- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chuong 26
- Chuong 27
- Chuong 28
- Chuong 29
- Chuong 30
- Chuong 31
- Chuong 32
- Chuong 33
- Chuong 34
- Chuong 35
- Chuong 36
- Chuong 37
- Chuong 38
- Chuong 39
- Chuong 40
- Chuong 41
- Chuong 42
- Chuong 43
- Chuong 44
- Chuong 45
- Chuong 46
- Chuong 47
- Lời Cảm Ơn
Dành tặng Nelson,
Người xứng đáng với mọi sự mạo hiểm của tôi
Như một con thú hoang,
sự thật không thể bị giam cầm vì chúng quá mạnh mẽ.
Trích tuyên ngôn phái Candor.
TÔI TỈNH DẬY, miệng gào tên nó.
Will.
Trước khi mở được mắt ra, thêm một lần nữa tôi nhìn thấy nó ngã quỵ xuống lề đường. Chết.
Tác phẩm của tôi.
Tobias khom người, đặt tay lên vai trái tôi. Toa tàu xóc nẩy trên đường ray, và ông Marcus, Peter cùng anh Caleb đang đứng trước cửa ra. Tôi hít một hơi sâu, cố gắng để thở ra bớt vài ba gánh áp lực đang chồng chất lên lồng ngực tôi lúc này.
Một tiếng đồng hồ trước, những chuyện đã xảy ra không có chuyện nào có vẻ là thật với tôi. Bây giờ thì có.
Tôi thở ra, và mọi áp lực vẫn còn nguyên vẹn ở đó.
“Đi nào, Tris,” Tobias nói, mắt anh nhìn tôi thăm dò.
“Tụi mình phải nhảy xuống rồi.”
Trời quá tối để biết được chúng tôi đang ở đâu, nhưng nếu phải xuống tàu rồi thì có lẽ chúng tôi đang ở gần hàng rào. Tobias đỡ tôi đứng dậy và đưa tôi ra cửa.
Những người khác lần lượt nhảy xuống: đầu tiên là Peter, rồi tới ông Marcus, rồi anh Caleb. Tôi nắm tay Tobias. Gió thổi mạnh hơn khi chúng tôi đứng ở rìa toa, như một bàn tay đang đẩy tôi ngược trở vô trong, về phía an toàn.
Nhưng chúng tôi vẫn lao người vào màn đêm và hạ cánh trên mặt đất. Cú tiếp đất khiến vết thương vì đạn bắn trên vai tôi đau thốn. Tôi phải cắn môi để không rên lên, và nhìn quanh tìm anh trai mình.
“Ổn không?” tôi hỏi khi thấy anh đang ngồi bệt trên đám cỏ cách đó vài mét, xoa xoa đầu gối.
Anh Caleb gật đầu. Tôi nghe tiếng anh sụt sịt như đang cố để không khóc, và tôi phải quay đi chỗ khác.
Chúng tôi đã đáp xuống bãi cỏ gần hàng rào, chỉ vài mét cách con đường xơ xác mà những chiếc xe tải của phái Amity hay chạy trên đó để vận chuyển thực phẩm vào thành phố, và cánh cổng cho phép chúng đi ra ngoài – cánh cổng đang đóng kín, nhốt chúng tôi bên trong.
Hàng rào cao vượt quá đầu chúng tôi, quá cao và dẻo để leo qua, quá chắc chắn để kéo đổ.
“Đáng lẽ phải có vài lính canh Dauntless ở đây,” ông Marcus lên tiếng. “Họ đâu rồi nhỉ?”
“Có lẽ họ đã bị rơi vào trình mô phỏng rồi,” Tobias nói, “và đang...” Anh dừng lại. “Ai mà biết họ đang ở đâu và làm gì chứ.”
Chúng tôi đã chặn đứng được trình mô phỏng – sức nặng của cái ổ cứng trong túi quần nhắc cho tôi nhớ điều đó – nhưng chúng tôi đã không hề dừng lại giây phút nào để chứng kiến kết quả. Điều gì đã xảy ra với bạn bè của chúng tôi, đồng môn của chúng tôi, các thủ lĩnh của chúng tôi, phái của chúng tôi? Không cách nào biết được cả.
Tobias tìm thấy một cái hộp bằng kim loại phía bên phải cánh cổng và mở nó ra, để lộ một bàn phím.
“Hy vọng là phái Erudite không nghĩ tới chuyện thay đổi mã số,” vừa nói anh vừa gõ vào một loạt số. Anh dừng lại ở con số thứ tám, và cánh cổng bật mở.
“Sao anh biết mã?” Anh Caleb hỏi. Giọng anh chất đầy cảm xúc, đầy tới nỗi tôi ngạc nhiên là nó không làm anh mắc nghẹn khi nói.
“Tôi từng làm trong phòng điều khiển của phái Dauntless, quản lý hệ thống an ninh. Chúng tôi chỉ thay đổi mã hai lần một năm,” Tobias đáp.
“May thật,” anh Caleb nói. Anh nhìn Tobias cảnh giác.
“Chẳng có gì liên quan tới may mắn ở đây hết,” Tobias nói. “Tôi chỉ làm ở đó vì muốn bảo đảm rằng tôi có đường thoát ra ngoài thôi.”
Tôi rùng mình. Cái cách anh nói về việc thoát ra ngoài – cứ như anh nghĩ chúng tôi đang bị mắc bẫy ở trong đó vậy. Tôi chưa từng nghĩ như vậy trước đây, và bây giờ chuyện này coi bộ thiệt điên rồ.
Chúng tôi đi thành một cụm, Peter ép cánh tay đầm đìa máu sát ngực – cánh tay mà tôi bắn – và ông Marcus đang đặt tay lên vai Peter, giúp nó đứng vững.
Anh Caleb thì cứ vài giây lại đưa tay quẹt má, tôi biết anh đang khóc nhưng không biết làm sao để trấn an anh, hay không biết làm sao mà tôi lại không nhỏ một giọt nước mắt nào.
Thay vì vậy tôi đi lên trước dẫn đầu cả đoàn, Tobias im lặng bước đi bên cạnh tôi, và dù anh không chạm vào tôi nhưng anh vẫn giữ cho tôi được vững vàng.
Những tia sáng là dấu hiệu đầu tiên cho biết chúng tôi đang tiến tới gần tổng hành dinh của phái Amity. Rồi chùm tia sáng biến thành những cánh cửa sổ rực sáng.
Một cụm toàn nhà bằng gỗ và kính.
Trước khi đến được đó, chúng tôi phải đi ngang qua một vườn cây ăn quả. Chân tôi lún trong đất, và phía trên tôi, những nhánh cây đan xen vào nhau, tạo thành một kiểu đường hầm. Có nhiều trái cây chín thẫm lấp ló trong vòm lá, sẵn sàng rụng xuống. Mùi hương sắc ngọt của táo chín nũng trộn với mùi đất ẩm xông vào mũi tôi.
Khi chúng tôi tới gần hơn, ông Marcus bỏ Peter lại và tiến lên phía trước. “Tôi biết phải đi đâu,” ông ta nói.
Ông ta dẫn chúng tôi đi qua tòa nhà đầu tiên, hướng về tòa nhà thứ hai bên trái. Tất cả các tòa nhà ngoại trừ những nhà kính đều được làm từ cùng một loại gỗ tối màu, không sơn phết, sần sùi. Tôi nghe thấy tiếng cười vọng ra từ một cánh cửa sổ mở. Tiếng cười tương phản khủng khiếp với sự tĩnh mịch như đá bên trong tôi.
Ông Marcus mở một trong số các cánh cửa. Nếu không phải đang ở trong tổng hành dinh của phái Amity thì tôi hẳn đã rất sốc vì an ninh lỏng lẻo thế này. Bọn họ thường loanh quanh đâu đó tại ranh giới giữa sự tin tưởng và sự ngu ngốc.
Trong tòa nhà này, âm thanh duy nhất vang lên là tiếng giày kêu rin rít của chúng tôi. Tôi không còn nghe anh Caleb khóc nữa, nhưng trước đó anh cũng đã khá là im lặng rồi.
Ông Marcus dừng lại trước một căn phòng cửa mở toang, nơi cô Johanna Reyes – đại diện của phái Amity – đang ngồi, nhìn chằm chằm vào chúng tôi qua cửa sổ. Tôi nhận ra cô ta vì thật khó mà quên được gương mặt ấy, dù bạn mới chỉ nhìn thấy cô ấy có một lần hay đã một ngàn lần rồi. Một vết sẹo dày kéo một đường từ ngay trên chân mày phải xuống đến tận môi, khiến một mắt cô ta không thấy đường và làm cô bị nói nhịu. Tôi mới chỉ nghe cô ấy nói có một lần, nhưng tôi nhớ lắm.
Nếu không có vết sẹo đó, hẳn cô Reyes phải rất xinh đẹp.
“Ôi, cảm ơn Chúa,” cô Johanna nói khi nhìn thấy ông Marcus. Cô bước về phía ông ta, tay dang rộng. Thay vì ôm, cô ta chỉ chạm khẽ vào vai ông, vì cô ghi nhớ sự ghê sợ của phái Abnegation trước những đụng chạm cơ thể thông thường.
“Những thành viên khác của các vị mới đến đây vài tiếng trước, nhưng bọn họ không chắc các vị có đến được không,” cô nói. Cô ấy đang ám chỉ nhóm Abnegation đã ở cùng với ba tôi và ông Marcus trong căn nhà an toàn.
Tôi thậm chí còn không nghĩ tới chuyện phải lo lắng gì về họ.
Người phụ nữ nhìn qua vai ông Marcus, đầu tiên vào Tobias và anh Caleb, rồi đến tôi, rồi đến Peter.
“Trời đất ơi,” cô ta thốt lên, mắt dán chặt vào chiếc áo đẫm máu của Peter. “Tôi sẽ cho gọi bác sĩ ngay. Tôi có thể đảm bảo cho các vị được ở đây tối nay, nhưng ngày mai, cả cộng đồng phải cùng nhau quyết định. Và”
– cô ta nhìn Tobias và tôi – “họ sẽ chẳng vui vẻ gì khi thấy thành viên phái Dauntless hiện diện ở đây đâu. Dĩ nhiên tôi phải đề nghị quý vị giao nộp mọi vũ khí đang có trong người.”
Đột nhiên, tôi tự hỏi sao cô ta biết tôi là một Dauntless. Tôi vẫn đang mặc một cái áo màu xám kia mà. Áo của ba.
Giây phút đó, mùi hương của ba, thứ mùi trộn giữa xà phòng và mồ hôi, bỗng tràn vào mũi tôi, khiến hình ảnh ba ùa về tâm trí tôi. Tôi siết tay thành nắm đấm chặt tới nỗi móng tay bấm sâu vào trong da. Không phải ở đây.
Không phải ở đây.
Tobias nộp súng của anh, nhưng khi tôi với tay ra sau định lấy vũ khí của mình thì anh chụp lấy tay tôi, kéo lại.
Rồi anh đan ngón tay vào tay tôi để ngụy trang cho hành động mới rồi.
Tôi biết là sẽ thông minh hơn nếu giữ lại được một trong số những khẩu súng. Nhưng nếu nộp quách nó đi thì cũng nhẹ nhõm chả kém gì.
“Tên tôi là Johanna Reyes,” cô ta nói, chìa tay ra cho tôi, rồi tới Tobias. Cử chỉ chào hỏi của phái Dauntless.
Tôi thấy ấn tượng với vốn hiểu biết của cô ấy về tập quán của các phái khác. Tôi lúc nào cũng quên béng mất là phái Amity chu đáo như thế nào tới khi được tận mắt chứng kiến.
“Đây là T...” Ông Marcus bắt đầu, nhưng Tobias đã cắt ngang.
“Tôi là Số Bốn,” anh nói. “Đây là Tris, Caleb và Peter.”
Vài ngày trước, “Tobias” còn là cái tên chỉ mình tôi biết, giữa những Dauntless; đó là một phần của anh đã trao cho tôi. Bên ngoài tổng hành dinh Dauntless, tôi vẫn nhớ lý do vì sao anh giấu cái tên đó khỏi thế giới.
Cái tên gắn liền anh với ông Marcus.
“Chào mừng đến với Amity.” Cô Johanna dán mắt vào tôi, nở một nụ cười kì cục. “Hãy để chúng tôi chăm sóc cho các vị.”
Chúng tôi để họ làm thật. Một y tá Amity đưa tôi một ít thuốc mỡ – được phái Erudite bào chế với công dụng nhanh làm lành vết thương – để bôi lên vai, rồi hộ tống Peter tới bệnh viện để chữa cái tay cho nó.
Cô Johanna dẫn chúng tôi đến căn tin, ở đó chúng tôi tìm thấy vài thành viênAbnegation từng ở trong căn nhà an toàn với ba và anh Caleb. Có Susan, vài người hàng xóm cũ của tôi, và mấy dãy bàn gỗ dài bằng chiều ngang căn phòng. Họ chào mừng chúng tôi – nhất là ông Marcus – với đôi mắt ngấn nước và nụ cười nửa vời.
Tôi bám chặt tay Tobias. Tôi chùng mình trước những thành viên trong môn phái của ba mẹ tôi, mạng sống của họ, nước mắt của họ.
Một Abnegation chìa dưới mũi tôi một cái ly đựng thứ nước nóng bốc khói và nói, “Uống cái này đi. Nó sẽ giúp cháu ngủ được như đã giúp vài người khác. Không mộng mị gì hết.”
Chất lỏng có màu hồng - đỏ, giống màu của quả dâu.
Tôi cầm cái ly và nốc một hơi hết veo. Trong vòng vài giây, nước nóng làm tôi thấy cơ thể mình như lại đầy tràn một thứ gì đó. Hớp giọt cuối cùng, tôi cảm thấy cả người giãn ra. Ai đó dẫn tôi băng qua hành lang, đến một căn phòng có một cái giường. Tất cả chỉ có vậy.
Chương 1
Tiến >>
Chuyển text: Mọt sách - Hiệu đính Ct.Ly
Nguồn: Nhà Xuất Bản Trẻ - VNthuquan. net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 6 tháng 12 năm 2022