Sau hai mươi ngày dài nghỉ hè, tôi gặp lại Morino ở trường.
Nàng đến lớp trước khi tiết sinh hoạt bắt đầu, lách qua đám bạn cùng lớp đang nói chuyện ồn ào để lại gần bàn tôi.
Chúng tôi không có thói quen chào nhau. Morino đứng trước mặt tôi, lôi một cuốn sổ tay từ trong túi ra rồi đặt lên bàn. Tôi chưa từng nhìn thấy nó bao giờ. Cuốn sổ nằm vừa trong lòng bàn tay, bìa màu nâu làm từ da tổng hợp, loại thường được bán ở các cửa hàng văn phòng phẩm.
“Tớ nhặt được cái này.” Nàng nói.
“Không phải của tớ.”
“Tớ biết.” Giọng nàng có vẻ thích thú lúc đưa cuốn sổ ra.
Tôi cầm cuốn sổ lên, da tay tôi tiếp xúc với lớp bìa bằng da tổng hợp mịn màng. Tôi lật qua cuốn sổ xem đại khái nội dung bên trong, nửa đầu được viết đầy những dòng chữ bé li ti còn nửa sau trống trơn.
“Cậu đọc từ đầu đi!”
Tôi làm theo lời nàng, đưa mắt theo những dòng chữ được viết bởi một bàn tay xa lạ. Lối viết xuống dòng rất nhiều, giống như liệt kê.
Ngày 10 tháng Năm.
Mình gặp một cô gái tên là Kusuda Mitsue ở trước cửa ga.
Cô ta mười sáu tuổi.
Mình bắt chuyện và cô ta leo lên xe luôn.
Mình đưa cô ta đến núi T.
Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ và kể chuyện bà mẹ bị ám ảnh “mục thư độc giả” trên báo.
Mình dừng xe ở gần đỉnh núi T.
Mình lấy cái túi đựng dao và đinh trong cốp xe ra, cô ta cười hỏi trong đó có gì.
Nhưng dòng viết vẫn còn tiếp.
Tôi đã từng nghe thấy cái tên Kusuda Mitsue.
Ba tháng trước có một gia đình ba người gồm một cặp vợ chồng và đứa con trai tới núi T leo núi. Đã lâu rồi người bố mới có một ngày nghỉ nên ngay khi họ vừa đến nơi ông ta đã ngả lưng nghỉ ngơi. Cậu con trai cố gắng gọi bố dậy chơi cùng nhưng không được.
Tầm quá trưa, cậu con trai đi dạo thơ thẩn trong rừng.
Bà mẹ nhận ra cậu đã biến mất. Sau đó bà ta nghe thấy một tiếng thét từ sâu trong rừng. Hai vợ chồng chạy vào rừng và tìm thấy cậu con trai. Cậu ta đứng sững người, hơi ngước nhìn lên trên. Bố mẹ cậu ta nhìn theo ánh mắt của con trai. Đầu tiên họ phát hiện trên một thân cây có vết bẩn màu đỏ bầm. Sau đó họ nhìn thấy ngang tầm mắt mình có một vật nhỏ bé và kỳ quái được đóng đinh lên thân cây. Họ nhìn xung quanh và phát hiện ra trên cây cối gần đó đều có thứ được đóng đinh lên.
Là Kusuda Mitsue. Ai đó đã cắt rời nhiều bộ phận cơ thể cô và bỏ trong rừng. Mắt, lưỡi, tai, ngón cái, nội tạng… tất cả đều bị đóng đinh lên cây. Có một cây treo lần lượt từ trên xuống dưới ngón cái chân trái, môi trên, mũi và dạ dày, trên cái cây khác thì các bộ phận mắc khắp xung quanh như đồ trang trí cây thông Giáng sinh.
Vụ án này nhanh chóng gây xôn xao khắp cả nước.
Cuốn sổ mà Morino tìm thấy ghi lại chi tiết và vô cảm suốt hằng bao nhiêu trang giấy cách cô gái tên Kusuda Mitsue bị giết, từ bộ phận nào của cô được đóng lên cây cho đến loại đinh nào được sử dụng. Tôi đã từng tìm kiếm thông tin về vụ án này qua tivi, báo chí và Internet nên biết khá rõ về nó. Tuy nhiên cuốn sổ này chứa những chi tiết cụ thể mà không bản tin nào từng tiết lộ.
“Tớ nghĩ cuốn sổ này là của kẻ đã giết cô ấy.”
Kusuda Mitsue là một nữ sinh cấp ba sống ở tỉnh bên cạnh. Người nhìn thấy cô lần cuối là người bạn đã chia tay cô ở trước nhà ga. Và Kusuda Mitsue chỉ là nạn nhân đầu tiên của những vụ giết người biến thái đang gây náo động trên toàn nước Nhật. Còn một vụ án có thủ pháp giống hệt nên người ta tin rằng hung thủ là kẻ giết người hàng loạt.
“Hắn ta còn viết về nạn nhân thứ hai đó.”
Ngày 21 tháng Sáu.
Mình đã bắt chuyện với một cô gái đang đợi xe buýt cầm mấy túi đồ mua sắm trên tay.
Cô ta nói tên là Nakanishi Kasumi.
Mình đề nghị đưa cô ta về nhà bằng xe ô tô.
Trên đường lên núi H, cô ta nhận ra mình không đi về phía nhà cô ta nên bắt đầu làm ầm lên nơi ghế phụ.
Mình dừng xe lại và lấy búa tẩn, thế là cô ta yên lặng.
Mình bỏ cô ta lại một ngôi nhà nhỏ sâu trên núi H.
…
Thời điểm cả nước biết đến tên cô nữ sinh trường nghề Nakanishi Kasumi là vào một tháng trước. Vụ việc được đưa tin rầm rộ trên thời sự và báo chí, đi học về tôi đã biết có nạn nhân thứ hai.
Cô được tìm thấy trong một căn nhà nhỏ trên núi H, bị bỏ hoang khá lâu không biết ai là chủ nhân. Căn nhà bị dột rất dữ, bên trong đầy nấm mốc và những vết bẩn, rộng chừng ba mét, tường và sàn làm bằng gỗ ván. Một cụ già sống dưới chân núi lên núi H hái rau vào sáng sớm đã nhận thấy cánh cửa lúc nào cũng đóng của căn nhà đang mở. Ông tò mò lại gần và ngửi thấy mùi lạ. Ông lão đứng ở cửa xem xét bên trong. Ban đầu hẳn là ông không hiểu chuyện gì cả.
Nakanishi Kasumi được xếp trên sàn nhà. Giống như nạn nhân đầu tiên, cơ thể cô bị chia thành nhiều phần và được sắp đặt ngay ngắn thành hình bàn cờ 10x10 trên sàn nhà, mỗi phần cách nhau chừng mười xentimét. Nói cách khác, cơ thể cô đã được phân thành một trăm mảnh.
Cuốn sổ ghi chép lại chi tiết quá trình thực hiện việc này. Không có nhân chứng nào trong cả hai vụ án, hung thủ giết hai cô gái vẫn chưa bị bắt. Giới truyền thông coi hai vụ án mạng này là chuỗi giết người hàng loạt của một tên biến thái và vẫn đang xôn xao về nó.
“Tớ thích xem tin về vụ án này.”
“Tại sao?”
“Vì vụ án này rất kỳ lạ.” Morino thản nhiên nói.
Tôi cũng thường theo dõi tin tức vì lẽ đó nên rất hiểu ý nàng.
Giết người rồi chặt xác. Những nạn nhân và những kẻ thực hiện việc đó thật sự tồn tại. Morino và tôi đặc biệt quan tâm đến mấy chuyện kinh khủng như vậy. Chúng tôi luôn tìm kiếm những sự kiện bi thảm khiến người ta muốn treo cổ ngay khi nghe xong. Tính cách lập dị này chẳng thể nói rõ ra, nhưng cả hai đều cảm nhận được điều đó ở đối phương mà không cần lời lẽ.
Có thể người bình thường sẽ nhăn mặt. Cảm giác của chúng tôi khác với họ nên chúng tôi phải nhỏ giọng khi trao đổi về các loại hình cụ tra tấn và các phương pháp tử hình trên thế giới.
Khi tôi ngẩng đầu lên thì Morino đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi biết nàng đang tưởng tượng ra những bộ phận của Nakanishi Kasumi xếp trên sàn nhà.
“Cậu nhặt được cuốn sổ này ở đâu?”
Nghe tôi hỏi, nàng liền kể.
Buổi chiều hôm qua, Morino ngồi ở quán cà phê ưa thích của nàng. Đó là một quán tối và yên tĩnh với một ông chủ không hay can thiệp vào chuyện người khác. Nàng uống cà phê do chủ quán pha và lật từng trang sách cuốn Những chuyện tàn nhẫn trên thế giới.
Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng mưa rơi. Nàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, cơn mưa chiều đang tuôn xối xả.
Morino thấy khách trong quán đứng lên định ra về nhưng rồi lại ngồi xuống. Có lẽ họ muốn chờ cho đến khi ngớt mưa nên ngồi nán thêm một lúc. Lúc đó trong quán nếu trừ nàng ra thì vẫn còn năm người khách khác.
Nàng đứng dậy đi vệ sinh. Khi đang bước đi nàng cảm thấy là lạ dưới giày. Trên nền nhà bằng gỗ ván màu đen có quyển sổ ai đó đánh rơi, nàng vừa giẫm phải nó. Nàng nhặt cuốn sổ lên bỏ vào túi, không hề có ý định tìm và trả lại chủ nhân.
Ngay cả lúc nàng từ nhà vệ sinh trở về chỗ ngồi, những người khách khác cũng vẫn đang ngắm mưa rơi bên ngoài cửa sổ, số lượng khách không thay đổi.
Nàng có thể biết được cơn mưa chiều nặng hạt đến mức nào khi nhìn thấy quần áo chủ quán ướt sũng do ra ngoài có việc trong mấy phút.
Morino quên cuốn sổ và tiếp tục đọc sách.
Khi mưa tạnh, bên ngoài mặt trời lại chiếu rọi.
Vài người khách đứng lên rồi rời đi.
Ánh nắng mùa hè mau chóng hong khô mặt đường.
Đến tận khi về nhà Morino mới nhớ tới cuốn số và lôi ra đọc.
“Tớ đã vào nhà vệ sinh hai lần. Lần đầu tiên cuốn số vẫn chưa bị rơi. Ngay sau đó thì trời mưa, những người khách khác vẫn ngồi nguyên tại chỗ. Khi tớ đứng dậy lần hai thì cuốn sổ đã nằm đó. Hung thủ đã ở trong quán đúng không? Hung thủ đang sống ở gần đây đó.”
Nàng siết chặt tay trước ngực.
Hai xác chết được phát hiện ở những địa điểm cách chỗ chúng tôi sống khoảng hai ba tiếng đồng hồ đi lại nên không phải không có khả năng hung thủ là người tỉnh này.
Tuy nhiên chuyện này có vẻ không thật.
Dù chưa được giải quyết, nhưng đây là một vụ án kỳ quái khiến tôi cảm giác nó sẽ còn được nhắc đến trong một thời gian dài. Cả nước Nhật nói về nó, đến cả học sinh tiểu học cũng quan tâm đến nó. Vụ án quá nổi tiếng.
Thật khó mà nghĩ rằng tên sát nhân đang ở quanh đây.
“Cũng có khả năng người ta tưởng tượng dựa trên những gì được đưa tin và viết ra cuốn sổ này.”
“Cậu đọc đoạn tiếp theo đi.”
Xin mời. Thái độ Morino dường như muốn nói vậy.
Ngày 5 tháng Tám.
Mình đã cho một cô gái tên là Mizuguchi Nanami đi nhờ xe.
Mình quen cô ta tại một quán mì soba gần núi S.
Bọn mình đi tới khu rừng phía Nam núi, có một cái đền ở đó.
Cô ta đã cùng mình đi vào rừng.
Ở trong rừng, chủ nhân cuốn sổ đã dùng dao đâm vào bụng Mizuguchi Nanami.
Theo cuốn sổ, kẻ giết người đã phá hủy cơ thể cô. Bằng những dòng chữ li ti, hắn miêu tả lại cách mình móc mắt cô và màu sắc của tử cung cô. Sau đó hắn để cô lại trong rừng.
“Cậu đã nghe thấy cái tên Mizuguchi Nanami bao giờ chưa?” Morino hỏi.
Tôi lắc đầu.
Chưa có tin nào nói về việc tìm thấy xác của Mizuguchi Nanami.
2.
Tôi biết đến Morino lần đầu vào đầu năm lớp Mười một khi chúng tôi học cùng một lớp. Ngay khi ấy tôi đã nghĩ nàng cũng như mình, sống mà không cần liên quan đến ai hết. Cả trong giờ nghỉ và lúc đi bộ trên hành lang nàng cũng luôn tránh những người khác, không tham gia vào một nhóm nào cả.
Morino và tôi là những người duy nhất như vậy trong lớp. Nói thế không có nghĩa là tôi cũng quăng ánh mắt lạnh lùng vào đám bạn cùng lớp đang vui vẻ giống như nàng. Khi có ai bắt chuyện tôi sẽ đáp lại và còn nói giỡn để giữ mối quan hệ thân thiện với mọi người xung quanh. Tôi làm những việc tối thiểu để sống một cách bình thường. Tuy nhiên tất cả chỉ là hời hợt bề ngoài, tất cả những nụ cười tôi dành cho đám bạn cùng lớp hầu hết đều là giả tạo. Ngay lần đầu tiên nói chuyện, Morino đã nhìn thấu và tấn công vào phần đó trong tôi.
“Cậu có thể dạy tớ cách tạo ra vẻ mặt đó được không?” Sau giờ học, Morino đứng trước mặt tôi và hỏi với vẻ mặt không cảm xúc. Có lẽ trong lòng nàng đang chế giễu tôi. Khi ấy là khoảng cuối tháng Năm.
Kể từ đó chúng tôi thỉnh thoảng nói chuyện với nhau. Morino chỉ mặc đồ đen. Toàn thân nàng từ mái tóc suôn dài cho đến mũi giày đều tuyền một màu đen. Ngược lại da nàng trắng hơn bất kỳ ai tôi từng gặp, đôi bàn tay tựa như làm bằng sứ. Dưới mắt trái của nàng có một nốt ruồi nhỏ giống như kiểu vẽ mặt của chú hề, tạo cho nàng một thần thái ma mị. Biến đổi cảm xúc trên khuôn mặt nàng ít hơn hẳn so với người bình thường, nhưng không phải là không có. Ví dụ như khi nàng hào hứng đọc quyển sách về kẻ sát nhân đã giết năm mươi hai phụ nữ và trẻ em ở Nga. Khác hẳn vẻ mặt xanh xao trông như muốn chết của nàng khi ở giữa đám bạn cùng lớp ồn ào, mắt nàng sáng rực.
Chỉ khi nói chuyện với Morino tôi mới không cần đeo bộ mặt giả tạo. Nếu làm vậy với người khác hẳn người ta sẽ băn khoăn tại sao gương mặt tôi lại không bộc lộ cảm xúc, không hề nở một nụ cười. Nhưng khi tôi nói chuyện với nàng, chuyện đó không quan trọng.
Tôi đồ rằng cũng vì lý do tương tự mà nàng chọn tôi để nói chuyện khi rảnh rỗi. Cả hai chúng tôi đều không thích trở nên nổi bật. Chúng tôi sống lặng lẽ dưới cái bóng của lũ bạn cùng lớp sôi nổi.
Thế rồi kỳ nghỉ hè tới, tôi được đọc cuốn sổ tay kia. Ngày hôm sau, chúng tôi gặp nhau ở nhà ga rồi đón tàu điện đi đến chân núi S.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở ngoài trường học và cũng là lần đầu tôi nhìn thấy Morino mặc quần áo thường nhật thay vì đồng phục. Tuy nhiên nàng vẫn chọn trang phục tối màu như thường lệ. Tôi nhận thấy trong mắt nàng tôi cũng chẳng khác gì mọi khi.
Tàu khá yên tĩnh và vắng vẻ. Chúng tôi không nói chuyện với nhau, mỗi người đọc một quyển sách. Nàng đọc sách về ngược đãi trẻ em, còn quyển của tôi thì do người thân của một tên tội phạm vị thành niên nổi tiếng viết.
Khi xuống tàu, chúng tôi hỏi bà cụ trông tiệm thuốc lá cũ kỹ trước nhà ga có khoảng bao nhiêu quán mì soba ở gần núi S. Chỉ có một quán duy nhất nằm cách đây không xa. Sau đó Morino nói một câu chí lý.
“Thuốc lá giết rất nhiều người nhưng những cái máy bán thuốc tự động đang giết bà cụ này bằng cách cướp đi công việc của bà ấy.”
Nhìn nàng không có vẻ gì đang chờ đợi một câu trả lời thông minh nên tôi bỏ qua.
Chúng tôi đi dọc theo con đường dẫn tới quán mì. Con đường lên dốc, uốn lượn theo triền núi.
Quán mì đó nằm trong một dãy hàng ăn dưới chân núi S. Nơi ấy vắng vẻ không chút náo nhiệt, chỉ lác đác vài bóng người và xe cộ. Chẳng có chiếc xe nào trong bãi đỗ của quán mì soba nhưng quán dường như vẫn đang mở vì có tấm bảng hiệu ghi “Mời vào”. Chúng tôi đi vào quán.
“Hung thủ đã gặp Mizuguchi Nanami ở đây.”
Morino nói rồi nhìn quanh quán giống như vừa đến một địa điểm du lịch nổi tiếng.
“À xin lỗi! Vẫn chỉ là khả năng ‘có thể đã gặp’ thôi nhỉ. Chúng ta đến đây để xác nhận xem có đúng không mà.”
Tôi lờ nàng đi và đọc cuốn sổ. Nó được viết bằng bút bi mực xanh.
Cuốn sổ không chỉ viết về việc ba cô gái bị sát hại. Trong đó còn có tên của vài ngọn núi nửa. Chúng được viết ở trang đầu tiên, trước cả phần về những vụ án mạng. Phía trước tên các ngọn núi được đánh bốn loại dấu ⌾, O, A và X. Ba ngọn núi mà hắn đã vứt xác nạn nhân đều đánh dấu ⌾ nên tôi đoán đó là danh sách những ngọn núi thuận tiện phi tang xác chết.
Không có dấu vết gì mách bảo danh tính chủ nhân cuốn sổ. Chúng tôi không có ý định nộp cuốn sổ này cho cảnh sát. Dù chúng tôi không làm thế thì sớm muộn hung thủ cũng sẽ bị bắt thôi. Nếu chúng tôi giao cuốn sổ cho cảnh sát, có thể hắn sẽ bị bắt sớm hơn và sẽ có ít nạn nhân hơn. Đúng ra chúng tôi phải có nghĩa vụ đưa cuốn sổ cho họ.
Đáng tiếc rằng cả hai chúng tôi đều không cảm thấy cắn rứt lương tâm khi giữ nó lại và không khai báo, chúng tôi là những đứa học sinh tồi tệ như rắn rết.
“Nếu có nạn nhân thứ tư thì người đó là do chúng ta giết.”
“Kinh khủng quá!”
Đó là những gì tôi và Morino nói trong lúc sụp soạp húp mì soba. Nàng chẳng hề tỏ vẻ gì là “Kinh khủng quá!”, giọng nàng hững hờ, chỉ chú ý đến bát mì.
Chúng tôi hỏi chủ quán mì đường đến cái đền.
Morino vừa đi vừa nhìn cuốn sổ, nàng vuốt những ngón tay lên bìa không biết bao nhiêu lần, sờ vào những chỗ tên sát nhân từng chạm vào. Tôi cảm thấy nàng có lòng kính nể đối với hung thủ qua hành động ấy.
Tôi cũng có một chút cảm giác đó. Tôi biết chuyện này là khó chấp nhận. Tên hung thủ đáng phải chịu trừng phạt. Không thể ngưỡng mộ hắn như một nhà cách mạng hay một nghệ sĩ được. Nhưng đồng thời tôi cũng biết một số kẻ khác thường luôn sùng bái những tên sát nhân nổi tiếng. Tôi biết mình không được trở nên giống họ.
Tuy nhiên chúng tôi đã bị mê hoặc bởi điềm gở của những điều mà chủ nhân cuốn sổ thực hiện. Trong một giây phút của cuộc sống thường nhật, tên hung thủ đã vượt qua ranh giới, đạp lên nhân cách và tôn nghiêm của con người, hủy diệt cơ thể người khác. Chúng tôi bị cuốn vào không dứt ra được, như đang trong một cơn ác mộng.
Từ quán mì soba phải leo dốc cao nữa rồi đi lên một cầu thang dài mới đến cái đền. Hai đứa đều cảm thấy cáu giận vô lý với các hình thức vận động cơ thể. Vậy nên chúng tôi không thích cả dốc lẫn cầu thang.
Khi lên được đến ngôi đền, cả hai chúng tôi đều kiệt sức. Chúng tôi dựa lưng vào bia đá trong đền và nghỉ ngơi một lúc. Những nhánh cây trong sân đền vươn cao, ngước đầu lên chúng tôi thấy ánh mặt trời mùa hè xuyên qua kẽ lá.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau, lắng nghe tiếng ve sầu vọng xuống từ trên đầu. Mồ hôi nhỏ giọt trên trán Morino. Nàng lau mồ hôi rồi đứng dậy, bắt đầu cuộc tìm kiếm thi thể của Mizuguchi Nanami.
“Hung thủ và Mizuguchi Nanami đã đi bộ cùng nhau qua đây.” Nàng lẩm bẩm khi bước đi cùng tôi.
Chúng tôi đi từ đền vào trong rừng. Chúng tôi không biết hung thủ đã đi về hướng nào và đi bao xa. Vậy nên chúng tôi chỉ tìm kiếm ngẫu nhiên.
Đã hơn một tiếng trôi qua kể từ lúc chúng tôi bắt đầu tìm kiếm mù mờ như vậy.
“Có lẽ là ở hướng kia.”
Morino nói rồi rời đi, không lâu sau đó tôi nghe thấy nàng gọi tên mình.
Tôi đi về phía có tiếng gọi và thấy Morino đang đứng dưới chân một vách đá, quay lưng về phía tôi, hai tay buông thõng. Tôi đến đứng cạnh nàng và nhìn vào thứ ấy: Mizuguchi Nanami.
Ở giữa vách đá và khu rừng, dưới bóng một cái cây to, cô lõa lồ ngồi trong ánh sáng mùa hè lờ mờ. Hông cô chạm đất, lưng tựa vào cây, tứ chi hoàn toàn không có sức lực. Trên cổ cô trống không. Đầu cô nhét bên trong phần bụng bị mổ phanh ra. Hai mắt bị móc ra và bỏ lên hai bàn tay. Thay vào đó, hai hốc mắt được lấp đầy bùn còn miệng thì nhét đầy đất mùn. Có gì đó quấn trên thân cây mà cô đang tựa vào. Chính là nội tạng của Mizuguchi Nanami. Vết máu của cô còn đọng lại đen sì trên mặt đất. Quần áo của cô vứt cách đó không xa.
Chúng tôi đứng ngây ra trước cô, lặng lẽ nhìn. Không thể nói lời nào. Chỉ biết câm lặng nhìn thi thể cô.
• • •
Ngày hôm sau có tin nhắn gửi vào máy tôi từ số điện thoại của Morino.
“Trả cuốn sổ cho tớ!”
Tin nhắn của nàng lúc nào cũng ngắn gọn, đơn giản và không thêm thắt bất cứ thứ gì thừa thãi. Cũng như nàng ghét cả những thứ lách cách ồn ào như móc chìa khóa hay dây đeo điện thoại.
Tôi đã cầm cuốn sổ về nhà. Sau khi rời khỏi chỗ Mizuguchi Nanami, tôi vẫn chưa trả lại cho nàng.
Trên đường đi tàu về, Morino vẫn chưa hồi phục sau cú sốc và chỉ nhìn ra xa xăm.
Trước khi chúng tôi bỏ đi, nàng đã nhặt trang phục của Mizuguchi Nanami rơi trên mặt đất bỏ vào túi. Quần áo của cô hầu như đã bị cắt vụn nhưng mũ và túi xách cùng những thứ bên trong vẫn còn nguyên. Bên trong túi của Mizuguchi Nanami có đồ trang điểm, ví và khăn tay. Tôi đã nhìn thấy chúng trên chuyến tàu trở về.
Nhờ cái thẻ học sinh trong ví mà chúng tôi biết được Mizuguchi Nanami là học sinh cấp ba ở tỉnh bên cạnh. Trong túi còn có một quyển sổ dán ảnh chụp bằng máy chụp sticker. Những tấm ảnh đó cùng hình trên thẻ học sinh cho chúng tôi thấy gương mặt cô khi còn sống. Mizuguchi Nanami và rất nhiều bạn bè của cô đang mỉm cười trong những tấm ảnh dán nhỏ nhắn.
Buổi chiều hôm nhận được tin nhắn, tôi hẹn gặp Morino ở quán McDonald’s trước nhà ga.
Khác với mọi ngày, Morino không mặc đồ tối màu. Vì thế mà ban đầu tôi còn không nhận ra nàng. Nhờ cái mũ nàng đội giống hệt cái chúng tôi nhặt được cạnh xác Mizuguchi Nanami nên tôi hiểu ra nàng đang bắt chước cách ăn mặc của cô ta. Kiểu tóc và lối trang điểm của nàng cũng giống với Mizuguchi Nanami trong mấy tấm hình dán. Vì quần áo cô ta bị cắt vụn nên chắc Morino đã tìm bộ tương tự.
Nàng nhận lấy cuốn sổ vẻ rất hứng thú.
Tôi hỏi:
“Chúng ta có nên báo cho gia đình Mizuguchi Nanami biết thi thể cô ấy đang ở trong rừng không?”
Nàng nghĩ một lúc rồi tuyên bố cứ lờ đi.
“Chẳng biết bao giờ thì cảnh sát tìm ra cô ấy nhỉ?”
Morino nói về cái chết của Mizuguchi Nanami trong bộ dạng cô ấy đã mang cho tới tận trước khi chết.
Gia đình Mizuguchi Nanami bây giờ như thế nào nhỉ? Họ đang náo loạn vì cô con gái mất tích? Không biết cô có bạn trai chưa? Điểm số của cô ở trường ra sao?
Morino hơi khác ngày thường. Khi chúng tôi trò chuyện, cách nói năng và điệu bộ của nàng không giống với nàng mọi khi. Nàng để ý đến tóc mãi và bình luận về một đôi tình nhân ngồi cách xa chỗ chúng tôi. Tôi chưa từng thấy nàng như thế trước đây.
Tôi không quen biết Mizuguchi Nanami nhưng nhìn Morino bây giờ tôi có thể tưởng tượng ra cô cũng giống thế này.
Morino chống khuỷu tay xuống bàn, dáng điệu vui vẻ. Bên cạnh nàng là cái túi từng thuộc về Mizuguchi Nanami. Trên khóa kéo có gắn móc chìa khóa hình nhân vật hoạt hình.
“Cậu định cứ ăn mặc như thế này à?”
“Ừ! Vui đúng không?”
Morino đang chơi trò đóng giả. Nhưng cách nàng cười hay soi gương, chỉnh trang lông mi không chỉ là bắt chước một cô nữ sinh cấp ba bình thường mà giống như Mizuguchi đã chiếm lĩnh cả phần tâm hồn bên trong của nàng vậy.
Khi chúng tôi rời khỏi McDonald’s, Morino nắm lấy tay tôi bước đi một cách tự nhiên. Chính nàng cũng không nhận ra chuyện đó cho đến khi tôi chỉ.
Cứ như tôi đang nắm tay Mizuguchi Nanami, cô gái đã chết.
Tôi chia tay Morino ở trước nhà ga, trở về nhà và bật tivi lên. Thời sự đang nói về chuỗi vụ giết người hàng loạt này. Người ta đưa tin về nạn nhân thứ nhất và thứ hai. Toàn những thông tin lặp đi lặp lại, không có gì mới mẻ. Cái tên Mizuguchi Nanami hoàn toàn không xuất hiện.
Tivi chiếu cảnh gia đình và bạn bè của hai nạn nhân đang đau buồn. Ảnh hai nạn nhân được phóng to trên màn hình.
Tôi chợt nhớ đến Morino và có một dự cảm không lành. Nhưng chuyện như thế hầu như chưa từng xảy ra nên tôi gạt đi ý nghĩ đó.
Hai nạn nhân trong hình đều có kiểu tóc và trang phục giống với Mizuguchi Nanami. Điều đó có nghĩa Morino bây giờ đã thuộc típ mà kẻ sát nhân đang tìm kiếm.
3.
Vào buổi chiều ba ngày sau cuộc gặp ở McDonald’s, điện thoại của tôi reo lên báo có tin nhắn đến. Đó là tin nhắn của Morino.
“Cứu tớ!”
Trên màn hình tinh thể lỏng chỉ hiện hai chữ ngắn ngủi đó. Tôi nhắn tin lại cho nàng.
“Có chuyện gì thế?”
Chờ thêm một lúc nhưng không thấy nàng trả lời. Tôi nhấc máy gọi thử cho nàng nhưng không nối máy được. Có lẽ điện thoại nàng bị hỏng hoặc nàng đã tắt máy.
Tối hôm đó tôi gọi đến nhà Morino. Trước nàng từng cho tôi biết số điện thoại nhà mình. Không phải vì nghĩ tôi sẽ có việc gọi đến mà chỉ vì những âm tiết trong dãy số điện thoại nhà nàng tình cờ ghép thành một câu điên rồ. Thế nên tôi vẫn nhớ nó.
Người nhấc máy là mẹ nàng. Giọng bà cao và nói rất nhanh. Tôi xưng là bạn cùng lớp của nàng gọi đến để chuyển lời của giáo viên.
Nàng vẫn chưa về nhà.
Chẳng lẽ nàng thật sự đã bị tấn công?
Vì những ghi chép trong cuốn sổ là sự thật nên có thể chuyện kẻ sát nhân đã ngồi cùng quán cà phê với nàng cũng là sự thật. Không phải không có khả năng hắn ngẫu nhiên bắt gặp nàng trong bộ dạng hiện tại trên phố. Hắn có thể bị thu hút vì cách ăn mặc của Morino bây giờ giống hệt Mizuguchi Nanami, cô gái bị hắn sát hại mấy hôm trước và sẽ động lòng.
Tuy nhiên khả năng hung thủ nhắm vào Morino là không cao vì hẳn còn rất nhiều cô gái đi dạo phố trong bộ dạng đó.
Chỉ có một nguyên do khiến Morino bị tên hung thủ tấn công, đó là họ sống cùng một khu vực. Hai người từng ngồi ở cùng một quán cà phê. Trừ khi đúng vào hôm ấy tên sát nhân đi từ xa đến và vô tình ngồi ở quán đó, còn đâu nhiều khả năng hắn sẽ bắt gặp Morino qua lại tại những địa điểm sinh hoạt thường ngày của mình. Nói cách khác, xác suất hai người gặp nhau là khá cao.
Đêm hôm đó tôi đã nghĩ như vậy.
Không chừng bây giờ Morino đã bị giết. Thi thể của nàng có thể đã bị rải trên một ngọn núi nào đó. Tôi tưởng tượng ra cảnh ấy rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, tôi lại gọi tới nhà nàng.
Morino quả nhiên vẫn chưa về nhà. Mẹ nàng cũng nói đây là lần đầu tiên nàng đi qua đêm mà không gọi về. Bà khá lo lắng.
“Mà cháu là bạn trai của nó hả?” Mẹ Morino ở đầu dây bên kia hỏi.
“Không, không phải ạ.”
“Cháu không cần chối nhanh thế đâu. Cô biết cả rồi.”
Mẹ Morino đoan chắc tôi là người yêu nàng. Bà giải thích rằng con gái bà vốn chẳng có lấy một người bạn thật sự và đây là lần đầu tiên từ thời tiểu học mới có người gọi điện đến nhà.
“Dạo này con bé mặc quần áo màu tươi sáng hơn nên cô tin chắc nó đã có bạn trai.”
Tôi bắt đầu lo lắng đến tiền cước điện thoại.
“Có cuốn sổ nhỏ bìa màu nâu nào trong phòng cô ấy không ạ?”
Mẹ nàng lập tức đi kiểm tra. Bà bỏ máy xuống, điện thoại im lìm trong phút chốc rồi tiếng bà lại vang lên.
“Trên bàn con bé có một cuốn như thế nhưng không biết có phải cuốn cháu bảo không.”
Có vẻ Morino đã đi mà không cầm theo cuốn sổ. Nếu nàng cầm theo thì còn có thể tên sát nhân đã tình cờ bắt gặp nàng đọc cuốn sổ và tấn công nàng để giữ bí mật. Tôi nói với mẹ Morino mình sẽ đến lấy cuốn sổ và hỏi bà địa chỉ nhà.
Tôi ngắt máy rồi đến nhà nàng. Tôi biết nhà nàng cách ga không xa nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến đó.
Nhà nàng nằm ở tầng ba một khu chung cư phía sau ga.
Tôi nhấn chuông, tiếng phụ nữ mà tôi đã nghe trong điện thoại vang lên, rồi cửa mở ra. Đó chắc chắn là mẹ của Morino.
“À à, vào đi cháu!”
Mẹ nàng đang đeo tạp dề, thuộc mẫu phụ nữ nội trợ điển hình. Nhìn bà khác hẳn với thần thái thường ngày của Morino. Tôi không biết tại sao một người mẹ thế này lại sinh ra một cô con gái như nàng.
Bà mời tôi vào nhà nhưng tôi từ chối. Tôi định giải quyết luôn mọi việc ở cửa ra vào. Tôi nhắc đến cuốn sổ, có vẻ bà đã chuẩn bị trước nên nhanh chóng mang ra. Tôi nhận lấy và hỏi bà đã đọc nội dung bên trong chưa, bà lắc đầu.
“Đọc chữ nhỏ như thế mệt lắm.”
Xem ra bà chú ý đến tôi hơn nó.
“Từ khi lên lớp Mười một con bé đột nhiên đi học khá đầy đủ. Giờ thì cô biết vì sao rồi.”
Mẹ nàng bảo hồi lớp Mười Morino nói trường học quá nhàm chán và nàng ít khi đến lớp. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này. Sở thích của nàng hơi khác thường, đã vậy nàng lại vụng về không hòa hợp được với những người xung quanh nên kiểu gì thì cũng sẽ thành ra như thế thôi. Tôi hỏi lần cuối cùng bà nhìn thấy con gái là khi nào.
“Hình như là đầu giờ chiều ngày hôm qua. Cô nhìn thấy nó đi ra ngoài.”
“Bạn ấy có nói mình đi đâu không ạ?”
Mẹ Morino lắc đầu.
“Cháu định đi tìm nó hả?”
Lúc tôi đi, mẹ nàng hỏi vậy.
Tôi gật đầu.
“Nhưng có thể không trong tình trạng còn sống ạ,” tôi nói thêm.
Mẹ nàng tưởng tôi đùa và cười phá lên.
Tôi vừa đi ra ga vừa lật cái bìa da tổng hợp để mở trang có ghi mấy tên núi. Đó là danh sách những ngọn núi mà kẻ sát nhân tính sẽ vứt xác nạn nhân. Chắc chắn những ngọn núi được đánh dấu ⌾ là nơi hắn cho rằng sẽ dễ dàng phi tang thi thể, vì chỉ có tất cả bốn ngọn như thế và những ngọn đã từng phát hiện xác nạn nhân đều thuộc số này. Trong bốn ngọn núi được khoanh dấu ⌾ thì ba ngọn đã dùng để vứt xác rồi. Như vậy tức là có thể hắn đã đưa Morino lên ngọn núi còn lại.
Đó là núi N.
Tôi hỏi nhân viên nhà ga tàu đi núi N rồi mua vé. Tôi xuống ở nhà ga gần núi N nhất, từ đó phải bắt xe buýt đi tiếp. Dưới chân núi N trồng nho, tôi nhìn thấy nhiều biển quảng cáo dịch vụ hái nho qua cửa kính xe buýt.
Trên đường lái xe ô tô đến núi N, hung thủ sẽ vứt xác ở đâu đây? Hẳn là hắn đã tiến hành nghi lễ giết người ở một chỗ sâu trong núi để không ai nghe thấy tiếng nạn nhân la hét. Tôi chưa định hình được đó là nơi nào.
Trên xe chỉ có tôi và tài xế. Tôi nhìn bản đồ lộ trình dán trong xe và hỏi chuyện tài xế, cố gắng tìm hiểu nơi nào trên núi N là nơi tên hung thủ có thể đã ghé qua. Ông ta nói những người lái xe đến núi N từ vùng tôi với Morino đang sống thường sẽ đi theo tỉnh lộ qua phía Đông của núi. Đường lên núi N vốn không nhiều và con đường tỉnh lộ đó là đường duy nhất nối từ chỗ chúng tôi. Nếu hung thủ chở Morino trên xe thì chắc đã đi theo con đường đó. Như lời ông tài xế thì đó chính là con đường hiện giờ xe buýt đang chạy.
Tôi xuống bến xe. Có một con đường lớn dẫn đến gần đỉnh núi N. Tôi đi bộ lên đỉnh núi. Dù là đường nhựa nhưng hầu như không thấy bóng xe qua lại. Có vài lối rẽ dẫn vào sâu trong rừng. Tôi đoán có thể hung thủ và Morino đã đi vào một trong số đó.
Càng lên cao đường càng dốc. Nhìn qua những hàng cây, phố xá bên dưới nom bé xíu. Chẳng mấy chốc tôi đã lên đến gần đỉnh núi. Có một bãi đỗ xe nhỏ và một tòa nhà có vẻ là đài quan sát. Xe ô tô không thể đi tiếp từ đó. Tôi chưa đi được bao nhiêu nên không thấy mệt.
Tôi tìm kiếm thi thể của Morino.
Tôi đi trên con đường trải dài qua những hàng cây, giữa đường thấy một lối rẽ và tiến vào đó.
Trời nhiều mây nên khu rừng khá tối. Qua lỗ hổng giữa những cành lá đan xen, tôi có thể thấy cây cối phía sâu bên trong. Trời không có gió, chỉ có tiếng ve sầu vang vọng khắp không gian.
Núi N quá rộng khó tìm một thi thể bị chia làm nhiều phần. Cuối cùng tôi đồ rằng mình sẽ không thể tìm được Morino ở đây.
Khi về đến bến xe, tôi mệt lử vì đi bộ, toàn thân đẫm mồ hôi. Bên con đường tỉnh lộ xe buýt chạy qua lác đác vài nhà dân. Có một căn nhà trên đường lên núi, tôi hỏi một cụ già trong vườn tối qua có xe chạy qua đường này lên núi hay không nhưng cụ lắc đầu. Sau đó cụ còn hỏi lại người trong nhà giúp tôi nhưng không ai nhìn thấy cái xe nào cả.
Hôm qua Morino đã gửi tin nhắn đó trong tình huống như thế nào? Có phải tên sát nhân đã ép nàng đi theo hắn? Nàng không ngốc đến mức dễ dàng đi theo người khác. Hay việc nàng bị tên sát nhân bắt đi chỉ do tôi nghĩ quá lên?
Tôi ngồi xuống cạnh bến xe buýt và đọc lại cuốn sổ. Tôi không đủ năng lực phân tích tâm lý để đọc ra tính cách hung thủ từ những dòng miêu tả cách hắn giết ba nạn nhân kia.
Mồ hôi của tôi rơi xuống cuốn sổ làm nhòe vết mực khiến một số chữ không đọc được. Có vẻ hung thủ đã dùng mực nước để viết.
Tên hung thủ đã viết cuốn sổ này ở đâu? Hắn viết trên xe, ngay sau khi giết người hay khi đã quay về nhà? Tôi đoán hắn không viết trong lúc hành sự. Hắn đã viết khi đang nhớ lại tội ác của mình và đắm chìm trong tưởng tượng.
Xe buýt tới, tôi đứng dậy, nhìn đồng hồ thì đã hơn ba giờ chiều.
Tôi quyết định xuống núi.
Có khả năng hung thủ vẫn chưa giết Morino mà chỉ nhốt nàng trong nhà. Để xác nhận chuyện đó thì chỉ còn cách hỏi trực tiếp hắn thôi. Kể cả nếu hắn đã giết nàng thì tôi cũng cần hỏi hắn đã vứt thi thể ở chỗ nào.
Bởi vì tôi muốn nhìn thấy xác nàng.
Dù là tình huống nào thì tôi cũng chỉ có cách rời khỏi núi N và đến gặp hung thủ. Đương nhiên tôi đã quyết định như vậy.
4.
Quán cà phê Morino hay lui tới nằm sâu trong khu phố sầm uất trước nhà ga. Tôi đã biết địa chỉ từ trước nhưng chưa đến đó lần nào.
Như lời nàng nói, đèn trong quán sáng vừa phải, quanh tôi là bóng tối dễ chịu. Âm nhạc trong quán không ồn ào phô trương mà êm đềm chìm vào không gian của quán.
Tôi ngồi ở quầy. Trong quán có biển chỉ nhà vệ sinh. Tôi đưa mắt nhìn sàn nhà xung quanh. Morino đã nói cuốn sổ bị rơi ở đó.
Ngoài tôi ra chỉ có một người khách khác. Đó là một cô gái trẻ mặc vét. Cô ta ngồi cạnh cửa sổ, uống cà phê và đọc tạp chí.
Chủ quán đến hỏi xem tôi gọi món gì. Tôi hỏi anh ta.
“Người ngồi ở kia có thường đến đây không?”
Anh ta gật rồi nghiêng đầu băn khoăn không hiểu chuyện gì.
“À không có gì cả… Trước tiên em có thể bắt tay anh không?”
“Bắt tay? Tại sao vậy?”
“À, để làm kỷ niệm thôi…”
Chủ quán là một người đàn ông có gương mặt thật thà. Anh ta không quá trẻ mà cũng chưa đủ già để được gọi là trung niên. Anh ta có nước da trắng, mặc một cái áo phông đen loại ở đâu cũng có bán. Râu ria cạo sạch sẽ.
Chắc ban đầu anh ta nghĩ tôi là một khách hàng kỳ quái. Có lẽ bởi vì tôi cứ nhìn anh ta chằm chằm.
Anh ta mau chóng mang cà phê tôi gọi ra.
“Em là bạn của một cô gái tên là Morino. Anh biết cô ấy chứ?”
“Cô ấy hay đến đây.”
“Cô ấy còn sống không,” tôi hỏi.
Anh ta sững người.
Anh ta chậm rãi đặt cốc cà phê trên tay xuống rồi nhìn thẳng vào tôi. Mắt anh ta đục như hai hố đen không có ánh sáng.
Tôi vốn cho rằng khả năng hung thủ là người này cao hơn rất nhiều so với một người khách nào khác trong quán chiều mưa hôm đó. Và giờ thì tôi đã khẳng định được điều này.
“… Ý cậu là sao?”
Anh ta giả vờ không hiểu.
Tôi chìa cuốn sổ ra. Nhìn thấy nó, anh ta cười, để lộ cái răng nanh nhọn màu trắng.
“Morino đã nhặt được nó hôm trước.”
Anh ta cầm lấy cuốn sổ rồi lật qua.
“Cậu biết cuốn sổ là của tôi giỏi thật đấy!”
“Hơn nửa là đánh cược thôi.”
Tôi kể lại chuyện đi tìm xác của Morino trên núi N và những gì suy luận được ở đó.
Hung thủ đã nghĩ gì?
Trước tiên, tôi thử tưởng tượng cảm giác của hắn sau khi làm rơi cuốn sổ. Tại sao hắn lại viết cuốn sổ này? Để làm kỷ niệm? Để không quên những chuyên đã xảy ra? Tôi chắc rằng hắn đã đọc đi đọc lại nó và đắm mình trong ký ức. Vậy nên chắc chắn hắn phải nhận ra cuốn sổ đã bị rơi.
Trước đó hắn giấu cuốn sổ ở đâu? Bình thường thì người ta sẽ để trong túi hoặc trong cặp. Đến mức bị rơi thì nhiều khả năng hắn để nó trong túi. Có thể khi rửa tay trong nhà vệ sinh, hắn rút khăn tay ra và làm rơi sổ luôn. Và hắn nhận ra mình làm mất cuốn sổ vào lúc nào? Sau đó mấy chục phút hay vài tiếng đồng hồ…? Chắc chắn hắn đã biết ngay trong ngày hôm đó.
Tiếp theo hẳn là hắn sẽ cố nhớ lại lần cuối mình đọc cuốn sổ là bao giờ và đoán rằng cuốn sổ đã biến mất trong khoảng thời gian đó. Nói cách khác, hắn sẽ đối chiếu với những nơi mình đã hoạt động trong ngày hôm ấy và xác định nơi nào cuốn sổ có khả năng bị rơi nhất.
Đấy chỉ là suy nghĩ chủ quan của tôi, nhưng tôi cho rằng có thể hắn đã thu hẹp được xuống một mức nào đó phạm vi làm rơi cuốn sổ, lý do chính là vì hắn thường xuyên muốn đọc nó. Mỗi khi trong đầu nảy ra những ý nghĩ đen tối, hắn sẽ giữ bình tĩnh bằng cách đọc cuốn sổ. Hắn càng lấy sổ ra xem nhiều thì càng thu hẹp được thời gian và địa điểm làm mất sổ. Sau đó hắn sẽ đi tìm nó, hắn sẽ nhìn quanh sàn nhà xem sổ có rơi trên đó không. Nhưng nó không có trên sàn nhà.
Tên hung thủ chắc chắn nghĩ rằng có ai đó đã nhặt được nó. Không được để ai khác đọc nội dung bên trong. Có thể cảnh sát sẽ tìm ra thi thể của nạn nhân thứ ba. Nhưng như thế cũng không sao. Vấn đề là họ có thể tra được dấu vân tay của hắn trên cuốn sổ hoặc điều tra từ chữ viết tay của hắn.
Nếu là tôi thì tôi sẽ làm gì?
Tôi sẽ không giết thêm nạn nhân thứ tư.
Cảnh sát có thể đang điều tra quanh khu vực này. Bởi vì cuốn sổ bị rơi trong phạm vi sinh hoạt hằng ngày của hung thủ nên họ sẽ đoán được hung thủ sống quanh đây. Hắn không thể hành động.
Tuy nhiên đã một thời gian khá lâu trôi qua mà thi thể của Mizuguchi Nanami, tức nạn nhân thứ ba, vẫn chưa bị phát hiện. Đó là vì tôi và Morino đã không nộp cuốn sổ cho cảnh sát.
Có lẽ hung thủ vẫn đang chờ bản tin báo về việc tìm thấy thi thể của cô. Nếu tôi là hắn thì tôi sẽ không giết thêm nạn nhân thứ tư cho đến khi chắc chắn rằng mình an toàn.
Tuy nhiên Morino lại mất tích.
Tôi quyết định bỏ qua khả năng việc Morino biến mất chỉ là trò đùa của nàng và nghĩ xem tại sao lại có mâu thuẫn này. Nếu tôi là hung thủ, tôi sẽ giết nạn nhân thứ tư trong trường hợp nào?
• Tôi không thể chờ thêm, được nữa.
• Tôi quá tự tin vào bản thân, cho rằng mình sẽ không bị bắt và coi thường cảnh sát.
• Tôi không quan tâm đến việc có bị bắt hay không.
• Tôi không nghĩ có ai đó nhặt được cuốn sổ và đọc nó.
• Tôi nghĩ nếu ai đó nhặt được cuốn sổ thì người ta cũng không tin nội dung bên trong.
Ngoài ra cũng có thể hắn chưa nhận ra mình đã làm rơi cuốn sổ. Tất cả đều có khả năng xảy ra. Tuy nhiên tôi quyết định đặt cược vào một suy luận khác. Hung thủ có thể đã nghĩ như sau:
• Cuốn sổ đã bị người nào đó nhặt được, nhưng người đó không thể đọc nội dung bên trong. Vậy nên cảnh sát đã không nhận được thông tin và thi thể của Mizuguchi Nanami vẫn chưa được tìm thấy.
Chủ quán cà phê nghe tôi nói với vẻ hứng thú và gật đầu.
“Vậy tại sao cậu nghĩ hung thủ là tôi?”
Tôi cầm lấy cuốn sổ từ tay anh ta và giở ra một trang, đó là chỗ mồ hôi rơi khiến chữ bị nhòe không đọc được.
“Loại mực này tan trong nước nên anh biết nếu bị ẩm thì chữ sẽ biến mất. Tôi đoán hung thủ cho rằng mình đã đánh rơi nó ngoài đường chứ không phải trong quán. Morino nói cô ấy nhặt được cuốn sổ vào một buổi chiều mưa nên nhất định hung thủ cũng đã xem xét đến khả năng có thể hắn đánh rơi cuốn sổ trong buổi chiều mưa ấy. Nếu hung thủ nghĩ theo cách thông thường, trong trường hợp ai đó trong quán nhặt được sổ thì chắc hẳn nó đã được nộp cho cảnh sát. Tuy nhiên không hề có tin báo tìm được thi thể của Mizuguchi Nanami. Vậy nên hung thủ đã kết luận rằng hắn làm rơi cuốn sổ trong chiều mưa hôm đó. Đó là suy luận của tôi. Nếu như thế thì cuốn sổ sẽ bị ướt vì mưa rất nặng hạt và nội dung bên trong sẽ không đọc được.”
Morino đã nói người duy nhất ra khỏi quán khi trời mưa ngày hôm đó là chủ quán.
Sau khi tôi kết thúc suy đoán chỉ dựa vào tưởng tượng giống như đi trên dây của mình, tay chủ quán cười mỉm.
“Đúng là tôi đã nghĩ mình làm rơi cuốn sổ trong cơn mưa.”
“Morino đang ở nhà tôi.” Anh ta nói.
Tầng hai và tầng ba của quán cà phê là nhà anh ta.
Sau đó anh ta cẩn thận đút cuốn sổ vào túi rồi quay lưng đi về phía lối ra vào và mở cửa.
Bầu trời mới đây thôi hẵng còn âm u đã quang đãng trở lại và ánh nắng mùa hè ở thế giới bên ngoài chiếu sáng lóa mắt tôi đang quen với bóng tối lờ mờ trong quán. Anh ta rời khỏi quán đi ra đường rồi biến mất trong thứ ánh sáng đó.
Cô gái khách quen đứng dậy và đi đến quầy để thanh toán. Cô nhìn xung quanh quán và hỏi tôi chủ quán đi đâu nhưng tôi chỉ lắc đầu.
Cầu thang ở bên ngoài tòa nhà nên muốn lên tầng trên tôi phải ra khỏi quán. Morino đang bị trói ở tầng ba. Nàng vẫn mặc đồ giống Mizuguchi Nanami, nằm trên chiếu, tay chân bị quấn bằng thừng. Nhìn nàng không có vẻ đã bị tấn công.
Nàng nheo mắt lại khi nhìn thấy tôi. Đó là cách nàng cười. Mồm nàng bị nhét khăn nên không nói được.
Khi tôi lấy cái khăn ra, nàng thở từng hơi dài.
“Tay chủ quán giả vờ bị gãy xương và nhờ tớ chuyển đồ giúp. Tớ đã không để ý…”
Tháo đám dây trói tay chân nàng có vẻ khó. Tôi để nàng nguyên như thế rồi nhìn quanh phòng. Nhìn tình trạng căn nhà thì có thể đoán tay chủ quán đang sống một mình.
Có một mẩu giấy trắng nhỏ trên bàn. Trên đó vẽ vô số hình chữ thập.
Trong tủ có một bộ dao. Có thể dễ dàng đoán ra đây là thứ anh ta đã dùng để giết người. Từ “dao” được nhắc đến nhiều lần trong cuốn sổ.
Vẫn nằm trên chiếu, Morino to tiếng trách móc tôi không tháo dây trói tay chân cho nàng.
Tôi chọn trong tủ một con dao vừa tay để cắt dây trói.
“Mau chạy đi, chủ quán sẽ bắt được chúng ta mất!”
“Anh ta không tới đâu.”
Có thể anh ta sẽ không xuất hiện quanh đây nữa. Tôi gần như tin chắc như vậy, vẫn có khả nàng anh ta sẽ giết tôi và Morino để bịt miệng nhưng không hiểu sao tôi biết anh ta sẽ không làm thế. Khi chúng tôi nói chuyện ở quầy thanh toán, tôi cảm thấy mình và kẻ bất thường đó thấu hiểu lẫn nhau. Anh ta lặng lẽ rời khỏi quán vì trực cảm mách bảo tôi sẽ không nói chuyện này với ai.
Morino ngạc nhiên khi nghe tôi nói tay chủ quán sẽ không quay lại. Nàng đứng dậy chỉnh quần áo.
“Tớ chỉ định nhắn tin cho cậu nhưng bị anh ta phát hiện ra…”
Trên bàn có điện thoại của nàng bị tắt nguồn. Ngoài ra còn có túi của Mizuguchi Nanami mà có lẽ lúc đó Morino đã cầm. Không biết hung thủ có nhận ra người sẽ trở thành nạn nhân thứ tư đang cầm cái túi của nạn nhân thứ ba không? Hay có lẽ chính vì thế nên anh ta mới bắt Morino.
Bị trói nguyên một ngày rồi nên Morino hơi loạng choạng khi đi ra cầu thang.
Lúc rời phòng, tôi cầm theo bộ dao và mẩu giấy trên bàn để làm kỷ niệm. Khi cảnh sát khám phá ra vụ việc và lục soát căn phòng này, họ có thể sẽ gặp khó khăn vì không tìm ra hung khí mà kẻ sát nhân sử dụng. Đương nhiên tôi không hề quan tâm đến chuyện đó.
Tôi đi xuống tầng một và nhìn vào bên trong quán. Nhạc êm ả phát trong quán không người. Tôi lật tấm bảng đang đề “OPEN” sang mặt “CLOSED”.
Morino đứng sau nhìn tôi và xoa cổ tay. Trên cổ tay nàng còn hằn dấu dây trói.
“Tệ thật!” Nàng thầm thì. “Tớ sẽ không bao giờ đến chỗ này nữa.”
“Nhưng không phải cũng tốt hay sao. Chúng ta đã gặp được người đó.”
Morino nghiêng đầu. “‘Người đó’…? Mà tại sao tay chủ quán lại làm thế với tớ nhỉ?”
Nàng không nhận ra tay chủ quán chính là kẻ giết người hàng loạt.
Tôi cúi xuống chăm chú nhìn vô số chữ thập trên tờ giấy trắng mình đang cầm.
MỞ ĐẦU
Tiến >>
Scan: @Nhantinh Solo text: @V/C Đóng gói: @inno14
Nguồn: TVE-4U - VCTVEGROUP
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 28 tháng 7 năm 2022