không thể chữa lại được nữa. Nhưng con quái thú vẫn chưa chịu dừng lại. Trên tường hằn sâu vô số vết móng tay.

Dừng lại ngay! Làm ơn hãy dừng lại. Ta sẽ không tha thứ cho kẻ làm hỏng thứ mà ta nâng niu!

Bính boong, một âm thanh vang lên.

Là tiếng chuông cửa. Muộn thế này rồi ai còn tới nhỉ? Lớp phim trong suốt giam cầm Mayumi nãy giờ bắt đầu tan chảy.

Đi xuống tầng một, cô bật màn hình ở hành lang. Người phụ nữ có khuôn mặt tròn với nụ cười mỉm - bà Kojima Satoko nhà bên, đang đứng đó và ghé mặt hơi quá sát vào camera. Mayumi mở cửa.

Bà mặc một bộ đồ nỉ liền thân, vai đeo túi xắc vắt chéo qua người. Trong khi Mayumi mải ngắm nhìn những hạt kim sa màu vàng đồng to cỡ đồng xu một yên được đính chi chít trên nền vải nhung đen, bà Satoko đã nhẹ bước vào trong nhà.

“Cái này là sô cô la tôi được tặng, mà hai người già chúng tôi thì không tài nào ăn hết nổi. Cô nhận một phần giúp tôi nhé?”

Nói xong bà xòe ra một gói giấy nhỏ. Bên trong là loại sô cô la thượng hạng mà Mayumi từng nổi hứng mua đúng một lần vào đợt lễ Tình nhân trước khi kết hôn. Cô lịch sự nói lời cảm ơn và đón lấy gói giấy, nhưng bà Satoko vẫn không chịu ra về. Bà đang nhòm vào phía sâu trong nhà qua vai Mayumi.

Sô cô la chỉ là cái cớ.

“À, liệu có phải là vì nhà cháu phát ra tiếng ồn lớn nên đã làm phiền tới nhà bác không ạ? Trong phòng con gái cháu xuất hiện một con gián nên cả hai mẹ con mới hét toáng lên như vậy… Thỉnh thoảng nhà lại có gián. Cả cháu lẫn con gái đều phản ứng quá lên, thực sự xin lỗi bà.”

Mayumi liến thoắng tuôn một tràng để thuyết phục bà Satoko. Nhưng bà Satoko chẳng hỏi thêm gì mà chỉ xua tay: “Ôi, cô nói gì thế? Tôi có nghe thấy tiếng động gì đâu nhỉ? Lỗi tại tôi, muộn thế này rồi còn tới làm phiền. Xin lỗi cô. Tôi xin phép về nhé.”

Miệng vẫn mỉm cười, bà quay lưng ra về. Đóng cửa lại, Mayumi khẽ thở dài.

Thật xấu hổ!

Cơn thịnh nộ của Ayaka, kèm theo tiếng thét thất thanh của Mayumi, chắc chắn đã vọng khắp khu dân cư. Sự việc không chỉ diễn ra mỗi ngày hôm nay. Chắc chắn bà Satoko đã luôn thắc mắc về chuyện này. Bà ấy có vẻ là một người tốt. Có lẽ lý do của chuyến ghé thăm không phải do tò mò mà vì bà thực sự quan tâm tới gia đình Endo. Chỉ là đúng lúc bà quyết định tìm hiểu sự tình thì tình cờ hôm nay có sô cô la làm cái cớ qua thăm mà thôi.

Gượm đã, dù nhà nằm cạnh nhau, nhưng liệu có thể nghe thấy tiếng ồn không nhỉ? Đôi lúc Mayumi cũng nghe thấy âm thanh từ ngoài đường vọng vào, nhưng cô chưa bao giờ nghe thấy tiếng nói chuyện nào phát ra từ nhà Kojima. Có lẽ vì ông bà Kojima đều đã cao tuổi. Tuy nhiên, nhà Takahashi phía bên kia đường cũng có một đứa con tầm tuổi Ayaka, nhưng tuyệt nhiên chưa từng có một âm thanh nào vọng tới nhà cô. Đứa trẻ dù giỏi giang và ngoan ngoãn tới mức nào, thì ở độ tuổi này thể nào cũng có lúc nghe nhạc hoặc xem ti-vi chứ. Dù sao đi nữa, nhà Mayumi thì chẳng nói làm gì rồi, nhưng gia đình Kojima chắc cũng không phải hạng người sẽ để ý quá mức về tiếng ồn của nhà hàng xóm.

Vậy quả thực là Satoko chỉ tới để đưa sô cô la thôi ư?

Nếu vậy thì câu chuyện con gián vừa rồi thật là xấu hổ.

Nếu là căn nhà cũ kỹ mà gia đình Endo từng sống trước đây thì còn hợp lý, đằng này căn hộ họ đang ở mới xây được 3 năm, không thể nào có gián được. Giả sử có giản thật thì họ đã ngay lập tức gọi điện khiếu nại với bên quản lý xây dựng.

Bà Satoko có đem chuyện này đi kể với ai không nhỉ?

Tôi nghe nói nhà Endo có gián. Chậc chậc, ghê thật đấy.

Mayumi thật sự không muốn nghĩ tới nữa.

Không còn chút sức lực nào để đi lên tầng hai, cô quay trở lại phòng khách. Cả ti-vi lẫn điều hòa đều đang bật. Cô lôi từ trong ngăn kéo ra cuốn sổ ghi chép chi tiêu của cả nhà và chiếc máy tính bỏ túi, rồi đặt chúng lên bàn.

Bà Satoko đã về nhà chưa nhỉ?

Mayumi hé mở tầm mười xăng-ti-mét cánh cửa sổ hướng ra đường, làn gió ấm làm lớp vải rèm khẽ đung đưa. Vẫn để rèm buông kín, cô quyết định mở toang cửa số. Sau đó, cô tắt điều hòa và quay lại bàn, một tay cầm máy tính, tay còn lại bắt đầu ghi chép.

Đêm nay nhờ có gió nên dễ chịu hơn hẳn.


10 giờ 10 phút tối…

Cô nghe thấy tiếng hét thất thanh của một giọng nữ khá chói tai vang lên từ đâu đó.

“Dừng lại!”

Cô hướng mắt về phía màn hình ti-vi. Trong chương trình tài liệu lúc mười giờ đêm, một diễn viên lão làng mới trở lại với công chúng sau nhiều năm chống chọi với bệnh tật đang trải lòng về sự quý giá của sinh mạng con người, trên tư cách khách mời của chương trình. Vô tình mà như hữu ý, cả khán đài đồng loạt lặng thinh.

“Giúp với!”

Mayumi ngước nhìn lên trần nhà. Có lẽ Ayaka cũng đang xem ti-vi? Nếu đúng vậy thì hình như âm lượng có hơi to quá, nhưng cô cũng chẳng muốn ép mình đi lên tầng hai nhắc nhở con gái.

“Ai đó làm ơn!”

Không phải. Đây không phải là âm thanh phát ra từ ti-vi. Cô thử giảm nhỏ tiếng ti-vi xuống. Tiếng thét và tiếng đồ vật va chạm hình như từ bên ngoài cửa sổ vọng vào.

Chậm rãi nhấc mình khỏi ghế nhưng vẫn cúi lom khom, cô khẽ khàng tiến gần về phía cửa sổ. Mayumi đưa ngón trỏ vén rèm, quan sát tình hình bên ngoài.

Phía bên kia hàng rào vốn chỉ để trang trí, không có một bóng người nào trên con phố đang sáng đèn.

“Dừng tay đi mà, làm ơn!”

Dường như âm thanh phát ra từ một trong những tòa nhà đâu đó. Cô bỏ ngón tay ra khỏi rèm cửa. Là trộm ư? Có nên báo cảnh sát không nhỉ? Nhưng nhỡ là hiểu lầm thì hơi phiền phức.

Trong khi Mayumi đang mải đắn đo, cô bỗng nghe thấy một tiếng bụp không rõ ràng vang lên.

Không có ai khác để ý ư? Vào giờ này thì chắc hẳn đa số mọi người đều đang ở nhà. Biết đâu đã có người báo cảnh sát rồi.

“Tha thứ… đi mà!”

Mayumi áp hai tay lên tai. Giữ nguyên tư thế khom người, cô lại cố gắng khẽ khàng rời khỏi cửa sổ, sau đó vội vã băng qua phòng khách và đi lên gác.

Ngay khi cô mở cửa căn phòng ở góc trong cùng hành lang, một luồng khí lạnh tỏa ra như thể cô mới mở cánh cửa tủ lạnh.

“Đừng có tự tiện vào phòng tôi! Bà còn muốn gì nūa?”

Ayaka trong bộ dạng xộc xệch đang nằm xem ti-vi trên tấm thảm hẵng còn nguyên những món đồ bị ném bừa bãi. Con bé ngoái lại nhìn với vẻ mặt khó chịu. Trên ti-vi đang chiếu hình ảnh của một diễn viên hài. Âm lượng không lớn như Mayumi tưởng.

“Đang có chuyện lớn xảy ra,” cô đóng cửa lại rồi hạ giọng nói thật nhỏ.

“Cái gì cơ?” Ayaka lạnh lùng đáp lại.

Nói mới để ý, ở trong căn phòng này thì cô không nghe thấy âm thanh nào từ bên ngoài. À không, nếu tập trung tinh thần lắng nghe thì vẫn có thể nghe thấy một chút.

Cô nhặt chiếc điều khiển ti-vi đang nằm trên sàn và giảm âm lượng xuống. Hơi cúi thấp người về phía trước, cô từ từ tiến tới ô cửa sổ. Vừa hé rèm Mayumi vừa nhẹ nhàng gạt khóa cửa sổ.

Cô hé cửa sổ ra tầm 10 xăng-ti-mét.

“Này, bà đang làm cái gì vậy…” Nhướn người ngồi dậy, Ayaka cao giọng hỏi và cũng hướng mắt về phía cửa sổ.

“AAA!” Giọng nam gầm thét và giọng nữ kêu cứu không ngừng vọng lại.

Lần này cô còn nghe to và rõ hơn cả ban nãy khi ở dưới tầng một.

“Con thấy chưa? Đang xảy ra chuyện mà.”

Cả hai cùng phóng tầm mắt ra phía bên ngoài… Nhưng Ayaka đột nhiên đứng phắt dậy và đóng cửa sổ. Con bé khóa chốt và kéo rèm kín mít, rồi tăng âm lượng ti-vi lên.

“Trông dáng vẻ kỳ cục của bà kìa. Mặc kệ nhà người ta đi. Tiếng phát ra từ phía bên kia mà.”

Nghe vậy, Mayumi cuối cùng cũng nhận ra. Tiếng hét đó là của Takahashi Junko - người phụ nữ sống ở ngôi nhà phía bên kia đường. Tại sao cô lại không nhận ra ngay nhỉ? À phải rồi, vì từ trước tới giờ cô đã bao giờ nghe thấy âm thanh nào tương tự đâu? Không dám tin một người vợ điềm đạm như Junko lại hét thất thanh như thế. Chứng tỏ đang xảy ra chuyện gì đó rất bất thường.

“Nhưng nếu là trộm thì sao? Họ đã hét lên như vậy mà nhỡ không có hàng xóm nào ra tay cứu giúp.”

“Không sao hết. Mấy tiếng hét á với ư aaa vừa rồi là của Takabon đó. Chỉ là mẹ con họ đang cãi nhau thôi.”

Định thần lại, cô nhận ra giọng nam đó đúng là của Shinji - cậu con trai nhà Takahashi thật. Tuy nhiên, cậu bé cũng không phải là đứa trẻ hay la lớn tiếng như vậy.

“Kể cả đúng là vậy thì cũng có chút kỳ lạ.”

“Thôi đi, bà đừng chỗ mũi vào chuyện gia đình nhà người ta. Không tới lượt bà nhúng tay vào, đằng nào tí nữa cái bà đeo túi kim sa chẳng qua đó. Đúng là mấy bà già có khác, vô duyên như nhau.”

“Con không được nói như vậy. Bà Kojima lúc nào cũng đối xử tốt với nhà mình còn gì.”

“Có chắc không đấy? Bà ta miệng thì lúc nào cũng tủm tỉm, nhưng mắt thì chẳng bao giờ thấy có nét cười. Kiểu như muốn dò la chuyện của những gia đình khác ấy. Cũng giống như ban nãy í. Đúng thật là, không biết chuyện sẽ bị đồn thổi như thế nào đây.” Miệng cười khẩy, Ayaka quay lưng lại với Mayumi rồi nằm lăn ra.

Lời đồn thổi…

Cô nhìn về phía bức tường bên cạnh cửa sổ đã trở nên trống hoác sau khi những mảnh còn lại của tấm poster rủ xuống. Giấy dán tường màu hồng nhạt có họa tiết kẻ ca rô, hơi đắt một chút, nhưng vì Ayaka thích nên cô đã mua cho con bé sau khi được hứa hẹn rằng con bé sẽ không làm bẩn hoặc làm rách nó.

Những vết cào, nhiều tới mức không đếm xuể, chạy dọc trên mặt tường.

Mayumi quyết định sẽ ngừng truy cứu về tiếng ồn từ nhà bên. Biết đâu hành động thiện ý và dũng cảm của cô sẽ làm tổn thương niềm kiêu hãnh của đối phương. Không những thế, nếu bị họ nói lại rằng “nhà chị chẳng phải cũng thường xuyên to tiếng sao?” thì còn xấu hổ hon.

“Mau đi tắm đi con. Con không thích tắm sau mẹ, đúng không nào?”

Ra khỏi phòng Ayaka, cô đi xuống dưới nhà. Cô tiến tới chiếc bàn ăn đặt cuốn sổ chi tiêu hằng còn để mở.

“Làm ơn đi mà! Hãy ngừng lại đi!”

Tiếng nói vẫn vang lên. Người muốn họ dừng lại là Mayumi thì đúng hơn. Cô ôm lấy đầu như muốn bịt hai tai lại.

Thì ra những tiếng gào thét từ nhà cô nghe giống như thế này sao?

Đóng cửa sổ vào thôi. Cách giải quyết bây giờ mới chịu lóe lên trong đầu cô.

“Làm ơn hãy tha thứ đi mà, xin đấy!” tiếng hét đã chuyển thành tiếng thổn thức.

Cứ coi như không nghe thấy gì đi. Kể cả có gặp Junko cũng không được đánh tiếng hỏi han cô ấy. Dù cô ấy xin lỗi vì đã gây ra tiếng ồn, thì cũng phải giả đò không biết. Đây chính là thứ lễ nghĩa nên giữ gìn để có thể sống một cách yên ổn ở chốn này.

Mình không phải là trộm thì không việc gì phải nấp. Mayumi bước thẳng tới và đặt tay lên cửa sổ. Vén một bên rèm, lần này cô tập trung quan sát căn nhà phía bên kia đường. Nhưng nhà Takahashi được bao quanh bởi một bức tường cao nên có cố gắng mấy thì cùng lắm cũng chỉ lờ mờ thấy được đèn phòng tầng hai có đang bật hay không.

Căn phòng phía cuối hành lang tầng hai vẫn đang sáng đèn. Nhưng đây là chuyện hoàn toàn bình thường. Trước đây khi Mayumi đi vệ sinh vào khoảng hai giờ sáng, đã vài lần cô bắt gặp đèn phòng đó vẫn đang bật. Chắc hẳn đó là phòng học của Hinako hoặc Shinji. Nhưng cô chị gái đang theo học tại một trường tư thục theo hệ liên thông thẳng lên đại học, nên chắc cậu em trai mới là người sử dụng căn phòng.

Quan trọng nhất là, thật may mắn là cô đã không làm điều gì thừa thãi. Trong gara nhà Takahashi, có một chiếc xe đang đỗ. Đó là một chiếc xe ngoại quốc cao cấp màu xanh đậm và được đánh bóng kỹ càng. Chiếc xe phải to gấp rưỡi xe nhà Mayumi. Junko đã từng nói cô ấy không có bằng lái xe. Thông thường Hiroyuki - chồng Junko là bác sĩ đang làm việc tại bệnh viện trường đại học - sẽ lái xe đi làm, nên ban ngày gara sẽ trống.

Cãi vã giữa mẹ và con có gay gắt tới mấy, chỉ cần có người bố ở nhà thì mọi sự sẽ ổn thôi… nhỉ?

Không, không nên đánh đồng chồng nhà người ta với Keisuke. Nhà mình thì khỏi kỳ vọng gì nhiều, nhưng nếu là nhà Takahashi thì chắc chắn sẽ ổn thôi. Mặc dù chưa có nhiều cơ hội nói chuyện, nhưng nếu người bố mà nhìn từ bề ngoài đã cảm nhận được sự nghiêm khắc, thì con cái cũng sẽ không dám hỗn hào. Hơn nữa, Hinako và Shinji vốn cũng hiểu chuyện gấp mấy lần Ayaka. Chắc hẳn chúng sẽ không bao giờ nổi cơn thịnh nộ.

Hồi mới chuyển tới, mỗi lần Mayumi chạm mặt Junko, cô đều không quên khen ngợi hai đứa trẻ nhà Takahashi.

“Tôi nghe nói hai cháu nhà cô đều đang theo học tại những ngôi trường xuất chúng. Tụi nhỏ còn rất lễ phép, lại cao ráo. Thật đáng ghen tị.”

Đáp lại lời khen, câu trả lời của Junko luôn luôn chỉ có một:

“Ồ, cô quá khen rồi. Nghe vậy tôi mừng lắm.”

Mayumi đợi câu tiếp theo, nhưng cuộc hội thoại kết thúc ở đó. Khi được khen thì nên đáp trả bằng một câu khen khác, đó không phải là phép lịch sự tối thiểu ư? Việc khen con cái cũng như lời chào hỏi vậy. Nếu được ai đó chào thì nên chào lại mới phải. Nhưng đáp lại Mayumi là gương mặt cười mãn nguyện không có lấy một chút khiêm tốn nào.

Chắc cô ta là người luôn coi con mình là nhất? À không, đúng hơn thì Ayaka chẳng có điểm gì đáng khen cả.

Junko hoàn toàn tin rằng con của mình xuất chúng hơn con nhà người ta.

Những đứa con đáng tự hào. Một gia đình hạnh phúc.

Việc Mayumi xen vào và cố hòa giải cuộc cãi vã của gia đình hạnh phúc ấy mới thực sự là chuyện đáng cười.

Lặng lẽ khép cửa sổ lại, cô bật điều hòa. Âm thanh tắt ngấm.

Cách giải quyết vấn đề vọng từ bên ngoài vào chỉ đơn giản như vậy. Ngay từ đầu cô không nên mở cửa sổ làm gì.


11 giờ 30 phút đêm.

Cô gấp cuốn sổ chi tiêu lại. Bản tin thời sự lúc mười một giờ đang phân tích về tác động của hiện tượng nóng lên toàn cầu lên tình trạng kinh tế của mỗi gia đình.

Chi tiêu eo hẹp là nỗi khổ không của riêng ai. Bụng bảo dạ là nhờ có gió mà đêm nay dễ chịu hơn hẳn, Mayumi cũng tự nhủ thêm rằng tắt điều hòa và mở cửa sổ cũng là để tiết kiệm.

Cố chịu đựng khoảng gần một tiếng trên thực tế cũng không tiết kiệm được là bao. Trong khi bản thân cô đang chịu đựng thì căn phòng tầm 7,4 mét vuông trên tầng hai, dù chủ nhân có vắng mặt lúc bữa tối, vẫn sẽ lạnh bất chấp. Nếu Keisuke trở về nhà, cũng sẽ bật điều hòa ngay khi vừa dứt lời chào. Dù là thế, mỗi lần lôi sổ chi tiêu ra là cô lại không kìm được mà tắt điều hòa.

Kể cả khi cô biết mình sẽ bị Keisuke mỉa mai bóng gió.

“Nóng gì mà nóng thế không biết. Em thì sướng rồi, được làm việc ở chỗ điều hòa bật 24/7.”

Mayumi được đi làm thêm tại siêu thị không phải vì cô thực sự muốn công việc ấy. Thế nhưng, hồi còn có thể lạc quan coi công việc như cái giá đánh đổi lấy ước mơ của mình, mỗi ngày cô đều vừa làm việc vừa ngân nga hát. Dù có mệt mỏi tới mức nào, chỉ cần đi bộ lên con dốc dẫn tới Hibarigaoka và nhìn thấy bóng dáng ngôi nhà của gia đình mình mỗi lúc một gần hơn, cô cũng sẽ thấy lòng mình nhẹ bẫng.

Hibarigaoka. Hibarigaoka, khu dân cư cao cấp số một nội thành. Mình đã xây một căn nhà ở Hibarigaoka. Ước mơ của Mayumi là sống trong một ngôi nhà riêng của chính mình.

Mặc dù nhà bố mẹ cô không hẳn nghèo khó, nhưng vì bố cô liên tục chuyển công tác, cộng thêm tư tưởng gia đình là phải luôn ở bên nhau của mẹ, nên gia đình cô cứ chuyển nơi ở từ căn hộ này sang căn hộ khác mà chưa từng được sống trong một ngôi nhà riêng.

Nhà không rộng cũng không sao. Mình muốn xây tổ ấm trong một ngôi nhà có mảnh vườn nhỏ xinh.

Để có thể tiến gần tới ước mơ, sau khi tốt nghiệp cao đẳng, cô xin vào làm cho một công ty xây dựng nhà cỡ vừa. Công việc của Mayumi là giới thiệu tại khu trưng bày nhà mẫu. Sự chu đáo của cô đối với khách hàng vượt xa bất cứ ai, có một khoảng thời gian cô đạt thành tích tốt hơn cả nam giới của phòng kinh doanh.

Có lẽ xuất phát từ sự tự phụ, nghĩ rằng bản thân mình còn được việc hơn, nên cô cảm thấy các nhân viên nam trong phòng kinh doanh không nhờ cậy được. Tại sao họ không thể truyền đạt được cảm xúc vui sướng khi mua được nhà? Tại sao họ không diễn tả được hết niềm hạnh phúc mà một căn nhà đem đến?

Hôm đó, một vị khách tới thăm nhà mẫu trót làm tường bị xước. Người được công ty sửa chữa phái đến, chính là Endo Keisuke.

“Vô ý tứ cũng phải có mức độ thôi chứ không thể tin nổi lại có người để con chạy nhảy nghịch ngợm ở khu trưng bày.” Đáp lại Mayumi đang tức giận, Keisuke từ tốn nói:

“Chỉ cần sửa là được mà. Không một ngôi nhà nào có thể nguyên vẹn mãi mãi được.”

Keisuke kể với Mayumi rằng, bây giờ anh vẫn còn độc thân, những ước mơ của anh là một ngày nào đó có thể xây một ngôi nhà cho chính mình.

Việc xây nhà cũng giống như việc sinh con. Không phải cứ xây xong nhà là xong tất cả. Một căn nhà đúng nghĩa được tạo ra từ tình cảm của chủ nhân, từ việc bảo trì khi cần thiết và từ sự nâng niu mỗi khi sử dụng.

Mayumi đồng cảm với mọi điều Keisuke giãi bày. Chỉ có người đàn ông này hiểu được cô.

Kết hôn với Keisuke, Ayaka chào đời, xây một căn nhà… Khoảng thời gian Mayumi những tưởng mọi thứ trong đời cô diễn ra suôn sẻ ngoài sức tưởng tượng chỉ kéo dài vỏn vẹn một năm.

Cô lấy đầu ngón tay gạt đi lớp bụi bám dày đặc trên lá của bát cây cảnh đặt giữa bàn. Bát cây cảnh mà cô yêu thích, giấy dán tường, đèn và cả bộ bàn ghế, tất cả đều giống với những gì cô mơ ước. Cô không mong gì hơn nữa. Thế nhưng…

Tại sao, tại sao cô không thể sống bình yên? Sở hữu một ngôi nhà và hạnh phúc gia đình là hai khái niệm khác nhau … Không thể nào.

Nhưng như thế này cũng được. Như cô thường thấy trên bản tin thời sự, còn biết bao nhiêu người khốn khổ ngoài kia. So với họ thì…

Dù có bị nổi cơn lôi đình hay bị chửi bới, chỉ cần sống qua một ngày mà không bị người ngoài phán xét, chẳng phải như thế là đủ rồi sao?

Khúc nhạc dạo vui tươi cất lên thay cho lời báo hiệu bản tin thời sự đang chuyển sang chuyên mục bình luận bóng chày.

Hôm nay Keisuke về muộn. Bình thường tới mục thể thao là chồng cô đã về rồi.

“Đi mua cho tôi băng vệ sinh đi,” tiếng nói cất lên sau lưng cô. Ayaka mới tắm xong, con bé đang dùng khăn tắm để lau khô tóc.

“Ấy, con không dùng của mẹ được à?”

“Đừng bắt tôi dùng thứ hàng giảm giá đó chứ. Mai tôi có tiết thể dục, không có là không được đâu.”

Còn vài phút nữa là tới nửa đêm. Tại sao vào cái giờ này rồi mà vẫn còn phải đi mua băng vệ sinh cho con gái chứ?

“Tháng trước tôi đã báo là sắp hết rồi còn gì. Mỗi ngày bà đều đi tới siêu thị mà có cái băng vệ sinh cũng không mua là sao.”

Ayaka cất giọng the thé. Con bé đã bảo mình chưa ấy nhỉ? Cũng có thể là nó bảo rồi. Không chỉ đồ dành cho ngày đèn đỏ, mỗi khi đi ra ngoài vào buổi sáng, cô luôn nhủ thầm phải mua sẵn cái này, mua thêm cái nọ, mà rồi tới chiều khi xong việc, vì quá mệt nên cô thường quên sạch những điều đã nghĩ lúc ban sáng.

“Mẹ sẽ mua loại bình thường con hay dùng nhé.”

Vừa kiểm tra lại nhãn hiệu, cô vừa đứng dậy. Có phân trần với con bé cũng vô ích. Chỉ cần bây giờ đi mua là mọi chuyện sẽ lại ổn thỏa.

“Tiện thể mua cả kem nữa. Kem Häagen-Dazs vị dâu tây đấy nhé.” Ayaka thản nhiên ra lệnh. Phải chăng đây mới là mục đích thực sự của con bé? Nhưng cô không buồn hỏi cho rõ ngọn ngành. Cũng không hẳn là điều gì quan trọng cho lắm. Thật may cô vẫn chưa tắm. Xách chiếc túi quen thuộc lên rồi xỏ chân vào đôi xăng đan, cô mở cửa.

Có bóng người.

Cô giật thót, nhưng người đứng trước mặt là Keisuke chồng cô.

“Hết cả hồn, anh về rồi đấy à? Hôm nay anh về muộn thế.”

“À, tại hôm nay có việc đột xuất. Mà giờ này rồi em còn đi đâu đấy?”

“Em chạy ra cửa hàng tiện lợi. Cơm tối em để trong lò vi sóng, có gì anh tự hâm lên mà ăn nhé.”

“… Nếu cần gì thì để anh đi mua cho?” Quả là một lời đề nghị tâm lý hiếm có từ Keisuke. Cơ mà dù thế nào thì cũng không thể bắt chồng đi mua băng vệ sinh được.

“Không sao đâu. Tiện thể em cũng mua bánh mì cho bữa sáng ngày mai luôn.”

Bước xuống mấy bậc thềm nhà, cô đi bộ xuống con dốc dẫn ra đường chính.

Cô chợt ngoảnh lại nhìn.

Nhà Takahashi đã trở lại trạng thái tĩnh lặng. Đèn tầng hai vẫn sáng. Ổn rồi, có vẻ như trận cãi vã đã tạm lắng xuống. Chỉ là một sự việc thoảng qua mà thôi. Hoặc có thể là bà Satoko đã qua xem tình hình.

Ngay trước khi nhún vai bỏ đi, cô bắt gặp ánh mắt của Keisuke từ trong bóng tối. Chồng cô nói chào hay ừ hữ gì đó, rồi vội vàng đóng cửa lại. Thì ra Keisuke vẫn chưa đi vào nhà. Chồng cô thấy lo lắng khi để một bà cô sắp bốn mươi đi ra ngoài một mình vào buổi đêm ư?

Trong lòng nhóm lên một chút vui sướng vu vơ, Mayumi nhẹ bước trên con dốc lúc nửa đêm, cô còn tính lát sẽ mua chút đồ nhắm với bia.


0 giờ 20 phút sáng.

Smile Mart chi nhánh Hibarigaoka, cửa hàng tiện lợi gần nhà nhất nằm ở góc đường nơi con dốc và đường chính đan nhau. Có nhất thiết phải mở một cửa hàng mở cửa suốt đêm ở một góc phố trong khu dân cư không nhỉ? Chẳng phải sẽ tạo thêm tụ điểm cho những kẻ bất hảo ư? Năm ngoái, lúc cửa hàng mới đi vào hoạt động, Mayumi đã hoài nghi như vậy, nhưng kể từ khi có nó cô lại hay ghé mua đồ, hơn nữa cô cũng chưa từng bắt gặp người xấu nào như cô từng nghĩ.

Nơi đây quả nhiên có môi trường sống tốt.

Bước vào bên trong và với lấy chiếc giỏ mua hàng, cô chợt nhìn thấy một cậu bé mình quen mặt đang đứng trước quầy tạp chí. Đó là Takahashi Shinji - đứa trẻ mà khoảng một, hai tiếng trước vừa mới lớn giọng gào thét. Cậu bé đang đứng đọc một cuốn tạp chí truyện tranh.

“Thằng bé cũng đọc truyện tranh ư? À mà phải rồi, nó vẫn còn là học sinh trung học cơ sở mà,” cô nghĩ.

Dường như nhận thấy ánh mắt của Mayumi, Shinji ngước lên nhìn. Trên mặt cậu thoáng xuất hiện vẻ khó hiểu, như thể đang tự hỏi đây là ai, nhưng cậu nhanh chóng nhớ ra và nhoẻn một nụ cười chào, rồi lại cúi xuống cuốn truyện tranh. Mayumi cũng kịp chào lại cậu bé dù có chút ngẩn người.

Đứa trẻ này không hề hay biết người ngoài đã nghe thấy giọng của nó ư? Mặc dù với Junko, cô nghĩ mình sẽ giả bộ không nghe thấy gì, nhưng với Shinji, cô chưa nghĩ gì cả. Không rõ bộ mặt vừa rồi của bản thân có quá kỳ quặc không, Mayumi thử hồ hởi bắt chuyện:

“Cháu ra đây để thay đổi không khí à? Cô cũng tới để mua đồ ăn đêm cho Ayaka. Năm sau là thi chuyển cấp rồi, hai đứa cùng cố nhé.”

Dùng từ hai đứa có vẻ không ổn lắm. Nói thẳng ra thì trình độ của chúng hoàn toàn khác nhau. Tuy nhiên vì hồi tiểu học hai đứa học khác trường, nên chắc thằng bé cũng không biết Ayaka thi trượt trường nguyện vọng trong kỳ thi lên trung học cơ sở. Với lại, thằng bé chắc cũng không khinh thường con bé chỉ vì chuyện theo học trường công lập đâu…

Tiếng còi hú inh ỏi.

Chiếc xe cứu thương xuất hiện trên đường chính, băng qua cửa hàng tiện lợi rồi rẽ lên trên dốc. Không chừng đã có chuyện xảy ra ở Hibarigaoka. Cô không kìm được mà quay qua nhìn Shinji. Cậu bé cũng dõi mắt theo xe cứu thương, nhưng có vẻ không quá bận tâm. Cậu quay lại nhìn Mayumi ngay lập tức.

“Cháu cảm ơn cô ạ. Nhờ có chuyển lời tới bạn Ayaka giùm cháu, rằng hãy cùng nhau phấn đấu nhé. Cháu xin phép về trước, buổi đêm cô đi đường cẩn thận ạ.” Vẫn mỉm cười, cậu bé trả tạp chí về vị trí cũ, rồi xách giỏ đựng bánh kẹo và đồ uống thể thao dưới chân lên rồi đi về phía quầy thu ngân. Nhưng dường như có chuyện gì đó không ổn. Shinji vẫn đang lục túi quần. Cậu trao đổi gì đó với nhân viên rồi quay lại chỗ Mayumi.

“Cháu bất cẩn để quên ví ở nhà. Cô có thể cho cháu mượn một ngàn yên không ạ? Về tới nhà cháu sẽ đem tiền qua ngay ạ.”

Thằng bé nói năng khá rành mạch, nhưng có lẽ cảm thấy ngượng ngùng nên má bỗng ửng đỏ lên một chút. Mayumi thấy có thiện cảm với cậu thêm bội phần khỉ nhìn thấy dáng vẻ đó.

“Được chứ. Cô cũng hay quên lắm.”

Cô lấy ví khỏi túi và mở ra xem. Có ba tờ mười ngàn yên, nhưng không thấy tờ một ngàn nào. “Để mình thanh toán trước rồi đưa tiền cho thằng bé vậy. Nếu chỉ là bánh kẹo với đồ uống thể thao thì mình mua luôn cho nó cũng được. Cơ mà mua băng vệ sinh ngay trước mặt một cậu bé học sinh cấp hai thì cũng hơi ngại.” Nghĩ vậy, cô quyết định rút ra một tờ mười ngàn yên.

“Cô không có tiền lẻ, nên cháu cầm tạm nhé. Hôm nay cũng muộn rồi, nên mai cháu trả lại cũng được.”

“Cháu cảm ơn cô. Sáng ngày mai nhất định cháu sẽ trả ạ.” Shinji cúi đầu và đón lấy tờ tiền.

Nói xong, cậu bé thanh toán nốt và đi ra khỏi cửa hàng. Đứng phía bên ngoài cửa hàng, cậu quay lại ra dấu chào, Mayumi cũng mỉm cười chào lại. Sáng ngày mai cậu nhóc Shinji sẽ xuất hiện trong bộ đồng phục, nghĩ vậy Mayumi cảm thấy có chút mong chờ tới ngày mai.


0 giờ 40 phút sáng.

Cầm trên tay túi xách và túi ni lông đựng băng vệ sinh, kem, bánh mì và phô mai que, Mayumi đi bộ lên con dốc. Bình thường cô hay cắm cúi bước đi trong tâm trạng khó chịu vì bị Ayaka bắt làm nọ làm kia, nhưng đêm nay cô thấy bước chân mình như nhẹ nhõm hơn. Cô còn thong thả ngắm những vì tinh tú trên bầu trời đêm.

Sắp tới lễ Thất tịch. Còn một tháng nữa là tới nhạc hội.

Ayaka cũng rất mong ngóng ngày này. Có thể con bé đang hối hận vì đã xé nát tấm poster. Nếu con bé vòi vĩnh thì cô sẽ mua cho nó một tấm mới khi đi xem nhạc hội.

Cô thử ngân nga một đoạn trong bài hát mới của Shunsuke. Nhưng trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của Shinji.

Từ trước tới nay, Mayumi luôn có thiện cảm với Shinji. Không phải vì cậu bé là một đứa con ngoan, một học sinh giỏi ở trường trung học cơ sở tư thục, mà vì khuôn mặt khi cười của cậu có chút giống với Shunsuke. Cô từng buột miệng bảo vậy với Ayaka khi đang xem ti-vi.

“Shunsuke với Takabon trông giống nhau? Hả? Bà nên mua kính lão về đeo rồi đấy?” Con bé đắp lại ngay lập tức. Ayaka thường gán cho Shinji biệt danh Takabon, nghĩa là cậu ấm nhà Takahashi. Còn đối với cô chị nhà Takahashi, con bé vẫn gọi bình thường là chị Hinako.

Quả nhiên, con bé cũng thấy chạnh lòng khi nhà bên có một cậu trai bằng tuổi mình nhưng lại theo học một trường tư xuất sắc.

Từ trên dốc, chiếc xe cứu thương đang đi xuống. Là chiếc xe mà ban nãy ở cửa hàng tiện lợi cô trông thấy. Không biết chiếc xe đó đã dùng tại nhà nào nhỉ? Chỉ cần nghe thấy tiếng còi hú, dù không liên quan tới mình nhưng cô vẫn thấy hoang mang.

Ánh đèn đỏ càng tiến gần từ phía sau lưng cô. Một chiếc xe tuần tra phóng vượt qua Mayumi và chạy lên dốc.

Chuyện gì vậy nhỉ? Tiếng hét của Junko vọng lại trong đầu cô. Lòng càng lúc càng thấp thỏm lo âu, cô cũng bắt đầu chạy lên dốc.

Xe tuần tra đang đỗ trước cửa nhà cô. À không, nhà Takahashi.

Có phải xe cứu thương cũng tới nhà Takahashi không? So với lúc cô mới ra khỏi nhà, giờ đây nhiều nhà hàng xóm bật đèn hơn, liệu có phải họ đang nghe ngóng tình hình sau khi bị đánh thức bởi tiếng còi cứu thương?

Dẫu vậy, không thấy bóng người nào ở bên ngoài. Ở Hibarigaoka không có người nào hóng hớt tới vậy. À không, có ba người. Những mảnh kim sa phát sáng lấp lánh.

Là bà Kojima Satoko. Bà khoác một lớp áo len mỏng bên ngoài bộ đồ ngủ, vai đeo chéo chiếc xắc đính cườm, đang lén đứng nhìn từ trong bóng tối trước thềm nhà mình. Còn hai người còn lại…

Keisuke và Ayaka đang đứng trước hiên nhà và cùng theo dõi nhà đối diện. Trông thấy Mayumi, con bé không nói gì mà chỉ vẫy tay ra ý bảo Mayumi tới chỗ mình. Khuôn mặt con bé đầy ắp sự tò mò. Keisuke cũng để ý thấy Mayumi, và cũng vẫy cô giống như Ayaka. Tuy nhiên, vẻ mặt của Keisuke có vẻ nghiêm trọng.

Không biết có chuyện gì đã xảy ra với nhà Takahashi. Đèn trong nhà họ sáng trưng, cửa ra vào cũng để mở toang. Cô dừng chân, muốn nghe theo sự xúi giục trong tâm trí mà ngó vào bên trong căn nhà ấy, nhưng bị kéo lại bởi cái vẫy tay, nên quyết định quay lưng đi về phía nhà mình. Mayumi vừa mới bước vào nhà, cửa lập tức bị khóa lại.

“Biết đâu hai bố con không phải vì tò mò mà vì lo lắng cho mình nên mới đứng ngoài chờ thì sao? Có thể họ đã nghĩ tới việc có nên đi đón mình hay không.” Cô mới thoáng nghĩ vậy thì Ayaka đã gấp gáp mở lời:

“Ông chú nhà bên hình như bị đánh vào đầu nên phải đưa đi bệnh viện hay sao ấy.”

“Tại sao con lại biết chuyện đó?”

“Thì tại vì lúc nãy người bên cứu thương nói gì đó như vậy qua bộ đàm mà. Một lát sau xe tuần tra cũng tới luôn. Chắc hẳn là có liên quan tới vụ to tiếng hồi tối. Nếu vậy thì chứng tỏ người gây ra chuyện là cậu ấm rồi. Tôi cứ tưởng cậu ta cãi nhau với mẹ, nhưng có vẻ là với bố cơ.”

“Con đừng có suy đoán lung tung. Có thể chỉ là bị thương do sơ sẩy mà thôi. Hơn nữa…”

Nếu chuyện xảy ra đúng như lời Ayaka phỏng đoán, thì Shinji sẽ không thể nào xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi với khuôn mặt bình thản như vậy được.

“Gì vậy? Ban nãy chẳng phải bà là người phát hiện ra vụ ẩu đả rồi hoảng hốt chạy tới phòng tôi còn gì.”

“Thì vì… mẹ sợ thật mà.”

“Sợ nên bà dựa dẫm vào con cái hả? Thông thường, phụ huynh phải là người biết nghĩ tới việc tránh làm liên lụy tới con mình chứ?”

“Kìa con…”

“Tôi thì chẳng để ý thấy gì, mà vì bà tự ý mở cửa số phòng tôi đó nha. Vì bà làm ba cái chuyện thừa thãi nên giờ cả tôi cũng bị vạ lây. Nếu ông chú hàng xóm mà chết thì vì chuyện đó có thể tôi sẽ bị sang chấn tâm lý. Bà muốn tôi vào được một trường trung học phổ thông tư thục đúng không? Nếu tôi mà trượt, thì lần này là lỗi tại bà đó. Bà có chịu trách nhiệm cho đời tôi được không?”

Con bé định lải nhải từ đó tới bao giờ không biết. Giọng của Ayaka càng lúc càng cao. Tại sao con bé lại có thể kết nối câu chuyện theo kiểu đó được nhỉ? Không thể chấp nhận được. Cô nhìn Keisuke cầu cứu. Chồng cô nãy giờ chỉ theo dõi cuộc hội thoại của hai mẹ con một cách lơ đãng.

“Chuyện gì xảy ra thì vẫn chưa rõ, nhưng nếu nhỡ nói to quá rồi cảnh sát tới cả nhà mình thì sao?”

Keisuke quay sang phía Ayaka, nhưng không hề nhìn vào mắt con bé.

Tại sao con người này lúc nào cũng như thế? Không bao giờ chịu đề cập vào bản chất vấn đề, thay vào đó chỉ nhắc tới những thứ bên lề, nào là địa điểm, nào là giọng to… rồi cứ vin vào đó để dọa sẽ bị người nọ người kia nổi giận.

Sẽ bị mẹ rầy la đó, sẽ bị trường mắng đó, sẽ bị nhân viên giận đó, sẽ bị ông già đáng sợ ở đằng kia nạt đó, sẽ bị cảnh sát khiển trách đó.

Anh nổi giận giùm tôi cái. Chỉ vì anh lúc nào cũng đẩy trách nhiệm cho người khác, nên Ayaka cũng bị nhiễm cái thói đổ lỗi ấy. Anh nghĩ ai là người phải chịu đựng những rắc rối phiền hà đó? Ngay lúc này cũng y như vậy, nếu không ai đả động tới anh, thì chắc chắn anh cũng sẽ tính toán tìm thời điểm để lẳng lặng đi tắm trước khi con bé nổi cơn thịnh nộ chứ gì. Mayumi bực dọc nghĩ thầm.

“Bố chả biết gì thì đừng có xen vào. Dù sao thì có bố ở đây cũng chẳng có tác dụng gì, nên sao bố không đi tắm luôn cho lành?” Tới cả Ayaka cũng để ý tới điều này. Bị con bé nói với thái độ trịch thượng như vậy Keisuke cũng chỉ cười trừ rồi gãi đầu hỏi:

“Ừ ha, thế Ayaka đã tắm chưa?”

“Nhìn thì biết,” Ayaka trả lời cụt lủn.

Mayumi thở dài. Cô muốn khép lại ngày hôm nay trong yên bình.

“Thôi, cũng muộn rồi, cả nhà chuẩn bị đi ngủ thôi. Tới mai là sẽ biết được có chuyện gì với nhà bên kia, chắc cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng đâu.”

Đồng hồ điểm báo gần hai giờ sáng. Cả Ayaka cũng bị cơn buồn ngủ làm cho nguội bớt, con bé bỏ lên tầng hai, còn Keisuke thì đi về phía buồng tắm. Một ngày kết thúc trong sóng yên biển lặng.

Giả vờ kiểm tra cửa, cô hé rèm nhìn ra ngôi nhà phía bên kia đường. Số xe tuần tra đã tăng lên thành hai chiếc tự lúc nào. Cô hoàn toàn không để ý.

Một lần nữa, lồng ngực cô lại bị cảm giác hồi hộp xâm lấn, nhưng cô nghĩ nếu bị cảnh sát bắt gặp đang quan sát từ khe cửa sổ thì sẽ bị họ quở trách. Vì thế Mayumi vội vàng đóng rèm lại.

Chỉ cần đóng cửa sổ là sẽ không nghe thấy tiếng động nào từ bên ngoài.

Không liên quan tới gia đình cô.


7 giờ sáng.

Cảnh sát tới nhà Endo.

Bỏ lại Ayaka và Keisuke đang ăn sáng trong bếp, Mayumi cố trấn an con tim đang đập liên hồi và ra mở cửa. Đứng trước cửa là hai người đàn ông, không phải trong đồng phục cảnh sát địa phương, mà là bộ com lê dành cho cảnh sát hình sự. Họ tự giới thiệu, người đứng tuổi tên là Yokoyama, người trẻ hơn tên là Fujikawa.

“Chúng tôi có chút chuyện muốn hỏi gia đình chị,” Fujikawa mở lời với tông giọng dễ chịu.

Không phải chuyện trên trời rơi xuống. Mayumi đã trằn trọc suy nghĩ cho tới sáng những điều mình phải nói một khi bị cảnh sát hỏi han tình hình.

Cô tính nói rằng, vì nhà đóng cửa sổ nên không nghe thấy tiếng động nào.

Nhưng nói vậy khác nào bảo rằng nhà cô đã nghe thấy tiếng gì đó. Để họ nghĩ cô đã không nghe thấy gì và không biết gì hết, cô sẽ tỏ ra ngạc nhiên với bất cứ những gì họ nói, như thể cô mới nghe lần đầu.

“Ồ vậy ư?” Tốt nhất là cứ tỏ ra bất ngờ như thế này.

“Đêm hôm qua, sau 12 giờ, chị đã tới cửa hàng tiện lợi Smile Mart chi nhánh Hibarigaoka, đúng vậy không?”

Không thể trả lời ồ vậy ư được rồi. Hóa ra họ lại không hỏi những câu như “Chị không nghe thấy tiếng hét nào ư?” hoặc là “Chị có trông thấy gì kỳ lạ không?”.

“Vâng, đúng là tôi có tới đó. Đột nhiên có chút đồ cần phải mua. À, tôi còn mua cả kem, bánh mì và đồ nhắm bia nữa.”

Cô có nên nói thẳng ra mình đã mua băng vệ sinh không nhỉ? Mặc dù cô hỏi có cần phải cho xem hóa đơn không, nhưng họ từ chối. Có vẻ hai vị cảnh sát không quan tâm Mayumi đã mua những gì cho lắm.

“Khi đó, chị có gặp cậu Takahashi Shinji nhà đối diện không?”

Với câu hỏi này cô cũng không tài nào dùng câu “Ồ vậy ư?” để trả lời được.

Sao họ lại hỏi điều này nhỉ? Quả nhiên là Shinji đã làm gì rồi à? Có nên trả lời là không biết không nhỉ? Nhưng, biết tới cả giờ cô đi ra cửa hàng, thì có thể họ đến đây vì có lời làm chứng của nhân viên cửa hàng là đã thấy cô đứng nói chuyện với Shinji. Sao họ lại biết là cô nhỉ? Có lẽ nhờ camera chống trộm, à không, đích thị là thẻ tích điểm. Cô được khuyên làm thẻ khi đặt mua vé nhạc hội. Giá mà mình không làm cái thẻ đó thì tốt biết bao.

“Tôi có gặp.” Câu trả lời vỏn vẹn có vậy, nhưng đủ khiến cô thấy cực kỳ ngại ngần. Cảm giác giống như cô vừa thú nhận một tội lỗi nào đó do bản thân mình gây nên.

“Chị có thể cho chúng tôi biết chi tiết cậu bé trông như thế nào khi đó được không?”

Đã có chuyện gì, tại sao họ lại hỏi mình những câu như vậy? Cô đành kể lại cho họ sự tình đêm hôm qua dù vẫn chưa được cho biết bất cứ điều gì.

Cô thuật lại rằng vì con gái nhờ mua đồ nên cô đã đi đến cửa hàng tiện lợi và ở đó cô bắt gặp Shinji đang đứng đọc tạp chí truyện tranh. Shinji chào cô rất lễ phép và xách giỏ mua hàng đựng bánh kẹo và đồ uống thể thao đi thanh toán, nhưng nhận ra mình quên ví nên đã hỏi mượn cô một ngàn yên. Nhưng vì không có tờ một ngàn yên nên cô đưa cậu bé một tờ mười ngàn. Shinji cẩn thận nói lời cảm ơn và hứa sẽ đem tiền qua trả vào sáng hôm sau, rồi thanh toán tiền và rời khỏi cửa hàng.

Cô hồi hộp kể lại cho hai vị cảnh sát, nhưng sau khi kể xong thì nghĩ lại, câu chuyện cô vừa kể đâu có gì đáng ngờ?

“Vậy là chị đã đưa cho cậu bé tờ mười ngàn yên.” Yokoyama xác nhận lại thông tin.

“Cho một đứa trẻ vay thì số tiền đó là khá lớn, chị không tính tới việc nhận lại tiền thừa ngay tại chỗ ư?” Fujikawa nối tiếp.

“Nhà cậu bé ở ngay phía đối diện, cậu bé cũng đáng tin nên tôi đã không làm vậy. Với cả… tôi cũng đã nghĩ tới việc trả hộ luôn cả phần của cậu bé, nhưng vì tôi phải mua băng vệ sinh nên hơi ngại.”

Hai vị cảnh sát hỏi thêm dăm ba câu nữa.

“Quần áo của Shinji lúc đó trông như thế nào?”

“Cậu bé mặc áo cộc tay màu đen và quần lửng màu xanh thẫm… nói thế nào nhỉ, dạng quần dài quá đầu gối một chút. Dưới chân thì tôi không nhìn kỹ lắm nhưng hình như cậu ấy đi giày thể thao. Vết bẩn? Tôi không nghĩ là có dính vết bẩn nào.”

“Thái độ của Shinji lúc ở cửa hàng ra sao?”

“Bình thường tôi cũng không hay tiếp xúc, nhưng nếu gặp nhau ngoài đường thì lúc nào cậu bé cũng sẽ chào hỏi đàng hoàng. Vậy nên tôi thấy cậu bé là một đứa trẻ ngoan. Hôm qua cậu bé cũng chào tôi, rồi còn dặn tôi đêm khuya đi đường cẩn thận. Tất nhiên là với nụ cười trên môi.”

“Sau khi ra khỏi cửa hàng, Shinji đã đi về hướng nào?”

“Ừm, tôi không quan sát tới đó, chắc là cậu bé đi về nhà?”

“Shinji đã đi bộ tới cửa hàng tiện lợi phải không?”

“Tôi đã bảo là tôi không quan sát tới mức đó mà. Nhưng tôi nghĩ cậu bé đi bộ tới. Tôi cũng vậy, vì nếu đạp xe đạp thì lúc xuống dốc khá là dễ dàng, nhưng khi trở về thì phải đẩy xe lên dốc.”

“Câu hỏi cuối cùng, Shinji đã tới trả lại tiền cho chị chưa?”

“Vẫn chưa. Có vẻ đã xảy ra chuyện gì đó… Mà kể cả không xảy ra chuyện gì thì đi học giờ này cũng hẵng còn quá sớm, tới vào lúc này có khác gì làm phiền hàng xóm đâu, nên chắc cậu bé vì giữ ý mà chưa qua thôi? À xin lỗi, tôi không có ý nói hai anh đâu.”

Hai vị cảnh sát xin lỗi Mayumi vì đã ghé thăm vào sáng sớm và cảm ơn vì sự hợp tác. Thế là cô đã xoay xở để màn hỏi đáp kết thúc trong êm đẹp. Cô khẽ thở hắt.

“A phải rồi. Đêm hôm qua chị có để ý thấy gì kỳ lạ không?” Fujikawa hỏi.

Đó là câu hỏi Mayumi đã dự đoán lúc đầu. Nhưng cô cũng không thể đáp “ồ, vậy ư?” được. Dẫu sao cô cũng đã kể đủ rồi, nên đến lúc này cô không còn quan tâm về chuyện này nữa. Cô chỉ muốn được giải thoát.

“Không, không có gì hết.” Cô yếu ớt trả lời rồi tiễn hai vị cảnh sát.

Khi Mayumi quay trở về nhà bếp, Ayaka đang nhìn cô với vẻ mặt không giấu nổi sự hiếu kỳ.

“Đỉnh thế! Chuyện nhà bên đúng không? Tôi nghe thấy tên của Takabon được nhắc đến, cậu ta đã gây ra chuyện gì thế?”

“Người ta chỉ hỏi là đêm qua mẹ có gặp Shinji ở cửa hàng tiện lợi không thôi.”

“Ơ, bà gặp Takabon à? Tại sao hôm qua không kể? Đúng rồi, có phải vì cậu ta có biểu hiện bất thường không? Cứ theo tính cách của bà thì tôi đoán bà đã quyết định giả vờ không quen, đúng không nào?”

“Không phải, thằng bé vẫn hành xử như thường ngày. Nó còn bảo mẹ chuyển lời tới con là hãy cùng nhau cố gắng thi tốt nhé.”

“Gì vậy? Cậu ta mỉa tôi đó à?”

“Thôi con làm ơn thay đồ mau lên. Muộn học bây giờ.”

Ayaka phồng má lên và đáp vầngggg rồi đi tới bồn rửa mặt. Công tắc thịnh nộ hiếm khi bị bật vào buổi sáng. Nhưng sáng hôm nay tâm trạng của con bé có vẻ tốt hơn mọi ngày. Keisuke nãy giờ vừa đọc báo vừa lén liếc nhìn cả hai mẹ con, cũng đứng dậy.

Một lúc sau, Ayaka sửa soạn xong đồ và đi ra cửa. Mayumi thường không tiễn con ra tận cửa, cô sẽ vừa dọn bàn ăn vừa nói vọng ra Đi học vui vẻ con nhé từ trong bếp. Cô nghe thấy tiếng của đông, nhưng ngay sau đó cửa lại mở, rồi cô nghe tiếng bước chân chạy thình thịch về hướng mình.

“Ôi, khủng khiếp lắm! Nhà bên bị chăng băng vàng quanh nhà luôn. Xe tuần tra cũng đang đỗ ở đó, chuyện có vẻ không nhỏ đâu.”

Bị Ayaka cầm tay kéo ra ngoài, đập vào mắt cô là một dải băng vàng đề không phận sự miễn vào được chăng rộng hơn cô tưởng tượng, cùng với bóng dáng cảnh sát đang thay phiên nhau ra vào căn nhà.

“Để khoe với lũ bạn cái nhỉ?” Ayaka lôi điện thoại di động từ trong túi áo đồng phục ra. Con bé định chụp cảnh này lại à?

“Dừng lại đi, con sẽ bị cảnh sát mắng đó.” Cô hạ giọng nhắc nhở và lập tức con bé tặc lưỡi rồi cất điện thoại với bộ mặt tiếc rẻ.

“Nhưng, nhớ nhắn tôi ngay khi có tin gì mới nhé.”

Cô muốn thở dài vì đứa con gái hóng hớt của mình. Nhưng nếu cô từ chối thì con bé sẽ đòi nghỉ học cho mà coi.

“Mẹ biết rồi.” Cô bảo con gái rồi tiễn nó đi học.


9 giờ sáng.

Sau khi tiễn Keisuke đi làm, Mayumi lái xe tới siêu thị nơi cô làm thêm. Dù siêu thị này không trợ cấp tiền xăng xe, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc phải làm ở siêu thị gần nhà nơi những người sống ở khu Hibarigaoka hay lui tới, Cô thấy hy sinh hầu bao một chút cũng chẳng sao. Hôm nay là ngày thường, lại còn ngay sau ngày trị ân khách hàng nên siêu thị vắng chưa từng thấy. Trong lúc đứng ở quầy thu ngân, cô suy nghĩ về chuyện xảy ra đêm hôm qua.

Vào khoảng 10 giờ hơn, có tiếng hét có thể là của Junko phát ra từ nhà Takahashi. Giọng gào lớn được cho là của Shinji.

Gặp Shinji vào khoảng 0 giờ 20 phút tại cửa hàng tiện lợi và nghe thấy tiếng xe cứu thương lướt qua của hàng. Chia tay Shinji rồi về nhà vào lúc 0 giờ 40 phút. Giữa đường gặp xe cứu thương chạy ngược chiều và thấy có xe tuần tra vượt qua.

Theo lời của Ayaka, người được xe cứu thương đưa đi là Takahashi Hiroyuki - chồng của Junko, nguyên nhân là do bị đập mạnh vào đầu.

Do trộm à? Hay là do Junko, Hinako, chẳng lẽ là… Shinji? Bị đánh vào đầu, có thể nào là khi đó? Tuy nhiên lúc cô gặp Shinji thì không hề cảm thấy ở nhà họ đang xảy ra chuyện lớn. Vậy thì, Hiroyuki bị thương trong khi Shinji không có nhà chăng?

Chỉ đơn thuần bị thương thôi ư? Sáng ra mà cảnh sát đã nhiều như vậy, chắc hẳn tình hình nghiêm trọng hơn thế. Người có còn sống không… dừng tại đây thôi, không được nghĩ gở.


5 giờ chiều.

Hoàn thành công việc trong tâm trạng trên mây, Cô lái xe về nhà, ngay khi vừa tới Hibarigaoka cô liền bị cảnh sát chặn lại. Hình như có biển báo hạn chế đi lại. Sau khi xuất trình giấy phép lái xe và được xác nhận địa chỉ nhà tại Hibarigaoka, cuối cùng cô cũng về được tới nhà. Nhưng phía trước nhà cô là một hàng xe đỗ dài dằng dặc.

Là xe của các phương tiện truyền thông. Cô mở cửa sổ xe, vừa cố nói làm ơn cho tôi đỗ xe vừa chật vật lùi xe vào bãi đỗ cạnh nhà. Ngay khi cô bước ra khỏi xe, một người đàn ông có vẻ là phóng viên liền chạy tới tiếp cận:

“Tôi có thể hỏi chuyện chị một chút được không?”

“Người muốn hỏi chuyện phải là tôi mới đúng. À không, thực ra thì tôi mong anh đừng hỏi tôi cái gì hết. Tôi không có chút liên quan nào cả.” Mayumi nghĩ.

Chẳng nói chẳng rằng, cô lầm lũi bước lên mấy bậc thang dẫn lên thềm và vội vã vào trong nhà. Tiếng ti-vi phát ra từ phía phòng khách. Khi cô bước vào, Ayaka cười toét miệng, chỉ về phía màn hình ti-vi.

“Này, chuyện kinh khủng lắm. Một vụ giết người đó.”

Hướng mắt về phía ti-vi, cô thấy màn hình đang chiếu hình ảnh một ngôi nhà khá quen thuộc.

Ngôi nhà tuyệt đẹp với kiến trúc được thiết kế theo phong cách retro của phương Tây.

Qua ti-vi, cô biết được chi tiết vụ án xảy ra ở ngôi nhà phía bên kia con đường hẹp.

Khoảng 1 giờ 20 phút sáng mùng 4, có người đã gọi cấp cứu với nội dung Chồng tôi bị thương. Khi đội cứu thương tới nơi, nạn nhân Takahashi Hiroyuki đang nằm trên sàn, máu chảy ra từ phía sau đầu. Đội cứu thương đã báo lại với cảnh sát sau khi nhận định có khả năng đây là một vụ án. Nạn nhân Takahashi Hiroyuki được xác nhận đã tử vong không lâu sau khi được đưa vào bệnh viện.

Theo điều tra từ phía cảnh sát, vợ của nạn nhân - nghi can Junko khai như sau: “Tôi đã đánh chồng tôi với đồ vật có sẵn trong phòng.” Khi xảy ra án mạng, cả con gái lẫn con trai của nạn nhân đều không có mặt ở nhà, vì thế cảnh sát sẽ tập trung điều tra theo hướng tìm kiếm mâu thuẫn giữa nạn nhân và vợ.

Rõ ràng trên ti-vi đang chiếu hình ảnh ngôi nhà của gia đình Takahashi, nhưng Mayumi lại cảm thấy vụ án như xảy ra tại một thị trấn lạ lẫm nào đó ở nơi xa thật xa. Ayaka vừa ăn kem vừa dán mắt vào màn hình, khi ti-vi chuyển qua quảng cáo, con bé liền quay sang nói với Mayumi:

“Người ta bảo Takabon không có nhà. Nhưng đêm qua cậu ta có ở đó mà. Giọng nói đó tôi chắc chắn là của cậu ta, mà bà cũng gặp cậu ta ở cửa hàng tiện lợi còn gì. Tôi có nên ra trình báo với cảnh sát không nhỉ?”

“Con đừng làm thế. Gia đình bên đó mới mất đi người chồng, người cha đó. Giờ mà qua bảo cháu có nghe thấy tiếng động thì người ta lại nghĩ nhà mình thấy chết mà không cứu.”

“Ù ha, đúng là không ổn thật. Cứ nói mình không biết gì hết là an toàn nhất ha. Chắc là những nhà còn lại trong khu cũng sẽ trả lời tương tự. Mình chả làm gì sai mà phải nói dối, thật là kỳyy cục.” Ayaka buông một câu như vậy rồi bỏ lên tầng hai.

Mayumi rửa sạch vỏ hộp kem rỗng trước khi vứt vào sọt rác. Hộp kem này cô mua đêm qua khi gặp Shinji cửa hàng tiện lợi.

Rõ ràng là có uẩn khúc.

Từ nay nếu ai đó có hỏi về nhà Takahashi, cô sẽ cố tránh hết sức có thể, nhưng giả sử không tránh được thì cô cũng sẽ đưa ra vài câu trả lời vô thưởng vô phạt, kiểu như “Hai vợ chồng nhà họ có vẻ rất hòa thuận. Một người chồng tuyệt vời, người vợ cũng tốt bụng, những đứa con rất lễ phép và năng động. Tôi vẫn không thể tin nổi là có án mạng xảy ra.”

Thà nói là gia đình cô có án mạng chắc còn dễ tin hơn.

Ngắm nhìn những ngón tay dính keo dán, cô chợt nhớ lại cảm giác bị lớp phim trong suốt bọc lấy cơ thể đêm qua. Khi đó, nếu chuông cửa không kêu thì có lẽ cô đã làm gì đó với Ayaka. Dù con bé là đứa con gái độc nhất mà cô nâng niu và thương yêu, nhưng ngay trong khoảnh khắc đó cô chỉ nhìn thấy một kẻ xa lạ, không, một con quái thú vô cùng đáng ghét mà thôi.

Một vụ án mạng có lẽ đã suýt xảy ra ở nhà cô.

Phải rồi, nhất định những người hàng xóm đã nghe thấy tiếng hét và tưởng có chuyện xảy ra ở nhà Endo. Chắc hẳn họ cũng đang bất ngờ khi biết vụ án xảy ra bên nhà Takahashi.

Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với gia đình hạnh phúc như tranh vẽ đó?


10 giờ sáng.

Tình hình trước cửa nhà đang dần lắng xuống. Có thể do Junko đã thú tội và việc mọi người trong khu dân cư đều nói tốt về gia đình Takahashi khiến cánh nhà báo đi đến kết luận sẽ không thu thập được thông tin nào mới.

Hôm nay cô được nghỉ làm thêm. Không đồng nghiệp nào ở siêu thị biết cô sống ở Hibarigaoka. Nhưng trước một vụ giết người ngay trong cùng một thành phố như vậy, thể nào hôm nay họ cũng sẽ bàn tán về gia đình Takahashi cho mà xem. Còn cô thì không hề muốn phải tham gia cuộc bàn luận đó với vài ba câu như “Thật không ngờ, ở Hibarigaoka lại có chuyện như vậy.”

May là vào ngày nghỉ.

Ngay khi cô vừa tiễn Ayaka và Keisuke, chuông cửa reo. Nếu là một gương mặt không quen thì cô sẽ giả vờ không có nhà, nhưng gương mặt xuất hiện trên màn hình là bà Satoko. Vừa ngó nghiêng kiểm tra tình hình bên ngoài cô vừa mở hé cửa và thân hình có chút đẫy đà của bà Satoko lách vào bên trong. Chiếc túi xách đính chi chít kim sa bị mắc vào khe cửa, khiến cô hoảng hốt mở bung cửa hết cỡ.

Tụi trẻ thời nay có biết tí gì về kiểu túi xách đính cườm không nhỉ?

Chiếc túi xách phủ đầy một lớp kim sa màu vàng đồng. Ayaka thường gọi bà Satoko là cái bà túi kim sa. Bà Satoko luôn đeo nó như một vật bất ly thân, không biết trong đó đựng gì nhỉ?

“Ái chà, chào cô. Nhà tôi lại được cho chút quà, cô cũng nhận một phần nhé.” Bà Satoko đưa cho Mayumi một quả dưa lưới. Nhưng có vẻ như bà không đến đây chỉ để đưa dưa.

“Cô có chút thời gian không?” bà thì thầm. Đứng nói chuyện ở hành lang thì hơi ngại, nên cô mời bà Satoko vào phòng khách.

“Xảy ra chuyện lớn thật đấy, tôi sợ quá nên không chợp mắt nổi.”

Trong lúc cô pha trà, bà Satoko lặp đi lặp lại câu nói đó. Cô đồng ý với vế trước, còn vế sau thì cô không hiểu nổi bà Satoko sợ điều gì.

“Họ cũng tới nhà có đúng không? Cảnh sát ấy. Hỏi có thấy Shinji không ấy,” bà Satoko hạ thấp giọng quá mức cần thiết, vừa nói vừa đảo mắt nhìn xung quanh một cách đề phòng.

“Vâng…”

Đó không phải là một câu hỏi quá mơ hồ, nhưng cô cũng không cần phải trả lời bà Satoko.

“Có vẻ như Shinji đang mất tích.” Bà Satoko bảo đã moi được thông tin này từ một nhà báo tới phỏng vấn nhà Kojima.

Vào đêm xảy ra vụ án, Hinako đã ngủ lại nhà bạn cùng lớp, nên không có nhà. Từ hôm qua cô bé đã tạm thời ở nhà họ hàng. Nhưng Shinji thì có mặt ở nhà và chỉ đi ra cửa hàng tiện lợi ngay thời điểm án mạng xảy ra. Kể từ đó, không ai biết cậu đã đi đâu.

Hình như điện thoại di động và ví tiền của cậu vẫn còn để ở nhà.

“Tôi thì nghĩ thế này, mặc dù cô Junko đã tự thú rồi, nhưng cảnh sát vẫn đang nghi ngờ Shinji. Shinji sau khi đánh bố đã cảm thấy quá sợ hãi nên bỏ chạy khỏi nhà mà không mang theo gì cả. Cô thấy có hợp lý không? Nhưng thằng bé đâu có mang theo tiền, nên có thể nó vẫn đang trốn ở đâu đó quanh đây thôi. Nghĩ tới đó tôi lại thấy kinh sợ, vì nhỡ đâu nó đang trốn trong nhà tôi thì sao? Nhà cô cũng phải đóng cửa cẩn thận vào nhé.”

“Tôi mới sửa lại ngôi nhà để có thể sống cùng các con, mà tự dưng có án mạng thế này, có lẽ hai vợ chồng nhà nó hết nhiệm kỳ công tác nước ngoài về cũng sẽ không chịu sống cùng tôi đâu.” Bà Satoko phàn nàn một hồi rồi ra về.

Mayumi nhớ lại những lời Satoko nói.

Shinji biến mất sau khi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Shinji bỏ đi mà không mang theo điện thoại hay ví tiền. Như mọi người nghi ngờ, có thể cậu bé đã đánh Hiroyuki, rồi hoảng sợ khi nhận ra mình đã gây ra chuyện lớn, sau đó bỏ chạy một cách bộc phát. Nhưng Shinji mà cô gặp ở cửa hàng tiện lợi lại không có vẻ như vậy. Trông cậu như chỉ đang ra ngoài để xốc lại tinh thần học hành mà thôi.

Giữa lúc đó, Junko dùng đồ vật trong phòng đập vào đầu chồng và gây ra án mạng.

Chuyện có thể xảy ra trong khoảng thời gian ngắn như vậy không nhỉ? Hay Shinji đi ra cửa hàng tiện lợi chỉ để ngụy tạo bằng chứng ngoại phạm? Dù sao chăng nữa, chắc chắn Shinji có ý định quay trở về nhà. Bởi vì đối với những đứa trẻ vào độ tuổi đó, ví tiền và điện thoại di động là những vật quan trọng chỉ xếp sau mạng sống mà thôi.

Tuy nhiên, sau khi nhận được tiền, cậu bé đã thay đổi suy nghĩ.

Hỏi mượn một ngàn yên từ cô hàng xóm, nhưng nhận được những mười ngàn. Nên nó đã bỏ chạy…

Thằng bé mất tích, có thể là lỗi tại mình.

Vậy mà mình không hề nghĩ tới chi tiết đó, lại còn trót báo lại với cảnh sát rằng đã cho thằng bé vay mười ngàn yên. Chắc chắn cảnh sát sẽ nghĩ mình là người tiếp tay cho nó bỏ trốn.

Liệu mình có bị khép tội không? Đợi đã, giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện này. Giả sử Shinji tiếp tục phạm tội ở một nơi nào đó thật xa thì sao, nếu thằng bé tự sát thì sao? Chẳng phải mình cũng sẽ bị quy tội sao?

Cầm điều khiển trên tay, cô bật ti-vi. Cô liên tục chuyển kênh, chuyển kênh, chuyển kênh. Kênh nào cũng lải nhải về mấy chủ đề nhàm chán như bánh ngọt, phim ảnh hoặc thú cưng. Làm thế nào để biết tình hình của Shinji? Cô đặt điều khiển xuống và thử chắp hai tay lại.

Cầu mong họ có thể tìm thấy Shinji, càng sớm càng tốt, trước khi bất cứ chuyện gì xảy ra.

Cầu mong người giết Hiroyuki thực sự là Junko, còn Shinji vì quá hoảng sợ nên đã bỏ trốn tới nhà bạn hoặc nhà người thân.

Không biết cầu nguyện có giải quyết được gì không nữa. Cô phóng mắt nhìn về phía cửa sổ. Chốt cửa và rèm đều được đóng kỹ càng. Tại sao đêm hôm đó cô không đóng cửa kín như bây giờ? Vì bà Satoko tới thăm. Nếu Ayaka không nổi cơn thịnh nộ… có lẽ bà Satoko đã đem sô cô la qua nhà Takahashi.

Thứ âm thanh vọng tới cửa sổ để mở đêm đó là gì? Tới giờ Mayumi vẫn chưa rõ.

Chương 1

Tiến >>

Nhà xuất bản Hà Nội 11-2019
Nguồn: TVE-4U - VCTVEGROUP Scan: songuyento Soát lỗi 1: melaniejng202 Soát lỗi 2: Caruri
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 20 tháng 2 năm 2024