Bóng Chiều

thoại văn

Bóng chiều

đây âm khí nặng nề

Bóng chiều đã ngả, dặm về còn xa

(Kiều)

Buổi sáng rất trong. Chùa lặng. Thầy trụ trì từ trai phòng đi lên.

- Mô Phật đệ tử đến đây có việc gì chăng?

- Bạch thầy con xin nương nhờ cửa Phật thời gian, nguyện công quả cúng đường Tam Bảo cho tâm hồn con tìm chút bình an.

- Mô Phật. Cửa chùa luôn rộng mở tịnh độ những trầm luân.

- Bạch thầy, đời con nhiều sóng gió quá, con cầu xin đức từ bi nhiệm mầu dìu ba đào về hướng khác. Nhiều khi muốn từ bỏ chôn trần gian này nhưng thọ thân con còn vướng nghiệp chưa trả hết.

- Mô Phật! Con có lòng hướng nguyện về bờ giác, ơn trên gia hộ cho con sớm thoát cõi vô minh.

Tôi bước vào chùa, để lòng lắng dịu. Hy vọng những đau thương dồn nén bây lâu theo kinh kệ mà hóa giải phần nào. Tôi quyết định ra đi trước đám cưới Thông. Quyết định như vậy vì không thể chịu đựng được nhiều hơn nữa. Thông khóc rất nhiều. Tôi nói: “Không được đâu em ơi, đời chị chắc phải thế. Đây là nghiệp quả mà, kiếp này chị phải trả. Em ở lại vui hạnh phúc”. Nhưng kinh kệ chưa được mấy hôm, tôi phải quay về. Chiều nay tôi trở lại miền đất đỏ bazan lòng nặng nhiều hơn lúc ra đi. Còn nhớ cách đây không lâu Phượng trong chiếc áo dài bẽn lẽn. Ánh mắt sóng sánh hạnh phúc chắp tay bên Thông khi tôi nói lời thưa gửi. Tôi làm chủ hôn trong lễ đính hôn này. Trầu cau đã được mua sắm nơi phiên chợ ồn ào, mồ hôi và bụi đỏ. Phiên chợ vùng biên xa ngái. Từ ngày sinh bé Bi, tôi cố quên mình, quên tất cả. Cay đắng và ngọt ngào. Tất cả dồn nén thành nước mắt. Nước mắt tê cóng, lạnh lẽo thê thiết len vào cõi đêm cao nguyên. Hy vọng sau đám cưới Thông mọi chuyện có thể đổi thay.

Tôi là con gái lớn, niềm kiêu hãnh của gia đình. Ngay năm đầu đỗ ba trường đại học. Ba bỏ quê lên phố đạp xích lô. Nắng mưa và bụi bặm. Ba sạm lại nhưng ước mơ cứ roi rói tươi lên. Ngày tôi mặc áo cử nhân, nhận bằng tốt nghiệp hạng ưu, thầy trưởng khoa và bạn bè tặng hoa chúc tụng. Bất chợt cuối hội trường, có ánh mắt ngọt ngào rưng rưng hạnh phúc. Ánh mắt của người đàn ông đen đủi, quần áo tuềnh toàng. Tôi òa khóc, lao về phía ấy. Người đàn ông kịp lách đám đông ra khỏi cổng trường, mọi người ngơ ngác nhìn theo. Thấp thoáng lưng áo trắng vệt mồ hôi mặn mãi lòng tôi đến bây giờ. Ở một góc phố nào đó, nơi quán cóc vỉa hè, vài ly rượu đế, mấy trái xoài già, chia sẻ cùng bè bạn, niềm vui tràn qua khóe mắt. Niềm vui vớt lên từ khổ ải, lóng lánh khát khao. Tôi chưa thấy núi Thái Sơn lấy gì sánh được? Tôi làm ở công ty nước ngoài. Ba bỏ phố về quê. Bỏ càn xe, cầm cày cầm cuốc, đọc sách và làm thơ. Tôi nhận lời cầu hôn. “Khi người ta đến xin dâu. Mẹ cười rất tươi mà bố thì rưng lệ. Lời thưa ngập ngừng nghẹn giữa câu. Bố chẳng buồn đâu, ai lại buồn trong một ngày như thế?. Bố chỉ thương con vất vả từ thuở bé...”, ba đọc thơ Nguyễn Hoàng Sơn trong tiệc cưới. Ba khóc. “Xe hoa đưa con đi, căn nhà đột nhiên trống trải...”. Đây là ngày tôi về nhà chồng. Chồng tôi, một sinh viên khá điển trai, hào phóng. Cách tư duy và quan niệm của anh, tôi thích. Dân toán yêu văn. Văn thơ giúp tâm hồn mềm lại trước xơ cứng cuộc đời. Ngày xưa ba hay nói vậy. Yêu và đang yêu trần gian toàn hoa hồng và mật ngọt. Nhưng cuộc đời thì khác. Cuộc đời không giống như ta nghĩ. Cuộc đời đã làm anh thất bại ngay từ bước khởi đầu. Sự thất bại đã đẩy anh về khởi điểm, về lại hoang sơ của tâm hồn. Sự trở về đầy bất trắc cho anh và cho tôi. Thời gian đã vênh tróc các mỹ từ. Một ngày anh nói:

- Bỏ việc, ngày mai em phải bỏ việc về quê.

- Bỏ việc? Rồi làm gì? Tôi hỏi. Tôi hỏi mà nghe cổ họng đắng chát, về đâu? Vùng đất đỏ xa ngái, quanh năm nắng gió và sương. Sương chiều, sương sáng. Sương dày đặc vây tỏa những cánh rừng. Tiếng trẻ khóc chênh chao lưng mẹ khập khiễng len theo dốc đỏ ráng chiều. Những dúm tóc hoe vàng. Tôi nghĩ đến những điều không dám nghĩ... Tôi không phủ nhận nhưng nghi ngại những gì anh nói. Cánh cửa ở lại thành phố trong anh đã khép. Có nghĩa là tôi phải từ giã nơi đây. Từ giã phố phường náo nhiệt. Từ giã thiên đường ánh sáng, từng lấp lánh trong tôi. Từ giã ước mơ của ba, của mẹ. Tôi rẽ sang ngã khác. Và từng đêm uống cạn ly rượu đời mình. Ly rượu đã hết hơi men còn đọng lại đáy lòng mùi đắng chát.

Ngày chuyển dạ, anh đưa tôi xuống Từ Dũ. Tôi yêu lắm. Không sinh được. Đành phải mổ. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi hiểu thế nào là đớn đau và hạnh phúc. Hạnh phúc nào cũng ngầm chứa đớn đau. Có thật vậy không? Những câu hỏi mơ hồ lẩn khuất chìm dần vào cơn mê. Tỉnh dậy, quanh tôi trơ trọi. Ba không, mẹ không. Giọt máu của tôi người ta cách ly đâu đó. Lẻ loi ngập tràn... Cố lắm mới mở được mắt, tôi cần thấy anh. Tôi cần anh bón cho tôi thìa nước, cần anh nắm lấy bàn tay hỏi han. Cần sự chia sẻ chính anh. Nhưng không. Tôi ngơ ngác, bơ vơ. Chưa bao giờ tôi thấy mình đau đớn hụt hẫng đến vậy. Con tôi nằm trong lồng kính. Người y tá nói anh đã bỏ đi. Tôi biết lúc này anh đang ở đâu. Lớp hào hoa rách toạc. Chuyến xe rẽ sang hướng khác. Tôi bàng hoàng đau đớn. Tôi cắn răng từng đêm chịu đựng. Giữa đất khách quê người, giữa núi rừng xa lạ, tôi chia sẻ với chính tôi. Tôi để lòng mình lạc vào những cơn gió cao nguyên. Vào những đêm mưa rừng ướt sũng. Những cơn gió thê thiết từng đêm xoáy vào sườn đồi, đá núi. Bóng dáng của cha, tình yêu của mẹ, hơi ấm gia đình, tôi khát thèm những nụ cười quen thuộc. Khát thèm những lời nói chân thật. Những lời nói khô hiền ấm nóng yêu thương. Như dự cảm được điều gì sau lần tôi về thăm, ba viết: Mai con về lại quê chồng, mẹ đâu có khóc mà lòng rưng rưng.

Tất cả hy vọng, tất cả ước mơ, tất cả những gì ba mẹ đặt vào tôi, cuộc đời đã giật phắt, quăng quật vào một xó xỉnh nào đó. Nhìn dáng vẻ gầy gò tiều tụy lần tôi về giữa khuya, ba buồn thăm thẳm. Chẳng hỏi gì, ba mải miết nhìn vào khoảng không. Tôi biết trong sâu thẳm lòng ba đang nấc lên từng tiếng. Và nỗi đau đang lớn dần trong ba. Có lẽ những cuốc xe trưa rước khách về ngoại thành hồi ấy không làm ba rã rời như lúc này đây. Tình yêu? Hạnh phúc? Những cám dỗ đời thường, những khát khao hy vọng chợt khói sương, mơ hồ lãng đãng. Lúc bùng lên, lúc lắng xuống, lúc vò xé nát tan. Tạo hóa bày ra trò chơi nghiệt ngã. Tạo hóa đặt con người trước những đam mê phỉnh dụ. Tôi dấn thân vào tình yêu như bước vào cõi mộng, không tính toán so đo. Với tôi, tình yêu là thiêng liêng, cao cả. Tình yêu rạng ngời ánh sáng. Thứ ánh sáng vĩnh cửu bùng cháy trong tim, trong một không gian tình người chân thật. Tôi đi về phía anh, trông chờ và đón nhận. Tất cả nhẹ nhàng. Tất cả dịu êm. Để một lần giữa khuya, ướt sũng say khướt tả tơi, anh mò về. Tôi đón lấy những xỉ vả đau đớn, những lời lẽ thô tục, tưởng chừng anh hốt lên từ đám bùn đen nào đó. Hôi tanh tởm lợm.

- Mày là cái đinh rỉ gì? Hả? Cái bằng đại học của mày đem mà vứt đi. Đ.m. mày là người hay là giống gì?...

Tổn thương. Tâm hồn tôi đã bị tổn thương. Vết thương ấy thành tỳ chứng đớn đau. Tôi không còn là tôi nữa... Nhiều khi thắt thỏm giữa khuya, tôi ôm con tháo chạy khỏi mùi rượu trộn lẫn mùi thức ăn đã lên men. Tiếng quát tháo, tiếng ly vỡ, bàn ghế ngã đổ. Bi mới dúm tuổi nhưng đã cảm nhận được sự chẳng lành “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Nó co rúm người lại, rồi nôn thốc tháo ngụm sữa vừa mới nuốt. Nước mắt, nước mưa hòa lẫn. Gió cao nguyên lạnh lùng táp vào da thịt. Lạnh lùng se thắt niềm đau. Sỏi đá dưới chân, núi rừng trước mặt. Bóng tối mênh mông đồng lõa với bao điều bất trắc. Liệu tôi có bước qua được nghịch cảnh này không? Bao nhiêu ước mơ thắp lên ở sân trường đại học lụi tắt trong bóng đêm giá lạnh này. Bi tím tái sợ hãi. Ký ức non nớt của một đứa trẻ, có lưu giữ lại hình ảnh này không? Cầu Trời Phật cho nó chóng quên. Nhưng nó là đứa bé thông minh, nhạy cảm. Sợ rằng ngày kia khi nhận ra điều bất hạnh này tâm hồn nó sẽ ra sao? Nghĩ đến đó lòng tôi thắt lại. Không biết kiếp trước tôi có nợ nần gì với anh không? Kiếp này tôi đang phải trả? Tôi xin được việc làm ở cơ quan kinh tế huyện. Lương chẳng là bao nhưng dẫu sao cũng còn chỗ cho tôi bám víu với cuộc đời. Còn chỗ để mỗi ngày nuôi dưỡng thêm hy vọng. Hy vọng rằng anh sẽ bình tâm. Sẽ tìm thấy giá trị đích thực cuộc sống ngay chính trong mỗi bình minh thức dậy. Rằng anh sẽ không chối bỏ những gì tôi dành cho anh. Nhưng không, những cơn say như ngựa hoang chở anh về thật gần với cánh đồng bản năng tội lỗi. Anh tung phá chệnh choạng giữa bóng tối và ánh sáng, giữa thiên đường và địa ngục. Giữa người và ma. Bàn tay anh không đủ sức níu kéo quá khứ và cũng không chạm nổi đến tương lai. Nhiều lúc bình tâm tôi nghĩ lại liệu mình có góp phần tạo nên ẩn ức cho anh? Tuyệt nhiên là không. Ngọn lửa nào đã thiêu rụi tâm hồn anh? Câu hỏi còn bỏ ngõ. Có điều chắc chắn trong cuộc tình này tôi đã trắng tay. Làm gì bây giờ? Tôi biết về đâu? Giá như...! Hạnh phúc lẩn ra ngoài tầm ước vọng. Anh không còn là anh nữa. Là hiện thân hãi hùng những đêm khuya. Tiếng kêu cửa, tiếng bước chân khệnh khạng, những lời lẽ tục tằn thô bỉ. Bao lâu đã dìm tôi vào những cơn ác mộng... Bỗng dưng tôi thấy mình thừa thải bên anh... Một “Đời thừa” thật sự đang hiện hữu. Mà anh đâu phải là “Hộ” tài hoa. Một “Hộ” luôn nuôi ước vọng lớn lao, muốn mang lại hạnh phúc cho người khác. Và sẵn sàng “Giúp đỡ kẻ khác trên đôi vai của mình”. Anh nát rượu như Chí “chửi trời và chửi đời”. Nhiều khi tôi thấy mình hoài phí cho một điều vô ích. Cứ nghe tiếng anh ngoài cổng là con bé lấy tay chùi nước mắt. Những giọt nước mắt trong vắt ấy lẽ ra là thứ vũ khí vòi vĩnh trong vòng tay âu yếm. Nhưng không, nó đã rơi xuống từ sợ hãi, rơi xuống bóp nghẹt trái tim tôi. Người ta nói mọi cái đều có giới hạn. Không biết chịu đựng của tôi đến giới hạn nào? Tôi cố nhai lấy nhạt nhẽo mỗi ngày. Nhạt nhẽo khốc liệt.

Ngày tôi đi hỏi vợ cho Thông, anh đang vùi đầu trong những cơn say. Những cơn say lú lẫn, say tiếp nối, say điên cuồng, say mê muội, say vật vờ, say cuộn tròn trong những cơn say. Thông, đứa em trai kế anh ít học nhưng tử tế. Hy vọng nó sẽ là người đàn ông bản lĩnh gánh vác công việc gia đình. Và sự thật nó đã gánh vác gia đình từ khi bố anh mất. Hy vọng Thông sẽ xốc lên, sẽ tạo dựng lại nền nếp gia phong. Và chỗ dựa cho con tôi sau này. Nhưng mà... Chiều nay ra khỏi chôn thiền môn bước về thế tục. Lẽ ra hoa đăng và nhạc sống. Những ly rượu tràn môi hạnh phúc. Những lời chúc tụng nói cười cho đôi uyên ương Thông- Phượng. Nhưng....

Lại mưa. Cao nguyên đang vào mùa mưa. Mưa chiều ào ạt, mạnh mẽ, tàn nhẫn và lạnh lùng. Tiếng nấc vỡ òa trong mưa. Con đường phía trước nhão nhoét bùn đỏ. Phượng lịm trong tiếng nấc. “Một tuần nữa thôi anh ơi!” Lời tiếc nuối. Một đau đớn tột cùng của kiếp người. Ảnh chụp cho đám cưới ngày hôm qua còn đây. Môi anh vẫn cười, mắt anh vẫn sáng. Thứ ánh sáng của hạnh phúc. Em sẽ về bên anh, sẽ làm dâu nơi này. Em gác bỏ mọi thứ. Em không ước mơ gì hơn. Em cần có anh. Phượng lảo đảo trong bóng chiều nhá nhem. Lảo đảo trong thân phận tình yêu. Phượng biết rồi ngày mai, ngày mai mình cô lẻ hơn cả gốc thông già đang bật gốc ngả nghiêng kia. Mình sẽ chơ vơ, chông chênh trên vùng đất bazan này. Liệu mình có chịu nổi những cơn gió xé lòng vào những đêm khuya? Tại sao cuộc đời bẻ bàng cay đắng đến thế? Tại sao anh không kịp nói điều gì? Anh lặng yên trong chiều nay. Và đời cũng lặng yên nơi đây. Trên đỉnh đồi hoang vắng này. Cỏ lau và gió hú. Hố huyệt thẳm sâu đen ngòm khép lại. Hết rồi, vùi chôn tất cả anh ơi! Có và không, mất và còn, đớn đau và hạnh phúc trong cuộc tồn sinh này. Một kiếp người! Em bỏ cho anh nắm đất hay một trái tim, một mối tình, hay một tâm hồn và nhiều ước vọng. Chiều đi đã hết! Không gian mênh mông, thời gian thăm thẳm. Chúng ta đã cưới nhau ư? Chúng ta đã đến với nhau trong tận cùng đớn đau này. Mà chỉ có em là người cảm nhận tất cả. Đôi dép anh để lại dưới cầu thang. Đôi dép còn hơi ấm. Chút hơi ấm cuối cùng trước lúc anh đi. Dòng điện nghiệt ngã qua anh. Lưỡi dao ngọt ngào qua trái tim em!

Đây là những đau đớn khi tôi dìu Phượng từng bước trở về. Đám cưới của Thông và Phương vĩnh viễn không còn bao giờ có được. Tôi nghĩ đến Phượng đến tôi, đến những số phận mỏng manh và bèo bọt. Tại sao anh không nhận ra điều này. Tại sao anh không biêt quý trọng những giây phút bình yên. Những khoảnh khắc vô giá trong cõi đời này để sưởi ấm cho nhau bằng thứ tình cảm thiêng liêng: TÌNH YÊU.

Chúng tôi dìu nhau đi trong bóng chiều đã hết, những bước chân hụt hẫng trên khoảng đường trước mặt, gió cao nguyên lạnh lùng thổi qua khoảng đồi vắng lặng... Đâu đó mang mang tiếng chuông chùa.

Bóng chiều

Tiến >>

Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 11 tháng 7 năm 2016