TẤT CẢ VÌ N

minato kanae

người dịch: nga pháp

Chương 1

vụ án

Bảy giờ hai mươi phút chiều ngày hai mươi hai tháng Một, sở cảnh sát XX nhận được thông báo Noguchi Takahiro (42 tuổi) - nhân viên văn phòng cùng vợ là Naoko (29 tuổi) đã tử vong tại nhà riêng của Noguchi ở số 4802 3-7-8 quận XX, Tokyo.

Cảnh sát đang tiến hành lấy lời khai từ bốn người có mặt tại hiện trường lúc bấy giờ.

N - Sugishita Nozomi

Tôi tên là Sugishita Nozomi, hai mươi hai tuổi. Là sinh viên năm thứ tư chuyên ngành Văn học Anh khoa Văn Đại học K.

Địa chỉ các anh muốn hỏi là địa chỉ thường trú hay tạm trú? Hay cả hai?

Địa chỉ thường trú của tôi là ở nhà số 5-37 thôn Aokage huyện XX, tỉnh Aichi. Vâng, nó là một ngôi làng, không phải trên đất liền đâu mà là làng trên đảo. Còn địa chỉ hiện tại của tôi là ở phòng số 102 nhà trọ Nobara-so, số 2-4, quận XX, Tokyo. Nó chỉ là một căn hộ cho thuê hai tầng tồi tàn bằng gỗ, không thể so sánh với khu chung cư cao cấp của anh Noguchi được.

Tôi gặp vợ chồng anh Noguchi mùa hè hai năm về trước.

Lúc đó tôi đang cùng với Ando - anh bạn thân hơn tôi một tuổi sống cùng nhà trọ - đi du lịch tới đảo Ishigaki ở Okinawa. Mục đích chuyến đi là để chúc mừng Ando vừa tìm được việc. Chúng tôi có duyên gặp vợ chồng anh Noguchi do cùng đi lặn biển với họ.

Chúng tôi thuê một nhà nghỉ rẻ tiền do người dân mở, còn hai vợ chồng nhà họ ở tại một khách sạn nghỉ dưỡng nổi tiếng. Chúng tôi cùng thuê một tour dịch vụ lặn biển, cả bốn người đều lặn theo lộ trình cho người mới bắt đầu.

Đây mới là lần lặn biển thứ năm của tôi và Ando, nhưng cũng chẳng sao vì tôi và cậu ấy dù không cùng quê quán nhưng từ khi còn nhỏ đều đã quen với biển, nên khi lặn xuống không có cảm giác “sợ sệt” gì cả.

Thuyền chúng tôi cập bến ở một hòn đảo nhỏ không người. Chặng đầu tiên chạy từ bờ cát xuống nước, cái bình nặng trịch đeo sau lưng khiến chúng tôi muốn phàn nàn, nhưng rồi chúng tôi đã hoàn toàn mê mẩn ngắm nhìn những đàn cá nhiệt đới nhỏ nhiều màu hiện ra trước mắt mình.

Ở chặng thứ hai, chúng tôi ra ngoài khơi bằng thuyền. Vùng biển này rất nổi tiếng vì có thể nhìn thấy cá nạng hải, chúng tôi quyết tâm đăng ký lộ trình đắt đỏ này cũng với hy vọng được ngắm chúng. Vậy mà chị Naoko - vợ anh Noguchi lại bị hoảng loạn khi đang lặn dưới tầm sâu mười mét. Chị ấy dù đã trèo lên thuyền nhưng vẫn không hết run, thế là chúng tôi đành quay về mà chưa kịp nhìn thấy gì.

Thực sự chúng tôi đã thất vọng và định đòi họ trả lại nửa số tiền của chuyến đi, cũng may là tôi chưa kịp nói ra. Tối hôm ấy vợ chồng anh Noguchi mời chúng tôi đến khách sạn dùng bữa tối. Họ nói lý do là muốn xin lỗi, nhưng có vẻ anh Noguchi đã có ý mời chúng tôi từ trước đó rồi.

Hồi ấy tôi và Ando mê chơi cờ shogi... sở thích chẳng hợp với một nữ sinh đại học như tôi nhỉ? Tôi được giáo viên dạy chơi cờ thời còn học cấp ba. Ở giờ nghỉ giải lao giữa chặng một và chặng hai, chúng tôi trải bàn cờ shogi di động dưới bóng cây dừa trên bãi biển, một tay cầm cơm nắm ăn trưa, tay còn lại di chuyển quân cờ.

Anh Noguchi có vẻ cũng thích cờ shogi. Mặc dù chỉ nhìn từ xa nhưng anh cũng đã nhận ra trình độ của chúng tôi, bản thân anh hình như cũng muốn đọ với chúng tôi một ván. Nói “trình độ” vậy thôi chứ cả hai chúng tôi đều chỉ là dân nghiệp dư. Tôi chỉ đơn giản là bắt chước những gì đã học lỏm được từ các cao thủ cờ mình từng xem trên truyền hình mà thôi.

Bữa tối hôm ấy rất tuyệt. Lần đầu tiên trong đời tôi được ăn con tôm hùm to như vậy đấy.

Sau bữa tối chúng tôi lên quán bar sáng rực đèn ở tít trên tầng thượng. Chúng tôi cùng uống rượu và Ando đã nói chuyện suốt với anh Noguchi. Thật trùng hợp là công ty nhận Ando vào làm cũng chính là công ty anh Noguchi đang làm việc. Hai người họ đã đấu với nhau một ván cờ thay cho việc chào hỏi xã giao thường lệ.

Tôi và chị Naoko vừa xem hai người họ đánh cờ, vừa nói chuyện. Phần lớn chủ đề câu chuyện xoay quanh lớp dạy nấu ăn mà chị Naoko đang theo học.

Tôi có nhớ chị ấy từng nói, nếu sau này có dịp theo chồng đi công tác nước ngoài, việc tiếp khách bản địa ở nơi đó sẽ là bổn phận của người vợ. Chị tuy nấu ăn không ngon nhưng vì không muốn cản trở con đường thăng tiến của chồng, nên chừng nào còn ở Nhật Bản chị vẫn sẽ cố gắng học nấu ăn.

Họ quả là một đôi vợ chồng lý tưởng. Anh Noguchi làm ở công ty thương mại M thuộc một công ty thương mại tổng hợp lớn, có vẻ ngoài ưa nhìn, cả cử chỉ và cách nói chuyện đều toát lên phong thái đĩnh đạc. Còn chị Naoko thì là con gái của vị quan chức, dáng cao da trắng đẹp như người mẫu, không chỉ thế tính cách cũng hiền dịu. Tôi và Ando đã luôn ngưỡng mộ họ kể từ lần đầu gặp mặt. Chúng tôi giống như thể đã được khai sáng - thì ra có những con người như thế này tồn tại thật.

Sau đó chúng tôi được hai người họ mời đến thăm nhà sau khi về Tokyo, làm sao mà từ chối được chứ. Nhà của hai người họ ở tầng bốn mươi tám khu chung cư cao cấp “Skyrose Garden” năm mươi hai tầng nổi tiếng. Nhưng nghe nói đó cũng chỉ là nhà ở tạm thời khi hai vợ chồng còn ở Nhật Bản thôi, không biết sau này sẽ ra sao... Nghe nói anh Noguchi xuất thân từ một gia đình bề thế, nhưng chúng tôi chưa bao giờ được nghe anh kể chi tiết chuyện gia đình.

Họ cũng từng vài lần mời chúng tôi đi ăn ở những nhà hàng cao cấp, loại được đánh dấu sao trên sách hướng dẫn du lịch ấy. Nhưng nếu chơi cờ tướng thì thường là họ mời chúng tôi đến nhà riêng. Mỗi tháng chúng tôi được mời qua chơi khoảng một, hai lần. Hầu như lần nào tôi cũng đi cùng Ando, nhưng tháng Tư năm ngoái Ando bắt đầu đi làm nên từ đó tôi hầu như ghé qua một mình.

Xin đừng hiểu lầm, khi chúng tôi chơi cờ luôn có chị Naoko ở đó.

Gần như toàn là Ando chơi cờ cùng anh Noguchi. Ando từng kể do làm cùng phòng với anh Noguchi nên giờ giải lao hay được anh rủ cùng chơi cờ.

Tôi cũng nhiều lần cùng chị Naoko ra ngoài chơi. Khi thì đi xem phim, khi đi nghe nhạc, khi đi mua sắm, khi cùng đi ăn... Tôi được chị chiều chuộng như cô em gái nhỏ vậy.

Em gái cơ đấy, tôi đúng là trơ trẽn thật nhỉ. Xét cả về ngoại hình lẫn học thức, chúng tôi đều một trời một vực mà.

Chị Naoko có nói chưa từng sống một mình bao giờ nên muốn xem phòng của tôi ra sao, vì vậy chị đã ghé thăm căn hộ tồi tàn của tôi đúng một lần. Sau khi nhìn qua một lượt căn phòng rộng sáu chiếu và hầu như không có đồ đạc ấy, chị lặng thinh một lúc rồi như thể nhớ ra điều gì đó, thốt lên: “Căn phòng đẹp quá. Như thể ‘Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên’ vậy!” Tôi đâu có sở thích sưu tầm mấy món đồ vật nhỏ xinh, nội thất cũng chẳng gợi nhớ gì về cảnh đồng quê cả. Không lẽ chị thấy trong phòng tôi một chút không khí gì của những người đi khai phá, giống như bộ phim truyền hình đó sao?

Vài ngày sau, chị gửi cho tôi một cái bàn trang điểm rất đẹp, giống kiểu nội thất người ta sắm sửa khi mới về làm dâu, bảo là để cảm ơn vì đã đi chơi cùng với chị.

Nhưng đến khoảng tháng Mười một không thấy chị rủ tôi cùng đi đâu nữa. Tôi nhớ là mình chưa từng nói gì sai làm mất lòng chị. Lần cuối cùng gặp nhau chị còn nói về những dự định như là “Chị muốn đi ăn một bữa tối có nhạc sống” hay “Thấy bảo tháng sau có quán cà phê này sắp mở cửa, đẹp lắm đấy”. Tôi thấy hơi lo nên đã gửi tin nhắn đến di động của chị: “Đã lâu không gặp. Chị có khỏe không?” Nhưng tin nhắn không gửi đi được. Điện thoại cũng không gọi được nên ngày nghỉ tôi đành gọi điện vào số di động của anh Noguchi. Mặc dù vợ chồng anh Noguchi sống ở nơi đắt đỏ như vậy nhưng nhà lại không có điện thoại bàn, tôi cũng không có địa chỉ mail của anh.

Sau khi nghe tôi nói không gọi được vào di động của chị Naoko, anh Noguchi lập tức chuyển máy cho chúng tôi nói chuyện.

Chị nói “Chị xin lỗi, gần đây chị không được khỏe”, đúng như tôi đã đoán. Tôi ngạc nhiên khi nghe chị giải thích “Chị không đi ra ngoài, dùng điện thoại cũng chẳng để làm gì nên chị cắt luôn hợp đồng điện thoại”. Chị thì nói là không có chuyện gì, nhưng tôi chỉ lo chị có bệnh nặng gì đấy nhưng giấu tôi.

Vì vậy, tôi rủ Ando - gần đây do bận bịu công việc nên ít qua lại với họ - cùng đến chung cư thăm chị. Chúng tôi đến vào trưa thứ Bảy của tuần thứ hai tháng Mười hai.

Giọng nói của chị trên điện thoại nghe không được khỏe và khi gặp trực tiếp, tôi thấy da mặt vốn trắng trẻo của chị Naoko đã tái xanh, như thể khuôn mặt chị sắp trở nên trong suốt và biến mất vậy. Chỉ nhìn thôi tôi cũng thấy xót. Nhưng hai vợ chồng anh chị ấy vẫn ân cần tiếp đón chúng tôi.

Nhà anh Noguchi có một phòng nhỏ dành cho sở thích cá nhân, kiểu giống như phòng đọc sách, hình như anh cũng thích nghe nhạc jazz nên phòng có cách âm. Chúng tôi thường chơi cờ trong phòng đó nhưng hôm ấy anh mang bàn cờ ra phòng khách và chơi cờ cùng Ando ở ngoài ấy, để lại tôi trong phòng pha trà và nói chuyện cùng chị Naoko.

Lúc đầu tôi đã yên tâm vì có vẻ chị Naoko khỏe mạnh hơn ấn tượng khi thoạt nhìn, nhưng càng lúc tinh thần chị càng trở nên bất an, thỉnh thoảng chị lại im bặt không nói gì, nước mắt rơi lã chã, tay run rẩy. Anh Noguchi bình thường lúc chơi cờ tập trung đến mức điện thoại rung cũng không thèm nghe, nhưng có vẻ hôm ấy anh vừa chơi vừa để mắt đến chị Naoko.

Đến khi chị Naoko đột ngột bật khóc to thành tiếng, anh lập tức đứng dậy vừa ôm chị vừa nói “Không sao, không sao mà” rồi dẫn chị vào phòng phía trong.

Mang tiếng là đến thăm nhưng cảm giác như chúng tôi đang làm phiền vợ chồng họ vậy. Tôi và Ando xin lỗi anh Noguchi rồi xin phép ra về. Anh Noguchi tiễn chúng tôi ra cửa. Khi đến cửa cả hai cùng lúc nhận ra “Ơ, sao lại có cái này ở đây?” Không biết phải diễn đạt cảm giác khó hiểu lúc đó thế nào, chúng tôi chỉ nhìn chằm chằm vào vật ấy.

Là cái khóa xích. Ngoài nó ra trên cánh cửa còn có hai chỗ bắt khóa nữa, dùng loại khóa tối tân mà tôi cũng không hiểu phần nào là khóa, có vẻ rất phù hợp với một chung cư an ninh cẩn mật, nhưng phía dưới chúng lại thêm một cái khóa xích - loại khóa rẻ tiền hay bán ở các siêu thị mà căn hộ nhà tôi cũng dùng. Thế nên chúng tôi mới thấy khó hiểu, nhưng không chỉ có thế.

Cái khóa xích đó còn được gắn ở phía bên ngoài.

Tôi thử giả dụ... nhà anh Noguchi hình như chỉ có đúng một lối ra vào là cửa chính, nếu có trộm chỉ cần lén chạy ra ngoài trước rồi khóa cái khóa xích ấy từ ngoài nhốt tên trộm lại rồi gọi 110 cho cảnh sát là xong. Nhưng tôi chưa thấy kiểu phòng trộm như thế bao giờ.

Cứ coi như chưa thấy gì đi. Tôi vừa nghĩ vừa ra hiệu bằng mắt với Ando như vậy, sau đó anh Noguchi rủ chúng tôi cùng lên phòng trà trên tầng cao nhất của chung cư, bảo rằng: “Có thể ngồi thêm một lúc với anh được không?” Ấn tượng thật, đây có phải là khách sạn đâu mà có cả khu vực ấy nữa... Ở trước phòng trà còn có cả lễ tân.

Sau khi đóng cánh cửa chính, anh Noguchi thản nhiên vòng khóa xích khóa lại.

Ôi trời... tôi rợn cả người khi nhìn thấy vậy. Cảm giác bỗng nhiên khó thở như thể chính mình đang bị nhốt lại, đến mức tôi nắm lấy cổ tay của Ando lúc nào không hay. Ánh mắt của Ando cũng mang vẻ khó chịu, còn anh Noguchi thì quay lưng lại với chúng tôi và đi thẳng ra thang máy nên tôi không biết khi ấy vẻ mặt anh ra sao.

Nhưng khi lên đến phòng trà, trông anh có vẻ hơi mệt mỏi.

Chị Naoko từng dẫn tôi lên đây một lần, khi ấy chúng tôi đã ngồi uống rượu ở chỗ có thể ngắm nhìn toàn cảnh phố xá ban đêm. Nhưng lần này do đang là ban ngày, chỉ khoảng hơn ba giờ chiều nên chúng tôi ngồi ghế góc trong cùng nghe anh Noguchi nói chuyện.

Anh kể tháng trước chị Naoko bị sẩy thai. Chị bị ngã khi ra ngoài lúc trời mưa, sau đó mới biết mình đã mang bầu được hai tháng. Một thời gian sau, mặc dù cơ thể chị đã hồi phục nhưng tinh thần thì vẫn bất ổn, có lần lúc anh Noguchi đi làm, chị đi chân đất ra ngoài đường, suýt nữa bị xe đâm. Nhân viên lễ tân thấy vậy bèn gọi điện báo cảnh sát và liên lạc với anh Noguchi.

Anh nói có thể người ngoài nhìn vào sẽ thấy bất thường và chính bản thân anh cũng không muốn làm mấy chuyện như vậy, nhưng để bảo vệ chị Naoko anh đã phải khóa cửa từ phía ngoài để chị không tự ra được.

“Chuyện này anh chị sẽ phải tự cố gắng vượt qua thôi nên anh không kể với ai, nhưng tình trạng bệnh của Naoko cứ xấu dần đi nên nói thật anh đang không biết phải làm thế nào. Anh đã thử để cô ấy về nhà ngoại nhưng có vẻ cô ấy cũng không hợp tính chị dâu. Nhưng hôm nay xem ra cô ấy vui và bình tĩnh hơn mọi khi. Chắc nhìn cảnh này hai em cũng phiền não lắm, nhưng hãy thỉnh thoảng đến chơi và nói chuyện với cô ấy giúp anh nhé.”

Anh nói vậy rồi cúi đầu cảm ơn. Giờ tôi lại thấy áy náy vì đã nhìn chằm chằm vào cái khóa xích lúc nãy, và bắt đầu nghĩ xem mình có giúp được gì không, chẳng hạn như đi mua đồ ăn ngon cho chị Naoko, hay tặng chị ấy mấy đĩa CD nhạc để làm dịu tâm trạng.

“Nếu không ngại, lúc nào anh gọi chúng em cũng được.”

Nói vậy rồi chúng tôi ra về. Nhưng sau này nói chuyện tôi mới biết, hóa ra lúc đó chỉ có mình tôi tin vào câu chuyện của anh Noguchi.

“Khổ thân chị Naoko thật nhỉ, bị sẩy thai... Nhưng có anh Noguchi bên cạnh chắc chị ấy sẽ ổn thôi. Cảm giác lúc nào anh cũng sẽ bảo vệ chị ấy, nhìn là biết anh Noguchi thực sự rất yêu chị Naoko mà. Dù hoàn cảnh đáng thương thật nhưng mình cũng thấy ghen tị với chị ấy.”

Một lát sau đó, khi đang cùng ăn tối trong căn hộ của tôi, Ando nói:

“Ừ, chắc anh ấy thì yêu chị ấy thật.”

Ando nói năng lúc nào cũng rõ ràng dứt khoát, hiếm khi lại nói kiểu mập mờ như vậy. Cậu ấy nửa chừng muốn nói nửa chừng không, nhưng bị tôi gặng hỏi nên cuối cùng đành phải kể. Trước đó còn cẩn thận báo trước cho tôi rằng đây chỉ là lời đồn của một số người trong công ty thôi, không hơn không kém.

“Thấy bảo chị Naoko quan hệ bất chính.”

Chị Naoko làm lễ tân cùng công ty với anh Noguchi cho đến khi hai người kết hôn, nên có vẻ lời đồn đã nhanh chóng lan ra khắp công ty.

Người ta nhìn thấy chị và một thanh niên kém tuổi tay trong tay đi cùng nhau. Người đàn ông ấy có khuôn mặt thanh tú, chị Naoko cũng xinh đẹp nên cảnh ấy chắc hẳn giống hệt như trong phim truyền hình, dù hai người đó có lẽ đã cố tránh tai mắt nhất có thể. Nghe bảo còn có người nhìn thấy họ đi vào khách sạn nữa.

Lời đồn chỉ có như vậy, nhưng Ando còn nói thêm:

“Có khi việc chị Naoko bị nhốt lại không phải do bị sẩy thai đâu, mà là do tin đồn đến tai anh Noguchi đấy. Nhưng nếu lời đồn và cả chuyện sẩy thai đều là thật thì không biết đứa bé là con của ai. Không biết có đúng là chị ấy bị sẩy thai do ngã không. Tớ thấy cậu có vẻ tôn sùng anh Noguchi đấy Sugishita à, nhưng bản thân tớ nghĩ anh ấy không tuyệt vời đến mức đó đâu.”

Bỗng nhiên trong đầu tôi hình dung ra cảnh anh Noguchi đẩy ngã chị Naoko và đá vào bụng chị ấy.

“Không biết chị Naoko có ổn không?”

Vừa nói, chúng tôi vừa cùng nhìn vào chiếc khóa xích gắn trên cánh cửa cũ nhà tôi.

Khi ấy tôi đã rất lo lắng. Nhưng cũng vào khoảng thời gian ấy, công việc ở chỗ làm thêm của tôi bắt đầu bận rộn. Tôi làm thêm ở công ty vệ sinh. Lúc ấy đúng vào thời gian người ta cần thuê người dọn nhà dịp cuối năm, nên hầu như tôi chẳng có thời gian để tâm đến chuyện chị Naoko nữa.

Hơn nữa, từ sau buổi hôm ấy cũng không thấy anh Noguchi gọi chúng tôi đến chung cư của họ thêm lần nào. Công việc của Ando cũng bận nên chúng tôi hầu như không liên lạc với nhau, mãi đến dịp Tết, khi đang về quê thăm cha mẹ, tôi mới sực nhớ đến chị. Nguyên do là một buổi họp lớp cấp ba cũ.

Trong buổi gặp gỡ ấy, một cậu bạn tên Naruse hiện đang học ở Tokyo nói chuyện với cả bọn về công việc làm thêm. Cả lớp chỉ có tôi và Naruse là rời khỏi đảo và lên tận Tokyo học thôi, còn những bạn khác chỉ loanh quanh ở vùng Kansai gần hơn nhiều. Nhưng tôi và Naruse chưa bao giờ nói chuyện với nhau nhiều, đến tận buổi họp lớp hôm ấy chúng tôi còn chưa biết số điện thoại của nhau. Vì quan hệ chỉ ở mức vậy thôi nên tôi chỉ ngồi gần đó và nghe hội bạn kia nói chuyện với nhau.

Tôi đặc biệt chú ý khi nghe đến tên nhà hàng nơi Naruse đang làm việc - “Chartier-Hirota” - chính là nhà hàng Pháp mà chị Naoko kể từng được anh Noguchi dẫn đến mấy lần khi chị còn độc thân. Lúc đó chúng tôi đang cùng xem một cuốn tạp chí, chị bảo tôi rằng nhà hàng đó thường được giới thiệu trên số đặc biệt của tạp chí như là một nơi dành cho những dịp đặc biệt - chị nửa giới thiệu mà nửa như khoe khoang. “Mong một lúc nào đó Nozomi cũng sẽ được bạn trai dẫn đến đó,” chị nói thêm. Tôi vẫn nhớ rõ là mình đã khá bực khi nghe cái câu khá là ẩn ý ấy.

Tôi hỏi Naruse rất nhiều điều về nhà hàng Chartier-Hirota và công việc của cậu ấy trong nhà hàng đó. Đại loại như là người làm thêm ở đó có được lấy đồ ăn không, có đắt đến mức một bữa cho một người tốn ít nhất ba vạn yên không, và có ngon đến mức đáng giá đó không? Chỉ là kiểu tò mò của một cô sinh viên thôi. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là nếu cậu bạn bảo rằng chỗ đấy chỉ đắt thôi chứ không có gì đặc biệt thì tôi sẽ có thể đi ba hoa điều đó với bọn bạn trong trường, như thể chính mình đã từng đến đó ăn rồi vậy.

Ngớ ngẩn quá nhỉ. Thói xấu của dân quê bọn tôi đấy.

Thế nhưng Naruse đã hết lời khen ngợi các món ăn ở đó. Tớ vẫn nghĩ trả mấy vạn yên cho một bữa ăn thì quả dớ dẩn, nhưng nếu là nhà hàng bên tớ thì giá đó cũng là hợp lý thôi. Nghe đến đây tôi chợt nhớ ra gia đình cậu ấy nhiều năm trước cũng từng kinh doanh, một nhà hàng truyền thống từng là nơi tổ chức mọi loại tiệc tùng trên đảo, ít nhất trong thời hoàng kim là vậy. Là con của gia đình ấy hẳn Naruse cũng biết thưởng thức món ăn, thế chắc là đồ ăn của nhà hàng Chartier-Hirota ngon thật.

Giá mà tôi không làm thêm ở công ty vệ sinh mà cũng làm cho nhà hàng nổi tiếng nào đó thì tốt biết mấy. Nghĩ vậy, tôi hỏi thêm về nội dung công việc của nhà hàng.

Lúc ấy tôi mới biết nhà hàng Chartier-Hirota có dịch vụ tổ chức tiệc tại nhà, và mỗi ngày chỉ phục vụ một bữa như thế thôi. Naruse kể chuyện từng phục vụ gia đình có người vợ bị đau chân không ra ngoài được, người chồng đã yêu cầu họ đến và cuối cùng bà vợ đã rất vui. Nghe vậy đột nhiên tôi nghĩ:

Hay mình cũng gọi dịch vụ này cho chị Naoko nhỉ?

Xét đến lời đồn đại kia, nên có thêm tôi và Ando sẽ tốt hơn là chỉ có hai vợ chồng anh Noguchi. Tôi nghĩ nếu chúng tôi vui vẻ dùng bữa giống như ngày đầu gặp nhau ở đảo Ishigaki, có lẽ chị Naoko sẽ vui vẻ mà khỏe trở lại.

Qua Tết vài hôm, hôm ấy là thứ Bảy ngày mùng tám tháng Một. Tôi gọi vào di động cho anh Noguchi để chúc Tết, tiện bàn luôn về việc đặt tiệc tại nhà và được anh bảo “Anh không biết có chuyện đó đấy, hai chị em bàn đi”, rồi chuyển máy cho tôi nói chuyện với chị Naoko. Có vẻ chị cũng đã khỏe hơn nên vui vẻ đáp “Vậy chị chờ nhé. Cảm ơn em”.

Có vẻ như họ muốn tự chọn món ăn nên anh Noguchi đã gọi để đặt trước, ngày giờ anh nói sẽ liên lạc lại sau. Anh còn dặn thêm do làm cùng công ty nên anh sẽ tự nói với Ando, tôi đừng bảo gì với cậu ấy.

Lý do là vì ván đấu cờ.

Anh nói rằng có ván cờ anh đánh với Ando và đang bị cậu ấy dồn ép, nên anh muốn gọi tôi đến nhà trước và gọi Ando sau để có thời gian bàn với tôi cách lật ngược tình thế. Chuyện này đã từng xảy ra nhiều lần, nhưng đến cả lúc này mà vẫn... Tôi cũng hơi chán ngán.

Các anh thắc mắc vì sao tôi không ủng hộ Ando, mà lại ủng hộ anh Noguchi ư?

Chẳng biết từ đầu tôi có nên nhận Ando là bạn mình không nhỉ? Thực ra chúng tôi là đối thủ của nhau. Mỗi khi chơi cờ với cậu ấy, kể cả khi chẳng liên quan đến anh Noguchi tôi đã không thích thua rồi. Từ khi Ando đi làm chúng tôi không có dịp để chơi cờ với nhau nữa, nên tôi còn mong được thảo luận về cờ với anh Noguchi ấy chứ.

Thế nhưng Ando không biết việc tôi đứng về phía anh Noguchi.

Vài ngày sau, anh Noguchi liên lạc lại với tôi. Bên làm tiệc tại nhà sẽ đến lúc bảy giờ, tôi sẽ đến chung cư của anh Noguchi lúc năm giờ ba mươi, còn Ando thì sát bảy giờ tới.

Tôi đã không hình dung được mọi chuyện sẽ đến nông nỗi ấy. Cũng có thể đấy là lỗi của bản thân tôi, vì đã nghĩ ra cái trò chẳng đâu vào đâu như vậy.

Thứ Bảy ngày hai mươi hai tháng Một, tôi đến chung cư lúc năm giờ hai mươi lăm phút, trước giờ hẹn năm phút. Nhân viên lễ tân gọi lên phòng báo tôi đến, chuyển điện thoại cho tôi nói chuyện. Sau đó tôi đi lên thang máy và ấn chuông cửa, chị Naoko ra mở cửa và anh Noguchi cũng đứng ngay bên cạnh. Bên ngoài cửa ra vào vẫn gắn cái khóa xích, nhưng thấy sắc mặt chị Naoko sáng sủa hơn nên tôi cũng nhẹ nhõm.

“Thật tuyệt quá, ở nhà cũng dùng bữa của nhà hàng Chartier-Hirota được. Cảm ơn em nhé Nozomi. Cảm ơn anh.”

Nói xong chị nắm tay anh Noguchi và khẽ cười. Thấy vậy tôi chợt cảm giác kẻ chen ngang như mình cứ thế mà đi về luôn cũng được, nhưng đằng nào cũng đã hẹn cùng ăn rồi nên tôi không khách sáo mà xin phép đi vào.

Đã gọi là phục vụ tiệc tại nhà, chắc các anh cũng hiểu nó không giống gọi pizza hay mua sushi từ cửa hàng về rồi nhỉ. Đến cả tôi cũng mới chỉ nghe lại từ Naruse mà thôi. Các món ăn gọi theo set sẽ được cho vào hộp giữ nhiệt và mang đến, nhân viên nhà hàng sẽ bày đồ ăn ra đĩa và phục vụ trong bữa ăn luôn. Rượu vang họ cũng chuẩn bị mấy loại, còn giới thiệu về rượu cho khách hàng nữa. Bát đĩa cũng do họ mang đến, sau bữa ăn nhân viên nhà hàng lo tất cả việc dọn dẹp. Nên phần việc chuẩn bị của chúng tôi đơn giản chỉ là dọn cái bàn mà thôi.

Có vẻ chị Naoko đang chuẩn bị bàn ăn, chiếc bàn ăn lớn phủ khăn trải bàn, trước mỗi ghế có khăn ăn gấp gọn, đặc biệt còn có sẵn cả chân nến bằng bạc và cây nến dài. Tôi được vợ chồng anh Noguchi mời đến chơi như khách, nhưng ban đầu người chủ ý gợi ra chuyện này chính là tôi. Tôi đã mong chị Naoko có thể thư thái tận hưởng bữa ăn để khỏe trở lại, nhưng giờ lại để chị tự tay chuẩn bị thế này tôi cũng thấy ngại. Thế nên tôi đã nói “Chị cứ bảo em để em làm, chị ngồi nghỉ là được.”

Thế nhưng, chị từ chối và nói đây là cơ hội chị thể hiện những gì đã học được ở lớp nấu ăn. Ở dưới chân bàn còn có sẵn lọ hoa cũng làm bằng bạc giống chân nến, chị nói chị đã đặt hoa nhưng họ chưa mang đến. Anh Noguchi cũng bảo việc sửa soạn cứ để chị Naoko lo, vì tôi và anh ấy phải nghĩ cho bằng được nước cờ đối phó trước khi Ando đến.

Anh Noguchi dẫn tôi thẳng vào phòng đọc sách của anh.

Ở trên bàn chính giữa phòng có đặt bàn cờ, các quân cờ đã được sắp sẵn. Vị trí của quân tốt thí thì khác, nhưng xét các quân cờ tấn công thì đây chính là cách đánh mà Ando đã dùng với tôi lần gần nhất hai đứa chơi shogi, là sau khi từ nhà anh Noguchi về. Kể từ lần đó đến giờ đã hơn một tháng trôi qua, vì hiếm khi thua Ando nên tôi nhớ rất rõ thế cờ đã đánh bại mình.

Nhưng nhớ vậy thôi, kỳ thực tôi vẫn chưa nghĩ ra nước đối phó hợp lý. Tôi biết như vậy là không phải với anh Noguchi, nhìn vẻ mặt đầy hy vọng của anh tôi không biết phải giải thích như thế nào. Vì thế nên tôi đành hỏi về mấy chuyện lặt vặt thường ngày để kéo dài thời gian.

Tôi có hỏi lý do vì sao chỉ là ván cờ với cấp dưới trong công ty thôi mà anh Noguchi phải quá so đo việc thắng thua như vậy. Có lần tôi đã dễ dàng đánh thắng anh, nhưng anh chỉ cười nói “Nếu có em làm quân sư cho anh thì tốt”.

“Thi thoảng anh cho Ando thắng cũng được chứ sao?” tôi đã nói như vậy nhưng anh chỉ trả lời đơn giản.

“Anh không thể để thua cấp dưới của mình được. Trong công việc, nếu để họ nghĩ họ có ưu thế lấn lướt mình thì phiền phức lắm.”

Nói trắng ra là ở địa vị cấp trên, anh muốn tỏ ra có uy quyền. Nếu vậy đáng ra anh ấy nên tự cố gắng mới phải. Tôi thắng được Ando bởi tôi là người dạy Ando chơi cờ nên phần nào đoán được nước đi của cậu ấy. Vậy nếu Ando không hề biết anh Noguchi có tôi giúp đỡ, dốc sức đánh cờ với anh rồi thua, chịu đầu hàng anh thì thật không công bằng. Trên thực tế, hồi mới vào công ty Ando đã từng vui vẻ khen “Anh Noguchi là người rất giỏi”.

Thành ra tôi bắt đầu suy nghĩ theo hướng tiêu cực, đó là hôm nay để thua cũng được. Tôi bảo anh Noguchi rằng bị dồn đến mức này rồi thì đành chịu thua thôi, dù trong đầu thực ra cũng đã nghĩ ra được chiến lược phản công. Tôi chỉ định khiến anh Noguchi bối rối một phen.

Nhưng đáng ra tôi không nên làm như vậy. Nếu tập trung tìm kế sách cho anh Noguchi thì có lẽ đến lúc đó tôi đã xong việc và ra ngoài phòng khách ngồi rồi.

“Vậy anh sẽ thử đi con Phi Xa ra chỗ này xem sao”, anh Noguchi nói một câu làm tôi hơi bất ngờ rồi di chuyển quân cờ, cùng lúc đó thì điện thoại của anh reo, tôi nhớ thời gian là khoảng sáu giờ mười lăm phút. Tôi đã tưởng rằng nhân viên bên chỗ phục vụ tiệc gọi, liền lấy điện thoại của mình ra xem thời gian mà, nên về giờ giấc tôi chắc chắn.

Người gọi đến là Ando, cậu ấy nói trên điện thoại là ghé qua công ty rồi đến, có lẽ sẽ tới sớm hơn dự định. “Sao lại đến sớm thế!” nghe giọng anh Noguchi bực dọc, tôi đã nghĩ nếu mình mà còn gây khó dễ cho anh thì sẽ hỏng cả bữa tối mất, nên cố tình đập mạnh hai tay vào nhau: “Em nghĩ ra rồi” và bắt đầu di chuyển quân cờ.

Anh Noguchi thấy vậy cũng có vẻ hài lòng, liền bảo Ando khi nào đến thì lên thẳng phòng trà trên tầng thượng đợi anh cùng nói chuyện công việc. Mười phút sau, tôi bảo “Thêm một chút nữa thôi là có thể thắng”, anh Noguchi nói phải lên phòng trà để chặn chân Ando, nếu tôi nghĩ xong chiến lược thì hãy ghi lại giúp anh, rồi ra khỏi phòng.

Khi cửa mở, tôi nghe thấy giọng chị Naoko và giọng của một người đàn ông, vừa nãy chị đã nói đang chờ người mang hoa tới nên tôi không bận tâm lắm.

Sau đó, tôi không nhớ chính xác nhưng chắc là mười lăm hay hai mươi phút gì đấy, tôi đã ngồi một mình trong phòng, cuối cùng cũng nghĩ ra chiến lược tấn công cho ván cờ. Anh Noguchi bảo ghi lại giúp anh nhưng tôi không tìm thấy bút, cũng không dám tự ý mở ngăn kéo nên đành ra khỏi phòng để hỏi mượn bút của chị Naoko.

Đúng lúc đó... Tôi nghe thấy giọng của một người đàn ông từ phía phòng khách, nói mà như hét lên “Naoko!” Không phải giọng của anh Noguchi. Rồi giọng nói đó lại như thều thào. Tôi vội chạy ra xem có chuyện gì thì thấy một người đàn ông đang đứng quay lưng lại phía tôi.

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đứng sững không nói được gì, rồi người đàn ông kia quay lại. Người tôi vốn đã gần như run lẩy bẩy, khi thấy mặt anh ta suýt nữa thì tôi hét lên.

Người đàn ông đó tên Nishizaki Masato. Là người sống ở phòng bên cạnh căn hộ của tôi.

Từ khi tôi mới chuyển đến nhà trọ Nobara-so, anh Nishizaki đã sống ở phòng số một bên cạnh. Ngày chuyển đến, tôi chỉ chào hỏi xã giao “Mong được anh giúp đỡ”, chứ chúng tôi cũng không qua lại gì nhiều. Hầu như mọi người ở khu trọ đó đều như vậy, ít nhất là vào thời điểm đó.

Thời điểm đám người thuê trọ chúng tôi bắt đầu ngồi ăn lẩu với nhau hay biếu nhau rau và hoa quả ở quê gửi lên là sau cơn bão số hai mươi mốt hồi đầu thu ba năm về trước. Nhà trọ Nobara-so là một tòa nhà cũ đã bảy mươi năm tuổi, kể ra công nhận là di sản văn hóa cũng được rồi. Nó cũ nhưng ở cũng khá dễ chịu, chưa bao giờ có chuyện bị dột hay bị gió giật mạnh làm hư hại nên tôi cũng không ngờ trong cơn bão ấy nó lại bị ngập nước.

Phòng của tôi ở tầng một nên tính từ sàn nhà, nước ngập lên bảy phân, sau này tôi hỏi lại nhân viên khảo sát của công ty bảo hiểm mới biết nước ngập đến tận bảy mươi lăm phân nếu tính từ mặt đất. Tivi đưa tin về cơn bão này nhiều nên chắc mọi người cũng nhớ, bão vào khu vực Kanto lúc hơn bảy giờ tối. Tôi không ngờ nó lại khủng khiếp đến thế, khi nước bắt đầu ngập mới hốt hoảng nhận ra thì trời đã tối mịt, muốn đi lánh nạn thì nước bùn đã ngập tới tận đầu gối, cũng không biết phải lánh đi đâu.

Trước mắt phải lên chỗ cao đã, nghĩ vậy nên tôi ra khỏi phòng và leo lên cầu thang phía ngoài. Khi lên đến tầng hai, tôi thấy anh Nishizaki ở phòng bên cạnh cũng đã ra khỏi phòng và lên tầng hai như mình. Chúng tôi bị ướt bởi nước mưa từ mái hiên hắt xuống, khi còn đang không biết nên làm gì, lánh nạn đi đâu giữa lúc nước dâng cao thì người sống ở phòng số một tầng hai đi ra và mời chúng tôi “Nếu không ngại thì mọi người cùng vào đây đi”.

Đó là Ando.

Tôi và anh Nishizaki đồng ý với đề nghị của Ando, để không làm phiền cậu ấy tôi quay lại phòng mình nơi nước bắt đầu ngập tới chiếu để lấy mấy hộp thức ăn chế biến sẵn trong tủ lạnh, anh Nishizaki thì mang bia lon, mà không, không phải thứ đắt như vậy, chỉ là ít đồ uống có cồn nhẹ và rượu vang đựng trong chai rồi mang đến phòng Ando.

Ando vừa bảo chúng tôi không cần khách sáo vậy đâu vừa nướng cá khô ở quê gửi lên, rồi chúng tôi bắt đầu uống rượu. Ngoài trời vẫn mưa bão. Có vẻ do đã hưng phấn hơn nên chúng tôi bắt đầu giãi bày tâm sự.

Chúng tôi giới thiệu bản thân rồi nói chuyện về trường học, việc làm thêm và sở thích của nhau. Lúc đầu chỉ có tôi và Ando nói, hai đứa chúng tôi so bì xem quê ai xa xôi hẻo lánh hơn. Anh Nishizaki chỉ im lặng khẽ cười và chăm chú nghe chuyện.

Khoảng lúc đêm đã khuya anh bắt đầu nói nhiều hơn, chắc cũng một phần do say rượu. Nhưng lý do chính là tivi mà chúng tôi bật suốt để cập nhật thông tin bão bắt đầu chiếu một bộ phim cũ tên là Tuyết mịn, dựa trên một tác phẩm của Tanizaki Junichiro. Khi Ando định chuyển kênh thì anh Nishizaki hỏi với vẻ thất vọng: “Em không xem phim này à?”

Có vẻ Tanizaki Junichiro là nhà văn anh Nishizaki hâm mộ, anh hỏi chúng tôi thích tác phẩm nào nhất trong các tác phẩm của ông. Cả tôi và Ando đều chỉ biết tên vài tác phẩm tiêu biểu được học thời phổ thông, còn lại chưa từng đọc trọn vẹn một cuốn nào cả.

Không phải là tôi không thích đọc sách. Tôi thích đọc tiểu thuyết trinh thám, còn Ando thích đọc tiểu thuyết lịch sử, đặc biệt là tiểu thuyết về thời chiến tranh. Sau đó tôi hỏi cậu ấy có thích chơi cờ không và được cậu ấy đáp là thích nhưng chưa chơi bao giờ, vậy nên một thời gian sau tôi bắt đầu dạy cậu ấy đánh cờ.

Về phần anh Nishizaki ấy... Cuối cùng chúng tôi cũng xem phim Tuyết mịn, hóa ra phim đó cũng khá hay nên chúng tôi mải mê xem. Anh Nishizaki bảo chúng tôi nên đọc nguyên tác nữa, kể những điều thú vị khi đọc sách văn học cho chúng tôi nghe, rồi bắt đầu say sưa kể về mong muốn trở thành nhà văn của mình. Hình như anh đã nói như này với chúng tôi:

Ý nghĩa sự tồn tại của con người phải là tạo ra cái gì đó từ trạng thái chưa có. Thế nhưng, bản thân anh lại bị chôn vùi trong những thứ mình không mong muốn, người xung quanh coi anh là một kẻ được phù hộ, sinh ra trong nhung lụa. Nhưng đấy chẳng phải là điều bất hạnh nhất hay sao? Nếu chưa từng thiếu thốn một thứ gì đến mức muốn tạo ra nó bằng chính sức mình thì làm sao có thể viết văn? Nếu chưa từng biết đến cái nóng của mùa hè và cái lạnh của mùa đông thì làm sao có thể vẽ được tranh bốn mùa? Nếu không hiểu được cảm giác khó chịu khi không đạt được thứ thực tâm mình khao khát thì làm sao có thể hiểu được sự đố kỵ hay thù hận? Vì vậy, trước hết anh sẽ đặt mình vào trạng thái chưa có gì để theo đuổi những cái mà mình khao khát muốn có.

Nói cách khác, anh vốn là người giàu có, nhưng cố tình sống khổ sở để viết được tiểu thuyết văn học.

Vốn tôi cũng đã luôn thắc mắc, không biết trong đầu những người chỉ có thể sống ở cái nơi như thế này họ sẽ có suy nghĩ gì? Nhưng tôi không cảm thấy anh Nishizaki có vẻ gì coi thường mình. Bởi anh không làm tôi ghét như những người vốn được nuôi nấng trong môi trường khá giả về kinh tế nhưng lại cố tình giả nghèo giả khổ.

Bỏ qua chuyện hoàn cảnh cuộc sống của anh, chúng tôi không hiểu lý do tại sao anh Nishizaki lại dành nhiều tâm huyết cho văn học đến như vậy. Anh đang bảo lưu hai năm đại học, ngành học của anh còn không phải Văn học mà là Luật học, nên theo đuổi văn chương chẳng giúp gì cho việc tốt nghiệp của anh cả.

Hôm ấy tôi cũng không hỏi đến cùng. Sau lần đó, chúng tôi lại cùng ăn với nhau vài bữa, anh Nishizaki nói không thích những món được nấu chín bằng lửa nên hầu như chỉ uống rượu và ăn mấy loại rau củ sống. Khi ấy chúng tôi cũng có hỏi gia đình anh làm gì, tại sao anh không tìm việc làm mà nhất định chọn con đường trở thành nhà văn. Nhưng anh chỉ đưa cho chúng tôi một tác phẩm do chính anh viết và bảo tất cả câu trả lời nằm trong tác phẩm đó, nếu chúng tôi không hiểu nội dung của nó thì anh có nói nữa chúng tôi cũng không hiểu.

Tôi đọc tác phẩm của anh như thể đọc tiểu thuyết trinh thám để tìm ra câu trả lời, nhưng rốt cuộc vẫn hoàn toàn không hiểu anh muốn truyền đạt nội dung gì qua tác phẩm đó. Nó kể về một chú chim cảnh bị bỏ đói nhiều ngày, người ta cố tình bỏ đồ ăn vào lò nóng để dụ nó vào, như muốn nó tự nguyện biến thành chim nướng vậy. Tác phẩm ấy không giống văn học cổ điển, nên gọi là truyện kinh dị, à không, là thể loại hài kịch đen thì đúng hơn. Ando cũng nói không hiểu.

Không phải do chúng tôi thiếu năng lực đọc hiểu. Anh Nishizaki từng nhiều lần gửi tác phẩm đó và một số tác phẩm khác do anh viết đến cuộc thi tuyển chọn giải thưởng văn học nổi tiếng như giải thưởng Akutagawa, nhưng lần nào anh cũng bị trượt ngay từ vòng đầu. Anh ấy bảo rằng “Thực ra ban giám khảo cũng toàn những người đầu óc bị lấp đầy bởi những thứ họ không thực sự mong muốn, nhưng họ đã chấp nhận và coi đó là điều hiển nhiên”. Theo như lý luận của anh, lẽ ra tôi và Ando phải hiểu mới đúng. Thế nhưng có lẽ anh Nishizaki toàn nghĩ những điều mà người bình thường rất khó để hiểu, hay thậm chí, biết đâu... anh ấy thực ra chẳng suy nghĩ gì cả không biết chừng. Tôi không biết anh thuộc trường hợp nào, và cũng không muốn tìm hiểu sâu.

Nhiều lúc tôi cũng thấy anh Nishizaki đẹp trai, nhưng chưa bao giờ tôi có tình cảm yêu đương với anh. Chúng tôi chưa hiểu nhau đến mức có thể gọi là bạn, nên dùng từ “hàng xóm” chắc là hợp lý nhất.

Tại sao anh Nishizaki lại ở nhà anh Noguchi lúc đó?

Tại sao cả anh Noguchi và chị Naoko đều nằm bất động? Anh Noguchi nằm úp mặt xuống đất, đầu chảy máu, còn chị Naoko nằm ngửa và chảy máu ở bụng. Anh Nishizaki cầm trên tay cái chân nến còn đang dính máu.

Anh Nishizaki nhìn tôi với khuôn mặt thẫn thờ, cũng không tỏ ra ngạc nhiên. Như thể anh đã biết trước việc tôi có mặt ở nhà anh Noguchi vậy. Tôi và anh Nishizaki nhìn nhau một lúc, cả hai cùng không cử động, không nói với nhau một lời.

Lúc đó, điện thoại treo tường ở cửa ra vào gần phòng khách đổ chuông. Là chuông điện thoại, không phải chuông cửa, điện thoại gọi từ khu vực lễ tân.

Ai lại đến vào giờ này cơ chứ? Khi ấy tâm trạng tôi rối bời, nửa muốn ai đó đến ngay đi, nửa lại không muốn.

Chương 1

Tiến >>

Phát hành: Nhã Nam Nhà xuất bản Hà Nội 03/2020
Nguồn: TVE-4U - VCTVEGROUP
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 23 tháng 4 năm 2023