°°°
Diệu Lan xụ mặt giận dỗi: Dạo này sao mày tránh tao hoài vậy Thanh? Lam Thanh giữ giọng bình thản: Công việc nhiều qúa, tao không rảnh, với lại mày cũng đang bận rộn về chuyên lên Sai Gon, gặp tao làm chi cho mất thời gian Giọng Lan nghiem lại: Đừng có quanh cô nữa, rõ ràng đã xảy ra.... ít khi nào bà mua những thứ này, chả lẽ hôm nay nội biết cô 'khách à Chẳng thèm thắc mắc làm chi cho mệt, cô máy móc làm nước. màu cam vàng tươi và múi cam thơm phức không làm cô quan tâm, cô chỉ mông sau khi khách về, bà nội sẽ không truy sét lại chuyên vừa rồi Để hai ly nước cam lên khay và thêm một thố đường cát nhỏ, Lam Thanh khệ nệ bưng lên phòng tren Cô hơi ngạc nhiênkhi thấy khách của nội là một gã mày râu nhẵn nhụi và áo quần cũng thật bãnh bao. Thấy cô, hắn nhìn không chớp mắt, cái cặp mặt hum húp trên gương mặt đỏ ửng của người sung túc trông thật ghét! Đặt khay xuống bàn, Lam Thanh cố gắng thật dịu dàng: Dạ...mời chú uống nước Gã đàn ông cười tủm tỉm: Cám ơn Lam Thanh Ba Thảo cũng cười: Đây là Hau, con gọi cậu ta là anh được rồi Thanh lễ phép gật đầu: Dạ! Vừa quay lưng định trở vào, cô lại nghe giọng nội mình: Con ngồi đây tiếp chuyên với Hau cho vui Thanh ấp úng: Con...con đâu biết chuyên gì để nói Ba Thảo kéo tay cô: Biết thì thưa thì thốt, không biết thì dựa cột mà nghe. Ngồi xuống đây với nội Lam Thanh khép nép ngồi sát mép ghế. cô không ngốc nên thừa hiểu mục đích của nội khi bảo cô ở lại đây. Gã ta muốn côi mắt Thanh chứ gì. thế thì cô phải giả khùng, giả điên, giả ngu, giả ngốc cho gã chán mới được Tự nhiên bưng ly nước cam lên uống một hơi, Hau gật gù khen: Ngon lắm Ba Thảo cười tít mắt: Việc trông nhà, bếp núc thì Lam Thanh khỏi phải chê rồi! COn bé hiền nhất xóm này đây Haui đẩy đưa theo: Vâng! Cứ nhìn dáng vẻ là biết ngay cô bé rất đảm đang và dịu dàng, nết na, Cháu rất thích con gái như vậy Lam Thanh cúi gầm mặt, cô không thấy thích thú khi được khen mà lại thấy tự ái. Hừm! Ngươi ta đang ước lượng, đánh giá để lựa chọn cô như một món hàng đây mà Nhìn Lam Thanh, Hau nhỏ nhẹ hỏi: Khi xông công việc nhà, em thường làm gì? Thanh đáp cụt ngủn: Ngủ Không đi đâu chơi sao? Ba Thảo vội vàng trả lời: Nó nhút nhát đâu dám đi đâu. Với l.ai lệ nhà này con gái không được đi lung tung. thời buổi này ra đường là gặp qủy, tôi cứ giữ riết con nhỏ trông nhà ai cũng chê tôi lạc hậu. Nhờ lạc hậu nên con cháu mới không hư Lam Thanh mím môi vì cái nhếch mép của Hau. Anh ta lại uống nước rồi lại lấy thuốc ra hút chớ không nói năng gì thêm Ba Thảo chợt đứng dậy: CHết! Nội đang bận sau bếp, Thanh ngồi nói chuyên với Hau cho vui. Một lát nữa là dượng Kỳ về rồi à, thì ra gã ta là bạn ông Kỳ. hèn chi vừa thấy mặt, Thanh đã ưa không vô. nhất là khi cô nhớ lại tới lời cô My với bà nội hôm trước. hừ! Nội định gã cô cho gã đàn ông này à. đừng hòng có chuyên đó Hau có vẻ kiểu cách: Anh hút thuốc không phiền em chứ? Lam Thanh hờ hững: Phiền hay không anh cũng đã hút rồi, còn vờ lịch sự chi nữa Hau bật cười khoái trá: Em đâu có hiền như nội em vừa quảng cáo Thanh nói lảng đi: Anh là bạn dượng Kỳ à? Hau nhún vai: KHông hẳn là thế, chỉ quên nhau ở bàn biđa thôi mà. nội em mới là bạn chí cốt của mẹ anh, hai cụ hợp nhau ở chỗ thích xoè bài tứ sắc rồi hứa hẹn lung tung chuyên con với cháu Lam Thanh nói trắng ra: Vì vậy anh mới đến đây chớ gì? thật ra Những lời nội tôi nói đúng là quảng cáo. Tin là quảng cáo là chết đó Hau nháy mắt đểu giả: những theo chất lượng vừa được quảng cáo cũng khá. anh thích con gái ngang bướng như em, chúng ta sẽ là một đôi xứng đấy Mặt Thanh đanh lại: Tôi ghét đàn ông khả ố như anh giọng thản nhiên, Hau ỡm ờ: Rồi em sẽ thay đổi tình cảm. anh tin là như vậy Lam Thanh lo lắng trước cách nói tỉnh rụi của Hayụ anh ta dường như nắm chắc được điều mình nói nên hết sức tự tin. chẳng lẽ nội đã...đã hứa gã cô cho gã cô hồn này? Đứgn bật dậy, Thanh nói: Anh ngồi đây chờ dượng Kỳ. tôi không rãnh đâu Thấy cô hầm hầm bước xuống bếp, bà Thảo nhướng mắt: Sao vậy? Mày đuổi nó về rồi à? Lam Thanh ậm ự: Khách của nội làm sao con dám đuổi Vậy xuống đây chi vậy? Tao đã cố gắgn tìm người đàng hoàng cho mày, mày lại khogn muốn. hừm! Chắc tao lên cơ tim vì tức quá Lam Thanh lầm bầm: Anh ta mà đàng hoàng, nhìn mặt đã ưa không nổi Bà Thảo rít lên trông mồm: Mày nói gì con yeủ trở lên trển ngay Thanh bướng bỉnh: Nội muốn đánh, muốn giết gì con cũng xin chịu. Nhất định con không len Trợn trừng bà nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Lam Thanh mất mấy giây, bà Thảo buông thỏng: Đươc! mày ngon lắm, đúng là con không cha Dứt lời bà te te đi một nước. ngồi xuống giường cô nghe giọng bà ngọt xớt vọng vào: Con nhỏ mắc cỡ, làm cháu phải ngồi một mình thật tội! Chả biết làm sao cho nó dạn như người ta Hau nói: Bác nhốt Thanh trông nhà mãi bảo sao cô bé dán dĩ cho được. những cháu thích con gái hay mắc cỡ như vậy, trông dễ thương lắm Ba Thảo cười khẽ: Thích thật không? Cháu đâu dám nói dối chứ Vậy chắc tôi phải nhờ cháu đưa Thanh đi đây đi đó cho nó dạn dĩ một chút Lam Thanh mím môi đấm tay vào gối. Cô thấy những lời đẩy đưa của nội trơ trẽn làm sao. Chả lẽ cô tệ đến mức bà phải đi chào hàng thế à Rút đầu vào mền, Thanh nằm im như người bệnh, cô ngạt thở nhung không muốn chui ra. Nếu nằm như vầy mà chết được chắc cô chết cho rồi những bà nội dễ gì đê cho Thanh chết. chưa kịp ngất ngư vì thiếu oxy, Thanh đã bị bà lôi đầu dậy Hừm! Mày định ăn vạ đấy à! Hau có gì khogn tốt? tướng tá cao lớn, mặt mày sáng sủa, lại có nghề nghiệp hẳn hoi. Thời buổi này đàn ông như nó cao giá lắm đấy Thanh bó gối làm thinh mặt cho bà Thảo ca tụng Hau. Thật ra cô cũng không biết thế nào là một người đàn ông tốt, vì Thanh chưa hề nghĩ tới điều này. Nhugn qua cách nghĩ của những người lớn trông nhà, cô mơ hồ nhận ra. Đàn ông cao giá là một người có thu nhập khá, còn tính tình thì không cần thiết. chính vì quan niệm này nên bà nội mới gã cô My cho dượng Ly, dù thừa biết dượng ấy khogn có tư cách, miễn sao dượng ấy kiếm ra tiền. những thật ra dạo này dượng Ky có kiếm ra tiền đâu Giọng bà Thảo lại chát chúa vang len: Nè nhé, nó là chủ tiệm sửa xe gắn máy kim luôn buôn bán xe. Mới ba mươi tuổi mà có cơ ngơi như vậy đâu phải dễ tìm. tao lại quên thân với mẹ nọ làm sui là thuận lợi trăm bề. ý tao quyết rồi, mẹ mày còn phải nghe theo răm rắp huống hồ chi mày Lam Thanh buột miệng nói một câu thật ngốc: những con đâu có quên ảnh Chậc! Từ từ rồi đâu vào đó, cần gì phải quên trước. cứ để cha mẹ, ông bà tính chuyên vợ chồng, vậy mà ở với nhau tới chết Thanh phản ứng ngay: Sao ba mẹ con lại...lại Ba Thảo quát: Dẹp thằng cha mày qua một ben Thanh tiu nghỉu nhìn ra sân. ba Thảo lại tiếp tục lên lớp: Mai mốt nó tới chơi mày phải ra nói chuyên. trước sau nó cũng là chồng mày. Phải biết chiều chuộng, biết lấy lồng người ta Lam Thanh nhăn nhó: Tại sao con phải làm thế? con chưa muốn lấy chồng Hừ! Định bám vào váy mẹ mày hoài chắc? cha mẹ đâu có sống đời nuôi con. mày chẳng có nghề nghiệp gì hết, lấy chồng nó lo là đúng rồi Lam Thanh tức tối lập lại: Con chưa muốn lấy chồng, con muốn được học nữa Ba Thảo cười khẩy: Học để làm cái gì? mày chỉ cần làm bà chủ tiệm là sướng thân rồi, Thời buổi này tốt nghiệp đại học vẫn còn nằm dài ở nhà chờ xin việc Ba chợt hạ giọng: Con nghĩ mẹ có đủ tiền để nuôi con đi học đại học sao? Đừng tính chuyên trên mây, muốn có xe Dream chạy, nên lấy chồng buôn xe. Đó là thực tế cuộc sống. sau này già đi, con sẽ thấy rằng nội nói đúng Lam Thanh cãi bướng: Con đâu nói là nội sai. Con chỉ nói con chưa muốn lấy chồng, nhất là thằng cha đó Ba Thảo gằn giọng: Chuyên này do người lớn quyết định chớ không phải do con muốn hay không. tất cả cũng vì lo tương lai cho con thôi chớ chả ai ép uổng gì Lam Thanh sụt sùi khóc, những giọt nước mắt của cô đã làm cho bà Thảo ngao ngán bỏ về phòng nhung cô biết mọi chuyên mới ở mức khởi đầu Ông thử bước tới đi Vừa dứt lời, cô lại tiếp tục kêu ỏm tỏi Kỳ khiến răng doạ: Mày khá lắm, nhung để xem tránh được bao lau khi đêm còn dài Thanh lầm lì: Tôi sẽ nói với cô My, với ba nội cho mọi người biết rõ bộ mặt thật của dượng Kỳ hầm hực nhìn Thanh rồi ôm bụng bước lên lầu. Tay vẫn giữ chặt con dao, cô ngồii bịch xuống ghế, mồ hôi vã ra như tắm Tới lúc này Thanh mới thấy sợ. nếu như lúc này cô ngủ mê, không sớ m phát hiện Kỳ từ trên lầu bước xuống để chui ra khỏi mùng, bật đèn lên như vừa rồi thì sao nhỉ? chắc lão ta sẽ chui vài bịch miệng mình Lam Thanh bải hoải chân taỵ cô khogn giám ngủ tiếp khi bây giờ mới mười hai giờ đêm. nhắm cô thức nổi tới sáng không? và nhắm cô dám tự đâm mình hay đâm vào gã đàn ông đó khogn một khi hắn ta lì lợm bước tới Vừa rồi Kỳ lên lầy vì hắn bị một cú đạp quá đâu đó thoi. Nếu hắn trở xuốgn lần nữa chắc khó thoát, khi chú Hoang đã bị phục rượu say mèm Cách duy nhất để an toàn là rời khỏi nhà thoi. Lam Thanh mở cửa bếp nhảy rào sang nhà Diệu Lan Không dám gõ cửa, cô chỉ dám đứng bên ngoài gọi nhỏ, phái? Đến năm phút sau cô mới nghe tiếng con bé, rồi tiếng mở cửa hấp tấp Ló cái đầu còn ngái ngủ ra, Lan hỏi: Chuyện gì vậy? Giọng Thanh nghẹn lại: Cho tao vào đã Lách người sang một ben, Lan đợi Thanh vào và đóng xập cửa lại. Con bé trố mắt ngạc nhiên: Chuyên gì mà mày cầm dao sang đây đúng nữa đêm vậy? Lam Thanh bật khóc: Lão Kỳ...Lão ấy...Hụ..Hu Diệu Lan đứng như chết trân: Cái...thằng dượng khốn nạn ấy đã làm gì mày chưa? Thanh vừa mếu vừa lắc đầu: Chưa, nhung tao sợ lắm Ở nhà không còn ai à? Còn chú Hoàng, nhung lại say mèm Diệu Lan càu nhàu: Vậy không sang đây từ sớm. bữa nay ba mẹ tao cũng đâu cô ' ở nhà, từ chiều tới giờ buồn muốn chết Kéo Thanh vào phòng, Diệu Lan nói như ra lệnh: Ở đây ngủ với tao Thanh nằm xoài ra cái giường nêm êm ái của Lan, mắt nhìn trân trân trên trần Diệu Lan phì cười: Nghe mày kể y như trông phim Thanh chép miệng: Tao cũng tưởng người như dượng Kỳ chỉ ở trông phim. ai ngờ...sao tao rầu quá Lan à. cứ sốgn chung với người như vậy sớm muộn gì cũng điên vì phập phồng lo sợ Diệu Lan dịu giọng: Tao nghĩ mày nên nói với dì Hiền hoặc với bà nội mày chuyên động trời này, không thôi sẽ còn rắc rối dài dài Lam Thanh nằm ôm gối, lâu lắm cô mới lên tiếng: Tao muốn thoát khỏi ngôi nhà này vô cùng. những nghĩ tới mẹ tao lại không nỡ bỏ đi Diệu Lan lơ lửng: Mày còn cách thoát khỏi đây nhung vẫn danh chánh ngôn thuận để trở về nhà Cách nào? Diệu Lan cười: Lấy chồng! Làm bà chủ tiệm sửa xe cũng ngon lắm chứ bộ Thanh nhún vai: Làm sao sống được với người mình đã không ưa chứ! Cố gắng một chút rồi sẽ quên. nói thế chứ không phải tao xui mày lấy lão Hau đâu nghen Giọng Thanh đầy khao khát: Tao ước được đi học như mày. Tao muốn thay đổi cuộc đời Nếu mày dám thì trốn đi với tao. Trên Sai Gon chỉ cần siêng năng là sống dươc những sống bằng cách nào? Diệu Lan xìu xuống: Không biết Lam Thanh bĩu môi: Vậy mà cũng tài khôn Diệu Lan chớp mắt: Từ từ tao sẽ hỏi thăm tìm việc làm cho mày. Cô Thủy tao có tiệm hoa cũng khá lớn, biết đâu còn một chỗ chờ mày len Thanh thở dài: Mày khéo viễn vong, chỗ ở đâu mà con chứ Diệu Lan dỗ dành: Cứ để tao lên Sai Gòn học khi tìm được việc sẽ nhắn mày ngaỵ chỉ sợ lúc đó mày lại yeu anh chàng Hau, không muốn đi thoi Lam Thanh nói như than: Nếu yeu được hắn ta, chắc tao cũng chả đi đâu cho mệt Hai người chìm vào im lặng. đêm nặng nề cứ trôi qua, Diệu Lan choàng sang ôm Thanh, giọng trầm xuống: Thôi ngủ đi Lam Thanh nhắm mắt cố ru mình bằng tiếng tíc tắc đều đặn của cái đồng hồ treo tường và dần dà thiếp đi lúc nào không hay Cô choàng tỉnh dậy khi tiếng đập cửa, tiếng mẹ gọi mình giật ngược ngoài sân. ngồi bật dậy, Thanh lây Diệu Lan, con bé ngơ ngác hỏi: Chuyên gì nữa vậy? Thanh hoảng hốt: Mẹ tao gọi Lan uể oải vươn vai, giọng thật vô tư: Thì ra đi về kể cho dì ấy nghe câu chuyên lúc nữa đêm. tao ngủ tiếp à Lam Thanh lật đật mở cửa bước ra. Vừa thấy cô, Bà Hiền đã mím môi giáng cho cô một cái tát nảy lửa Mày làm gì suốt đêm với nó hả? Lam Thanh ôm mặt và nghe tiếng chú Hoang từ bên kia rào vọng sang: Chị đừng làm ồn ở nhà người ta, có gì cứ đem con nhỏ về nhà mình đã Bà Hiền nắm tay Thanh lôi đi xềnh xệch vừa lúc Diệu Lan ló đầu ra nhìn bằng đôi mắt trợn to Vào tới phòng khách, Thanh thấy bà nội, chú Hoàng ngồi nghiem như quan toà Sáng nay Thanh đã ngủ quên nên đã dậy trễ hơn thường ngày rất nhiều, khổ nổi cô lại ngủ quên bên nhà Diệu Lan mới chết chứ Dù không thấy dượng Kỳ đâu, nhung Lam Thanh hết sức lo lắng. linh tính cho cô biết chắc chắn ông ta đã nói gì đó với mọi người về việc cô bỏ đi ngủ ở nhà Diệu Lan. những lời nói đó hẳn phải có lợi cho ông ta Nhớ tới thái độ hồi tối của dượng Kỳ, Lam Thanh tức đến mức tức nghẹn ở ngực. thay vì cúi đầu sợ sệt, Thanh bướng bỉnh nhìn thẳng vào mọi người và chua xót nhận ra không ai hiểu cô hết Khác với thường ngày la to, nát lớn, sáng nay bà Thảo nhỏ nhẹ chỉ vào cái ghế gỗ: Con ngồi xuống ghế đó đi Lam Thanh lầm lì ngồi xuống và nghe chú Hoang quát: Không ngờ mày bệnh hoạn đến thế Lam Thanh nói ngay: Con chẳng làm chuyên gì bậy như mọi người nghĩ hết Đập tay xuống bàn, Hoang gằn giọng: Vậy sao tối hôm qua mày không ngủ ở nhà mà mò sang đó? Lam Thanh làm thinh, nếu nói rõ sự thật thì trông nhà này sẽ rối tung lên. cô My vừa mới sinh, làm sao cổ chịu nổi đả kích quá lớn như vầy. Chẳng thà Thanh bị mắng oan còn hơn Ba Thảo thẳng thừng hỏi: Mày ngủ đêm với con Lam mấy lần rồi? Thanh ấp úng: Mới có lần này: Hoang nạt: Nói láo! Suốt một tuần nay mẹ mày không ngủ đêm ở nhà. ai tin lời mày cho nổi. Khai thật đi, mấy đêm trước thì sao? Lam Thanh mất bình tĩnh trước cách trấn áp của ông chú nóng nảy, Cô nói bừa: Mấy đêm trước con ở nhà, chỉ vì đêm qua mọi người đi gần hết. còn lại chú và dượng Kỳ nhung lại say quá mức nên con sợ... Ba Hiền keu len: Sợ cái gì chứ? Hoang ré len: Mày úp úp mơ mơ vậy là muốn ám chỉ gì. tao là chú ruột mày, chẳng lẽ tao còn thua loài cầm thú? Lam Thanh khổ sở? Ý con không phải vậy Ba Thảo bừng bừng cơn giận: Không phải vầy à! Mày đúng la `ngậm máu phun người. Nỡ gieo tiếng oán ác cho chú, cho dượng mình Thanh chưa kịp nói lời nào đã nghe giọng Diệu Lan vang len: Lam Thanh không hề vu oan. chíng Dượng Kỳ đã giở trò với nó, con bé phải cầm dao tự vệ ông ta mới buông thạ hồi khuya này nó vừa cầm dao, vừa chạy sang ngủ nhờ nhà cháu đó Vứt con dao đánh xoẹt ra sàn nhà.Diệu Lan nói tiếp: Cháu với nó chỉ là bạn thân bình thường, nhung mọi người trông nhà này cứ cố ý nghĩ méo mó. thật buồn cười, nếu muốn ép Lam Thanh lấy chồng, cháu nghĩ cũng đâu cần dựng chuyên như thế Ba Hiền lắp bắp: Chái nói bậy cái gì vậy Diệu Lan, dượng Kỳ đâu phải hạngngười như cháu nói. Hai đứa có lỗi, đừng lôi kẻ khác vào đở cho mình Hoang cũng keu len: Tối qua Ly ngủ chung với tôi. Nó xỉn tới mức sáng dậy khogn nổi. Hừ! Thế mà bị tội oan mới tứ chứ! Nè, Diệu Lan, cháu về đi. Đừng xem vào chuyên gia đình bên này trông khi chúng tôi chưa nói gì với ba mẹ cháu về chuyên bậy bạ của hai đứa hết Diệu Lan gằn giọng: Cháu khogn làm gì bậy bạ cả Dứt lời con bé gằn gót quay về. ba Thảo tức tối: Tụi bây thành qủy hết rồi, chuyên này để lau không được đau. Mẹ con Thanh côi gã nó đi cho yen Ba Hiền im lặng nhìn Lam Thanh. con bé mím môi như oan ức lắm khiến bà nổi nóng: Trước đây mày khogn chịu lấy chồng và hứa sẽ tránh xa Diệu Lan, nhung thực tế cho thấy khogn phải thế. bây giờ muốn hay không mày cũng phải lấy thằng Hau càng sớm càng tốt. nếu không cái nhà này sè toan hoang vì mồm mép độc địa của mày và con Lan, cũng như chuyên bịnh hoạn của tụi bây Lam Thanh lầm lỳ: COn thà chết chứ không lấy hắn đâu Hoang mím môi: Tất cả cũng tại con Diệu Lan, nó vừa đậu đại học Sư Phạm chứ gì? hừ! Tao sẽ lên tận trường đó để kể chuyên này cho ban giám hiệu nghe thử xem nó được học không biết Nghe nói thế Lam Thanh hôi chột dạ nhung cô vẫn nói cứng: Trên đó họ không điên như ở đây đâu Hoang chống nạnh: Mày thách tao hả? được rồi, trước hết tao sẽ đề nghị họp tổ dân phố cho mọi người biết nó dụ dỗ mày. Sau đo sẽ cầm biên bảN họp đem lên trường. hừ! Lúc ấy thử xem Lam Thanh gầm đầu xuống, cô lo lắng thật tình trước độc chiêu của chú Hoàng. có lẽ Dl nói đúng, mọi người muốn cô lấy Hau thôi mà. sao bày ra nhiều chuyên thế Nhìn cả nhà bằng đôi mắt uất hận, Lam Thanh buông thỏng: Để yên cho Diệu Lan di, con sẽ chiều theo mẹ và nội Ba Hiền thở phào, Ba Thảo cười tươi đến mức khoe cả hàm răng giả trông khi mắt Thanh cay xè Cô nghe nội mình như reo: Vậy là lo côi ngày hỏi cưới được rồi Lam Thanh chập chờn bước vào bếp và nằm vật xuống giường đầu óc trống rỗng. đến mức này thì không còn đường cho cô chọn nữa rồi. Nếu khogn xảy ra chuyên tồi tệ của dượng KỲ, Thanh còn có thể tìm cách từ chối, bây giờ sự thể đã như thế này rồi dứt khoát nội và mẹ sẽ tống cô về nhà chồng càng sớm càng tốt. chỉ có thể vợ chồng cô My mới không xào xáo và bản thân Thanh mới yên ổn Bỗng dưng Lam Thanh nhếch môi khi nghỉ tới sự yên ổn của bản thân Nếu tìm sự yên ổn bằng giải pháp đi lấy chồng thì đúng là không ổn chut' nào. Vừa rồi cô đã bốc đồng bộ chộp khi chấp nhận số phận của mình Tất cả đúng là số phận. thanh cố tự an ủi mình theo kiểu bi quan. vậy mà mới hồi tối thôi cô đã ao ưỚc được đi học, được đổi cuộc đời, đúng là ảo tưởng Sẽ không bao giờ ước mơ của Thanh trở thành hiện thực. sẽ không bao giờ cô tìm lại được những ngày vô tư cũ. cuộc sống trước mặt Thanh vẫn thênh thang rộng mở. nhưng để bước vào cuộc sống ấy với một người đàn ông, cô không một chút cảm tình quả là khó khăn quá mức chịu đựng
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: May4phuong
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003