Quốc Phong

Thời Thế

Trên đời thiếu gì giọt nước mắt rơi vì đồng tiền
Những tiếng gào ngưng giữa đêm chảy đỏ
Ai cũng hiểu giới hạn của con người lúc khó
Nên ngay giữa sài gòn... thì đến chó cũng khôn

Nên giữa đất nước này chẳng thiếu gì những gã bán miệng nuôi trôn
Và những đôi mắt vô hồn bán trôn nuôi miệng
Hay người ta có thể bán vệt máu trên đầu, cái vỗ mồm diễn biến
Quan ngại thì cũng mặc niệm vài hôm

Nên giữa internet người ta đâu thiếu ngữ ngôn
Từ giảng đường, đến đầu đường xó chợ
Cũng không thiếu phán xét viên sinh ra chỗ đó
Đến nhà thơ còn biết bỏ vần ồn

Tôi chẳng buồn và chẳng giận cái đáng thương
Như trái tim đã xác nhận cái bình thường khi tủi nhục
Dù não bộ chẳng đủ nghệch ngờ phản bội điều nhận thức
Nơi đây ai cũng có tủi hờn

Thế hệ mây mờ rảo bước trong sương
Thế hệ đã nằm thế hệ đã kêu la đã khóc
Một thế hệ giữa bao la và cô độc
Chẳng thể bước đi giữa những đôi mắt trần truồng

Tôi gọi mình là một thế hệ vô ơn

 
Quốc Phong

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 8 tháng 12 năm 2015

Bình luận về Bài thơ "Thời Thế"