Hiệp Đầu 0-1

a-dam ba-hơ-đai

Chương 1

- cuộc đấu tranh giành sân tập- trận đấu đánh lộn là chủ yếu- trọng tài bất lực- câu lạc bộ “nữ thần cá” ra đời như thế nào?.

Ma- nhút tỉnh giấc, vừa giụi mắt vừa ngáp. Gian nhà trống trải, yên tĩnh. Tiến nước từ vòi nước nhỏ giọt tí tách, đều đều.

Ma- nhút thò hai cánh tay khẳng khiu ra kéo chăn. Đôi chân lấm đất lộ ra. Cậu bé rùng mình vì lạnh. “ Chắc cô đã đi làm,- khi tỉnh ngủ hẳn, cậu nghĩ,- phải xem cô để lại gì cho bữa sáng mới được”.

Chỉ một bước nhảy, cậu bé đã tới bên bếp lò. Ở đó có những chiếc xoong cũ, méo bẹp. Cậu bé lần lượt nhấc từng nắp xoong và thất vọng thả xuống. Nỗi thất vọng ngày một lớn. Tất cả xoong nồi đều trống trơn. Trong cái xoong nhỏ màu đỏ đã mất quai cũng không có gì. Thường ngày cô vẫn để cà phê ở đó.

“ Thế là cô đã “ giải quyết” xong mình”, cậu bé hòai nghi lắc đầu.- “ Không có lấy một giọt cà phê, chắc là vội quá, nên cô không kịp nấu. Cũng có thể cô không còn tiền mua gói cà phê hạng bét”.

Ma- nhút vẫn còn chút hy vọng. Cậu mở cái chạn kê bên cạnh bếp lò. Cậu chiu hẳn nửa người vào trong đó, bới lục bát đĩa và các túi giấy đựng thức ăn. Ngoài ít bột mì dính túi, cậu không còn tìm được gì. Thất vọng hòan tòan, cậu vò đầu, nhắc đi nhắc lại: “Thế là cô đã “ giải quyết” xong mình. Thế là đã “ xong mình”.

Ma- nhút nhanh nhẹn mặc quần áo. Việc này cũng không mất nhiều thời gian. Bộ “ cánh” của cậu chỉ có đôi giày bát kết thủng đế, quần nhung xổ gấu và áo xơ mi tờm bơm. Một Điểm nhỏ làm “ bộ cánh” của cậu trông trang trọng hơn là chiếc mũ lưỡi trai. Cậu đội kiểu cách lên đầu, ngắm qua loa trong gương và bước ra khỏi nhà.

Ma- nhút khóa cửa, đút chìa khóa xuống dưới tấm thảm chìu chân. Như vậy là cậu bé đã kết thúc một phần của ngày hôm nay- cái ngày cũng như mọi ngày khác, cậu bé chẳng bao giờ đắn đo, suy nghĩ gì về chúng.

Cậu bé cũng chẳng suy nghĩ tại sao những bậc thang lại rung bần bật dưới chân mình. Đây là cái cầu thang kỳ lạ: Những mảng gỗ được ghép với nhau thành bậc. Một thanh sắt cong queo là tay vịn. Đi từ tầng bốn xuống cần phải có hiểu biết về nhào lộn hay thể dục dụng cụ. Nhưng Ma-nhút đi xuống rất nhẹ nhàng, thỏai mái như đi trên cầu thang bê tông mới.

Cái cầu thang kỳ lạ này cũng được treo trong ngôi nhà còn kỳ lại hơn nữa. Ngôi nhà bị bom phá đổ một nửa; bây giờ đứng đó như một mảng tổ ong mật. Trong đó dân khu Vô-la sắp xếp những gian phòng chẳng khác gì tổ chim bồ câu.

Đối với Ma-nhút đây là ngôi nhà bình thường nhất trên thế giới. Có chăng nó khác ngôi nhà khác ở chỗ cao hơn 2 tầng. Và dân chúng vùng lân cận gọi nó là “ Tổ chim câu”. Thế mà lại tiện lợi. Ví như có ai hỏi Ma-nhút: “ Chú ở đâu?” Cậu ta không cần phải suy nghĩ lâu mà trả lời giản đơn: Ở “ Tổ chim câu”. – Thế là đã rất đầy đủ.

Ở một của sổ tầng 4 có những mảnh ván ghép lại, che kín. Điều đó chứng tỏ trong các phòng đó có người ở. Nhưng hầu hết tầng này là nơi trú ngụ của chim câu hoang và chim sẻ.

Ma-nhút dừng lại, nhặt một viên gạch gò 3 lần vào khung sắt đã gỉ của thang máy. Tiếng gõ vang lên như cồng. Sau tiếng gõ, từ 2 bên hàng lang 2 cánh của hầu như cùng lúc hé mở. Hai cậu bé ló ra: một đứa cao, với khuôn mặt to, sáng sủa, tóc xoăn; một đứa thấp, với khuôn mặt nhỏ, đầy tàn nhang, đầu húi bốc.

- Chào các cậu!- Ma-nhút thân mật chào chúng.

- Chào cậu!- Hai đứa kia đồng thanh đáp lại.

- Hè rồi “ người anh em” ạ!- Cậu bé đầu húi bốc nhỏen miệng cười. Cậu ta được bạn bè gọi là Pê-rê-ca tứ là hòn ngọc, mặc dầu tên thật của cậu là Bô-gút

Ma-nhút cắn môi:

- Với tớ thì hè hay không cũng vậy thôi…

- Ừ nhỉ, cậu không đi học mà.

Đứa thứ hai là Phê-lếch, với tên riêng ở khu phố Gu-chep-xka là “ Ma-da-rô”. Cậu ta nhìn Ma-nhút chăm chú.

- Này, Pa-ra-gôn, - nó gọi biệt dnah của Ma-nhút, - cậu đến thật đúng lúc. Hôm nay chúng mình sẽ tập. Cậu đi báo cho tất cả tới sân lúc 4 giờ chiều nhé! Được không?- Giọng thằng bé khô khan, gần như hạ lệnh.

Ma-nhút không vừa long cho lắm.

- Ừ, để xem.

- Còn xem gì nữa,- Ma-da-rô gạt đi,-chỉ có cậu là còn rỗi rãi thôi mà.

Ma-nhút nhăn mặt:

- Đấy là cậu nghĩ thế thôi.

- Thế cậu phải làm gì?

- Ê, “ người an hem” ạ,- nụ cười khắc khổ hiện trên đôi môi Ma-nhút, - cuộc sống không phải như truyện cổ tích hay phim. Cậu có tất cả mọi cái “ hợp pháp” trong nhà. Còn tớ, tớ phải tự “ tổ chức”.

- “ Tổ chức” cái gì?

Ma-nhút muốn nói là cô sáng nay không để lại bữa ăn sáng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu thôi không nói. Cần phải có nghị lực. Không thể kêu ca được. Cậu bé vung tay, vẻ chế nhạo:

- Được, rồi đâu sẽ vào đấy như “ ông chủ” đã ra lệnh.

Ma-da-rô không biết bạn nhạo mình.

- Cậu phải nhớ đấy. Rất quan trọng đấy. Chúng mình phải trở thành một đội mạnh.

- Chủ nhật, chúng ta sẽ đá với bọn ở phố Ô-cô-pô-va, Pê-rê-ca xen vào. Mắt chú bé ánh lên vẻ kiêu hãnh.

Ma-nhút nhíu lông mày.

- Với bọn “ Chim trĩ” à?

- Thế cậu nghĩ sao?

- Chúng nó sẽ cho no nê!

- Biết đâu đấy.

- Thì cũng vài thúng!

- Rồi sẽ biết,- Ma-nhút nhắc lại, xong nhấc mũ chào.

Ma-da-rô đuổi theo bạn.

- Nhớ kỹ đấy Pa-ra-gôn ạ! Đúng 4 giờ ở sân của chúng ta.

o O o

Ma-da-rô đập 3 lần vào khung sắt thang máy cũ. Tiếng sắt vang rung rung cả cầu thang. Cậu bé sốt ruột đá bóng vào bức tường đã mất hết vữa áo. Lát sau. Từ sau một cánh cửa ló ra cái đầu nhỏ nhắn của Pê-rê-ca.

- Lần nào cũng phải đợi cậu, - Ma-da-rô nói với bạn không được thân mật cho lắm.- Gần 4 giờ rồi. Chúng mình phải nhanh chân lên mới kịp.

Pê-rê-ca nhìn bạn không vừa long.

- Cậu cứ nghĩ là mình rỗi rãi lắm… Ăn cơm trưa xong, tớ phải rửa bát chứ.

- Ông “khốt” ở nhà?

- Ở nhà…- Pê-rê-ca ngập ngừng,- Ông già trở về nhà say mền. Tớ phải tháo cả giày cho ông.

- Cậu được “ tẩm quất” chứ?

- Đâu mà… ông bố tớ thế mà tốt. Không bao giờ đánh tớ. Mà cũng chả có lý do gì để đánh.

- Với người say rượu làm sao biết được sẽ thế nào. Như cái lão bên kia kìa, mỗi lần lão uống rượu là bọn trẻ con tha hồ mà la. Hôm qua công an lại đến đó.

Pê-rê-ca cười gượng:

- Ông bố tớ thì khác. Mỗi lần về, bố tớ đều mang thức ăn về. Chỉ có cái thêm cả Vốt-ka..- Pê-rê-ca đột ngột vung tay như muốn kết thúc câu chuyện ở đây.

Hai đứa lặng lẽ bước đi. Ma-da-rô đập bóng xuống đường. Nó đang nghĩ đến trận đấu sắp tới. Bỗng nó đứng dừng lại:

- Này, liệu cậu Pa-ra-gôn có kịp báo hết cho mọi đứa khác không?

- Có lẽ hết…

- Với tay đó cũng không biết thế nào.

- Rồi chúng ta sẽ biết…

Ma-da-rô bước đi nhanh hơn. Quả bóng đã rách xơ được nó ôm khư khư vào long. Vẻ mặt cậu ta tư lự.

- Cậu biết gì không? – Không nhìn bạn nó nói tiếp –Chúng mình phải là đội bóng mạnh nhất khu Vô-la. Tớ nghĩ cần phải lập thêm câu lạc bộ.

Pê-rê-ca đứng sững lại:

- Câu lạc bộ? Tớ cũng đã nghĩ về việc đó. Phải làm chứ.

Ma-da-rô làm ra vẻ quan trọng:

- Ừ, người anh em ạ. Chúng ta sẽ “ tổ chức”. Hôm nay tập xong sẽ họp. Tất cả sẽ bầu đội trưởng, thủ quỹ, sắp đặt chương trình luyện tập, lập đội hình thi đấu. Từ trước đến nay chẳng ra thế nào cả. Cứ thế này mãi không thể được.

- Cứ thế này mãi thì không thể được, - Pe-rê-ca nhắc lại và đấm mạnh vào lưng Phê-lếch.- Thế mà cậu không nghĩ ra sớm. Tớ cứ tưởng chỉ có mình tớ nghĩ về chuyện này. Chúng ta sẽ có câu lạc bộ. Chúng ta sẽ mua bóng mới, quần đùi đồng màu. Có thể là màu đỏ? – Cậu bé nhìn bạn chăm chú.

- Không, màu đen. Màu như của đội Pô-lô-nha.

Ý kiến này không thể bác bỏ được. Cũng như đối với dân khu phố, đội bóng này đối với bọn trẻ là đội đáng yêu nhất. Tất cả dân ở “ Tổ chim câu” cổ vũ, lo lắng cho đội này. Họ sẵn sang lao vào các cuộc đấu khẩu, và khi cần, cả bằng chân tay với những người hâm mộ các đội khác. Bởi vậy Pê-rê-ca không phản đối ý kiến của bạn. Nó chỉ hỏi lại:

- Còn tên câu lạc bộ?

- Tớ nghĩ rồi, nhưng phải đợi ý kiển của tất cả.

- Tên là gì? Cậu nói xem nào? – Pê-rê-ca hào hứng hỏi. Nó lăng xăng chạy vòng quanh Ma-da-rô; tay nó hết vung lên cao, lại vỗ vào nhau. Nhưng Ma-da-rô vẫn lặng thinh ra vẻ quan trọng.

- Tớ không nói bây giờ. Đến cuộc họp cậu sẽ biết. Mỗi người sẽ ghi tên câu lạc bộ do mình nghĩ ra giấy, sau đó sẽ lấy số ý kiến nào nhiều nhất như bỏ phiếu kín ấy.

- Tuyệt!- Pê-rê-ca nhảy cẫng như ngựa non- Tớ cũng sẽ có một tên. Chỉ có cái phải nghĩ đã.

Chúng im bặt vì Pê-rê-ca bắt đầu tập trung suy nghĩ. Cho đến khi ra sân bãi, hai đứa trẻ vẫn không nói với nhau câu nào.

Nơi bọn trẻ gọi là sân bóng chỉ là mảnh đất nhỏ. Mảnh đất nằm giữa những tòa nhà đổ nát trong chiến tranh. Trong sân còn đầy gạch ngổn ngang. Xung quanh sân, cỏ dại mọc um tùm. Tuy nhiên đối với các cầu thủ say mê, đây vẫn là cái sân khá tốt giữa Vác-sa-va bị tàn phá. Phía sân giáp phố, có bức tường đã đổ. Ở phía đối diện, là ngôi nhà một tầng bị mất mái. Phía thứ 3, có hàng rào cao. Sau hàng rào đó, là nghĩa địa ô tô. Phía thứ tư của sân, có vườn hoa quả. Trên cái sân nghèo nàn này luôn có những hoạt động thể thao của bọn trẻ ở phố Gu-chép-xka và vùng lân cận. Nhộn nhịp nhất là vào buổi chiều, khi lũ trẻ đi học về. Bây giờ đang là nghỉ hè, nên trên sân không lúc nào vắng bóng chúng. Các cuộc đấu bóng đá sôi nổi luôn diễn ra, thường kết thúc bằng những cuộc cãi vã, có khi còn đánh lộn. Ngòai ra, ở đây còn có các cuộc thi vật. Bọn trẻ tổ chức các cuộc thi điền kinh. Lại có cả các buổi biểu diễn nhào lộn, trồng cây chuối và những trò khác.

Từ khi bọn trẻ ở “ Tổ chim câu” dưới sự chỉ đạo của Phê-lếch Ma-da-rô thắng đội tuyển khu Gu-chép-xca, thì mảnh đất đã thành sân riêng của chúng. Mỗi vị khách không mời nào muốn cản trở chúng luyện tập, lập tức bị đuổi ngay. Những kẻ chống đối lại đã nhiều lần phải rời sân với con mắt sưng vù, hay xương hàm ê ẩm.

Ma-da-rô và Pê-rê-ca nhìn thấy từ xa, qua khe thủng của tương một số đứa đang đá bóng trên sân. Cảnh tượng đó khiến 2 đứa vụt chạy nhanh tới sân. Kẻ nào dám cả gan chiếm sân của chúng lại đúng vào giờ tập thế này? Nhanh nhẹn như 2 con sóc, chúng lao qua khe thủng của bức tường. Cả 2 bỗng đứng sững trên khu đất như có ai giữ chân chúng lại.

Trong đám trẻ chạy trên sân, chúng thấy Skum-ba – đội trưởng “ Chim trĩ”. Hai đội sẽ gặp nhau vào chủ nhật kia mà? Hai đứa trẻ bị bất ngờ. Chúng lặng im chưa biết phải làm gì trong trường hợp này. Hai đứa sực tỉnh vì sự có mặt của Pôn-đếch Pê-khô-vắc, hay như lũ trẻ thường gọi là Pa-ôn-ca ( Pa-ôn-ca: tiếng Ba Lan có nghĩa là con nhện (ND) ).Pôn-đếch bị bạn bè gọi vậy vì nó có thân hình gầy guộc, tay chân dài ngoãng không cân đối. Pa-ôn-ca thuộc vào loại cầu thủ chăm chỉ nhất, đồng thời kém nhất đội, luôn là đầu đề cho mọi chuyện giễu cợt, châm chọc của lũ trẻ.

Bây giờ Pa-ôn-ca xuất hiện trước mặt 2 bạn. Thậm người dài lêu đêu lắc lư trên đôi chân khẳng khui như đôi nạng. Pa-ôn-ca đăm chiê, lo lắng.

- Cậu thấy chưa Ma-da-rô?- Nó thì thầm với bạn.

Ma-da-rô trút lên đầu bạn những bực tức đầu tiên:

- Lại cậu cho chúng vào.

- Pa-ôn-ca kéo nhệch môi.

- Cậu tưởng chúng nó hỏi tớ?

- Phải nói với chúng rằng đây là sân của chúng ta.

- Tớ nói rồi.

- Rồi sao?

- Rồi… Skum-ba cười nhạo tớ: “ Sân của các cậu à? Các cậu hãy dọn gạch vụn đi. Chúng tớ muốn đá ở đây.”

- Khốn khổ cho thân cậu! Cần phải đuổi chúng đi chứ.

- Thì cậu thử xem. Tớ không đủ sức

Ma-da-rô ném tới Pôn-đếch cái nhìn đầy khinh bỉ. Sau đó nó chăm chú nhìn ra sân. “ Chim trĩ” đang đá ở nửa sân. Skum-ba đang tự đặt bóng. Khi nó sửa soạn sút thì Ma-da-rô lại gần, kéo tay nó.

- Đây là sân của bọn tớ.- Ma-da-rô dằn giọng.

Skum-ba ẩy Ma-da-rô như ẩy kẻ quấy rầy.

- Đừng có lôi thôi. Mày không thấy chúng tao đang chơi à?

- Đây là sân của bọn tớ.- Ma-da-rô nhắc lại lần nữa, rõ ràng hơn, to hơn.

Skum-ba quay lại nhìn Ma-da-rô làm như nãy giờ mới thấy cậu ta. Hai tay đút túi quần, nhưng cánh tay Skum-ba vẫn khuỳnh khuỳnh như khi chống nạnh. Nó nheo 1 bên mắt:

- Có thể mày đã thuê đất ở tòa thị chính?

Ma-da-rô đỏ mặt. Cậu bé nghiến răng, tay nắm chặt. Với tư thế sẵn sàng xông tới, cậu nhìn trừng trừng vào bộ mặt nhạo báng của Skum-ba.

- Đừng có đùa, Ri-sếch! Tớ khuyên các cậu hãy thu xếp và đi khỏi đây. Vì gần đến 4 giờ chúng tớ có buổi tập.

- Ri-sếch, cho nó vài cái bạt tai.- Bên cạnh vang lên giọng nói thấp, khiêu khích.Một đứa khỏe mạnh tiến lại gần. Nó mặc theo mốt mới nhất khu Vô-la. Trên mình nó có chiếc áo ca-rô quần nhung ống chật, giày da mền đế cao. Tóc chải bồng. Sự chau chuốt này chứng tỏ nó bắt chước giới ăn chơi ở trung tâm Vác-sa-va. Khuôn mặt nó nhỏ nhắn như mặt con gái. Chỉ có đôi mắt đen thẫm, sầu thẳm cho thấy trong con người này có cái gì đó không tốt. Đấy là I-u-lếch Váp-du-sắc. Ở khu Vô-la nó được gọi là “Cơ-rô-lê-vích” nghĩa là” ông hoàng con”. Khi nó tiến lạ gần Ma-da-rô, đám trẻ giãn ra với vẻ kính nể.

Lúc đó từ sau lưng Ma-da-rô, cậu bé Pê-rê-ca nhỏ bé, nhanh nhẹn nhảy vọt rọt ra như cái lò xo.

- Được thôi, được thôi!- Bằng giọng kim the thé nó gào lên.- Chúng mày nghĩ rằng chúng ông sợ sao? Đợi một tẹo. Lát nữa cả tổ chúng ông ra rồi xem.

Ma-da-rô thấy có thêm bạn, nên nghiến răng chặt hơn. Nó nhìn đối thủ rất căm thù.

- Tao đếm đến mười, nếu chúng mày không ra khỏi đây, thì…- Nâng cao nắm tay, cậu bé bắt đầu đếm.

Cậu bé không kịp đếm đến năm, Skum-ba đã nhảy nhanh tới đá tung quả bóng cậu kẹp dưới nách. Ma-da-rô lùi lại nửa bước. Sau đó nhanh như chớp, nó lao vào đối thủ to lớn hơn. Hai vòng cánh tay đan vào nhau. Cả hai lấy thế xô ngã đổi thủ. Đám trr vây kín lấy chúng. Những lời la hét cổ vũ hai bên ầm ầm vang.

- Quật nó xuống đất, Ri-sếch! Quật nó xuống!- Lũ trẻ ở Ô-cô-pô-va gào thét.

- Cố lên Ma-da-rô, cố lên! Cho nó biết tay!- Pê-rê-ca lẻ loi cố gắng gào to hơn bọn kia.

Pa-ôn-ca lặng lẽ, từ từ lùi về phía bức tường đổ. Trong trường hợp nguy kịch, nó sữ có thể vụt ra phố đầu tiên.

Hai đối thủ giằng co quyết liệt. Mặt 2 đứa đỏ bừng vì cáu giận. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt chúng. Cả 2 thở phì phò. Lúc đã tưởng Skm-ba với các bắp thịt nở nang đè bẹp được Ma-da-rô xuống đất; lúc thì cậu bé Ma-da-rô nhanh nhẹn bất ngờ khóa được tay đối thủ.

- Đừng có đùa với nó nữa! Vặn cổ thằng nhãi con đó đi!- lũ trẻ ở Ô-cô-pô-va gào mỗi lúc một to hơn.

- Được đấy, Phê-lếch! Quật nó xuống! Người an hem!- Pê-rê-ca mấp máy miệng… Tiếng cậu bé đã khản đặc. Cái giọng nhỏ, yếu ớt của cậu cố len lỏi xuyên qua tiếng ồn ào, la hét của lũ “ Chim trĩ”.Pa-ôn-ca đã lùi gần lỗ thủng ở tường.

Ma-da-rô dang rộng chân. Cậu lùi mạnh ra đằng sau muốn kéo ngã đối phương. Một đứa trẻ nào đó thò chân ngáng nó. Ma-da-rô lảo đảo. Cậu nhảy lò cò để lấy lại thăng bằng. Nhưng Skum-ba đã nắm chân cạm đất nó kéo mạnh. Cả 2 đứa ngã vật xuốn đất như 2 cây đổ. Skum-ba đè lên đối thủ. Bằng cả sức nặng của mình, nó ấn đối phương xuống đất. Ma-da-rô dần mất sức lực. Cậu vẫn còn chống cự lại, nhưng yếu ớt.

Lúc này đằng sau vòng khán giả có một bóng người mới. Đấy là một người đàn ông to lớn trong bộ quần áo bảo hộ lao động. Chiếc mũ lưỡi chai hất ngược ra phía sau để lộ cái trán hói. Vừa chạy, ông vừa thở nặng nhọc. Ông la từ xa:

- Thì ra chúng mày, lũ mất dạy! Đủ rồi! Giải tán ngay! Lũ ôn dịch.

Xông đến cho 2 đứa trẻ đang giằng co nhau, ông ta nắm gáy 2 đứa lôi ra. Thật không dễ dàng tách chúng được. Cả 2 “ đô vật” đan hăng máu quấn chặt lấy nhau. Người mới đến phải rất lâu mới giãn được 2 đứa. Ông dựng chúng dậy.

- Chúng mày chơi vậy đấy hả? Lũ vô công rồi nghề!- Ông ta hét lên, giọng to, trầm- Chúng mày chơi bóng như vậy hả? Chúng mày sẽ là vận động viên đấy ư?

Mãi đến giờ lũ trẻ mới nhận ra ông ta. Đó là bác thợ máy Lô-pô-tếch, chủ nhân của nghĩa địa ô tô cũ cạnh sân bóng. Lũ trẻ thường gặp bác luôn. Nhiều lần khi đứng ven rào xem chún đá bóng, bác thợ đã chỉ dẫn cho chúng. Khuôn mặt đôn hậu và luôn tươi cười của bác bây giờ đang bừng bừng giận dũ.

- Lũ chúng mày sẽ là các vận động viên ư?- Bác thợ nhắc lại và lắc mạnh cổ 2 đô vvật.

- Vì …- Ma-da-rô khó nhọc thanh minh.- Vì chúng nó muốn chiếm sân của chúng cháu.

- Chả lẽ không được sao?- Ri-sếch Skum-ba vươn cổ.- Tòa thị chính có chia mảnh đất này cho chúng đâu. Cứ như là…

- Hằng ngày chúng đá ở đây. Chúng tôi không được chơi một lúc sao?! –Có đứa nào đó gào lên từ phía sau.

- Vì chúng mày có sân ở Ô-cô-pô-va,- Pê-rê-ca đáp lại.

- Trật tự!- Bác thợ Lô-pô-tếch giậm chân sau đó bác lại cười mỉm.- Thế thì chúng mày đánh nhau vì cái gì?- Bác bình thản hỏi.- Đánh lộn nhau để làm gì? Chưa gì đã túm cổ nhau. Chúng mày không thể cùng chơi với nhau sao?

- Chúng cháu đấu với chúng nó vào chủ nhật tới cơ mà.- Ma-da-rô vừa giải thích, vừa lấy tay xoa bên mắt bị sưng.

- Trận đấu thì khác.- Bác Lô-pô-tếch thở ra.- Trận đấu sẽ khác, lũ ôn của tớ ạ. Còn bây giờ phải lấy bón, chia làm 2 đội cùng chơi. Tớ nói với các chú, ngày xưa chúng tớ cũng chơi như thế. Không có đánh lộn, rất lễ độ, hòa nhã như các vận động viên chân chính. Bóng đá là môn thể thao đáng yêu. Bọn mất dạy không thể cho chơi môn đó. Nào, 2 chàng trai bắt tay nhau đí. Đây là lần cuối cùng. Nếu không tớ sẽ xây kín tường lại. Không cho một đứa nào vào hết. Nào còn đợi gì nữa?

Hai đứa trẻ vân gườm gườm nhìn nhau. Chúng sẵn sàng lại lao vào nhau. Thấy vẻ mặt hiếu chiến của chúng, bác Lô-pô-tếch cười khoan dung như người cha.

- Không ai thua thiệt cả. Một đằng sưng mắt. Một bên bẹp mũi. Tỷ số 1: 1. Bác đùa, rồi vòng tay kéo hai đứa lại gần nhau.

Hai đứa trẻ cười gượng gạo. Trong mắt chúng hãy còn những tia máu giận dữ. Nhưng bị bác thợ Lô-pô-tếch ép buộc, 2 đứa bắt tay nhau. Hai bàn tay gặp nhau không thỏai mái cho lắm.

- Nào bây giờ chọn đi!- Bác Lô-pô-tếch vừa hạ lệnh vùa vỗ vỗ vai 2 đứa. Bác lấy trong túi ra một đồng xu, tung tung trong long bàn tay, rồi hỏi:- Cậu nào nhận mặt trái? Cậu nào nhận mặt phải?

Ma-da-rô chọn mặt phải. Đồng xu bay lên cao, rơi xuống đất, lăn vòng một hồi trên sân, rồi ngả mặt lên trên. Ma-da-rô nhìn quanh khắp lượt. Từ trong đám trẻ đang chăm chú chờ đợi nó chỉ tay vào Pê-rê-ca. Nó biết Bô-gút là thủ môn khá nhất khu Vô-la. Mà thủ môn khá nhất thì đã là nửa chiên thắng.

Bây giờ đến lượt Skum-ba. Trước sự ngạc nhiên của lũ trẻ, nó không chọn ai trong đội của mình mà chỉ vào Ma-nhút- Pa-ra-gôn. Cậu bé này mới xuất hiện. Pa-ra-gôn nổi tiếng trong bọn trẻ là chân sút rất khá, lại biết rê bóng rất tài.

Trên sân thêm vài đứa trẻ ở Gu-chép-xca. Đó là Cơ-rích- Xlô-nết-xki, Ta-dếch Pu-khan-xki, I-gờ-nát Pa-ra-đốp-xki. Bây giờ tha hồ mà chọn. Hai đội trưởng chia đôi số cầu thủ với nhau. Chúng lần lượt chọn theo khả năng đá của từng đứa.

Bác Lô-pô-tếch đứng giữa sân:

- Bắt đầu nhé! Hôm nay tớ làm trọng tài cho các cậu. Phải đá cho đẹp mắt. Đứa nào giở trò “ mua nhau” tớ đá đít ra khỏi sân ngay. Tất cả rõ chưa?

Bọn trẻ nhanh chóng đo gôn. Chúng xếp quần áo, mũ làm thành cọc gôn. Hai bên chọn phần sân. Và sau hồi còi của trọng tài Lô-pô-tếch, trận đấu bắt đầu.

o O o

Ai nghĩ rằng trận đấu sẽ kết thúc theo đúng thời gian bình thường như trọng tài Lô-pô-tếch tính thì người đó hòan tòan nhầm. Cho đến nay chưa có lần nào trận đấu ở Gu-chép-xca kết thúc mà 2 đội không cãi nhau.

Lần này sự bất hòa bắt đầu từ đôi giày da của Cơ-rô-lê-vích- tay “ sang trọng” ở phố Ô-cô-pô-va, đá ở vị trí tiền đạo giữa. Lẽ ra phải đá vào bóng, hắn lại sút đúng vào mắt cá chân hậu vệ đối phương. Hậu vệ đó là Ta-đếch Pu-khan-xki. Ta-đếch đau ê ẩm sau “ cú sút” đó. Chân đi giày ba-ta, nó không thể trả nợ bằng cách như vậy. Nó thẳng cánh thụi Cơ-rô-lê-vích một quả vào sườn. Thằng kia không muốn mang nợ liền bạt tai Ta-đếch. Lúc đó hai đội lại xông vào đánh lộn, lại chia thành “ Chim trĩ” và “ Chim câu”. Những va chạm cũ vượt lên trên luật lệ thi đấu fair play ( Fair play ( tiếng Anh): lối đá chân thực, có đạo đức tốt(ND).Mặc dù trọng tài yêu cầu, đe dọa trận đấu bị ngắt quãng, trở thành cuộc đánh lộn om sòm.

Thấy ý định giáo dục mền mỏng của mình bị thất bại, trọng tài Lô-pô-tếch phải dung đến biện pháp khác. Bác nhặt một dải cao su và bằng những động tác chính xác, không mạnh lắm, bác quật vào đám trẻ.

- Lũ nhãi ôn cả loạt.- Bác la hét ầm ầm.- Với chúng mày không ai có thể sống tử tế được. Chúng mày sẽ trở thành các nhà thể thao đấy ư? Tao sẽ xây kín tường lại, không cho một đứa nào vào nữa. Cho chúng mày đá trên đường phó. Chúng mày đã không biết cư xử với nhau trên sân thì thôi.

Bác Lô-pô-tếch tách những cặp hăng máu nhất ra. Số còn lại do trận mưa bất ngờ ập tới tách nốt. Cơn mưa thánh bảy đã dập tắt “ cơn nóng bức” trong đầu các cầu thủ trẻ

Lũ trẻ đội mưa trở về nhà. Chúng ồn ào tranh luận về những việc đã xảy ra.

- Tất cả tại Ta-đếch.- Pê-rê-ca vừa nói vừa vung tay chỉ trỏ. – Cậu gây sự với Cơ-rô-lê-vích làm gì?

- Vâng, cậu giỏi.- Pu-khan-xki nhại lại.- Khi nó “ gõ” vào mắt cá chân cậu thì cậu đứng nhìn chắc?

- Phải nói với trọng tài.- ma-da-rô chen vào- Trọng tài sẽ tống cổ nó ra khỏi sân.

- Trọng tài không nhìn thấy.- Pu-khan-xki chống chế.- Tớ… người anh em ạ, tớ chuyền bóng cho Xtô-nết-xki rồi nó mới từ phía sau chạy lại. Rồi “búc”, nó khoan mũi giầy vào mắt cá chân tớ.

- Dẫu sao cũng thế,- Ma-da-rô kết luận,- Trên sân không được đánh nhau.

- Tớ hòan tòan không đánh nó. Tớ chỉ “nhẹ” vào sườn nó một tý, để cho nó biết…

- Tiếc thật,- Pa-ra-gôn thở dài.- Trận đá đang hay…

- Phải đặt ra quy định cụ thể.- I-gờ-nát Pa-ra-đốp-xki xen ngang.- Chúng mình phải quy định là chỉ được đá bằng giày vải.

- Ôi không! Người an hem thân mến!- Cơ-rích Xlô-nết-xki phản đối. Cậu ta vừa được ông bố mua cho một đôi giày đá bóng. – Tớ không đồng ý như vậy, có thể đá cả bằng giày da.

- Nếu tất cả bằng giày vải thì chỉ bằng giày vải.- Cậu bé Pê-rê-ca tuyên bố.

Ma-da-rô khoát tay:

-Cái đó không quan trọng, cái chính là việc tổ chức. Chúng ta phải thành lập câu lạc bộ. Nếu không, tất cả sẽ chẳng ra sao cả. Tớ đề nghị bây giờ ta về “ Tổ chim câu” họp.

- Tuyệt!- Pê-rê-ca xoa tay vào nhau rồi im lặng. Cái tên câu lạc bộ không để cho nó yên.

Lát sau cả bọn dừng lại trước khu nhà của Ma-da-rô, Pa-ra-gôn, Pê-rê-ca.

- Nhanh lên, chúng ta lên gác đi!- Ma-da-rô lớn tiếng hạ lệnh.

Đi lên gác nghĩa là leo lên tầng 5 của “ Tổ chim câu”. Lên đến tầng 3 còn là những thang gỗ ghép lại. Còn khi leo lên tầng 5 phải có khả năng leo trèo. Ở đấy không còn bậc thang. Phải bám vào khung thang máy vào tường đổ để leo lên. Tất cả đã leo lên đứng ở trên nền bê tông. Trên đầu bọn trẻ là trần nhà thủng lỗ chỗ vì đạn. Tường xung quanh nếu còn thì đã rạn nứt, không thì chỉ còn lại khung cốt bê tông gỉ. Ở đây là vương quốc của bọn trẻ, là nơi họp bí mật, chỗ chơi trốn tìm thú vị nhất, chỗ xuất phát của những chiếc máy bay giấy. Từ đây có thể quan sát tàon khu vực.

- Ai có giấy, bút?- Ma-da-rô hỏi khi tất cả đã ngồi xếp trên “ghế” của mình. “Ghế” là những viên gạch xếp lại hoặc tảng tường bê tông.

Cơ-rích Xlô-nết-xki lên tiếng đầu tiên.

- Tốt quá, cậu sẽ ghi biên bản cuộc họp.- Ma-da-rô đứng dậy. Để thêm phần sang trọng nó khịt mũi mấy lần, rồi nhìn khắp lượt: - Các cậu ạ, đầu tiên chúng ta phải chọn tên cho câu lạc bộ của chúng ta.

- “ Pô-lô-nha”, “Pô-lô-nha”!- Pa-ra-gôn hét lên.

Ma-da-rô nhíu lông mày.

- Cậu hãy ngồi yên nào. Cậu lúc nào cũng phải làm ầm ĩ lên. Đã có đội tên là “Pô-lô-nha” rồi. Chúng ta phải tìm tên khác.

- Tớ nghĩ ra tên khác rồi.- Giọng lảnh lót cảu Pê-rê-ca như chọc vào tai mỗi đứa.- Hãy đặt tên câu lạc bộ là “ Vô-la của chúng ta” ( Tiếng Ba Lan nghĩa là ý chí(ND))

- Có thể là “ Vô-la của cậu”, -Ta-đếch Pu-khan-xki cười sặc sụa,- nhưng không là của chúng tớ. Cậu có ý nghĩ hay quá, người anh em ạ.

- Trật tự, các bạn!- Ma-da-rô dàn hòa.- Tớ đề nghị mỗi người chúng ta viết tên câu lạc bộ mình nghĩ ra lên giấy. Sau đó sẽ tính phiếu.

- Cậu là đứa máy móc!- Pa-ra-gôn cười to. – Tất cả cái gì cũng có thể viết, viết và viết. Tốn bút chì. Cậu nói xem, người an hem! Nếu như cậu nghĩ được cái tên gì đó thong mình, hay ho thì nói xem nào. Việc gì cứ phải quanh co, phiền phức.

Ma-da-rô dung tay che bên mắt bị sưng.Cậu ta suy nghĩ xem nên làm thế nào.

- Tớ…- nó ngập ngừng, - tớ đề nghị tên của câu lạc bộ chúng ta là “Si-ren-ca”.

- Tốt đấy, - Pa-ra-gôn thét lên. – Còn cầm gì phải phiếu với phiếc! “Si-ren-ca” – “Nữ thần cá” được đấy, có ý nghĩa cả về chúng ta, cả về Vac-sa-va ( Si-ren-ca: tiếng Ba Lan nghĩa là “ Nữ thần cá”. Trên dọc bờ song Vi-xla, đoạn chảy qua Vác-sa-va có nhiều tượng nữ thần cá( nửa người nửa cá) cầm khiên, gươm bảo vệ thủ đô(ND))

- È è è … - Ta-đếch Pu-khan-xki nhăn mặt tỏ vẻ không bằng long.- Không đơn giản như vậy. Cái đó không hợp với tên câu lạc bộ thể thao.

- Thế cậu muốn thế nào?- Pê-rê-ca quay lại về phía Ta-đếch. – Cậu luôn luôn không vừa long. Chỉ có cậu là luôn kêu ca…

- Để yên nào.- Ma-da-rô ngắt lời bạn.- Có thể cậuh đó nghĩ ra tên câu lạc bộ còn hay hơn.

Những ánh mắt tò mò quay về phía Pu-khan-xki. Cậu ta dựa lưng vào tường, chăm chú nhìn vào tay mình.

- Tớ có tên mà c ác cậu nghe xong sẽ chết lịm.

- Thì nói xem nào. Đợi gì nữa!- Pa-ra-gôn giục.

Pu-khan-xki ngẩng cao đầu, nhưng không nhìn vào bạn bè.

- “Bão táp”!- Nó nói nhỏ nhưng mạnh bạo.

- È, è, è.- Tiếng lao xao thất vọng kéo dài.

Pa-ra-gôn lớn tiếng cười:

- hay “ Cơn bão đá” có vẻ còn hay hơn.

Bọn trẻ chế nhạo ý nghĩ của Ta-đếch. Khi bỏ phiếu, tất cả tán thành lấy tên” Nữ thần cá”

- Còn bây giờ, chúng ta sẽ chọn đội trưởng,- Ma-da-rô nói tiếp, sau khi tất cả đã yên lặng. Đây là việc quan trọng. Chúng ta phải bỏ phiếu kín.

Cơ-rích xé từ cuốn sổ ra mấy tờ giấy trắng, đưa cho từng đứa. Lát sau cái bút chì duy nhất chuyển đi chuyển lại giữa những người bầu cử. Ai cũng ghi tên người mình đề cử vào giấy. Khi tất cả đã ghi xong, Pa-ra-gôn thu giấy vào mũ lưỡi trai của mình. Công việc kiểm phiếu băt đầu. Cơ-rích ghi số phiếu trong sổ tay. Sau khi tính chính xác: Ma-da-rô được 7 phiếu. Pa-ra-gôn được 4 phiếu. Còn Ta-đếch Pu-khan-xki được 1 phiếu.

- Đấy là cậu ấy tự bầu mình. – Pê-rê-ca đùa.

Khuôn mặt trắng bợt của Ta-đếch bắt đầu đỏ rộm.

- Đừng có nói láo.- Nó dằn giọng.

- Đừng làm phách, tớ lại không nhận ra chữ cậu sao?- Pê-rê-ca đứng dậy. Trong đôi mắt nhỏ xanh như mắt mèo của cậu bé ánh lên sự châm chọc.

- Trật tự nào!- Ma-da-rô len vào giữa 2 đứa, không để chúng xô xát. – Trật tự! Đây không phải đường phố, đây là cuộc họp có tổ chức.

Ta-đếch đút tay vào túi quần bò, nhòn Ma-da-rô khiêu khích:

- Cậu bênh nó vì nó đã bầu cậu.

- Tớ không biết ai bầu ai. Bỏ phiếu kín cơ mà. – Dừng 1 lát Ma-da-rô nói thêm:- Nhưng tớ không tự bầu mình.

Pê-rê-ca ló đầu ra sau tấm lưng rộng của Ma-da-rô:

-Tớ bầu cậu ấy vì cậu ấy đá tốt. Hơn nữa cậu ấy công bằng.

- Vì đằng ấy muốn nịnh nọt,- Pu-khan-xki nói, giọng run run vì bị kích động.

Lúc này len vào giữa 3 đứa là khuôn mặt vui vẻ, tươi tỉnh cảu Ma-nhút.

- Chúng tở bỏ phiếu hợp pháp. Các cậu lại muốn phá quấy. Xin các cậu thôi cho nào. Tớ bắt đầu thấy khó chịu. Các cậu hãy ngồi xuống trật tự lễ độ như ở trường xem nào. Chúng ta họp tiếp.

- Chú ý!- Cơ-rích nói to.- Đội trưởng đội ta là Phê-lếch Da-hô-xki! (Tức là Ma-da-rô(ND))

- Hoan hô Ma-da-rô! –Pa-ôn-ca khẽ kêu lên. Từ nãy giờ nó ngồi thu lu ở một góc yên lặng.

- Hoan hô! Muôn năm!- Pê-rê-ca như con gà trống choai thử gại giọng.

Pu-khan-xki cúi đầu. Nó mỉm cười chua chat và từ từ ngồi xuống.

Ma-nhút Pa-ra-gôn mỉm cười ranh mãnh.

- Tất cả mọi cái đều đẹp mắt khán giả. Nhưng quan trọng nhất lại là quỹ câu lạc bộ. Nếu như chúng ta không có những đồng jào đáng quý thì chúng ta sẽ đổ vỡ “ hợp pháp”. Ai mua bóng mới cho chúng ta? Tớ hỏi các cậu. Ai mua quần đùi, áo may ô tức là quần áo thể thao cho chúng ta?! Tớ xin hỏi. Chúng ta không thể có dáng dấp như bọn lôm côm được. Mà mọi việc đều cần đến tiền.

- Phải bầu thủ quỹ,- Ma-da-rô gật đầu tán thành.- Chúng ta sẽ lần nữa bỏ phiếu.

- Không cần thiết,- Pê-rê-ca lên tiếng.- Tớ giới thiêuh với các cậu: Pa-ra-gôn sẽ là thủ quỹ có tài.

- Pa-ra-gôn, pa-ra-gôn!- Ta-đếch Pu-khan-xki đứng vụt dậy hét: - Đứa này đứa kia nâng nhau! Chọn đội trưởng thì bỏ phiếu, còn bây giờ lại không…

- Nếu cậu muốn, chúng ta sẽ bỏ phiếu,- Ma-da-rô cắt ngang dứt khoát.

Pê-rê-ca có lý. Việc bỏ phiếu lẽ ra không cần thiết. Pa-ra-gôn được 10 phiếu. Pu-khan-xki không được phiếu nào. Sau thất bại nà Pu-khan-xki giấu mình vào góc nhà. Cho đến cuối cuộc họp nó không nói một lời. Chỉ có ánh mắt hằn học của nó nhìn các bạn.

- Các cậu à, -Pê-rê-ca lên tiếng,- Vấ đề quan trọng nhất là bóng. Quả bóng cũ đã rách tan. Sẽ không có gì để tập đâu.

Ma-nhút giơ cao tay.

- Về cái đó cứ yên tâm. Tớ sẽ “ tổ chức”.

- Bằng cách nào?- Ma-da-rô hỏi.

- Khỏi phải lo, đấy là việc của tớ. Nhưng còn quần đùi, còn áo, tớ không khâu được cho các cậu. Phải quyên góp. Ai có thể góp bao nhiêu cho vào quỹ đi.- Nó vỗ vỗ vào túi quần.- Ở chỗ tớ như ở Ngân hàng quốc gia: chắc chắn tin tưởng. Các an hem, tớ góp đầu tiên 2 hào,- Nó lôi từ túi tờ 2 hào nhàu ná, bẩn dầu mỡ, giơ lên cao.- Đây sẽ là phần tiền góp mua quần đùi.

Cơ-rích Xlô-nết-xki đi lại gần Ma-nhút. Cơ-rích là cậu bé cao, thanh mảnh, tóc nâu. Trong đám trẻ cậu nổi bật ở lối ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ. Cậu bé mặc quần xi-mi-li, áo sơ-mi, lại còn cả áo khoác nâu. Trên áo khoác đó hằn những vết tròn do bóng bẩn in lên. Cơ-rích móc ví tiền lục lọi, rồi lấy ra tờ 1 đồng đưa cho Ma-nhút.

- Đây là… tam thời tớ góp,- Chú bé lúng búng trong miệng. – Mẹ tớ cho để ăn quà vặt.

- Tốt rồi,- Ma-nhủ nháy mắt thân thiện với nó. – Thủ quỹ xin nhận. Mai cậu sẽ có giấy biên nhận.

- Tay này có thể góp nhiều,- Pê-rê-ca hích khủyu tay vào sườn Pa-ra-đốp-xki, thì thầm.

Cơ rich là con trai người kỹ sư ở dãy nhà mới. Cậu bé gần gũi bọn trẻ ở “ Tổ chim câu” vì cùng ham mê thể thao. Mặc dù lúc đầu bọn trẻ ở đây chế nhạo cậu. Song, sau 1 thời gian, Cơ-rích đã được cả bọn khâm phục vì đá khá, nhất là có những cú sút rất mạnh. Cơ-rích đã kết bạn với chúng, trở thành cầu thủ cố định của đội bóng ở “ Tổ chim câu”.

- Các bạn, - đội trưởng lên tiếng,- chúng ta phải bàn về trận đấu ngày chủ nhật.

- Với bọn “ buôn giò” ấy chúng ta sẽ không đá nữa,- Pê-rê-ca hét lên. – Chúng “mua” tất cả giò đấy!

- Thế cậu muốn đá với ai? Với bọn con gái à?- I-gờ-nát hét lên.- Chúng ta có thể đá với chúng. Chỉ có điều tất cả phải đá bằng giày vải.

- Còn chúng ta sẽ thi đấu với tư cách câu lạc bộ “ Nữ thần cá”,- Pa-ôn-ca rụt rè nói chêm vào.

- Cậu á? Cậu cũng muốn đá?- Pê-rê-ca cười phá lên.- Hãy quên điều đó đi, người anh em ạ. Đầu tiên cậu phải tập đá cho trúng bóng…

Pa-ôn-ca nhăn nhó.

- Có lẽ tớ không thuộc câu lạc bộ?

- Cậu ở trong câu lạc bộ. Cậu sẽ nhặt bóng nếu bóng ra ngòai sân.

- Để cho nó yên thân!- Ma-nhút đập vào vai Pê-rê-ca.- Các cậu sẽ thấy đó là một kiện tướng thể thao.

- Trật tự!- Ma-da-rô lấy que đập mạnh vào tường mấy lần. Sau khi tất cả đã yên lặng, nó nói:- Vậy chúng ta sẽ thi đấu vào chủ nhật.

Pa-ra-gôn giơ cao 2 tay:

- Biết làm sao được khi không còn đối thủ nào khác…

Chương 1

Tiến >>


Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 8 tháng 11 năm 2024