Cô gái Trong Sương Mù

donato carrisi

dịch giả: hoàng anh

- 1 -

nguyên bản tiếng ý
la gazzara nella nebbia

dịch từ bản tiếng pháp
la fille dans le brouilliard
*
tặng antonio,
con trai tôi,
mọi thứ của tôi

23 Tháng Hai

sáu mươi hai ngày

sau vụ mất tích

Cái đêm mà mọi thứ thay đổi hoàn toàn khởi đầu với một cú điện thoại.

Chuông điện thoại vang lên vào lúc 10 giờ 20 phút tối thứ Hai. Nhiệt độ ngoài trời là -8°C, mọi thứ chìm trong một màn sương giá buốt. Flores đang yên ấm nằm cạnh vợ thưởng thức một bộ phim gangster trắng đen trên tivi. Sophia đã ngủ thiếp đi được một lúc, tiếng chuông điện thoại không thể quấy rầy giấc ngủ của bà. Thậm chí bà còn không hay biết khi chồng mình rời khỏi giường và mặc quần áo.

Flores xỏ chân vào chiếc quần bông, mặc áo thun có cổ, rồi khoác chiếc áo jacket đông dày sụ để chống lại màn sương giá dường như đang xóa mờ mọi thứ kia. Ông phải nhanh chóng đi tới bệnh viện của Avechot, nơi ông đã làm việc với tư cách bác sĩ tâm thần suốt hơn bốn mươi trong sáu mươi hai năm tuổi đời. Trong quãng thời gian đó, chỉ có vài lần Flores bị lôi ra khỏi giường vì chuyện khẩn cấp, chủ yếu là việc của cảnh sát nhờ. Tại ngôi làng nhỏ trên núi nơi ông cư ngụ từ khi chào đời này, gần như chẳng có gì xảy ra sau khi mặt trời lặn, cứ như thể tại vĩ độ này, ngay đến bọn tội phạm cũng lựa chọn một cuộc sống đúng mực và thường xuyên ngồi nhà vào buổi tối. Chính vì thế, Flores tự hỏi chuyện gì đã khiến cho người ta cần đến sự có mặt của ông vào một giờ giấc bất thường như vậy.

Thông tin duy nhất mà cảnh sát cho ông biết qua điện thoại là một người đàn ông đã bị bắt sau một tai nạn đường bộ. Không hơn.

Tuyết đã ngừng rơi từ chiều, nhưng trời trở lạnh vào buổi tối. Khi Flores bước ra khỏi nhà, chào đón ông là một sự thinh lặng lạ lùng. Mọi thứ yên ắng và bất động. Thời gian tưởng như đã ngừng trôi. Cái rùng mình của ông không phải vì nhiệt độ bên ngoài, mà đến từ bên trong. Flores khởi động chiếc Citroen già nua của mình, ngồi chờ vài phút để động cơ diesel làm nóng đàng hoàng trước khi lên đường. Ông cần tiếng máy xua đi sự đơn điệu của không gian im lặng đáng sợ.

Mặt đường đã bị đóng băng, nhưng hơn hết thảy, chính sương mù mới là thứ buộc ông phải duy trì tốc độ dưới hai mươi cây số một giờ, với hai bàn tay ghì chặt vô lăng, lưng chồm tới trước, và khuôn mặt ghé sát kính chắn gió để có thể ghi nhận hai mép đường. May mắn là ông thuộc đường đến nỗi cái đầu mách bảo ông về lộ trình cần đi trước cả khi đôi mắt làm điều đó.

Đến một ngã tư, Flores chọn hướng đi tới trung tâm của ngôi làng. Lúc này ông mới nhìn ra được chút gì đó qua màn sương trắng đục. Trong khi di chuyển, ông có cảm giác tất cả mọi thứ trôi chậm lại, giống như trong một giấc mơ. Từ trong tấm màn trắng, những ánh đèn nhấp nháy xuất hiện. Chúng dường như tiến về phía ông, mặc dù ông mới là người đang đến gần chúng. Một bóng người xuất hiện trong sương mù với những động tác vung tay kỳ quặc. Khi đến gần hơn, Flores nhận ra đó là một nhân viên cảnh sát đang ra hiệu cho những người đi đường lái xe cẩn trọng. Vẫy tay chào nhanh, Flores vượt qua anh ta. Phía sau lưng người cảnh sát, ánh đèn nhấp nháy hóa ra là đèn hiệu của một chiếc xe tuần tra và đèn hậu của một chiếc xe hơi màu đen đang nằm dưới mương nước.

Không lâu sau đó, Flores đi đến trung tâm của ngôi làng. Nó vắng tanh vắng ngắt.

Những ánh đèn đường vàng vọt trông đầy hư ảo trong sương mù. Flores lái xe xuyên qua khu vực đông dân cư và ra khỏi nó trước khi đến đích.

Bệnh viện nhỏ của Avechot tấp nập một cách bất thường. Ngay khi Flores bước qua cổng chính, một trung úy cảnh sát tiến lại gần ông cùng với Rebecca Mayer, nữ công tố viên trẻ tuổi mới nổi dạo gần đây. Trông cô ta có vẻ lo lắng. Trong lúc Flores cởi áo khoác, cô ta cho ông biết danh tính của vị khách không mời đêm nay.

– Vogel. – Cô ta nói vỏn vẹn có thế.

Nghe thấy cái tên đó, Flores bỗng hiểu ra nguyên nhân của tất cả mọi sự lo lắng trong đầu. Đêm nay mọi thứ sẽ thay đổi hoàn toàn, nhưng ông còn chưa biết điều đó. Chính vì vậy mà ông không rõ lắm về vai trò của mình trong chuyện này.

– Chính xác thì cô muốn tôi làm gì? – Ông hỏi.

– Bác sĩ cấp cứu cho biết ông ta ổn. Nhưng hình như đầu óc ông ta đang trong tình trạng lú lẫn, có lẽ là do cú sốc của vụ tai nạn.

– Nhưng cô không chắc, đúng không? – Câu hỏi của Flores đã đánh trúng mục tiêu, và Rebecca Mayer không cần phải trả lời. – Ông ta có bị căng trương lực không?

– Không, ông ta phản ứng khi được kích thích. Nhưng tâm trạng ông ta thay đổi liên tục.

– Và ông ta không nhớ bất kỳ điều gì về chuyện đã xảy ra. – Flores tự mình nói nốt.

– Ông ta nhớ được vụ tai nạn. Nhưng chúng tôi quan tâm tới chuyện xảy ra trước đó. Chúng tôi phải hiểu được chuyện đã xảy ra tối nay.

– Cô nghĩ ông ta đang giả vờ.

– Tôi e là thế. Và đây là chỗ ông cần can thiệp, thưa bác sĩ.

– Cô mong đợi điều gì ở tôi?

– Chúng tôi đã có đủ bằng chứng để kết tội ông ta, và ông ta biết điều đó. Chính vì vậy, ông phải cho chúng tôi biết liệu ông ta có hoàn toàn nhận thức được hành động của mình hay không.

– Nếu có thì sao?

– Chúng tôi sẽ có thể ra quyết định khởi tố và tiến hành thẩm vấn chính thức mà không sợ bị tay luật sư nào đó giải vây cho ông ta bằng một cái cớ ngu xuẩn.

– Nhưng theo tôi hiểu thì vụ tai nạn không có nạn nhân, đúng không? Vậy cô sẽ truy tố ông ta tội gì?

Rebecca Mayer im lặng trong giây lát.

– Ông sẽ hiểu khi gặp ông ta.

Họ để Vogel đợi trong phòng làm việc của Flores. Khi Flores mở cửa, ông lập tức trông thấy Vogel ngồi trên một trong hai cái ghế bành nhỏ phía trước bàn làm việc lộn xộn giấy tờ. Ông ta mặc một chiếc áo khoác bằng len cashmere sẫm màu, đầu gục xuống, và không thể hiện điều gì cho thấy đã nhận ra có người vừa bước vào phòng.

Flores treo áo khoác lên móc rồi xoa xoa đôi tay lạnh cóng.

– Xin chào. – Ông nói, đoạn tiến đến chỗ máy sưởi để kiểm tra xem nó có được bật hay không.

Thật ra đó chỉ là một cái cớ để ông vào vị trí đối mặt với người đàn ông, để quan sát tình trạng của ông ta, và hơn hết, để hiểu được ý nghĩa câu nói của Rebecca Mayer.

Bên dưới lớp áo khoác, Vogel ăn mặc rất lịch lãm. Com lê xanh sẫm, cà vạt lụa phớt xanh với họa tiết hoa nhỏ, một chiếc khăn tay màu vàng nơi túi ngực, áo sơ mi trắng, và khuy măng-séc hình ô-van bằng vàng hồng. Tuy vậy, mọi thứ nom cẩu thả như thể đã được mặc hàng tuần lễ.

Không nói gì để đáp lại lời chào, Vogel ngước mắt lên trong một thoáng, trước khi lại cúi xuống nhìn hai bàn tay đặt trong lòng.

Flores tự hỏi định mệnh trớ trêu nào đã đưa họ đối mặt nhau.

– Anh ở đây lâu chưa? – Ông hỏi.

– Còn anh?

Flores bật cười trước câu pha trò, nhưng Vogel không thay đổi sắc mặt.

– Khoảng bốn mươi năm. – Flores đáp.

Trong suốt quãng thời gian ấy, căn phòng tích dần đồ đạc và giấy tờ cho tới khi trở nên bừa bộn. Ông biết đối với người khác, tổng thể nom rất lộn xộn.

– Anh có thấy cái trường kỷ cũ kỹ kia không? Tôi thừa hưởng nó từ người tiền nhiệm. Còn chiếc bàn này là tôi tự chọn đấy.

Trên bàn có đặt những khung ảnh gia đình của Flores. Vogel cầm một cái lên xem. Trong ảnh là ông bác sĩ tâm thần đang bị vây quanh bởi đàn cháu con giữa một bữa tiệc thịt nướng ngoài trời.

– Gia đình đẹp đấy. – Vogel nhận xét với giọng hờ hững.

– Ba đứa con, mười một đứa cháu.

Flores tỏ ra rất hãnh diện với hình ảnh người cha vĩ đại trong gia đình.

Vogel đặt tấm ảnh trở lại chỗ cũ rồi nhìn quanh. Trên tường, bên cạnh các bằng cấp, những lá thư khen ngợi và những bức vẽ của con cháu là các chiến lợi phẩm mà Flores tự hào nhất.

Là một người đam mê câu cá, ông đã treo trên tường một số lượng lớn những con cá nhồi rơm mà mình câu được.

– Mỗi khi có thể, tôi lại bỏ hết mọi chuyện để đi tới một cái hồ hoặc một nguồn suối. – Flores đáp. – Đó là cách tôi giải tỏa căng thẳng.

Trong một góc phòng, có một chiếc tủ cất cần câu cá cùng nhiều ngăn kéo chứa lưỡi câu, mồi câu, dây câu và những dụng cụ khác. Theo thời gian, căn phòng không còn giống gì với phòng làm việc của một bác sĩ tâm thần nữa. Nó đã trở thành hang ổ của Flores, một nơi của riêng ông, và ông thấy đau lòng khi nghĩ tới ngày về hưu trong vài tháng tới đây. Ông sẽ phải dọn dẹp mọi thứ và mang đi những món đồ của mình.

Bên cạnh những câu chuyện mà bốn bức tường có thể kể lại, giờ đây còn một câu chuyện mới, về buổi thăm khám khuya khoắt trong một tối mùa đông.

– Tôi vẫn chưa thể tin được anh lại ở đây. – Flores thừa nhận với một chút bối rối. – Vợ tôi và tôi đã thấy anh nhiều lần trên tivi. Anh nổi tiếng lắm.

Vogel khẽ gật đầu. Rõ ràng ông ta đang rối trí. Trừ phi ông ta là một diễn viên giỏi.

– Anh có chắc là mình ổn không?

– Tôi ổn. – Vogel đáp với giọng rất khẽ.

Flores rời khỏi máy sưởi và ngồi vào bàn làm việc, an tọa trên chiếc ghế bành qua năm tháng đã in dấu vóc người của ông.

– Anh may lắm đấy, anh biết không. Trên đường tới đây, tôi có đi ngang hiện trường của vụ tai nạn. Cái mương nước mà anh rơi xuống cũng khá sâu, trong khi bên kia đường là cả một khe suối.

– Sương mù. – Vogel đáp.

– Phải rồi, sương giá. Chúng tôi ít khi gặp nó. Tôi phải mất hai mươi phút để đến được đây, trong khi bình thường chạy xe hơi từ nhà không quá mười phút. – Flores gác cùi chỏ lên tay tựa của chiếc ghế và ngả người ra sau. – Chúng ta vẫn còn chưa tự giới thiệu với nhau. Tôi là bác sĩ Auguste Flores. Thế còn anh, tôi nên gọi anh là gì? Thanh tra Vogel, hay chỉ là ngài Vogel?

Vogel tỏ vẻ ngẫm nghĩ trong giây lát.

– Tùy anh.

– Tôi không nghĩ một nhân viên cảnh sát có khi nào mất đi cấp bậc, kể cả lúc đã giải nghệ. Thế nên với tôi, anh vẫn là thanh tra Vogel.

– Nếu anh thích thế.

Hàng chục câu hỏi quay cuồng trong đầu Flores, nhưng ông biết mình phải chọn một câu thích hợp để bắt đầu.

– Nói thật nhé, tôi không nghĩ sẽ lại thấy anh ở chốn này. Tôi nhớ anh đã quay về thành phố cách đây ít lâu, sau những gì đã xảy ra. Vì sao anh quay lại?

Thanh tra Vogel chậm rãi lướt tay trên quần, như thể đang tìm cách phủi đi một hạt bụi không tồn tại.

– Tôi không biết. – Ông ta chỉ nói có thế.

Flores gật đầu.

– Tôi hiểu. Anh đi một mình à?

– Vâng. – Vogel đáp.

Vẻ mặt của Vogel cho thấy ông ta không hoàn toàn hiểu ý nghĩa của câu hỏi.

– Tôi đi một mình.

– Sự hiện diện của anh ở đây có liên quan gì tới cô gái mất tích không? – Flores thăm dò. – Bởi vì theo tôi nhớ, hình như anh đã bị loại khỏi cuộc điều tra.

Câu nói vừa rồi đã đánh thức điều gì đó trong Vogel. Dường như chạm tự ái, ông ta gắt lên:

– Sao các anh lại bắt giữ tôi? Cảnh sát muốn gì ở tôi? Tại sao tôi không được về?

Flores cố gắng huy động tất cả sự kiên nhẫn còn lại và đáp:

– Thanh tra Vogel, tối nay đã anh đã bị tai nạn.

– Tôi biết. – Vogel giận dữ đáp lại.

– Và anh chỉ có một mình trên xe, đúng không?

– Tôi đã nói với anh rồi.

Flores mở một ngăn kéo bàn, lấy ra chiếc gương nhỏ và đặt nó trước mặt Vogel. Ông ta tỏ ra không mấy chú ý.

– Và anh không hề hấn gì.

– Tôi ổn mà, anh còn hỏi tôi câu đó bao nhiêu lần nữa đây?

Flores chồm người tới trước.

– Vậy hãy giải thích với tôi một chuyện này. Nếu anh không hề hấn gì, thì chỗ máu trên quần áo anh là của ai?

Vogel bỗng ngẩn ra, không biết phải nói gì. Sự giận dữ biến mất, ánh mắt ông ta dừng lại nơi chiếc gương soi mà Flores đã đặt trước mặt mình.

Giờ thì ông ta đã thấy.

Những chấm đỏ li ti trên cổ tay áo sơ mi, vài ba chấm to hơn trước bụng. Một số vết sẫm màu hơn, khó thấy vì màu vải của áo vest và áo khoác, nhưng vẫn có thể nhận ra vì sắc độ đậm hơn. Vogel nom như thể mới trông thấy chúng lần đầu tiên. Nhưng một phần trong ông ta biết chúng ở đó, Flores chắc chắn như vậy. Bởi vì Vogel không tỏ ra quá ngạc nhiên và cũng không lập tức chối bỏ sự hiện diện của chúng.

Trong đôi mắt ông ta lúc này có một ánh sáng khác, và tình trạng lú lẫn của ông ta bắt đầu tan biến như thể nó là một màn sương. Nhưng màn sương thực sự vẫn tồn tại bên ngoài cửa sổ, bao trùm lên vạn vật.

Cái đêm mà mọi thứ thay đổi hoàn toàn chỉ mới bắt đầu. Vogel nhìn thẳng vào trong mắt Flores, đột nhiên minh mẫn hẳn.

– Anh nói đúng. – Ông ta lên tiếng. – Tôi nghĩ tôi nợ anh một lời giải thích.

- 1 -

Tiến >>


Nguồn: NXB Phụ Nữ -
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 27 tháng 9 năm 2022