Ngày Mười Tháng Mười Hai

george saunders

dịch giả: ngọc trà, triều dương, hương thảo, trần hạnh

1. Vòng Chạy Chiến Thắng

Saunders quan niệm sự khó hiểu trong cuộc sống là dài dặc và bao trùm, và cái nỗ lực đặt một cái ghim cài nó xuống, định vị và vì thế cố định nó, cho nó một định nghĩa, một lý giải chính xác luôn là bất khả. Ông luôn cho rằng việc định hình sẵn một chủ đề và rồi khai thác nó trong tác phẩm của mình là cách nhanh nhất để thất bại khi viết truyện. Chính vì thế, trong “Ngày mười tháng mười hai”, mỗi câu chuyện của đều khác biệt: chúng chống lại sự hệ thống hóa về mặt diễn giải, chúng từ chối việc áp đặt cách lý giải của truyện này lên truyện kia. Văn bản của Saunders chống lại sự ổn định, một sự ổn định chai cứng về nghĩa.

.

“Ngày mười tháng mười hai” là một tập hợp xuất sắc các câu chuyện được triển khai bằng một loạt phong cách đa dạng và mới mẻ, khi là hình thức nhật ký, khi ở dưới dạng một bức thư, khi là thế giới của khoa học viễn tưởng, với nhịp truyện nhanh gọn và dồn dập, nơi tâm lý và tâm thức của nhân vật được mô tả cặn kẽ với những độc thoại nội tâm chân thực và dí dỏm, còn gì tuyệt vời hơn chỉ trong một truyện ngắn đầu tiên mà đến 3 giọng kẻ khác nhau trình hiện ba ý thức nhân vật khác hẳn nhau? Chỉ câu đầu tiên, độc giả đã biết mình đang đọc một thứ văn chương rất khác, đầy thử thách và khác biệt, đập mạnh vào cảm xúc, nơi ta lần lượt trải nghiệm một tập hợp của đủ mọi cung bậc: đen thẫm tuyệt vọng, xoa dịu hài hước, đầy cảm thông và thấu hiểu thân phận con người.

Ba ngày trước sinh nhật lần thứ mười lăm, Alison Pope khựng lại ở đầu cầu thang.

Giả sử cầu thang bằng cẩm thạch đi. Giả sử con bé bước xuống và mọi cái đầu đều quay lại. {Người đặc biệt} đâu rồi?

Đang tiến đến gần, hơi cúi chào, chàng thốt lên, Làm thế nào mà bấy nhiêu duyên dáng lại chứa đựng cả trong một bao bì nhỏ làm vậy? Ặc. Hắn vừa nói bao bì nhỏ à? Và cứ đứng thế? Cái mặt mẹt hoàng tử bạch mã hoàn toàn không chút biểu cảm? Tội nghiệp chưa! Xin lỗi nha, quên đi, cho ra đi luôn, chắc chắn đấy không phải {người đặc biệt}.

Thế còn gã này, đứng ngay sau quý ông Bao Bì Nhỏ, cạnh dàn loa? Cổ bự chuẩn nông dân nhưng môi dày mềm mại, gã sẽ vừa đặt một tay lên eo lưng con bé vừa thì thầm, Khổ thân em phải chịu đựng cái đoạn bao bì nhỏ vừa xong. Nào mình cùng ra đứng lên Mặt trăng di. Hay là, ờ, dưới mặt trăng. Dưới ánh trăng. Hắn vừa nói, Nào mình cùng ra đứng lên Mặt trăng ấy hả? Nếu thế, con bé sẽ phải {nhướng lông mày}. Và nếu không có câu thừa nhận hài hước nào thốt ra, nó sẽ nói đại loại, Ờ, tôi ăn mặc như vầy không phải để đi đứng trên Mặt trăng, chỗ mà theo tôi hiểu là siêu lạnh đúng không?

Thôi nào, các chàng trai, nó đâu thể cứ duyên dáng đi tới đi lui trong tâm trí trên cái cầu thang cẩm thạch này mãi được! Vua cha đầu bạc đội vương miện đang kiếu, Sao mấy thằng đáng lý là hoàng tử kia cứ bắt con bé đáng yêu diễu hành loanh quanh một chỗ phát chóng mặt vậy? Chưa kể tối nay nó còn có một màn độc diễn và phải đi lấy quần tất từ máy sấy nữa.

Oái! Nó nhận ra mình vẫn đứng ở đầu cầu thang.

Làm cái việc mà, mặt hướng lên tầng trên, tay đặt ở thanh vịn, mình nhảy xuống thang từng bước một - gần đây việc này trở nên khó khăn hơn rất nhiều, vì là, chân ai đó cứ dài ra mỗi ngày, kiểu thế.

Pas de chat, pas de chat

Changement, changement. [1]

Nhảy qua cái thứ bằng kim loại mỏng ngăn giữa gạch ở hành lang với thảm phòng khách.

Nhún gối tự chào trong gương ở lối vào.

Thôi nào, mẹ ơi, đến đây đi. Chẳng ai muốn lại bị cô Gallow “giũa” sau cánh gà đâu.

Mặc dù thật ra là nó yêu cô C. Cực nghiêm khắc! Yêu cả mấy đứa con gái khác trong lớp. Và mấy đứa ở trường nữa. Yêu thế! Ai cũng dễ thương. Cộng thêm mấy đứa con trai ở trường. Cộng thêm các thầy cô ở trường. Ai cũng đang có gắng hết sức. Thật ra, nó yêu cả thị trấn. Bác bán tạp hóa dễ thương xịt nước mấy cái xà lách. Mục sư Carol với cặp mông to dễ chịu của cổ! Ông đưa thư mũm mĩm vẫy tay bằng mấy cái phong bì dày cộm! Đây đã từng là một thị trấn nhà máy. Thế có khùng không? Mà thị trấn nhà máy nghĩa là gì cơ chứ?

Nó yêu cả căn nhà của nó nữa. Bên kia con lạch là nhà thờ Nga. Thật là có bản sắc! Cái mái vòm hình củ hành đó đã đóng khung ngoài cửa sổ nhà nó từ thời nó còn mặc áo liền quần gấu Pooh. Yêu cả đường Gladsong nữa. Mọi căn nhà ở Gladsong đều là nhà kiểu Corona del Mar. Thật tuyệt vời! Nếu có bạn nhà ở Gladsong, mình sẽ biết hết mọi thứ nằm ở đâu trong nhà bạn.

Jeté, jeté, rond de jambe.

Pas de bourréep [2]

Đang vui, làm một động tác lộn vòng vể phía trước, nhảy bật dậy, hôn bức ảnh ba mẹ chụp ở cửa hàng bách hóa Penney’s từ thời đồ đá, khi mình còn là con bé xinh xinh bé xíu ngay kia {chụt} cài cái nơ to đùng đứng ngoài.

Nhiều lúc, khi cảm thấy hạnh phúc như này, con bé hay tưởng tượng đến một chú nai con run rẩy trong rừng.

Mẹ em đâu, chàng trai bé nhỏ?

Em không biết, con nai nói bằng giọng của bé Becca em gái Heather.

Em có sợ không? con bé hỏi nó. Em có đói không? Em có muốn chị ôm em không?

Được ạ, nai con nói.

Gã thợ săn đến rồi, nắm sừng lôi nai mẹ đi. Bụng con mẹ đã bị rạch toang. Eo, hay gớm chưa! Nó che mắt nai con rồi nói, Gã thợ săn nhớp nhúa kia, ngươi không có gì hay hơn để làm ư, mà lại đi giết mẹ của đứa bé này? Ngươi trông có vẻ cũng dễ thương đó chứ.

Mẹ em chết rồi ư? Bé nai nói bằng giọng của Becca.

Không, không, nó nói. Quý ông này chỉ đang bỏ đi mà thôi.

Gã thợ săn, bị hút hồn bởi vẻ đẹp của nó, bèn ngả mủ, rồi vừa quỳ một chân xuống vừa nói, Giá ta có thể thu sự sống trở lại con nai này, ta sẽ làm thế, chỉ hy vọng được nàng ban một nụ hôn dịu dàng lên vầng trán già nua của ta.

Đi đi, nó nói. Có điều, để tỏ lòng ăn năn, đừng có ăn thịt nó. Hãy đặt nó ra giữa một đồng cỏ ba lá, rải hoa hồng khắp xung quanh. Và hãy ban phát một điệu nhạc, nhẹ nhàng hát về cái kết thảm thương của nó.

Đặt ai ra giữa đồng cơ? nai con hỏi.

Không ai hết, nó nói. Đừng bận tâm. Đừng có mà hỏi lắm thế.

Pas de chat, pas de chat.

Changement, changement.

Nó tràn đầy hy vọng rằng {người đặc biệt} ấy sẽ đến từ phương xa. Đám giai vùng này sở hữu một dạng ‘‘je ne sais quoi’’[3] mà, nói thật, con bé không khoái cho lắm, ví dụ như: đặt tên cho của quý của minh. Nó đã nghe lỏm được! Lại còn mơ ước làm việc cho CountyPower vì áo đồng phục đẹp và được phát miễn phí nữa chứ.

Thế nên là quên bọn giai làng đi. Đặc biệt quên Matt Drey đi, cái thằng mồm to nhất xứ. Đêm qua hôn nó ở hội cổ vũ thật giống hôn một cái đường hầm. Kinh! Hôn Matt giống như tự nhiên có một con bò mặc áo len đè nghiến mình xuống, nhất quyết không chấp nhận từ chối, và cái đầu bò to đùng của thằng kia thì ngập lụt trong một đống hóa chất đang nhấn chìm chút năng lực tư duy ít ỏi mà thằng đó sở hữu.

Cái con bé thích là được làm chủ chính nó. Cơ thể của nó, đầu óc của nó. Suy nghĩ của nó, sự nghiệp của nó, tương lai của nó.

Đấy là cái nó thích.

Cứ thế đi.

Chúng ta có thể ăn nhẹ một tí nhỉ.

Un petit repas. (4)

Nó có đặc biệt không? Nó có tự coi mình là đặc biệt không? Ôi, trời ơi, nó chả biết nữa. Trong lịch sử thế giới, rất nhiều người đặc biệt hơn nó. Hellen Keller thật bá cháy; Mẹ Teresa tuyệt vời; bà Roosevelt cũng rất ngầu dù ông chồng bả bị tật, thêm nữa, bà ấy còn đồng tính, bộ răng thì to đùng, lâu thật lâu trước cả cái thời có khái niệm về đồng tính với cả Đệ Nhất Phu Nhân cơ. Nó, Alison, chẳng mong gì ganh đua cùng hạng mục với các bà ấy. Dù sao thì cũng chưa!

Có bao nhiêu thứ nó không biết! Ví dụ như làm thế nào để thay dầu. Hay thậm chí là kiểm tra dầu. Làm sao để mở mui xe. Làm thế nào để nướng bánh brownie. Thật ra, con gái con đứa mà không biết nướng bánh thì cũng đáng xấu hổ. Và thế chấp là cái gì nhỉ? Cứ có nhà là có cái đó à? Khi cho con bú, có cần phải kiểu như đẩy sữa ra không?

Eo ơi. Cái đứa gầy nhom kia là ai đấy nhỉ, thấp thoáng ngoài cửa sổ phòng khách, chạy lót tót trên đường Gladsong. Kyle Boot, thằng nhóc xanh xao nhất xứ đấy phải không? Vẫn mặc cái áo việt đã cài nút kỳ dị của nó?

Thằng nhóc tội nghiệp. Trông nó như một bộ xương để tóc đuôi cá. Cái quần soóc việt đã đó là từ thời Những thiên thần của Charlie hay sao ấy nhỉ? Làm sao nó có thể chạy nhanh đến thế khi gần như không có tí cơ bắp nào? Mỗi ngày nó đều chạy vế nhà kiểu thế, cởi trần đeo ba lô, bấm điều khiển mở cửa từ tuốt dưới nhà Fung rồi phi vào ga ra mà không chậm lại một bước.

Đến phải ngưỡng mộ thằng ngố tội nghiệp ấy.

Hai đứa lớn lên cùng nhau, hai đứa lẫm chẫm chơi trong cái hộp cát cạnh con lạch. Đã bao giờ bọn nó tắm chung hav mấy chuyện gớm gớm như thế chưa nhỉ? Nó hy vọng không ai biết chuyện đó. Bởi vì xét về mặt bạn bè, Kyle giờ đã xuống cùng hạng với Feddy Slavko, cái thằng bước cứ ngửa người ra đằng sau và lúc nào cũng cạy kẽ răng rồi tuyên bố tên của những thứ nó tìm thấy bằng tiếng Hy Lạp, rồi ăn lại. Bố mẹ của Kyle không cho nó ngồi chồm hỗm. Nó phải gọi về nhà nếu bộ phim ngoài rạp World Culture có thể chiếu cảnh lộ vú. Từng thứ một trong hộp cơm trưa của nó đều được gắn nhãn tên rõ ràng.

Pas de bourrée.

Và nhún gối.

Đổ một đống bim bim phô mai vào hộp Tupperware kiểu cũ chia ngăn.

Cảm ơn bố, cảm ơn mẹ. Bếp nhà mình số một.

Lắc tới lui hộp Tupperware như kiểu đãi vàng, rồi đưa mời một vài người nghèo tưởng tượng đang tập hợp xung quanh.

Cứ thưởng thức đi ạ. Tôi làm được gì cho quý vị nữa không?

Chỉ riêng việc cô hạ cố nói chuyện với chúng tôi thôi đã là quá đủ rồi, thưa cô Alison.

Nói thế là không đúng! Mọi người không hiểu à, rằng tất cả mọi người đều xứng đáng được tôn trọng? Mỗi người trong chúng ta là một cầu vồng.

Ủa, vậy hả? Nhìn vết thương hở toác trên bộ sườn teo tóp đáng thương của tôi xem.

Cho phép tôi mang cho anh ít Vaseline.

Thế thì tốt quá cô ạ. Đau muốn chết.

Nhưng mà ý tưởng cầu vồng ấy hả? Nó tin điều đó. Mọi người thật tuyệt vời. Mẹ tuyệt, bố tuyệt, các thầy cô làm việc cật lực và còn có cả con cái, và một số lại còn sắp ly dị nữa, như cô Dees, nhưng vẫn luôn dành thời gian cho các học trò của mình. Điều nó thấy đặc biệt truyền cảm hứng từ cô Dees là, mặc dù chú Dees lừa dối cô Dees mà qua lại với cái cô quản lý sàn bowling, cô Dees vẫn dạy một khóa giáo dục công dân hay hết sảy, đặt những câu hỏi như: cái thiện có thể chiến thắng được không? Hay có phải lúc nào người tốt cũng bị lừa bịp, vì bọn xấu liều lĩnh hơn? Có vẻ như đoạn cuối cô Dees nhắm vào cô nàng bowling. Nhưng mà thật chứ! Cuộc đời vui vẻ hay dễ sợ? Loài người xấu hay tốt? Một mặt thì có đoạn phim quay những thân người xanh xao hốc hác bị hấp chín trong khi mấy mụ Đức béo ú nhai kẹo cao su đứng nhìn. Mặt khác, thỉnh thoảng các bác nông dân, mặc dù nông trại ở tận trên đồi, vẫn thức khuya để đổ đầy các túi cát ngăn lũ.

Trong cuộc thăm dò ý kiến nó đã bầu chọn loài người thì tót và cuộc đời thì vui, cô Dees nhìn nó vẻ tội nghiệp khi nó đưa ra quan điểm của mình: để làm việc tốt, mình chỉ cần quyết định làm việc tốt. Mình phải dũng cảm. Mình phải đấu tranh cho những gì là đúng. Đến đoạn cuối đó, cô Dees phát ra một tiếng giống như rên. Cũng được thôi. Cô Dees đã gặp rất nhiều đau khổ trong đời, ấy thế mà, có thú vị không cơ chứ? Rõ ràng cô vẫn thấy cuộc đời có mặt vui và con người có mặt tốt, bởi vì nếu không thì cớ gì cô thức khuya chấm bài cho mình rồi hôm sau đi làm mệt lử, áo thì mặc ngược, chắc là lộn tùng phèo lúc sáng sớm lờ mờ, hở cô giáo ngơ ngẩn đáng yêu?

Có tiếng gõ cửa. Cửa sau. T-h-ú v-ị đây. Là ai được nhỉ? Cha xứ Dmitri bên kia đường chăng? Chuyển phát nhanh? PedEx? Với un petit séc pour Papap [5]?

Jeté, jeté, rond de jambe.

Pas de bourrée.

Mở cửa, và...

Đây là một người đàn ông nó không biết. Một gã cực kỳ khổng lồ, mặc một bộ đồ kiểu thợ đọc công tơ.

Có gì đó bảo nó hãy bước lùi lại, sập cửa. Nhưng như thế thì có vẻ thô lỗ quá.

Thay vào đó nó sựng lại, mỉm cười, {nhướng mày} như để nói: Cháu giúp gì được ạ?

Kyle Boot phóng qua ga ra, phi vào khu vực nhà ở, nơi một cái biển báo bằng gỗ kiểu đồng hồ to đùng đang chỉ ở chế độ

Tất Cả Vắng Nhà.

Các lựa chọn khác bao gồm: Bố Mẹ Vắng Nhà; Mẹ Vắng Nhà; Bố Vắng Nhà; Kyle Vắng Nhà; Mẹ Và Kylc Vắng Nhà; Bố Và Kyle Vắng Nhà; và Tất Cả Có Nhà.

Tại sao lại còn cần cái Tất Cả Có Nhà? Nếu mà Tất Cả Có Nhà thì chẳng phải ai cũng biết sao? Nó có muốn hỏi bố nó việc đó không ấy à? Bố, người mà trong cái xưởng gỗ thượng hạng tĩnh lặng như tờ ở dưới nhà, đã thiết kế và dựng lên cái Biển Báo Trạng Thái Gia Đình này?

Ha.

Ha ha.

Trên bàn bếp là một Thông Báo Lao Động.

Hướng Đạo Sinh: Hốc tinh thể mới về. Đặt vào sân theo bản vẽ đính kèm. Không nghịch giỡn. Cào lá khu vực trước, đặt bệ nhựa như hướng dẫn. Rồi đặt đá trắng vào. ĐÁ NÀY ĐẮT TIỀN. Nhớ nhẹ nhàng. Không có lý do gì không làm xong trước giờ bố về. Vụ này = năm (5) Điểm Lao Động.

Trời, bố ơi là bố, bố thật lòng cảm thấy việc này công bằng à, khi mà con phải lao động khổ sai trong vườn đến tối mịt sau một cuốc chạy địa hình khắc nghiệt bao gồm mười sáu vòng một phần tư dặm, tám vòng nửa dặm, một vòng một dặm đo giờ, một tỉ cú nước rút, và năm dặm tiếp sức kiểu Ấn?

Cởi giày đi anh bạn.

Oái, quá trễ. Nó đã ở cạnh cái ti vi. Và đã để lại một vệt những dấu bùn đất tố cáo. Quá rõ ràng. Bùn đất có cạy được bằng tay không nhỉ? Mặc dù, vấn đề là: nếu nó quay lại để dùng tay cạy mấy vệt bùn, nó sẽ để lại một vệt bùn tố cáo mới.

Nó cởi giày ra và đứng tập dượt trong đầu màn trình diễn nhỏ mà nó thích gọi là màn NẾU NHƯ... NGAY BÂY GIỜ THÌ SAO?

NẾU NHƯ bố mẹ về nhà NGAY BÂY GIỜ THÌ SAO?

Chuyện tức cười lắm bố ạ. Con cứ thế lơ đãng đi vào. Rồi mới nhận ra mình vừa làm gì! Ý con là, khi con nghĩ về chuyện đó, tại sao con lại vui? Vì con đã rất nhanh chóng tự sửa lỗi! Lý do con đi vào nhà một cách lơ đãng như vậy là vì con muốn bắt tay vào việc ngay bố ạ, theo cái thông báo của bố ấy mà!

Để nguyên tất, nó phi vào ga ra, vứt giày vào ga ra, chạy lấy cái máy hút bụi, hút đám đất cát, rồi nhớ ra, thiên địa ơi, nó đã vứt giày vào ga ra thay vì đặt lên Thảm Giày theo yêu cầu, mũi giày hướng ra ngoài để lúc ra xỏ cho dễ.

Nó bước chân vào ga ra, đặt giày lên Thảm Giày, bước trở lại vào nhà.

Hướng Đạo Sinh, bố nó nói trong đầu nó, đã ai bảo với con là ngay cả cái ga ra gọn gàng nhất cũng sẽ có một ít dầu mỡ trên sàn, giờ chỗ dầu mỡ đó đã nằm trên tất của con, và dính ra khắp cái thảm Berber màu rám nắng chưa?

Ôi trời, thế có chết tôi không.

Nhưng không - vẫn còn may, thôi nào - không có vết dầu mỡ trên thảm.

Nó lột tất ra. Nguyên tắc bất di dịch là đi trong nhà chính phải đi chân đất. Bố mẹ về mà thấy nó nhảy nhót loanh quanh nhu' một gã len cơn phá phách thì thật là đếch thể nào...

Chửi bậy trong đầu hả? bố nó nói trong đầu nó. Thôi nào, Hướng Đạo Sinh, đàn ông vào chứ. Nếu muốn chửi thề thì chửi thành tiếng ấy.

Con không muốn chửi thành tiếng.

Thế thì đừng có chửi thề trong đầu.

Bố mẹ sẽ phát bệnh nếu họ nghe được những câu chửi thề mà thỉnh thoảng nó thốt lên trong đầu, ví dụ như rác rưởi, chó đẻ, ôn dịch... Tại sao nó không thể dừng làm việc đó nhỉ? Họ đánh giá nó rất cao, gửi email khoe khoang hằng tuần cho cả hai bên nội ngoại, ví dụ như: Kyle dạo này cực kỳ bận, vừa giữ vững điểm số vừa chạy địa hình dù mới học năm hai trung học, đồng thời vẫn dành chút thời gian mỗi ngày để sản xuất những từ ngữ như đệch cụ...

Nó làm sao vậy nhỉ? Tại sao nó không thể biết ơn những gì bố mẹ đã làm cho nó, thay vì...

Chó đẻ.

Bóc bỏ mẹ cái vết ố mờ kia bằng một cú thúc đầu gối chết cha.

Lúc nào mày cũng có thể dọn sạch đầu óc bằng cách nhéo mạnh vào lớp mỡ bụng thừa mỏng dính của chính mày mà.

Oái.

Này, hôm nay là thứ Ba, ngày Thưởng Lớn. Thêm năm (5) Điểm Lao Động cho việc đặt viên đá, cộng hai (2) điểm đã có sẵn, tổng là bảy (7) Điểm Lao Động, số này, cộng với tám (8) Điểm Việc Nhà tích lũy được, là mười lăm (15) Điểm Thưởng Tổng, có thể mang về cho nó một Phần Thưởng Lớn (ví dụ, hai nắm nho khô bọc sữa chua) cộng hai mươi phút xem ti vi tùy chọn, mặc dù chương trình cụ thể thì phải thương lượng với bố khi đổi điểm.

Một chương trình con sẽ không được xem, Hướng Đạo Sinh ạ, là Những tay đua mô tô địa hình nói bậy nhất nưóc Mỹ.

Sao cũng được.

Sao cũng được bố ạ.

Thật hả Hướng Đạo Sinh? “Sao cũng được?” Thế có “sao cũng được” không khi bố lấy lại hết Điểm Thưởng của con và bắt con bỏ chạy việt đã, như bố đã vài lần dọa làm nếu con không tỏ ra phục tùng một cách vui vẻ hơn một tí?

Không, không, không. Con không muốn bỏ, bố ơi. Làm ơn. Con giỏi mà. Bố sẽ thẩy, lần đua đầu tiên sắp tới. Ngay cả Matt Drey cũng nói...

Matt Drey là ai? Một thằng khỉ đột nào đó trong đội bóng bầu dục hả?

Dạ.

Lời của nó là luật pháp à?

Không.

Nó nói gì?

Thằng chó này biết chạy đấy.

Nói hay lắm, Hướng Đạo Sinh. Nói tiếng khỉ hay lắm. Dẫu sao thì, con chưa chắc đã dự được lần đua tới đâu. Cái tôi của con có vẻ sắp tràn bờ rồi đó. Và tại sao nhỉ? Tại vì con biết chạy ư? Ai chả biết chạy. Bọn súc vật ngoài đường cũng biết chạy.

Con không bỏ đâu! Chết tiệt! Làm ơn đi mà, con xin bố, đấy là thứ duy nhất con giỏi! Mẹ, nếu bố bắt con bỏ con thề có Chúa con sẽ...

Kịch tính không hợp với con đâu, Cục Cưng Độc Nhất ạ.

Nếu con muốn có cái đặc quyển được thi thố trong một môn thể thao đồng đội, Hướng Đạo Sinh ạ, hãy cho chúng ta thấy con có thể sống trong hệ thống những chỉ dẫn hợp lý tuyệt hảo đã được thiết lập để có lợi cho con.

Xin chào.

Một chiếc xe tải vừa tấp vào bãi đậu xe của nhà thờ St. Mikhail.

Kyle bước một cách đường hoàng, lịch lãm đến quầy bếp. Trên quầy là Bảng Theo Dõi Xe Cộ Của Kyle, sử dụng với hai mục đích (1) cũng cố cho lý lẽ của bố là cha Dmitri nên xây một bức tường cách âm và (2) kiến tạo một hệ thống dữ liệu cho một đề tài Hội Chợ Khoa Học trong tương lai của nó, Kyle, với tên gọi được bố nó đặt là “Tương quan giữa lượng xe đỗ trong sân nhà thờ với ngày trong tuần, kèm điều tra thứ cấp về lượng xe Chủ nhật trong suốt một năm”.

Mỉm cười hòa nhã như thể nó thích điền vào Bảng Theo Dõi lắm, Kyle viết rất rõ ràng:

Xe: TẢI.

Màu: XÁM.

Hãng: CHEVY.

Năm: KHÔNG RÕ.

Một gã bước xuống xe. Một gã Nga lợn như mọi khi. “Nga lợn” là một từ lóng được phép dùng. “Chết tiệt” cũng thế. “Thiên địa ơi” cũng vậy. “Chuồng xí” cũng được luôn. Gã Nga lợn mặc một chiếc áo khoác bò bên ngoài một cái áo nỉ có mủ trùm, mà theo kinh nghiệm của Kyle, không phải là một dạng đồ mặc đi lễ quá bất thường với đám Nga lợn, mấy gã này đôi lần đã đi thẳng từ trạm thay dầu Jiffy Lube đến, vẫn mặc đồ lao động.

Dưới mục “Tài xế phương tiện” nó viết, CÓ KHẢ NĂNG LÀ GIÁO DÂN.

Tệ thật đấy. Thối hoắc thì đúng hơn. Cái gã kia là người lạ, còn nó, Kyle, giờ phải ở trong nhà cho đến khi gã người lạ rời khỏi địa bàn. Vụ đặt hòn đá như vậy là hỏng bét. Có mà đến nửa đêm cũng vẫn còn ở ngoài đấy mất. Thế có hại không cơ chứ!

Gã kia mặc lên một cái áo phản quang ban ngày. A, thằng cha là thợ đọc công tơ.

Gã thợ đọc công tơ nhìn trái, nhìn phải, rồi nhảy qua con lạch, vào sân sau nhà Pope, đi qua khoảng giữa gôn tập đá bóng và bể bơi, rồi gõ cửa nhà Pope.

Nhảy khá đấy, Boris.

Cửa bật mở.

Alison.

Tim Kyle ca hát. Vậy mà nó tưởng đấy chỉ là một cách nói ví von. Alison là một dạng báu vật quốc gia. Trong từ điện dưới từ sắc đẹp cần có một bức hình chụp con bé mặc cái quần soọc bò giả váy ấy. Mặc dù gần đây con bé có vẻ không thích nó lắm.

Giờ thì con bé đã bước ra mái hiên để gã thợ đọc công tơ đưa cho con bé xem một cái gì đó. Điện đóm gì hỏng hóc trên mái nhà chăng? Gã kia có vẻ hào hứng muốn cho con bé xem lắm. Sự thật là, hắn đang tóm lấy cổ tay con bé. Kiểu như giằng co.

Lạ nhỉ. Phải không? Trước giờ quanh đây chả bao giờ có gì lạ cả. Vậy nên chắc là ổn thôi. Có lẽ thằng cha chỉ là một gã thợ đọc công tơ thật sự mới vào nghề?

Không hiểu sao Kyle thấy muốn bước ra ngoài mái hiên. Nó bước ra. Gả kia khựng lại. Mắt Alison là mắt của một con ngựa hoảng sợ. Gã kia hắng giọng, hơi quay người để cho Kyle thấy một cái gì đó.

Một con dao.

Gã đọc công tơ có một con dao.

Giờ thì chúng ta sẽ làm như sau, gã nói. Mày đứng nguyên đó cho đến khi chúng tao đi. Nhúc nhích một tẹo tèo teo là tao xiên giữa tim con bé. Thề có Chúa. Rõ chưa?

Miệng Kyle khô khốc, tất cả những gì nó làm được là bắt miệng nó há ra theo khẩu hình khi nói Vâng.

Giờ thì họ đang đi qua sân. Alison quăng mình xuống đất. Gã kia lôi con bé lên. Con bé quăng mình xuống. Gã lôi nó lên. Thật kỳ cục khi thấy Alison bị quăng quật như một con búp bê ngay trong cấm địa là khoảng sân hoàn hảo mà bố con bé đã xây cho nó. Con bé quăng mình xuống.

Gã kia rít lên câu gì đó và con bé đứng dậy, ngoan ngoãn đột xuất.

Trong ngực mình Kyle cảm thấy rất nhiều chỉ thị, Lớn và Nhỏ, mà ngay lúc này nó đang phá vỡ. Nó đang đứng ngoài hiên chân trần, đang đứng ngoài hiên ngực trần, đang ở ngoài khi có người lạ ở gần, đã giáp mặt người lạ đó.

Tuần trước Sean Ball mang một bộ tóc giả đến trường để bắt chước hiệu quả hơn kiểu nhai tóc của Bev Mirren mỗi khi căng thẳng. Trong một thoáng Kyle đã cân nhắc can thiệp. Tại Buổi Họp Tối, mẹ đã nói mẹ xem quyết định không can thiệp của nó là thận trọng. Bố đã nói, Đây chỉ phải việc của con. Con có thể đã bị đòn đau. Mẹ đã nói, Hãy nghĩ về tất cả những nguồn lực mà bố mẹ đã đầu tư vào con, Cục Cưng Độc Nhất ạ. Bố đá nói, Bố biết nhiều khi con nghĩ bố mẹ khó tính nhưng thật sự con là tất cả những gì bố mẹ có.

Giờ thì họ đã đến chỗ gôn tập bóng, cánh tay của Alison giơ lên sau lưng. Con bé đang phát ra một âm thanh phản đối nhỏ xíu, lặp đi lặp lại, như thể đang cố phát minh ra một tiếng kêu có thể mô tả chính xác cảm giác về điều con bé vừa tức thì nhận ra là sắp xảy đến với mình.

Nó chỉ là một đứa trẻ con. Nó chẳng làm gì được cả. Trong ngực mình nó cảm thấy sức nặng đang được giải tỏa mạnh mẽ - cảm giác thường có mỗi khi tuân theo một chỉ thị. Ở đó dưới chân nó là hòn hốc tinh thể. Nó chỉ cần nhìn hòn đá cho đến khi họ đi là xong. Một hòn đá thạch anh đẹp tuyệt vời. Có lẽ là đẹp nhất từ cổ chí kim. Những hạt tinh thể ở đường cắt lấp lánh trong ánh mặt trời. Ở ngoài sân sẽ rất đẹp. Một khi Kyle đã đặt nó ra ngoài sân. Nó sẽ mang hòn đá ra ngoài sân khi họ đi khỏi. Bố sẽ rất ấn tượng vì xảy ra chuyện như thế mà nó vẫn nhớ đặt hòn đá ra ngoài sân.

Chọn đúng đấy, Hướng Đạo Sinh.

Bố mẹ rất hài lòng, Cục Cưng Độc Nhất ạ.

Con siêu lắm Hướng Đạo Sinh.

Quỷ thần ơi. Chuyện đó đang diễn ra rồi. Con bé đang bước theo ngoan ngoãn như một con cừu đúng như dự đoán của hắn. Hắn đã thầm đánh dấu con bé từ lễ rửa tội của thằng-gì ấy-nhỉ. Con của Sergei. Ở nhà thờ Nga. Hôm đó con bé đứng ngoài sân, bố nó hay ai đó đại loại thế chụp ảnh nó.

Hẳn đã nói, Xin chào, Betty.

Kenny nói, Hơi nhỏ, người anh em ạ.

Hắn nói, Cho ông đó, ông nội.

Khi ta học lịch sử, lịch sử các nền văn hóa, ta nhận ra thời đại của cá nhân ta rất nhỏ hẹp. Có nhiều giả thiết khác nhau về sự phục tùng. Vào thời đại Thánh Kinh một vị vua có thể cưỡi ngựa qua cánh đồng và hô: Đứa kia. Và đứa đó sẽ được đưa đến cho ngài. Và hai người sẽ được cử hành hôn lễ tử tế và nếu ả hạ sinh một đứa con trai, tuyệt cú, mang cờ phướn ra đây, giữ làm hoàng hậu. Liệu ả ta, đêm đầu tiên ấy, có khoái không? Chắc là không. Ả có run rẩy như một chiếc lá không? Chả quan trọng. Điều quan trọng là con cái và nối dõi tông đường. Cộng thêm sự thống khoái của đức vua, điều mang lại quyền lực vua chúa chính đáng.

Con lạch đây rồi.

Hắn giải con bé qua.

Các gạch đầu dòng vẫn giữ nguyên trong ma trận quyết sách: đưa đến cửa hông xe, đẩy lên, theo vào, dán băng dính cổ tay-mồm, buộc vào xích, đọc diễn văn. Bài diễn văn hắn đã thuộc nằm lòng. Đã luyện cả trong đầu lẫn trên băng: Bình tĩnh lại đi cưng, anh biết cưng sợ vì cưng chưa biết anh và không biết trước chuyện này sẽ xảy ra hôm nay nhưng cho anh một cơ hội rồi cưng sẽ thấy chúng ta sẽ bay cao. Xem này anh đang đặt con dao này xuống ngay đây và anh không muốn phải dung đến nó, đúng không nào?

Nếu nó không chịu lên xe, đấm mạnh vào bụng nó. Rồi nhấc lên, đưa đên cửa hông xe, vứt lên, theo vào, dán bang dính cổ tay-mồm, buộc vào xích, đọc diễn văn, vân vân và vân vân.

Khoan, hượm đã, hắn nói.

Con bé dừng lại.

Mẹ nó! Cửa hông xe khóa rồi. Thiếu kỷ luật vãi. Đảm bảo cửa xe không khóa đã được quy định rõ ràng trong ma trận tiền nhiệm vụ. Melvin xuất hiện trong đầu hắn. Trên mặt Melvin là vẻ thất vọng nóng hôi hổi luôn luôn là xuất hiện trước một trận tét đít, mà sau đó luôn dẫn đến chuyện kia. Giơ tay lên, Melvin nói, tự bảo vệ mình đi nào.

Đúng rồi, đúng rồi. Chỗ đó hơi lỗi. Đáng ra phải kiểm tra lại ma trận tiền nhiệm vụ.

Không vấn đề.

Vui, không sợ.

Melvin chết mười lăm năm rồi. Mẹ chết mười hai năm rồi.

Con bé con đã quay ra sau, nó đang nhìn về phía căn nhà. Cái thói bướng bỉnh đó không bên được đâu. Cái thói đó phải bị diệt từ trong trứng. Hắn phải nhớ làm đau con bé từ sớm, thiết lập một vạch xuất phát.

Quay mẹ màỵ lại ngay, hắn nói.

Con bé quay lại.

Hắn mở khóa, kéo toang cửa. Thời khắc quyết định. Nếu con bé lên xe, để cho hắn dùng băng dính, vụ này thế là thông. Hắn đã chọn được một chỗ ở Sakett, đồng ngô rộng tổ bố, đường đất dẫn vào. Nếu chuyện kia hợp, hai đứa sẽ phóng lên đường cao tốc từ đó. Về cơ bản là ăn cắp cái xe tải. Đấy là xe của Kenny. Hắn mượn đi trong ngày. Kệ mẹ Kenny. Kenny đã một lần gọi hắn là thằng ngu. Tệ quá hả Kenny, câu nói đó vừa làm mất của mày một cái xe tải. Nếu chuyện kia chán, con bé không làm hắn đủ hứng, hắn sẽ từ bỏ nhiệm vụ, cắt khúc đối tượng, lôi ra ngoài, rửa xe nếu cần, đi mua ngô, trả xe về cho Kenny, nói, Này, người anh em, đây là một mớ ngô, cảm ơn đã cho mượn xe, xe tao chả bao giờ mua được đủ số ngô cần thiết cả. Rồi nằm vùng, để ý tin tức trên báo như hắn đã làm với đứa tóc đỏ không làm hắn hứng ở...

Con bé đưa đôi mắt van vỉ nhìn hắn, kiểu, Xin đừng.

Đã phải lúc chưa nhỉ? Cho nó một cú vào bụng, cho nó hết hơi để thở luôn?

Đã đến lúc.

Hắn ra tay.

Hốc tinh thể này đẹp thật. Quả là một hốc tinh thể đẹp. Cái gì làm nó đẹp? Đâu là những tính chất cơ bản của một hốc tinh thể đẹp? Nào, nghĩ đi. Nào, tập trung vào.

Con bé sẽ hồi phục cùng thời gian thôi, Cục Cưng Độc Nhất ạ.

Không phải chuyện của mình, Hướng Đạo Sinh ạ.

Bố mẹ kinh ngạc trước nhận định khôn ngoan của con, Cục Cưng Độc Nhất.

Lờ mờ nó nhận thấy Alison đã bị thụi. Mắt vẫn nhìn hòn đá, nó nghe một tiếng hự.

Tim nó tụt xuống trước ý nghĩ về điều nó đang để xảy ra. Hai đứa từng lấy bim bìm hình cá vàng làm đồng xu. Xây cầu bằng đá. Dưới con lạch. Hồi xa xưa. Ôi Chúa ơi. Đáng lẽ nó không nên bước ra ngoài. Một khi họ bỏ đi nó sẽ cứ thế đi vào nhà, giả vờ như mình chưa hề bước ra, dựng cái mô hình thị trấn đường sắt, vẫn sẽ đang xây khi bố mẹ về nhà. Khi cuối cùng có ai đó kể cho nó nghe về chuyện này thì sao? Mặt nó sẽ rõ vẻ thế nào đó. Ngay trên mặt nó bây giờ nó đã có thể cám thấy cái vẻ mặt mà nó sẽ tỏ ra, kiểu, Cái gì cơ? Alison á? Bị hiếp? Bị giết? Ôi Chúa ơi. Bị hãm hiếp và bị giết chết trong khi mình đang ngây thơ xây mô hình thị trấn đường sắt, ngồi xếp bằng không biết gì trên sàn như một đứa trẻ nhỏ...

Không. Không, không, không. Họ sắp đi rồi. Lúc ấy nó có thể vào nhà. Gọi 911. Dù rằng lúc đó tất cả mọi người sẽ biết nó đã không làm gì cả. Cả cuộc đời tương lai của nó sẽ u tối. Mãi mãi nó sẽ làm cái đứa đã không làm gì. Thêm nữa, gọi điện cũng chả ích gì. Họ sẽ đi xa quá rồi. Đường lớn nằm ngay đối diện Featherstone, với hàng triệu đường nhánh và đường rẽ hay những cái gì gì nữa đâm ra từ đó. Vậy là thế. Nó sẽ đi vào. Ngay khi họ đi. Đi, đi, đi đi, nó nghĩ thầm, để mình có thể đi vào, quên hết chuyện đã từng...

Rồi nó chạy. Băng qua sân. Ôi Chúa! Nó đang làm gì thế này, đang làm gì thế này? Jesus ơi, chết tiệt, những chỉ thị nó đang vi phạm! Chạy trên sân (không tốt cho cỏ); vận chuyển một hốc tinh thể mà không có lớp bọc bảo vệ; nhảy qua hàng rào, làm căng hàng rào, vốn tốn khá nhiều xu; rời sân; rời sân bằng chân đất; đột nhập Vùng Thứ Cấp không phép; lội qua lạch bằng chân đất (mảnh kính vỡ, vi sinh vật nguy hiểm), và, không chỉ thế, Chúa ơi, đột nhiên nó nhận ra cái phần phù phiếm trong nó muốn gì, đấy là ý muốn được vi phạm một chỉ thị Lớn và tuyệt đối đến mức nó thậm chí không còn là một chỉ thị nữa, vì ta không cần một chỉ thị để biết nó bị cấm kỵ đến mức nào...

Nó xông ra khỏi con lạch, gã kia vẫn chưa quay lại, và để hòn hốc tinh thể bay thẳng vào đầu gã, cái đầu dường như túa ra một tia máu trước cả khi xương sọ lõm vào thấy rõ và gã kia ngồi phịch mông xuống.

Đúng! Ghi bàn! Sướng! Thật vui khi chế ngự một người lớn! Thật vui khi sử dụng tốc độ chân nai chói lóa chưa từng thầy trong lịch sử loài người để phóng không tiếng động qua không gian và chế ngự gã vô tích sự khổng lồ này, kẻ mà nếu không, ngay bây giờ, sẽ đang...

Nếu nó không làm thế thì sao?

Chúa ơi, nếu không thế thì sao?

Nó hình dung gã đàn ông gập Alison làm đôi như một cái túi vải nhợt nhạt trong khi túm tóc con bé và lỗ mãng thúc tới, trong khi nó, Kyle, ngồi cúi mặt và tuân phục, mấy thanh ray bé tí nắm chặt trong bàn tay con nít khốn khổ...

Jesus ơi! Nó bước tới quăng hòn đá xuyên qua kính chắn gió của cái xe, tấm kính sụm xuống, tạo thành một cơn mưa mảnh thủy tinh rơi vào trong với tiếng động như hàng ngàn cái chuông gió bé tí bằng tre.

Nó nhoài người lên mui xe, lấy lại hòn đá.

Thật hả? Thật hả? Mày định phá hoại đời cô ấy, phá hoại đời tao à, thằng súc vật chó chết bẩn thỉu ăn bùn kia? Giờ thì ai ra lệnh cho ai đây? Đồ ăn bùn môi vẩu...

Nó chưa bao giờ cảm thấy mạnh mẽ/tức giận/điên dại đến thế. Ai mới là đàn ông? Ai là bố mày? Nó phải làm gì nữa? Để đảm bảo gã súc vật không gây hại nữa? Mày vẫn cử động à thằng khốn? Có kế hoạch gì không, đồ chim lợn? Muốn một vết lõm sọ nữa đè lên vết lõm sọ đã có của mày không, thằng to xác? Mày nghĩ tao không làm à? Mày nghĩ tao...

Từ từ nào, Hướng Đạo Sinh, con mất kiểm soát rồi.

Chầm chậm động cơ lại nào, Cục Cưng Độc Nhất. Im mồm. Tôi là chủ của tôi.

CHẾT TIỆT!

Cái khỉ gì vậy? Hắn đang làm gì dưới đất đây? Hắn vấp ngã à? Ai đánh hắn? Cành cây rơi vào đầu? chết tiệt. Hắn sờ đầu. Tay hắn hạ xuống đầy máu.

Thằng nhóc cây sậy đang cúi xuống. Để nhặt một cái gì đó lên. Một hòn đá. Sao thằng nhóc đó lại ra khỏi hiên nhỉ? Con dao đâu?

Con bé đâu?

Đang bò như cua về phía con lạch.

Chạy như bay qua sân.

Vào nhà.

Hỏng bét, mọi thứ hỏng bét rồi. Cao chạy xa bay thôi. Bằng cái gì đây, vẻ điển trai của hắn chắc? Hắn có tổng cộng cỡ tám đô.

Á Chúa ơi! Thằng nhóc đã đập vỡ kính chắn gió! Bằng hòn đá! Kenny sẽ không thích điều này một tẹo nào.

Hắn cố đứng dậy nhưng không thể. Máu cứ thế tuôn ra. Hắn không vào tù lại đâu. Không đời nào. Hắn sẽ cứa cổ tay. Con dao đâu rồi? Hắn sẽ tự đâm vào ngực. Thế mới cao quý chứ. Rồi người ta sẽ biết đến tên hắn. Đứa nào trong đám đó có gan kiếm sĩ xỉa dao vào ngực mình không?

Không.

Không đứa nào hết.

Tới đi, đồ hèn. Làm đi.

Không. Vua không tự lấy đi mạng sống của mình. Người đàn ông thượng đẳng âm thầm chấp nhận sự xỉ vả vô tâm của đám hạ tiện. Chờ vươn lên và lại chiến đấu. Thêm nữa hắn chả biết con dao nằm chỗ nào. Hừ, hắn chả cần đến nó. Hắn sẽ bò vào rừng, giết một cái gì đó bằng tay không. Hoặc làm một cái bẫy bằng cỏ. Ợ. Hắn sắp nôn ư? Đó, đã nôn. Ngay trên đùi mình.

Biết ngay là mày sẽ làm hỏng cả việc đơn giản nhất mà, Melvin nói.

Melvin, Chúa ơi, ông không thấy đầu tôi đang chảy nhiều máu thế nào à?

Một thằng nhóc đã làm mày ra như thế. Mày đúng là trò cười. Mày bị một thằng nhóc chơi.

Ôi, còi xe cảnh sát, hoàn hảo.

Hừ, đây là một ngày buồn với bọn cớm. Hắn sẽ chơi tay đôi với chúng. Hắn sẽ ngồi đến phút cuối cùng, nhìn chúng tiến lại gần, đọc thầm một câu thần chú tử thần sẽ thu hết sức lực cuộc đời hắn vào hai nắm đấm.

Hắn ngồi nghĩ về nắm đấm của mình. Chúng là hai tảng đá hoa cương khổng lồ. Mỗi cái là một con bò mộng. Hắn cố ngồi dậy. Không hiểu sao chân hắn chẳng hoạt động. Hắn mong lũ cớm sẽ đến sớm. Đầu hắn đau quá. Khi hắn sờ tay lên đó, mọi thứ di chuyển. Như kiểu hắn đang đội một cái mũ bằng máu. Hắn sẽ phải cần đến một đống mũi khâu. Hắn hy vọng sẽ không đau lắm. Nhưng mà chắc là sẽ đau.

Thằng nhóc cây sậy kia đâu nhỉ?

Ồ, nó đây rồi.

Đứng lù lù bên trên, che ánh sáng mặt trời, tảng đá giơ cao, đang la hét cái gì đó, nhưng hắn không nghe thấy gì, vì tai hắn cứ u u.

Rồi hắn thấy thằng bé đang sắp sửa giáng tảng đá xuống. Hắn nhắm mắt lại và chờ đợi và không hề thấy chút nào thanh thản mà thay vào đó hắn thấy khởi đầu của một nỗi sợ hãi khủng khiếp dâng lên trong người hắn, và nếu nỗi sợ đó tiếp tục lớn lên ở mức độ này, hắn nhận ra trong một chớp thấu thị, có một cái tên cho nơi mà hắn sắp đến, đó là Địa ngục.

Alison đứng cạnh cửa sổ bếp. Con bé đã tè ra quần. Không sao. Mọi người vẫn làm vậy. Khi quá sợ. Con bé nhận ra khi đang gọi điện. Tay nó run bần bật. Giờ vẫn run. Một chân gó nhịp lia lịa như thỏ Thumper. Chúa ơi, những thứ hắn nói với nó. Hắn đấm nó. Hắn nhéo nó. Có một vết bầm trên cánh tay nó. Sao Kyle vẫn ở ngoài đó nhỉ? Nhưng cậu ở đằng kia, mặc chiếc quần soọc lố bịch, tự tin đến nỗi còn giỡn chơi, tay nắm chặt trên đầu như một tay đấm bốc đến từ một vũ trụ song song đáng yêu nào khác nơi một thằng bé gầy gò đến thế thật sự có thể đánh thắng một gã có dao.

Gượm đã.

Tay cậu không nắm. Cậu đang cầm một tảng đá, đang hét cái gì đấy với gã kia, lúc này đang quỳ gối, như một người tù bịt mắt trong cái video chúng đã xem ở lớp lịch sử, sắp sửa bị chém đầu bởi một gã nghiêm nghị đầu đội mũ bảo hiểm.

Kyle, đừng, con bé thì thầm.

Nhiều tháng sau đó con bé vẫn gặp những cơn ác mộng trong đó Kyle giáng tảng đá xuống. Con bé thì ở trên hàng hiên cố gào tên cậu nhưng chẳng có tiếng gì phát ra cả. Hòn đá tảng xuống. Rồi gã kia không có đầu. Cú đánh đơn giản là đã làm tan biến cái đầu gã. Rồi xác gã gục xuống và Kyle quay sang con bé bằng cái nhìn tan nát kiểu, Đời tớ xong rồi. Tớ đã giết người.

Tại sao thế nhỉ, con bé vẫn hay tự hỏi, trong mơ chúng ta không thể làm những việc đơn giản nhất? Như một con cún khóc nhè đang đứng trên mảnh thủy tinh vỡ và mình muốn bế nó lên gạt mảnh vỡ khỏi chân nó nhưng không thể vì mình còn phải thăng bằng một quả bóng trên đầu. Hoặc mình đang lái xe thì xuất hiện một ông già chống nạng, và mình nói, với thầy Feder, thầy dạy lái xe của mình, Em có nên bẻ lái không? Và thầy thì, Ừ, chắc thế. Nhưng rồi mình nghe thấy một tiếng huỵch và thầy Feder đánh một dấu chéo trong sổ của thầy.

Nhiều lúc con bé tỉnh dậy khóc ròng vì giấc mơ về Kyle. Lần trước, bố mẹ nó đã có mặt ở đó, nói, Chuyện đâu có xảy ra như thế. Nhớ không, Allie? Chuyện đã xảy ra như thế nào con? Nói đi. Nói to lên đi. Allie, con có thể nói cho bố mẹ biết chuyện thực sự đã xảy ra như thế nào không?

Con đã chạy ra ngoài, con bé nói. Con hét lên.

Đúng rồi, bố nói. Con đã hét lên. Hét lên như một nhà vô địch.

Và Kyle đã làm gì nào? mẹ nói.

Hạ tảng đá xuống, con bé nói.

Một việc xấu đã xảy ra với mấy đứa bọn con, bố nói. Nhưng chuyện đã có thể tệ hơn.

Tệ hơn rất nhiều, mẹ nói.

Nhưng nhờ mấy đứa bọn con, bố nói, nên nó đã không tệ hơn.

Con làm tốt lắm, mẹ nói.

Làm tuyệt lắm, bố nói.

NGỌC TRÀ dịch

Chú thích:

1. Tiếng Pháp: các động tác trong múa ba lê.

2. Các động tác trong múa ba lê.

3. Nghĩa là: “tôi chẳng biết là gì nữa”, ý chỉ một phẩm chất khó mà miêu tả hay gọi tên chính xác.

4. Một bữa ăn nhẹ.

5. Một tấm séc nho nhỏ cho bố.

1. Vòng Chạy Chiến Thắng

Tiến >>

Đánh máy: Ct.Ly
Nguồn: VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 6 năm 2021