TÌNH NGHĨA XÓM GIỀNG.

hai hùng sg

Cái xóm tui cư ngụ từ thuở thiếu thời đến bây giờ nó nhỏ xíu, vì đi một vòng là đã quay về nơi xuất phát, nhưng đúng theo câu nói "Đất chật người đông" của bà con nơi này để diễn tả cho họ hàng ở xa biết như vậy.

Đã lâu lắm rồi tui không còn đi rão quanh thôn xóm, bởi cuộc sống thời nay công việc hàng ngày nó làm cho mọi người cứ quần quật làm việc, lắm khi người trong nhà có khi hai ba bữa còn chưa gặp mặt nhau, vậy đó nên đâu có thời gian la cà với xóm giềng để thắt chặt tình cảm.

Thời may công việc mấy lúc gần đây cũng không nhiều, có ít thì giờ rảnh rang mên tui quyết định đi "Di hành" một chuyến để xem những người "Muôn năm cũ" giờ đây họ ra sống ra sao?.

Trời vừa hừng sáng tui xỏ đôi giày thường ngày tập thể dục, tui thả bộ vô những căn nhà nằm trong con hẻm nhỏ trong xóm, đang đi lơn tơn nhưng tui phải giương cặp mắt quan sát dưới chân cho thật kỹ vì sợ đạp nhằm "Mìn" của đám chó thả rong, tuy cẩn thận lắm rốt cuộc tui cũng dính một "Quả mìn" do ai đó ngụy trang khéo léo trên đường, họ lấy cát lấp sơ sài vô tình tui bị "Dính chấu" tức muốn lộn ruột, chưa kịp xử trí ra sao với chiếc giày bốc mùi thì tui nghe tiếng ai đó gọi tên mình:

- Ê Phương ròm phải không? Chèn ơi gió nào đưa mầy tới đây vậy, lâu ghe mới thấy mầy vô cái hẻm này nha thằng quỷ.

Tui nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi tên mình, tui nhận ra ngay thằng Răng bạn thời niên thiếu của tui đây rồi, nghĩ lại thấy cũng kỳ, vì chỉ cách có vài trăm thước thôi vậy mà hơn mấy chục năm sao mình không lui tới với bạn bè ngày xưa, đúng là thời buổi mới ngày nay đã làm cho con người hời hợt trong lối sống, tui là một trong những người trong số đó. Tui mừng rỡ kêu lên:

- "Ai trồng khoai đất này" tao chứ ai, sao lúc rày mần ăn được không mậy.

Thấy tui lê cái chân đi cà nhắc, thằng Răng tưởng tui bị đau chân sao đó nên nó lên tiếng hỏi:

- Cái chân mầy bị cái giống gì mà đi cà nhắc vậy?

Nghe thằng Răng hỏi, tui bèn phá nó chơi tui bèn ra câu đố:

- Vậy chứ tao đố mầy "cái gì mình đạp không đau mà phải đi cà nhắc."

Vốn con người rất thật thà chân chất, nên thằng Răng nó trả lời theo nhận định của nó,:

- Mầy nói sao kỳ vậy, nếu đạp mà đau thì đi cà nhắc mới đúng, như đạp đinh, đạp gai, còn đạp cái gì không đau mà đi cà nhắc tao mới nghe nói lần đầu đa, à hay là mầy đố mẹo chứ gì.

Thấy nó bí lù tui bèn giải đáp cho nó liền:

- Đạp "Mìn" đâu có đau nhưng thông thường ai cũng đi cà nhắc vì sợ trây trét ra tùm lum mầy ơi

Nghe tui nói cái kiểu ba trợn vì đạp nhằm mìn thì bét lắm cụt chân, nặng nữa thì tan xương nát thịt chứ mìn nào đạp phải mà còn sức để đi cà nhắc, nên thằng Răng nó "Phang" tui một câu liền:

- Mầy "nói xàm nói đế" hoài đạp trúng mìn là chết mồ tổ luôn chứ ở đó mà đi cà nhắc, giải nghĩa đại đi mày ơi, đạp cái giống gì?.

Tui cười cười nhưng không trả lời trực tiếp câu hỏi của nó, tui vịn cây ổi rồi giơ cái chân mang đôi giày "dính Mìn" cho thằng răng xem, lúc đó anh ta mới hiểu ý và cười hăng hắc như muốn chọc quê tui.

Tui than phiền với thằng Răng:

- Đau cái khỉ khô họ chứ đau gì, tại mấy con chó của ai nó ỉa bậy ra hẻm, chủ nó không hốt mà lấp cát sơ sài làm tao "Trúng mánh" nè.

Tội nghiệp thằng Răng, nó kéo tui vô nhà nó ngồi nghỉ chân, nó ra giếng kéo lên một gầu nước rồi ra hiệu cho tui đem chiếc giày trúng "Mìn" ra để nó dội nước cho tui rửa...

Hai đứa tui đang loay hoay bên thành giếng, bất chợt nghe giọng ai quen lắm lên tiếng hỏi:

- Hai thằng bây làm cái gì vậy, chèn ơi lâu quá tao mới thấy Phương ròm, từ lúc chú Năm (Ba tui) dọn nhà lên xóm trên ít thấy mầy dìa đây chơi với tụi tao, giờ thằng nào cũng thành bô lão hết rồi, lẹ thiệt mới đây mấy chục năm rồi còn gì.

Tui ngẩng mặt lên nhìn, thì ra thằng Đực đây rồi, cái thằng mà hồi nhỏ cùng chơi nhiều trò chơi với nhau trong cái xóm nghèo này, tui mừng ra mặt vì tình cờ gặp lại bạn cũ tui hỏi liền:

- Bây giờ ông ở đâu, chèn ơi lâu dữ thần luôn đó, à sẵn đây nhắc lại chuyện ba thằng mình hồi đó cho vui nha....

Một ngày nọ trong thập niên sáu mươi khi học hành xong, tui cùng đám bạn chia phe ra đánh trận, thời đó vô tuyến truyền hình chỉ có hai băng tầng (Kênh) gồm băng tần số chín và số mười một, băng tầng số chín thì do truyền hình Việt nam phát sóng, mỗi đêm có vài tiếng đồng hồ mà thôi, thường thì tin tức, rồi hát cải lương hát bội, đôi lúc cũng có chiếu phim...thời đó không có đài cố định trên mặt đất như hiện nay, mỗi khi phát hình họ thu sẵn vào băng rồi đem lên Phi cơ để bay vòng vòng trên không trung và phát sóng xuống mặt đất, máy vô tuyến truyền hình ngày ấy chỉ có màn hình trắng đen, khi máy bay bay hơi xa hoặc bị gió sao đó làm cho nhiễu sóng, màn ảnh nó cà giật cà giật vậy mà bà con mê lắm vì lúc đó nó là một phát minh mới du nhập vào miền Nam bởi nó lạ lẫm nên ai cũng khoái chí.

Băng tầng số 11( Đài Mỹ) thì chiếu phim nhiều lắm, họ phát bằng tiếng Anh nên đại đa số không hiểu diễn viên nói cái giống gì, vì thời đó chưa có công nghệ lồng tiếng hoặc " Thuyết minh", nhưng khi coi phim thì bà con cũng hiểu được nội dung và khoái chí tử vô cùng, nào là phim Combat, Tazan, Hai vạn dặm dưới đáy biển của thuyền trưởng Nemo, và những phim người da trắng chiến đấu với "Mọi da đỏ"...v.v...

.

Phải công nhận đám con nít tụi tui ngày đó con phim nào thì bị "Nhiễm" phim đó, nhất là "sơ ri" phim Mọi da đỏ" nên bữa nọ sau khi chia làm hai phe để đánh nhau y như trong phim, thằng Đực cùng tui và vài đứa nữa nhập vai "Mọi da đỏ", còn đám thằng Răng với anh Đực lớn làm vai "Cowboy" da trắng cưỡi ngựa vô đất người da đỏ để chinh phục họ.

Đám da trắng thì xài súng sáu (lục)súng trường ( tụi nó lấy súng bắn pháo bán đầy ở tiệm tạp hóa), còn đám da đỏ thì xài vũ khí thô sơ, giáo thì làm bằng cây trúc, đầu ngọn giáo là cái lưỡi nhọn hoắc do cái bìa cạc tông được cắt ra rồi gắn cây trúc có đứa lấy sơn bạc sơn lên nhìn xa xa giống y ngọn giáo thứ thiệt, còn cây búa của "Mọi da đỏ" thì được chế tạo bằng những mảnh thiếc Cao bồi dư ra khi được máy dập để làm cái nắp khoén (Nắp chai bia Larue) mấy đứa cắt ra để làm cái lưỡi búa rồi gắn chặt vào chiếc đũa để làm cán búa, những mảnh thiếc này bén ngót sơ sẩy là đứt tay tức thì, vậy mà mấy thằng "Mọi da đỏ" chơi ác mài thêm bén vô cùng y như cái dao cạo.

Vườn Điều (Đào lộn hột) của nhà thằng Đực rộng mênh mông, hai phe chia ra hai phần đất riêng biệt cho cuộc chơi bắt đầu, dân da trắng súng lăm lăm tiến vào vùng đất của người da đỏ.

Ở trần trùi trụi, tụi tui núp trên những nhánh Điều rậm rạp khiến dân da trắng tìm mãi không ra, thấy đám Cowboy đang lò dò dưới đất, thằng Đực nó giơ tay lên ra hiệu chuẩn bị đu dây xuống tấn công đám Cowboy này, thằng Đực nói nhỏ:

- Ê Phương ròm ông nhào xuống trước nha, tụi tui xuống theo yểm trợ cho.

Tui khoái chí lắm, được xung phong đầu tiên coi như người hùng của bộ lạc, tui chuẩn bị đu dây xuống thì thằng Cu xì ở cành cây gần tui nó la lên:

- Có con rắn Lục xanh lè ở gần mầy đó Phương ròm.

Nghe Cu Xì la lên như vậy tui điếng hồn, không kịp đu sợi dây thừng tui nhảy đại xuống đất liền, nếu chậm trễ chút xíu có khi con rắn Lục sẽ xơi tái tui tức thì, thời may dưới gốc cây Điều có đống cát xây dựng của mấy chú thợ hồ đang xây nhà đỡ lấy thân hình tui, nếu không chí ít tui cũng bị lọi giò chớ chẳng chơi.

Đực nhà ta, ở cành cây gần đó nghe có rắn Lục, nó chuyền thật nhanh y như những chàng trai người da đỏ trong phim, nó nhanh tay rút cây búa ( Tự chế) ra phóng mạnh tay vào con rắn Lục, con rắt bị phanh thây ra làm hai khúc rớt xuống trúng thằng Răng đang đứng lớ ngớ phía bên dưới, Răng nhà ta quýnh quáng la lên oai oái vì sợ hãi rồi nó dọt nhanh vô bụi chuối hột gần đó với gương mặt xanh như tàu lá.

Cả đám "Mọi da đỏ" đu dây xuống đánh xáp lá cà với Cowboy, trong lúc đánh nhau loạn xa, tiếng súng (Pháo) nổ liên hồi, có đứa còn dùng khí đá làm thuốc nổ nó châm lửa vô khẩu pháo tự chế nổ vang trời, phải công nhận đám da đỏ tụi tui lì đòn vô cùng, súng nổ mặc kệ, thằng Đực nhào vô bụi chuối chỗ thằng Răng đang ẩn núp, nó giơ búa lên chém phụp thằng Răng né được búa thứ nhất, lưỡi búa cắm sâu vô thân cây chuối làm cho dòng nhựa trắng tuôn chảy ra liên tục, thằng Răng giương cây súng sáu bắn vô cái lưng trần của thằng Đực khiến thằng Đực đau nhói, tức mình nó vung búa phập một nhát trúng ngay vành tai của thằng Răng làm máu tuôn xối xả, thằng Răng la lên như heo bị chọc tiết:

- Ui da đau quá tụi bây ơi, chết tao rồi.

Nó la lên có nhiêu đó rồi ngất xỉu, ai nấy sợ sệt vì không ngờ xảy ra lớn chuyện như vậy, ông Sáu Say nhà gần đó nghe mấy đứa nhỏ la hét rân trời, ông cầm gói thuốc rê đang quấn để hút ghé lại chỗ thằng Răng ông nói:

- Mấy đứa dang ra đừng bu đông nữa, để thoáng cho nó thở.

Ông Sáu say xé cục thuốc rê bự, ông đè mạnh vô chỗ vết thương cho thằng Răng, công nhận bài thuốc cầm máu bằng thuốc rê hiệu quả vô cùng, máu thôi chảy, thằng Răng cũng từ từ hồi tĩnh lại, chưa kịp vui mừng thì cả đám nghe bà Năm má thằng Đực la rân trời, bà Năm cầm cây roi mây thật dài chạy tới quất vô bàn tọa thằng Đực hai roi đau thấu trời, bà Năm nói:

- Mấy thằng bây hết chỗ chơi rồi hả, tao thấy thằng Đực làm cây búa tao nghi lắm rồi, bắt chước trong vô tuyến đây chứ đâu, dẹp hết nha, đứa nào còn chơi cái trò này tao méc cho bị đòn tét đít ráng chịu nghe bây.

Đực nhỏ mặt lấm lét, tay xoa xoa vô chỗ đau, miệng lí nhí nói với bà Năm:

- Xin lỗi má, tụi con xin chừa, từ rày hổng dám vậy nữa đâu.

Thấy thằng Đực đau và biết phục thiện, bà Năm dịu giọng:

- Ờ má tha cho đó, thôi giải tán về tắm rửa cơm nước đi mấy đứa.

Cả đám rút êm trả lại không khí cô tịch cho cái vườn Điều..

Vừa nghe nhắc xong câu chuyện trên, thằng Răng đưa tay lên vân vê nơi vết bị "Mọi da đỏ" chém ngày xưa, nó nói:

- Thằng quỷ Đực này, tao tưởng nó làm bộ chém, ai dè nó chém thiệt, may là tao có võ đó chứ tao không né thì có khi bị đứt cái lổ mũi rồi cũng không chừng.

Đực nhà ta chêm vô:

- Ai biểu mầy bắn vô lưng tao làm chi đau thấy tía luôn, bởi vậy tao nổi nóng mới lỡ tay vậy đó, mà cũng vui kỷ niệm này nó sẽ theo tụi mình tới ngày qui tiên đó nha tụi bây.

Tui cũng góp lời:

- Công nhận hồi nhỏ mình chơi ngu thiệt, ba cái phim ảnh coi vậy mà lậm đó nha, bởi vậy ngày nay có những bộ phim hoặc chương trình hành động hoặc ảo thuật người ta hay khuyến cáo không nên bắt chước rất có thể nguy hiểm cho tánh mạng.

Thấy lâu ngày ba anh em mới gặp nhau, vợ thằng Răng bắt con gà giò nhốt sau hè nấu nồi cháo và xé phay con gà làm gỏi cho ba đứa tui thù tạc mặc sức ôn lại chuyện ngày xưa.

Cũng nhờ có dịp đi rão quanh xóm làng, tụi tui mới có dịp hàn huyên tâm sự ôn lại kỷ niệm thời thơ ấu, nếu không thì biết bao giờ có dịp để thắt chặt lại tình nghĩa xóm giềng quý giá của ngày xưa.

SG 2.12.2019 ( 20:38)


Nguồn: Tác giả VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 12 năm 2019