Từ cái ngày theo thằng em dễ mến nọ đi Bình Dương để vô Hoa Viên tham dự lễ an táng cố nhạc sỹ Lam Phương, bổng dưng tui thấy cuộc sống vô thường đúng như nhà Phật đã dạy vì thân phận làm người mới đó rồi mất đó.
Khi tiếng kèn "xắc xô phone" của ban tổ chức vang lên cung bậc của bản nhạc "Thành phố buồn" do ông sáng tác đã làm cho tui xúc động vô cùng, vì bản nhạc này ngay từ khi tham gia vào cuộc chinh chiến xa nhà tui đã rất thích nó, bản nhạc này như đã lồng vào đó những hình ảnh thân thương, niềm vui cũng như nỗi buồn mình đã từng trải qua nơi vùng hỏa tuyến.
Bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa nó lại ùa về, chẳng những với kỷ niệm thời mặc áo Hoa rừng mà nó còn vực dậy những kỷ niệm thời thơ ấu của tui trong miền ký ức trên con đường đất đỏ của xóm nhỏ thời xưa nơi tui sinh sống.
Những năm cuối của thập niên năm mươi cuộc sống thật yên bình theo cái nhìn của đứa con nít như tui, ở cuối con đường Đất đỏ này có ngôi nhà ngói nhỏ xây theo dạng chữ Đinh, vách và nền bằng đất khiến không khí trong nhà mát mẻ vô cùng, ông Hai Biểu con trai lớn của ông Sáu xe bò là chủ nhân của ngôi nhà này, ông Hai đã trồng những bụi Tầm Vông và Tre tàu để làm hàng rào tự nhiên phân biệt ranh giới khu đất mình sở hữu, quanh sân trong vườn nhà ông trồng đủ thứ cây ăn trái khiến mấy đứa "Xây lố cố " tụi tui thích đến đây để chơi đùa trong lúc không vướng bận chuyện học hành.
Cũng nên tả sơ qua để mọi người có thể hình dung ra ông Hai là người như thế nào, sở hữu thân hình vạm vỡ của một lực điền bởi làm da nâu xậm màu, quanh năm suốt tháng tui chỉ thấy ông ở trần và mặc độc nhất chiếc quần cộc đen cột dây phía trước, ông đi chân đất chẳng thấy mang giày dép ngoại trừ những đi tiệc tùng đình đám gì đó, tóc lúc nào cũng hớt cao như những người lính trong quân đội, với giọng nói rỗn rãng nó biểu hiện tính cách bộc trực có lẽ vì vậy mà đa số dân chúng trong xóm không ai ghét ông Hai bao giờ, còn nói về tửu lượng thì khi có dịp thì ông chấp hết vì chẳng có tay nào bì kịp, có lần đám giỗ của ai đó trong xóm, lần đó ông ngồi chung bàn với ông Sáu Say ( ông Sáu được mệnh danh là vua ba xi đế của xóm tui thời bấy giờ), sau vài ly rượu dạo đầu vui vẻ, khi men nồng của rượu nó ngấm vào máu, sau khi lời qua tiếng lại với nhau thì ông Hai Hữu khơi màu:
-Xưa nay xóm mình có ông Sáu là Thiên hạ đệ nhất tửu, vậy chứ anh Hai Biểu có dám tranh tài với ông Sáu không?.
Men nồng của rượu hình như cũng đang xúi giục ông Hai, nên ông đồng ý cái rụp, ông Hai nói:
- Chèn ơi, ông Sáu lớn tuổi hơn tui nhiều, bây giờ thi thố với ổng như vậy không công bằng, thôi vầy đi, tui mần hai ly thì ông Sáu uống một ly thôi, ai "quắc cần câu" trước coi như thua.
Không hổ danh Thiên hạ đệ nhất tửu của mình, ông Sáu "xổ chấp" luôn:
-Ý thằng Hai bây nói vậy đâu có đặng, chú em bây mần mấy ly thì Sáu say này mần mấy ly, hơi đâu chấp tui chi cho mắc công.
Cả bàn rượu vỗ tay hoan hô sau câu nói của ông Sáu, ông hứng chí nói tiếp:
- Chẳng những "Quắc cần câu" trước là thua mà còn ai cho "Chó ăn chè" trước coi như thua luôn nha chú Hai mày.
Một cái thau nhôm nhỏ được rót đầy rượu trong cái can nhựa lớn ra, ông Hai Hữu được mấy ông trong bàn cử làm trọng tài cho trận "Tỉ thí" này, người ngồi mấy bàn khác thấy bàn nhậu ông Hai Biểu có không khí sôi động quá, họ bèn tập trung 'Nín thở" để coi kết quả chung cuộc giữa hai ông sẽ như thế nào, trước giờ đấu ông Hai Biểu nói vớt một câu nhằm cho ông Sáu suy nghĩ lại để hai người không phải luận anh hùng ở bàn nhậu:
-Tui thấy thôi đừng thi thố nữa nha ông Sáu, sợ lỡ say quá thì không tốt cho sức khỏe đâu.
Nghĩ trong bụng chắc Hai Biểu " Thấu cấy" mình, nếu dừng lại thì ê mặt quá, đám bạn nhậu và mấy đứa nhỏ trong xóm coi mình ra cái thể thống gì nữa, ông Sáu dứt khoác:
-"Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy" làm tới luôn không nói đi nói lại gì nữa nghe chú Hai mầy.
Viết xong Sunday 25.12.22
Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 3 tháng 1 năm 2023