- Chương 1-1
- Chương 1-2.
- Chương 2-1
- Chương 2-2.
- Chương 3-1
- Chương 3-2.
- Chương 4-1
- Chương 4-2.
- Chương 5
- Chương 6-1
- Chương 6-2.
- Chương 7-1
- Chương 7-2.
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
Tần Thiên nhìn chiếc gương đồng nhỏ trước mặt đang phản chiếu một gương mặt xa lạ.
Gương đồng được chế tác thực thô ráp, chiếu ra hình ảnh không chỉ mơ hồ còn có chút vặn vẹo, nhưng vẫn có thể thấy rất rõ đây là một gương mặt thanh tú.
Tần Thiên vỗ vỗ mặt, khẽ thở dài.
Đi vào thế giới lạ lẫm này đã gần một tháng, lúc ban đầu từ thất kinh, lo lắng hãi hùng, đến bây giờ bình chân như vại, thích ứng trong mọi tình cảnh, kỳ thật là cả một quá trình gian nan đấu tranh tâm lý.
“Nhưng mà, nhìn theo mặt tốt, bị đột tử còn có thể sống lại, cũng là lão thiên gia đối với ta ban ơn đúng hay không?” Tần Thiên nhìn mình trong gương nhẹ giọng nói. “Ít nhất hiện tại thái bình thịnh thế, có mái nhà che mưa nắng, có công việc, có cơm ăn, so với xuyên qua đến loạn thế trôi dạt khắp nơi còn tốt hơn nhiều, đúng hay không, Tần Thiên?”
Tần Thiên mỉm cười, trong gương đồng phản chiếu hình ảnh nàng mơ hồ tươi cười, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, làm cho gương mặt điềm đạm có chút sức sống.
Sự tình đã biến thành như vậy, nàng tự nhiên muốn hướng suy nghĩ đến phương diện tốt đẹp có thể làm chính mình vui vẻ, nếu không ngày sau sẽ như thế nào?
“Tiểu Đào, ngươi nhanh đi ra, trong viện một đống quần áo, nếu không giặt tẩy đúng hạn, đợi đến lúc Dương ma ma nổi giận lại không có cơm ăn”.
Tần Thiên nghe tiếng nhìn lại, đã thấy một tiểu nha đầu vấn hai búi tóc nhỏ mặc áo vải thô màu nâu đứng ở cửa nhìn mình cau mày, thần sắc có chút không kiên nhẫn.
Tần Thiên đứng dậy cười nói: “Ta vấn xong tóc rồi ra ngay”. Nàng nhìn nhìn, cười nói: “Tiểu Mai, ngươi chải đầu thật đẹp mắt, không giống ta, mỗi lần đều vấn không tốt, đều bị ma ma trưởng nhóm mắng”.
Tiểu Mai nghe nói như thế, trên mặt lộ ra tươi cười, lại thấy Tần Thiên tóc vẫn đang tán loạn, liền đi qua: “Ta giúp ngươi vấn vậy, đỡ cho ngươi cứ cọ qua cọ lại, làm chậm trễ canh giờ, liên lụy ta cũng không có cơm ăn”.
Tần Thiên cười hì hì ngồi xuống, đưa chiếc lược gỗ cầm trong tay cho Tiểu Mai.
“Nghe nói a, nha hoàn của Lý di nương hôm qua được thưởng ba lạng bạc, còn có Tiểu Nguyệt ở viện của Đại phu nhân cũng được thưởng một khối vải rất đẹp để may xiêm y”. Tiểu Mai một bên giúp Tần Thiên chải đầu, vừa nói, trong giọng nói lộ ra ý cực kỳ hâm mộ, tiếp theo lại có chút chán nản nói: “Như chúng ta chỉ là nha đầu làm ở phòng giặt quần áo, quanh năm suốt tháng không có tiền thưởng thì không nói, ăn mặc cũng là phần tối thiểu hạ nhân trong phủ cấp cho, vạn nhất đem quần áo tẩy hỏng còn có thể bị đánh chết. Thật người so với người sao lại khác biệt đến tức chết vậy chứ”
Tần Thiên cười cười, không nói tiếng nào, tùy ý Tiểu Mai càu nhàu.
Đến nơi đây lâu như vậy, Tần Thiên đã biết, nơi này là trang phủ, kinh doanh Thịnh Thế Trà Hành lớn nhất Dương Thành, cũng là phú gia số một, số hai tại nơi đây. Mà nàng cùng Tiểu Mai, còn có vài tiểu nha đầu khác là hạ nhân thấp nhất trong trang phủ, chuyên môn phụ trách xử lý tẩy giặt quần áo từ các phòng viện đưa tới.
Không diện kiến được chủ tử, đương nhiên cũng không có tiền thưởng, mỗi ngày làm việc vừa nặng vừa mệt, vì vậy oán khí của Tiểu Mai mới lớn như vậy.
Tần Thiên cũng có oán khí, mỗi ngày đều không ngừng giặt quần áo, tẩy đến mức hai tay tróc da, bất quá nàng vừa tới nơi này, cái gì cũng đều không biết, trừ bỏ cẩn thận làm tốt bổn phận của mình thì còn có thể thế nào?
Oán giận cũng chẳng có tác dụng gì ngoài việc làm cho chính mình càng thêm chán nản uể oải.
Nhừng mà những lời này, Tần Thiên cũng không nói ra với Tiểu Mai, nàng cho rằng mỗi người đều có tính cách, có ý tưởng riêng, cho dù không ủng hộ, cũng không cần thiết đem suy nghĩ của mình áp đặt cho nàng, ai có thể cam đoan chính mình nhất định là đúng đâu.
Tiểu Mai hai ba cái đã giúp Tần Thiên vấn xong 2 búi tóc, Tần Thiên soi gương, vừa lòng nhìn Tiểu Mai nói: “Tiểu Mai quả thật có đôi tay thật khéo léo”.
Tiểu Mai được tán thưởng, vui vẻ cười rộ lên.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Lúc này trời mới tờ mờ sáng, không biết từ nơi nào truyền đến tiếng gà gáy.
Ra khỏi cửa chính là đại viện, trong viện có mấy cây hòe to và một cái giếng nước.
Ở đó đã có hai nữ tử mặc áo vải thô màu nâu đang giặt quần áo bên cạnh giếng.
Loại quần áo vải thô màu nâu này các nàng mặc giống nhau, các thô sử nha đầu đều mặc cùng kiểu dáng, nhan sắc tầm tầm như nhau, làm cho người khác vừa nhìn thấy liền biết thân phận.
Tiểu Mai cùng Tần Thiên liền đến bên bồn gỗ bên kia, hai người cùng nhau múc nước lên, đổ vào bồn gỗ, bắt đầu làm việc.
Đem tạo giác (bồ kết) ngâm ở trong bồn đựng quần áo, sau đó dùng tay vò nhẹ, động tác máy móc, tuy rằng mệt nhọc, nhưng cũng không còn bối rối như lúc đầu.
Lúc này, nha đầu đối diện bỗng nhiên đứng lên, bên cạnh là Tiểu Sơn cũng đang ôm một đống quần áo, nhưng lại tới bên người các nàng, cười nói: “Chỗ này các ngươi cũng giặt sạch luôn đi”.
Tiểu Mai ngẩng đầu, nhìn nàng cả giân: “A Quế, ngươi như thế nào mỗi lần đều như vậy, đây là việc ngươi nên làm chứ”.
A Quế hai tay chống nạnh, cười nói: “Như thế nào? Ngươi không tẩy?”
Mặt khác, một nha đầu cũng đi tới, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng rất kiêu ngạo: “Có muốn kêu Tống ma ma đến?”.
Tống ma ma là quản sự phòng giặt quần áo, mà A Quế trước đó không lâu bị chủ tử bán vào đây được phân phó gả cho con trai của Tống ma ma.
Tần Thiên nhìn hai chồng cao quần áo bên cạnh, thở dài, kéo kéo Tiểu Mai, thấp giọng nói: “Quên đi, Tiểu Mai, chúng ta nhanh tẩy, hẳn có thể trước giờ cơm tẩy xong quần áo”.
A Quế nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, cười nói: “Vẫn là Tiểu Đào thức thời”. Nói xong, uốn éo thắt lưng đi trở về.
Chương 1-1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 10 tháng 4 năm 2024