Ông ngoại rước hai thằng cháu đi học về. Vừa bước vô nhà hai thằng liền lên tiếng nói "Hello ba ngoai!". Bà ngoại đang đứng trong bếp chuẩn bị cơm chiều cũng nói vói ra "Hello boys, how is school?"
Sau khi quăng cái cặp xuống cái phịch, từng thằng một chạy thẳng vô bếp hug bà ngọai một cái và đưa cái đầu cho bà ngoại… hít theo thói quen từ nhỏ. Thằng lớn năm nay 13 tuổi, tới tuổi nhổ giò, cao hơn bà ngọai gần một cái đầu nên phải nghiêng đầu xuống một chút cho vừa tầm mũi bà ngoại. Bà ngoại hít lấy hít để như dân ghiền hít á phiện, vừa nói "So yummy!". Mùi mồ hôi chua chua cộng với mùi nắng khét khét chớ có thơm tho gì đâu, vậy mà bà ngoại cảm thấy như vừa được tiêm một mũi thuốc khỏe, tươi tỉnh lên ngay sau một ngày loay hoay với những công việc nhà không tên và chợ búa bếp núc bù đầu.
Bà ngoại rất “mê trai” nhưng lại sanh con gái là má của hai thằng nhỏ này, vì vậy khi có cháu trai, bà ngoại cưng hết biết nên cũng cực hết biết. Má nó từ nhỏ tới lớn chưa từng cực khổ ngày nào vì lúc còn ở VN chỉ mới có 2-3 tuổi đầu. Tới khi qua Úc thì chỉ biết ăn với học, học xong thì đi làm rồi lấy chồng. Bây giờ có con, má nó lọng cọng luống cuống, nghỉ có ba tháng maternity leave ở nhà với con là đã thấy phiền, cuồng tay cuồng chân như bị giam lỏng, muốn tung tăng đi làm lại cho vui nên gởi tụi nó cho ông bà ngoại nuôi dùm, chỉ đem về nhà ngủ ban đêm.
Ông bà ngoại cưng cháu còn hơn hồi xưa cưng con, chắc vì hồi xưa bận đi làm, không có nhiều thời giờ gần gũi con cái nên bây giờ thương cháu lại bù. Theo người ta, về hưu thì phải nghỉ ngơi hưởng thụ, đi du lịch đó đây trước khi không còn đủ sức để "tiếu ngạo giang hồ" nhưng đàng này quanh năm suốt tháng ông bà ngoại cứ muốn ở nhà ôm cháu miết, không dám đi đâu vài ngày vì sợ nhớ cháu chạy về không kịp. Nghĩ cũng lạ, 14 năm trước, khi gả má nó về với ba nó, bà ngoại không thấy buồn, không thấy bịn rịn quyến luyến chút nào nhưng giờ đây vắng mặt tụi nó một ngày là bà ngoại cảm thấy như bỏ quên con tim bên tụi nó, nhớ tụi nó như người ta nhớ bồ. Mỗi lần tụi nó đi camping với nhà trường, chỉ có ba ngày thôi chớ mấy mà bà ngoại trông đứng trông ngồi tới ngày tụi nó về mới yên bụng.
Thời gian qua nhanh vùn vụt, mới ngày nào hai thằng còn đỏ hỏn nằm trong nôi, bé bỏng, yếu ớt mềm nhũn như con cua lột, thoắt cái đã biết ngồi, biết đứng biết đi và chạy nhảy rượt bắt khắp nhà, phá can hổng nổi. Mới ngày nào bà ngoại còn phải bồng bế hát ru mỗi giấc ngủ, đút ăn mỗi buổi ăn, giờ đây hai thằng đã biết tự cuốn gỏi cuốn, nem nướng, biết đòi ăn phở, mì, sườn nướng, thịt kho tiêu, gà sả ớt, cơm tấm bì tuy là gốc Tây. Mạnh ăn lắm nên to con, cao lớn chồng ngồng bưng bao gạo 25 kg như không.
Nhớ khi hai thằng còn ở lớp tiểu học, dưới tuổi 10, đi học về bữa nào cũng đòi chơi trước khi làm homework. Bà ngọai hoặc ông ngoại phải chơi với tụi nó, khi thì chơi leggo, ráp đủ kiểu tới chán, khi thì chơi nhà chòi, nấu ăn bán quán, khi thì đua xe, những chiếc xe đồ chơi tí hon mà đẩy cái rẹt là chạy cái vèo từ đầu này sang đầu nọ rất hấp dẫn với tụi nó hoặc có lúc chơi trốn kiếm hay làm ông kẹ zombie. Tụi nhỏ chơi không biết mệt chớ bà ngoại thì mệt ứ hò he, vừa nằm xuống tính nghỉ một chút là bọn nó kéo dậy liền. Bà ngoại nói thôi bây giờ mình chơi trò giả bộ ngủ đi, đứa nào nằm im lâu nhứt là win. Trò này thì tụi nó phản đối, ngu gì chịu. Tới đây thì ông ngoại ra lệnh ngừng chơi để làm homework hoặc ông ngoại sẽ dạy thêm bài mới.
Vậy đó mà chỉ sau 3 năm, giờ đây tụi nó không thèm chơi những trò con nít đó nữa rồi. Nhiều khi ông cậu chọc tụi nó, rủ tụi nó chơi zombie, tụi nó bực mình lắm nói "leave me alone". Bây giờ đi học về, thay đồ ra là hai thằng phóng lên lầu đóng cửa phòng lại chơi game hoặc làm bài trong ipad, ai muốn vô phải gỏ cửa, chỉ khi nào ông ngoại kêu xuống thì mới xuống thôi.
Và nhớ mới đây chưa lâu, hai thằng còn chưa biết đếm số, mấy chữ cái bà ngoại dạy hòai cũng không thuộc, bà ngoại cứ lo không biết chừng nào tụi nó mới biết đọc biết viết vậy mà nay thằng anh đã sắp sửa lên lớp chín, còn thằng em thì sắp vào lớp tám, hai anh em không thuộc loại học xuất sắc nhưng cũng không đến nổi thua sút bạn bè. Ông ngoại thấy vậy cũng đã được, cứ để tụi nó tự nhiên theo khả năng của mỗi đứa hơn là ép tụi nó phải học cho đứng đầu lớp thì sẽ khiến tụi nó thấy bị áp lực trong đầu và vô tình tạo cho tụi nó sự hiếu thắng về sau trong đời. Hiếu thắng sẽ sinh ra kiêu căng, chỉ tổ làm cho người ta ghét cay ghét đắng mình thôi.
Bà ngoại đã hun hít tụi nó từ lúc hai đứa còn là baby thơm mùi sữa cho tới khi thành toddler hai ba tuổi thì mình mẩy đứa nào cũng đẩm mùi vanilla và chocolate của bánh kẹo mà tụi nó ăn hằng ngày. Rồi giờ đây đi học, vào trường chạy nhảy thể dục thể thao, ngày nào tụi nó về cũng mang cái đầu mồ hôi chua lè về làm thuốc khỏe lo lót bà ngoại để bà ngoại lên tinh thần nấu cho tụi nó những món ngon.
Bây giờ thằng lớn đã 13, bà ngoại vừa hít vừa lo không biết ngày nào nó thấy quê không cho bà ngoại hít nữa thì chắc bà ngoại sẽ chết thèm. Bởi vậy, thời gian càng qua nhanh, bà ngoại càng lo âu rầu rĩ. Rồi đây vài năm nữa khi nó trở thành người lớn với mùi đàn ông trên người thì bà ngoại chắc chắn ra rìa, chừng đó chắc chỉ có người yêu hoặc vợ nó mới được quyền hun hít nó mà thôi! Nghĩ tới đã thấy buồn nhưng phải chấp nhận thôi. Đời đâu có gì tồn tại mãi, chuyện gì rồi cũng có lúc đổi thay, bà ngoại biết mà. Dù tụi nó có lớn có già bao nhiêu đi nữa thì mãi mãi vẫn là hai thằng cháu bé bỏng yêu quý của bà ngoại ngày nào. Mai kia cho dù tụi nó có vô tình không ngó ngàng tới bà ngoại đi nữa thì bà ngọai vẫn một lòng thương yêu tụi nó như ngày xưa, bằng một tình thương vô điều kiện, chẳng đòi hỏi ở tụi nó mảy may sự đền đáp. Và bà ngoại vẫn hằng luôn cầu nguyện ơn trên ban phúc lành cho tụi nó, tụi nó được bình an, được hạnh phúc ở cuộc đời này là bà ngoại đã ngậm cười mãn nguyện ở thế giới bên kia...
Người Phương Nam
Nguồn: http://nguoiphuongnam52.blogspot.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 1 năm 2021