Trời ơi! Ở cái xứ xở gì mà lạnh đến thấu xương luôn.
Co ro trong chiếc áo măng tô dài, cô nàng Thủy Băng vừa chép miệng than thở, thì đã bị một giọng con trai đốp chát lại:
- "Nước đóng băng" rồi, còn gì nữa mà lạnh.
Thủy Băng chồm tới đánh thật mạnh lên vào gã con trai, khiến cậu ta nhăn nhó xuýt xoa:
- Ui da! Bàn tay nữ y tá gì còn hơn cả móng mèo. Nếu biết trước ca trực đêm nay như vầy hả, tôi đã không đời nào chịu trực thế cho thằng Chiến chết tiệt kia. Thiệt là khổ thân khi "con bướm bị lọt giữa rừng hoa".
Thủy Băng sân si:
- Ê! Ông ví von kiểu vì vậy hả? Coi chừng à nghe! Mà cũng phải, tên Thế nên cứ phải làm vật thế thân thôi.
Minh Thế xụ mặt. Một giọng khác cất lên:
- Cái con nhỏ Thủy Băng đã sinh ra và lớn lên ở xứ này, mà nó làm như người ở đâu đến vậy đó: Không quen khí hậu.
Nhoẻn miệng cười thật tươi, Thủy Băng đáp trả:
- "Quen vẫn quen, nhưng lạnh vẫn lạnh" chứ cô Liên. Em biết mọi người có mặt ở trong phòng này nãy giờ đều lạnh tím môi, mà chẳng dám rên đó thôi. Như chị Ý Kỳ nè, phải không chị?
Bất ngờ Ý Kỳ vội nói:
- Ừ, thì mình có phải người Đà Lạt đâu.
Thủy Băng lại liến thoắng:
- Đêm nay Giáng Sinh mà lại trực đêm, thật xui xẻo. Giá như giờ này được ở nhà, ngồi bên lò sưởi ăn bát chè thưng nóng hổi thì còn gì bằng. Đã ấm lại đã miệng nữa.
Minh Thế vỗ tay reo:
- Qúy vị thấy không? Quả là không sai khi Thủy Băng còn có biệt danh "Người có tâm hồn ăn uống", lúc nào cũng ăn được cả.
Nghe Thế chế nhạo, Băng cũng cong cớn không kém:
- "Lúc nào cũng ăn". Ông nói quá rồi đấy nhé. Vẫn có lúc mình không được ăn đó chứ.
Chợt nhớ, Thế vọt miệng:
- À! Trừ lúc Thủy Băng đi ngủ.
- Vẫn còn.
Thế ra chiều suy nghĩ, trong khi Thủy Băng lém lỉnh trả lời:
- Lúc vào phòng mổ để gây mê cho bệnh nhân, ông có thấy tôi ăn bao giờ chưa? Ông ném về ăn còn bạo hơn tôi nữa là đằng khác, bày đặt chỉ trích.
Cô Liên can:
- Thôi đi, hai đứa cứ như mặt trời mặt trăng, chẳng bao giờ gặp nhau được.
Ý Kỳ kéo tay Thủy Băng thắc mắc:
- Băng nói mình lấy làm lạ đó nghe. Tiếc đêm Giáng Sinh chỉ là để ngồi nhà sưởi ấm và ăn chè thôi sao?
Tủm tỉm cười, Thủy Băng gật đầu:
- Vậy chứ không ngồi ở nhà thì đi đâu, hả chị Kỳ? Mình có phải đạo Thiên Chúa đâu mà được đến nhà thờ để ăn bánh thánh.
Rồi bằng giọng tiếu lâm, Băng ngâm nga tiếp:
"Lạy Chúa, con là người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa ở trên trời" à nghen.
- Thế thì ngồi ở đâu mà không được, tiếc làm gì? Mình cứ ngỡ Thủy Băng tiếc vì không được đêm Giáng Sinh bên người yêu cơ.
Nghe Ý Kỳ nói, Minh Thế nhìn Thủy Băng trả đũa:
- Làm gì có người nào yêu nổi cô ấy.
Nguýt tên con trai lắm mồm đó bằng đuôi mắt dài thậm thượt, Thủy Băng trề môi:
- Ối! Yêu làm gì cho khổ, phải không cô Liên? Cô đơn như cô cho khỏe thân.
Cô Trúc Liên cười buồn:
- Nhưng cũng cô quạnh lắm. Mấy đứa còn trẻ, đừng giống cô mà để tuổi xuân đi qua một cách oan uổng nhé.
Ý Kỳ chạnh lòng khi nghe lời nói của người bạn đồng nghiệp đứng tuổi này.
Quả thật, đêm Đà Lạt lạnh vô cùng. Và cái lạnh như càng làm lòng dạ Kỳ quay quắt hơn, khi cô và các đồng nghiệp đang ngồi giữa bốn bức tường vô trắng toát. Không khí lạnh lẽo của bệnh viện lại làm một nữ bác sĩ như Ý Kỳ phải rùng mình sao? Buồn cười quá phải không?
Mà cũng đáng cười thật, khi một người luôn dị ứng với máu me bệnh tật, với những viên thuốc đắng như Ý Kỳ lại trở thành một bác sĩ mới lạ. Một việc, một điều mà ngay cả trong những ước mơ, Kỳ cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Thế mà nó lại đến với cô như một sự sắp đặt.
Giữa không gian thinh lặng, bất chợt vang lên những tiếng gõ lóc cóc. Thủy Băng tươi tỉnh, giọng cô thật hồn nhiên:
- Đang mong có một thứ gì nóng nóng để cho vào bao tử, thì xe hủ tiếu gõ xuất hiện thật đúng lúc. Trừ ông Thế ở lại, tất cả chúng ta đi xuống dưới ăn nhé.
Cô Liên phụ họa:
- Thủy Băng chiêu đãi à? Tuy không muốn ăn, nhưng cô không muốn "phụ lòng" của Băng.
Thủy Băng tỉnh bơ:
- Chiêu đãi trước, trừ sau, cô hén!
Trước sự vui nhộn của Thủy Băng, mọi người không nín được cười. Ý Kỳ từ chối xuống ăn. Cô Liên liền chọc:
- Nghe Thủy Băng tuyên bố như thế, chắc ăn mắc nghẹn quá.
- Cô Liên này! Làm như Băng kẹo dẻo lắm.
- Mới "kẹo kéo" thôi Băng ạ.
Tiếng trêu chọc của các đồng nghiệp xa dần cuối hành lang.
Còn lại một mình, Ý Kỳ không chịu đựng nổi với cuộn phim dĩ vãng như đang tái diễn trong đầu óc. Cô mở cửa phòng trực, bước ra ngoài ban công.
Một cơn gió mạnh thổi đến, Ý Kỳ lại rùng mình. Cô kéo chiếc khăn choàng quấn quanh cổ vừa bị tuột lại cho ngay ngắn, rồi cho hai tay vào túi áo khoác. Cứ thế, Ý Kỳ đứng dõi mắt vào bầu trời đêm. Chung quanh đều lặng lẽ, chỉ có tiếng gió vi vu từ ngọn đồi thông bên cạnh. Bất giác, Ý Kỳ lại buông tiếng thở dài. Tiếng thở dài của cô có t hể tưởng chừng như tiếng thở than của cô sơn nữ mà từ trong truyền thuyết "Đồi thông hai mộ" đã từng tô vẽ cũng nên.
Không biết Ý Kỳ sẽ còn chìm trong trạng thái đó bao lâu nữa, nếu như không có tiếng bước chân gấp gáp và giọng nói hốt hoảng của một nữ y tá:
- Bác sĩ Kỳ! Mời bác sĩ đến phòng cấp cứu ngay.
Xoay người lại, Ý Kỳ hỏi ngay:
- Có bệnh mới hả cô?
Cô y tá lắc đầu:
- Dạ không, bệnh cũ từ phòng hậu thuẫn đưa lên.
Nghe thế, Ý Kỳ kêu:
- Sao, bị biến chứng à? Có nặng lắm không?
- Vâng, rất nặng.
- Là nam hay nữ?
- Dạ, nam.
Cảm thấy mình hỏi một câu hỏi thừa, Ý Kỳ vội nói:
- Thôi được, cô đi trước, tôi sẽ đến ngay. À! Có báo bác sĩ Hùng chưa?
Cô y tá quày quả đi, nhưng còn kịp ngoái đầu lại để trả lời câu hỏi của Ý Kỳ:
- Chính bác sĩ Hùng mới hội chẩn và bảo mời bác sĩ Kỳ đấy.
Ý Kỳ nhanh nhẹn quay vào phòng vứt chiếc áo măng tô lên bàn, và với lấy chiếc áo blouse mặc vào, và không quên lấy những thứ y cụ cần thiết. Cô đi thật nhanh về văn phòng đang sáng rực ánh đèn. Vừa thấy cô, bác sĩ Hùng lên tiếng ngay:
- Bác sĩ Kỳ, nhanh lên!
- Vâng, tôi xin lỗi.
Ông Hùng khoát tay, cặp kính trên mắt bị trễ xuống má, ông đưa tay sửa vội rồi nói:
- Không cần phải nói thế.
Rồi ông ấn vào tay Kỳ tờ bệnh án được làm vội, hay đúng hơn chỉ là những nhận định về cuộc chẩn đoán vội vàng mà các bác sĩ vừa xét đoán trong tích tắc vừa qua:
- Đây là trường hợp ngoại lệ, cô nghiên cứu rồi cho nhận xét.
- Vâng, vâng. Tôi sẽ làm ngay.
Ý Kỳ chăm chú vào tờ bệnh án. Đôi mày cô khẽ nhíu lại, chẳng biết vì bệnh trạng hay vì một điều gì đó... chỉ có thể riêng cô mới hiểu được.
"Một cái tên thôi, sao nó lại làm Ý Kỳ chột dạ, thấp thỏm đến thế kia?"
Một bác sĩ đã từng cầm con dao mổ không run, thế mà chỉ những dòng chữ này làm mắt cô như nhảy múa và tay thì run run. Kỳ lại lắc đầu thật mạnh như để xua đuổi những ý nghĩ mông lung. Và cô chợt tỉnh khi bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của bác sĩ Hùng đang chiếu thẳng vào người cô. Ý Kỳ bối rối, nhỏ giọng:
- Xin lỗi bác sĩ. Tôi... tôi...
- "Vô ý hay lơ đễnh" chứ gì?
Ý Kỳ nhận ngay ra vẻ không hài lòng khi bác sĩ Hùng cắt ngang lời cô. Đó là một điều mà đối với một bác sĩ dày dạn kinh nghiệm và hết mực nguyên tắc như Quốc Hùng, khó mà chấp nhận được.
- Tính tôi rất thẳng thắn. Bác sĩ Kỳ mới đến bệnh viện này, nên có thể chưa hiểu hết những quy chết cũng như cung cách làm việc, tôi cũng không thể trách. Nhưng điều tôi muốn nhắc nhở cô là vai trò của một bác sĩ không cho phép chúng ta có một phút lơ đễnh hay chểnh mảng. Chỉ một tích tắc vô ý của chúng ta thôi, sẽ xảy ra những hậu quả khó lường. Tôi nói như thế, bác sĩ Kỳ có đồng ý không?
Đang thao thao nói như giảng thuyết, ông lại đột ngột lên tiếng bằng một câu hỏi, khiến Kỳ bất ngờ. Cô nhanh nhảu:
- Vâng, rất đúng.
Nụ cười dễ dãi lại nở trên khóe môi của vị bác sĩ luống tuổi này.
Ông lại làm một cử chỉ như kết thúc câu chuyện, để tất cả cùng nhắc nhau trở về trọng tâm của tờ bệnh án trước mặt.
Chương 1
Tiến >>
Nguồn: TVE 4U
Được bạn: Mot Sach đưa lên
vào ngày: 25 tháng 10 năm 2024