Phiến đang giũ những chiếc áo ngắn và xả xong lượt nước cuối cùng phơi lên sào kẽm giăng chếch một góc sân thì Hài đạp xe tới, chiếc xe đạp của Hài mới được ráp trên tỉnh mang về tuần trước. Đó là phần thưởng của chú Truy cho Hìa khi biết tin Hài đã đậu Tiểu học. Chiếc xe sơn màu xanh lá cây, phụ tùng toàn nhôm, mỗi lần đi ra nắng thì lấp lánh. Hài có một tật kỳ cục là bất cứ lúc nào ở đâu, khi thắng xe lại cũng bóp chuông inh ỏi. Phiến vốn không thích nghe tiếng chuông xe đạp. Mỗi ngày khi tan học Phiến đã phải khó chịu đứng nép sát vào lề đường tránh cho bọn con trai đi qua. Bọn con trai đã thi nhau bóp chuông và vù xe đạp qua mặt con gái. Hình như họ cố ý bóp to để chọc tức, và đạp xe vù vù khiến người khác phải lé mắt. Phiến đã tức anh ách trong lòng khi nghe tiếng chuông xe đạp của Hậu. Nhưng không lé mắt gì hết khi Hậu biểu diễn chạy xe lòn từ đòn gánh để lên yên rồi lại lái bằng hai chân. Hai bàn tay Hậu lúc đó kẹp hai bên màng tang. Chiếc xe sẵn chớn chạy vo vo không hề ngã. Nhiều đứa bạn của Phiến đã thầm phục tài lái xe đạp của Hậu. Chúng nó đã lé mắt, bặm môi hít hà mỗi lần con nhà Hậu biểu diễn lái xe bằng hai chân.
Nhưng Phiến vẫn tỉnh bơ, chẳng them để ý lại thầm mong cho Hậu vấp phải cục gạch nào đó ở giữa đường lăn cu lơ một lần cho bõ ghét.
Hài vừa đạp xe vào tưới sân đã bóp chuông ầm ĩ. Phiến mắc xong chiếc áo cuối cùng lên sào kẽm quay lại lườm bạn gắt:
- Hài vào im lặng không được sao mà ầm ĩ thế. Nhức óc quá chừng.
Hài cười cười xuống xe. Chống cái chân để dựng xe lên. Hai bánh xe còn quay vòng vòng một hồi mới chịu ngừng. Hài vỗ vỗ lên yên xe, vừa lấy hai sợi dây thung đeo ở cổ tay ra cột tóc mình lại thành hai bím. Tóc Hài đen huyền, dài chấm lưng nên khi cột bím lại tóc như ôm lấy mặt con nhỏ dễ thương chi lạ và cái mặt Hài lúc bấy giờ nom bầu bĩnh như mặt búp bê Nhật bản.
Hài bím tóc xong, nhìn Phiến cười:
- Xin lỗi nhé, Hài quên.
Phiến vẩy tay cho khô nước, song đứng dựa vào gốc cây sầu đông bên rào nói:
- Hài lúc nào cũng quên, bộ mắc thuốc con nhà Hậu rồi hả?
Hài đỏ mặt:
- Không phải. hài quên thiệt mà.
Phiến cúi nhặt một chum trái sầu đông chin vàng rụng dưới đất lên mân mê trong mấy ngón tay.
Hài cũng đứng dựa kế bên hỏi:
- Chiếc xe đẹp chứ Phiến?
Phiến vẫn mân mê mấy trái sầu đông nhỏ bé, không ngó nhưng vẫn gật đầu:
- Ừa, đẹp!
- Chú Truy nói xe này tốt lắm. Tất cả đều bằng nhôm, xe của Pháp đó, Phiến thấy ở sườn có khắc chữ “ mach in phờ răng” đó không. Chú Truy ráp ở tiệm Vạn Lý, đường ông bà Nguyễn trung Long trên tỉnh đó.
Phiến hững hờ góp chuyện:
- Ừa, xe của bọn thằng Hậu cũng ráp ở tiệm Vạn Lý.
Hài ra vẻ sành sỏi:
- Cái tiệm đó lớn lắm. Đường ông bà Nguyễn Trung Long cũng lớn nữa. Chú Truy gọi nó là đại lộ. Đường ông bà Nguyễn Trung Long bị cắt bởi đường Ngô Quyền thành cái ngã ba dẫn xuống trường công chúa Ngọc Hân. Hết hè này Hài sẽ lên tỉnh để chú Truy dẫn đi thi vào đệ nhất Lê ngọc Hân. Nếu đậu Hài sẽ ở trên tỉnh luôn không về đây nữa.
Phiến hỏi:
- Thi vào Lê ngọc Hân chắc khó lắm phải không?
- Không biết. Nhưng thi phải hy vọng đậu. Thế Phiến có lên tỉnh thi không? Hài nói với chú Truy cho.
Phiến lắc đầu:
- Khó lắm làm sao mà thi.
- Phiến thi chắc phải đậu. Năm nay Phiến lĩnh phần thưởng hạng nhất mà.
- Nhưng Phiến không có nhà quen ở trên tỉnh.
- Thì ở với Hài và chú Truy.
Phiến trợn mắt cười:
- Eo ơi kỳ ghê lắm!
- Kỳ là làm sao?
Phiến đỏ mặt, ngó sang phía phác. Và vô tình mấy ngón tay Phiến bóp mạnh, mấy trái sầu đông vỡ ra tróc vỏ vàng. Chất bột trắng mịn bám vào mấy ngón tay Phiến. Cô bé ngẩn ngơ một thoáng. Hài lập lại câu hỏi:
- Kỳ là làm sao hả Phiến?
Hài nắm bàn tay Phiến, gặc một cái nói:
- Nếu hai đứa thi đậu, học một trường, ở chung một nhà trên tỉnh thì thích nhỉ? Chú Truy đang học thi tú tài đôi, chú Truy học giỏi lắm, sẽ kèm tụi mình. Học Lê ngọc Hân hách lắm Phiến ạ.
Phiến gật đầu, đưa hai tay đón mấy chiếc lá sầu đông vừa rụng. Hài say mê kể chuyện trên tỉnh. Phiến chưa lên tỉnh lần nào. Hài thì đi mấy lần nên vanh vách. Toàn nói những điều mới lạ hấp dẫn với Phiến. Nào trên tỉnh có công viên Lạc hồng, có cây đa già mấy mươi tuổi cành lá xum xuê trên mười người ôm cũng không xuể, có bến bắc, có nhiều tàu Tây chìm phía bên kia Cồn Rồng. Có quán kem, rạp chiếu bóng và nhất là có những con đường rộng thênh thang.
Kể chán Hài lại quay sang chuyện học. Hài thúc vào hông Phiến, háy mắt làm như có một điều mới lạ:
- Con nhà Hậu cũng định thi vào Nguyễn Đình Chiểu đó.
Phiến tròn xoe mắt:
- Thật hả?
- Thật. Chính con nhà Hậu nói với mấy đứa kia. Hậu học giỏi, chắc sẽ đậu.
- Thế hết hè họ lên tỉnh cả sao?
- Một số thôi.
- Vậy buồn chết.
- Để Phiến vào dẹp thau rồi mình ngồi thềm nhà nói chuyện.
Không để Hài gật đầu, Phiến nhanh nhẹn cầm lấy thau đi thoăn thoắt vào nhà, Hài dòm theo bạn mỉm cười.
Hài đi loanh quanh dưới gốc sầu đông. Một lúc ngước mắt nhìn lên những chùm trái sầu đông chin vàng đu đưa trong cành lá theo mỗi cơn gió. Những chùm trái sầu đông này rồi sẽ rụng khi có cơn gió mạnh. Cuối mùa rồi còn gì. Lá sầu đông cũng héo úa rụng gần hết, trơ những cành xác xơ.
Bất ngờ có hai con sáo từ đâu bay tới đáp trên ngọn sầu đông. Chắc một cặp vợ chồng nhà sáo. Hài thấy một con đang mổ vào chùm sầu đông chin. Trái sầu đông lộp độp rụng xuống chỗ Hài đứng. Con kia đang nghểnh cổ kêu một tràng dài. Sáo nuôi trong nhà mới khôn, nói được tiếng người. Như con sáo nhà Hậu. Mỗi lần Hài đạp xe qua ngang cửa con sáo kêu lên: “ Hài có xe máy mới, Hài có xe máy mới” làm Hài ngượng quá không dám ngó vào nhà mà đạp xe chạy miết. Từ hôm đó Hài cố tránh không dám đạp xe qua cửa nhà Hậu nữa. Con sáo này là sáo rừng, nên kêu một tràng dài mà Hài vẫn không hiểu nó muốn nói gì. Nhưng giọng sáo kêu nghe ròn rã, vui tai. Hài buồn chân hất mấy trái sầu đông vừa rụng vào mí rào. Thình lình Hài nghe có tiếng đạn bùn đi “rẹt” một tiếng trên ngọn sầu đông rồi tiếng reo vang của Hậu.
- Trúng rồi. Con sáo lãnh một viên kẹo rồi!
Nó rớt, Hài chưa kịp ngó ra rào, đã thấy con sáo từ trên ngọn sầu đông rớt phịch ngay trước mặt. Hài ôm lấy ngực suýt kêu thét lên. Con sáo đã chết, nằm im không dãy dụa chi hết trơn. Cánh của nó bị gãy máu đỏ thắm cả sắc long đen mướt, Hài buột miệng kêu:
- Tội quá.
- Cái gì mà tội?
Hài quay ra, thấy Hậu đứng bên bờ rào, trên tay còn cầm chiếc ná thung lên nước bóng loáng. Hậu ghếch một chân lên khoảng hàng rào thưa cười:
- Sợ hả?
- Sợ gì?
- Sợ con sáo chết chứ sợ gì.
Hài mím môi:
- Hậu ác lắm. Bắn nó chết mang tội, khi Hậu chết xuống dưới sẽ bị người ta bắn lại như vậy.
Hậu làm bộ lè lưỡi:
- Eo ui ghê quá.
Hài lườm:
- Không có đùa đâu. Nói thiệt đó.
- Thế khi chết xuống dưới hài làm sao?
Hài ngẩn ngơ một lúc rồi nói:
- Khi chết xuống dưới Hài sẽ không làm sao hết vì Hài không có ác Hài không có bắn chim sáo như Hậu.
Hậu quàng ná thung vào cổ. Sửa lại cái kết đội đầu:
- Hài hiền lành lắm hả?
- Không biết.
- Bữa nọ thấy Hài bắt bướm ép vào vở. Bộ con bướm nó không chết sao? Hài giết bướm đê ép cũng như Hậu bắn chim sáo vậy. Nếu Hậu ác thì Hài cũng ác. Nếu Hậu có tội thì Hài cũng có tội chết xuống dưới Hài cũng bị người ta giết ép vào vở.
Hài cãi:
- Hài chỉ ép bướm chứ không có…giết. Với lại bướm không có máu. Còn Hậu bắn sáo gãy cánh máu ra thấy ghê. Hài không có ác như Hậu.
Hậu nhún vai rất điệu bộ:
- Thôi không cãi với Hài nữa. Ai mà cãi cho lại con gái.
Bây giờ nhờ Hài lượm giùm con sáo đi.
- Hậu vào lượm đi…
- Con nhà Phiến không ưa Hậu.
- Phiến vào nhà rồi.
- Nhưng Hậu không thích. Hài lượm giùm đi.
Hài ngó vào nhà rồi dòm chim sáo:
- Eo ui. Hài không dám đụng đến nó nữa là.
- Cầm cái cổ là xong.
- Không dám, mắt nó còn mở.
- Càm cái chân cũng được, dễ ợt.
Hài rút cổ:
- Eo ui, cái chân nó co quắp như chân người.
Hậu chồm đầu chỉ:
- Thì hài cầm lấy cái cánh rồi đưa ra đây.
Hài lè lưỡi:
- Eo ui, cái cánh máu không. Thấy mà ghê, Hài không dám.
Hậu ức quá, gắt:
- Cái gì cũng không dám. Hài nhát như con gái ấy.
Hài cười:
- Chớ ai nói Hài là con trai như Hậu bao giờ?
Hậu biết mình nói lỡ. Nên chống chế:
- Còn lâu Hài mới làm được con trai. Làm con trai khó lắm chứ bộ.
Phiến lắc đầu:
- Thôi Hậu vào lấy đi. Ghê quá.
- Không thích vào.
Phiến bậm môi cầm lấy cây que.
Hài cũng cầm một cây que.
Hai người kẹp con sáo rồi từ từ đưa tay ra rào. Hạu chộp con sáo chon gay vào túi quần “sooc” cười:
- Phiến có lên tỉnh thi không?
- Không.
- Nếu không Phiến sẽ lên lớp tiếp lien hả?
- Không biết.
Hậu cười, bước tới chỗ dựng xe đạp, leo lên, nói với lại:
- Có ông thầy mới ở trên tỉnh xuống dạy lớp tiếp lien đó. Coi chừng Phiến sẽ học ổng.
Phiến ngạc nhiên đưa mắt cho Hài, nhưng vẫn làm vẻ tỉnh bơ trước mặt Hậu. Con nhà Hậu lại biểu diễn lái xe lòn, kềm ghi đông bằng hai chân chạy qua rào nói ghé vào:
- Ông thày giáo trẻ măng.
Nói xong Hậu đạp xe vù vù, mất hút sau đám bụi mù từ phía bên kia cánh đồng bay sang. Phiến kéo tay Hài nói:
- Mình đi xem mặt ông thầy mới. Hài gật đầu. Cả hai leo lên xe, Phiến ngồi phía sau “bọt bag a” cho Hài chở.
Ra khỏi ngõ Phiến thúc vào hông Hài cười khúc khích:
- Ông thầy trẻ măng này chắc dữ lắm hả Hài?
- Không đâu, ông ấy trẻ chắc hiền.
Hài đạp xe tới trường. Còn một tuần nữa mới hết hè nên cổng trường còn đóng chặt. Ba dãy lớp im ỉm. Mái tôn chói nắng tường vpoi vàn phai hết màu. Phiến ngó lớp mình. Cửa lớp đóng kín mít. Sân trường vắng hoe. Toàn màu lá chết. Trên bồn cỏ giữa sân trường cây cột cờ cao lêu nghêu, thẳng vút lên, nom bơ vơ buồn bã như một cái cây khô giữa đồng không. Phiến thấy lẫn trong cỏ vài đóa hoa mười giờ nở đỏ ối. Phiến nghe như có nỗi buồn dâng lên trong lòng. Tiếng ve kêu vang trên hàng xoan Tây, hoa vàng rực, cô học trò tiểu học tự nhiên thấy mình lớn hẳn lên một tuổi nào đó bên ngoài cổng trường đóng kín.
Hài làm thinh đạp xe. Phiến ngó lén bạn.
Đoán thầm Hài cũng đang buồn. Phiến giục:
- Tới nhà thầy nhanh lên.
- Thì từ từ rồi cũng tới chứ bộ.
Khi Hài đạp xe vòng qua chợ quận. Phiến đã ngó xéo qua khu nhà của thầy giáo, cô giáo. Còn một tuần nữa trường mới khai giảng nên khu nhà trọ còn vắng hoe. Chỉ có căn ở giữa là mở cửa. Hài đạp xe chậm chậm, cả hai chú ý dòm vào để xem mặt ông thầy mới như lời Hậu vừa thuật. Bất ngờ cánh cửa được mở rộng ra, ông thầy giáo mới miệng ngậm điếu thuốc, một tay cầm tập nhạc tay kia xách cây đàn đi thẳng ra thềm. Hài định thắng xe lại nhưng Phiến đã thúc vào hông:
- Chạy đi rồi vòng lại.
Khi Hài vòng xe lại ông giáo mới đã ra ngồi yên trên thềm, mặt hơi cúi để nhìn những nốt nhạc. Nghe tiếng xe chạy tới ông ngửng lên nhìn. Phiến giấu mặt sau lưng Hài hối bạn chạy nhanh lên. Qua khỏi nhà thầy, hai người cười khúc khích.
Hậu đạp xe xuống dốc dẫn vào nhà Thuận. Theo thói quen Hậu ghếch hai chân lên ghi đông xe, hai tay buông thõng ra bên ngoài. Xuống dốc, chiếc xe còn mạnh trớn nên chạy vèo vèo. Hậu huýt sáo, dong xe dưới hang cây xanh mát lá. Tới ngõ vào nhà Thuận, Hậu quẹo xe vào dựng dưới gốc cây, đứng gọi lớn;
- Thuận ớ ừa.
Có tiếng Thuận đáp lại từ bên trong.
Một lúc Thuận đi ra.
Hậu móc con sáo chết từ trong túi quần sooc thảy cho Thuận bắt rồi cười nói:
- Tao vừa hạ nó ở ngọn cây sầu đông nhà con nhỏ Phiến. Mày làm thịt đi, phơi khô. Chiều nay sẽ có một chầu chim nướng xả ớt.
Thuận cười tít mắt:
- Con này nữa là mình có năm con tất cả. Chiều nay tha hồ. Mày đi đâu?
- Thì đi lại mày làm thịt con sao chớ đi đâu. Làm đi mày!
- Chiều nay tụi Lộc Thuận đá trận phục thù. Mình không ra sân banh với tụi nó sao?
- Chiều rồi hãy ra. Bây giờ “xử tội” nó đi.
- Ra sau nhà. Mày đi không?
Hậu gật đầu:
- Đi chứ sao lại không?
Hai đứa đi vòng qua khoảng sân để ra saunhaf.
Buổi sáng con nước lớn đầy trong hững rạch sau vườn. Hậu ném một hòn đất xuống nước hỏi Thuận:
- Mày thích thi đậu Nguyễn Đình Chiểu không?
- Tao vái cho thi…rớt.
- Sao lại vái cho thi rớt?
Thuận cười:
- Thì tao cũng như mày. Tao không thích lên tỉnh học, ở nhà học tiếp lien với ông thầy mới này vui hơn.
- Vậy thì mình cùng làm bộ thi rớt nhé. Thuận nhé.
- Không được. Lỡ ở nhà biết thì phải đòn.
Hậu ném một hòn đất xuống mặt nước nói:
- Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Mày nhổ long con chim sáo lâu quá.
Thuận cười:
- Xong rồi.
Thuận đưa con chim sáo đã vặt hết long ra trước mặt Hậu. Nắng làm da con chim sáo ngả màu vàng.
Hậu cười:
- Muối sả ớt chứ?
- Chứ sao nữa. mày ở đây chờ tao một chút nhé.
Thuận đi vào nhà. Một lúc trở ra xoa tay vào nhau cười:
- Bây giờ mình đi ra sân banh.
- Xe mày đâu?
- Hư rồi.
- Tao chở.
Hai đứa đi vòng ra sân trước. Hậu ngồi trên yên. Thuận ngồi đòn gánh. Hậu đạp x era đường. Qua khỏi con dốc Hậu phóng như bay tới sân banh.
Trên sân banh, bọn nhóc đã chia làm hai phe Lộc Thuận và phe Phú vang. Thấy Thuận và Hậu tới, Côn mừng rỡ la lớn:
- Tưởng tụi bây không tới chứ. Cả bọn đang chờ.
Hậu phát vào vai Côn:
- Hôm nay mày làm sao để lưới không bị thủng nhé.
Côn híp mắt:
- Mày yên chí lớn. Côn keo su mà.
Thuận đưa quả đấm ra dọa:
- Lọt một trái, ăn một quả đấm chịu chứ?
- Chịu.
Thuận và Hậu chạy lên phe mình. Hai đứa là hai mũi dùi nhọn sắc của đội cầu Phú vang. Hậu cánh phải và Thuận cánh trái. Mỗi lần banh giao xuống hai đứa tha hồ vờn mặt địch thủ và ít khi Hậu sút vào gôn mà không ghi bàn thắng. Tụi Lộc Thuận ngán nhất là cặp Thuận Hậu. Nãy giờ chúng cầu mong hai đứa đau răng hay đau bụng nằm liệt ở nhà để hy vọng tung lưới Phú vang rửa hận. Bởi vì trận này là trận phục thù. Tuần trước Phú vang đã tặng không cho Lộc Thuận 3 quả ngon ơ.
Hâu hói:
- Tụi mày bắt thăm chưa?
Phước khoanh vòng ngón trỏ lại làm hiệu đã chọn được phần đất tốt.
- Ngon lắm như mầy thấy không có chói mặt trời.
Tiếp, bên đội cầu Lộc Thuận than:
- Tụi mày ăn gian lần nào bên tau cũng bắt thăm nhằm phía chói mặt trời cả.
Thuận cười:
- Tại bên mày xui. Tụi tao công bình thấy mồ.
Nhuận bên Lộc Thuận cự nự:
- Tụi mày ăn gian ngầm. thằng Phước cầm hai cây thăm trong tay cố ý đưa thăm cho tao bắt.
- Thì mày đừng cố ý cứ giả vờ để bắt cây thăm cụt.
Hậu phá lên cười:
- Vậy tụi mày xui còn kêu nỗi gì?
- Lần sau tao đề nghị nên để hai miếng giấy làm thăm trong cí nón rồi lắc. Đứa nào hên xui đều không nói được gì. Như vậy công bình.
Hậu gật đầu:
- Đồng ý.
Tiếp vỗ tay bốp bốp:
- Giao banh. Bên tao chọn “ đất xấu” thì được quyền giao banh trước.
Phước trao banh vào chân Tiếp. Con nhà này giữ lại.
Hai đội cầu dàn quân đối mặt nhau. Nắng buổi trưa nóng gắt và sân banh không có một bóng cây che nhưng tụi nhóc vẫn tỉnh bơ chờ quả banh tới trong chân mình.
- Giao banh lẹ lên chứ.
- Ngần ngừ cái nỗi gì Tiếp?
Tiếp liếc mắt cho bồ nhà, giả vờ đá giò một cía về phía trước cho Phú vang chạy theo rồi bất ngờ móc quả banh về phía sau cho Sảnh cao. Nhưng Hậu đâu có mắc lừa cái trò trẻ con đó. Nên nó đã chặn trước Sảnh cao chụp banh rượt theo Hậu sát đít. Nhưng con nhà này chạy nhanh như gió phóng liền qua nửa phần sân của Lộc Thuận. Bây giờ quân của Phú vang đều đổ hết xuống Thuận góc trái sẵn sang và banh từ chân Hậu đưa qua Thuận lướt qua địch thủ để tới gần khuôn thành của Lộc Thuận, Bình sứt và Quang điên giữ mặt thành. Quang điên đúng là …điên, chưa chi đã phóng tới “mạt kê” banh trong chân Thuận.
Quang điên to khỏe như tượng đồng, cặp giò lại cứng như sắt nguội. Ỷ thế mạnh húc bừa vào chân địch thủ. Thuận ốm gày như que củi ngã bổ ngửa ra “sân cỏ”. Trái banh lọt vào chân địch thủ lên khỏi “lằn vôi giữa sân” Thuận tức quá la chói lói:
- Thằng Quang điên chơi xấu đá vào chân tao để cướp banh.
Quang điên cười hì hì:
- Mày còn nằm đấy à? Tao tưởng mày đã dính luôn theo trái banh rồi chứ?
Thuận ốm ôm chân suýt soa:
- Mày ỷ cái chân to khỏe ăn hiếp cái chân gầy còm của tao. Chiều nay rang mà gánh ít nhất là 5 quả dừa về mà xài.
Bình sứt chu môi sứt cười:
- Còn lâu. Chiều nay tụi tao phục thù.
Tiếng tu huýt của thằng Khánh đen ré lên, ở cuối sân Phú vang. Bình sứt vỗ tay:
- Rồi, bên mày lãnh trái phạt góc này thì làm sao bắt nổi.
Hậu hỏi lớn từ phía phải cho Thuận nghe:
- Phạt góc à?
Thuận gật đầu:
- Về chứ!
- Khỏi cần. Tụi nó dư sức.
Quang điên chọc tức:
- Cho dù thằng gôn của mày có đôi bàn tay bằng nhựa như Rạng cũng không tài nào, thằng Minh có tài đánh đầu “ nghề” lắm. Hậu ngó Thuận, rồi nhìn theo trái banh bay bổng lên từ chân của bọn Lộc Thuận tới giữa sát khuôn thành của mình. Quang điên nói đúng, nó không nịnh bồ nhà của nó đâu, vì thằng Minh đầu quả có tài đánh đầu đáng ngại. Bọn nhóc Lộc thuận ào cả qua khuôn thành Phú vang. Tụi nó định làm bàn ngay ở phút giao banh đầu tiên này.
Hậu nói lớn:
- Nguy quá.
Quang điên được dịp:
- Nguy là cái chắc.
Quả nhiên sau cái đánh đầu của con nhà Minh, khuôn thành của Phú vang rối loạn. Trái banh đi sát mặt đất và chìm mất trong đám đông khiến Hậu không còn nhìn thấy gì nữa cả.Quang điên vỗ tay lia lịa:
- Sức mấy mà bắt nổi.
Bỗng đám đông dạt ra khu tiếng tu huýt của “trọng tài” ré lên và banh từ chân Côn đá bổng lên giữa sân.
Hậu thở phào, cười tít mắt:
- Côn cao su mà.
Quang điên buồn xo:
- Minh đầu hôm nay tệ quá. Mất một dịp bằng vàng để làm bàn trước.
Bình sứt than:
- Bên mình thiếu một cú sút búa bổ nên Côn mới dỡ nổi.
Thuận trông chừng banh từ trong chân của Phước, con nhà này được mỗi một nước lừa, nó lừa banh như gió. Lừa bằng cả hai chân và đôi khi “ ăn gian” bằng cả bàn tay nữa. Thuận đoán biết nó chưa chịu giao banh cho mình đâu. Nó khoái lừa và thích biểu diễn tài lừa banh của nó. Phước lè lừa banh qua mặt các địch thủ như mèo vờn chuột, Lộc thuận kéo quân vây bọc lấy Phước không cho con nhà này đem banh xuống nữa, Phước lừa banh qua chân mặt, đá dứ một cái dụ địch thủ và dùng chân trái đá giao về phía Thuận. Con nhà này đưa banh xuống ba bước ngang với cặp a la de của Lộc thuận.
Quang điên định nhào tới mạt kê cướp banh, nhưng Thuận đâu có để bị cướp banh một lần nữa. Nó đá thần tốc qua cho Hậu. Bình sứt phóng ra nhưng hụt. Banh ở trong chân Hậu vút vào giữa khuôn thành Lộc thuận. Phước đã có mặt để hứng banh trước cặp giò sắt nguội của Quang điên. Mừng trong khuôn gỗ của Lộc thuận thoáng một chút bối rối thì banh đã tới sát mặt, Bình sứt phóng tới phá ra ngoài, lại hụt. Banh vào chân Thuận và được giao liền qua cho Hậu. Quang điên ngã người ra phá. Hậu dùng bàn chân trái hất banh lên đầu gối dùng đầu gối mặt ném banh cho CHính.
Con nhà Minh khum người đánh một cái đầu thật đẹp. Nhưng banh lại dội vào sà ngang trở ra. Thuận đứng một mình một cõi, sút như búa bổ trở vào. Mừng phải phóng sát vào góc thành đón banh.
Nhưng trái banh đi nhanh trong tích tắc nằm gọn trong mành lưới. Tiếng tu huýt ré lên theo với tiếng vỗ tay vang dậy của Phú vang. Hậu nhảy tới đấm vào vai Thuận:
- Hôm nay mày sút đẹp lắm
Thuận cười tít mắt:
- Công đầu đấy nhé.
Chính và Phước vòng tay công kênh Thuận lên cho đến khi banh từ chân Quang điên đá thẳng lên giữa sân.
Sau cú sút thần sầu của Thuận. Phú vang ghi bàn thắng đầu tiên. Lộc thuận đều ráo riết tranh banh để mong dẫn xuống khuôn thành tung lưới Côn cao su.
“ Trọng tài” Khánh chạy theo banh như máy. Con nhà này được cái vô tư nên bọn nhóc tin tưởng lắm. Bên Lộc thuận bây giờ nhẹ thế thủ mà mạnh thế công, tất cả cầu thủ của Lộc thuận đều ào xuống khuôn thành Phú vang để quyết san bằng tỷ số. Hôm nay đúng là trận phục thù. Bọn Lộc thuận đá lận với quyết tâm đó nên có vài đứa chơi xấu. Trọng tài Khánh phạt vỡ mồ hôi trán. Lộc thuận lại cứ nhè những cầu thủ gạo cội của Phú vang để đá vào chân cho què hầu giảm bớt sức tấn công của địch. Tụi nhóc gọi đó là “ đốn cây”. Tiếng lóng này Hậu đã khám phá ra từ miệng Quang điên khi con nhà này bảo với Bình sứt, Hậu ra dấu cho Thuận phải đề phòng, đừng để cho Quang điên “ đốn cây”. Thuận cười phớt tỉnh bởi Thuận đâu có dại gì đem chân mình “ thử lửa” với chân Quang điên. Hậu kèm một bên Bình sứt, Thuận kèm một bên Quang điên.
Them Phước và Chính từ trên đổ xuống sút búa bổ; nếu như không có đứa nào bị “ đốn cây”thì chắc chắn cuối trận đấu Lộc thuận thế nào cũng ẵm ít nhất là ba trái dừa đem về ươm cây chờ ngày phục thù nữa.
Bây giờ banh ở trong chân của Lộc thuận, mãi trên giữa sân. Một địch thủ Lộc thuân vừa đá ra ngoài. Như vậy Phú vang sẽ ném trái banh đó vào cho bồ nhà của mình.
Thuận nói lớn cho Hậu nghe:
- Minh dám ăn “trái nu” này lắm à. Sảnh cao tay dài và khỏe, nó ném những trái nu thì tuyệt cú mèo.
Banh được Sảnh cao ném bổng vào cho Chính, con nhà này đánh đầu thật đẹp cho Phước, Phước lai đánh đầu cho Cửu, con nhà này phóng hết tốc lực xuống góc trái cho Thuận, chạm phải bàn tay của Lộc Thuận. Khánh thổi tu huýt phạt trái “me” này.
Cửu ôm banh tới lựa một chỗ đất bằng phẳng để phóng cho ngon lành xuống khuôn thành địch thủ. Khánh thổi “hoét” một tiếng Cửu dang chân đá thật lực. Trái banh vút đi. Hai ba cầu thủ Lộc Thuận bắt hụt, nhưng banh lại vào trong chân Bình sứt. Hậu phóng tới cản không cho con nhà này đá banh lên. Hai đứa “mạt kê” đánh binh một tiếng. Hậu ngã xuống cùng lúc chân mặt khèo trái banh về sau lưng cho Phước, con nhà này lừa thoát qua. Quang điên ức chí phạng vào chân Phước một cái, Phước té và mất banh. Trọng tài Khánh gà mờ hay sao chả thổi còi phạt trò “ đốn cây” của Lộc thuận.
Hậu phản đối:
- Thằng Quang chơi xấu.
Quang điên ngần ngừ:
- Tao đâu có chơi xấu, tao đá tái banh, nhưng hụt trúng chân nó đó chớ.
Phước ôm chân xuýt soa:
- Mày chơi xấu. Mày đá từ phía sau kia mà.
Hậu đanh thép:
- Quang điên, mày phải nhận mày chơi xấu. Mày “ đốn cây” bồ nhà của tao.
- Tao chơi xấu sao thằng Khánh nó không thổi phạt?
- Nó gà mờ. Hoặc nó về phe với mày.
Phú vang nhao nhao lên:
- Thằng Khánh “ phọt phe” với Lộc thuận nên giả vờ không thấy.
Khánh cãi:
- Tao không thấy thật mà. Tao vô tư, chả về phe ai hết. Bây giờ bắt đầu, thằng Phước đá quả phạt đền mày.
Quang điên phản đối:
- Lúc nãy không thổi, sao giờ lại phạt. Mày sợ thằng Hậu hả?
- Không sợ. Nhưng mày có đá vào chân thằng Phước. Tao làm trọng tài, tao phạt. Quang điên thất thế cằn nhằn trong miệng. Trọng tài Khánh để banh xuống. Phước sẵn sang chờ đợi, nó vẫn còn đau chân, nhưng nhất quyết sút một cái thật lực để phá tung lưới của Lộc thuận trả thù cái đá giò của Quang điên. Tiếng tu huýt ré lên. Phước đá trái banh thẳng vào khuôn thành. Mừng nằm xuống, bắt dính. Lộc thuận vỗ tay cổ võ bồ nhà ghê quá Chính chê Phước:
- Mày sút chưa mạnh lắm.
Phước nhăn nhó:
- Tại cái chân tao còn đau.
- Mày không “đốn cây” nó lại à
Phước mím môi:
- Tao sẽ đốn.
Từ phút đó trận đấu trở nên sôi nổi hơn. Phú vang muốn nâng cao tỷ số, còn Lộc thuận muốn san bằng tỷ số. Hai bên đều nóng lòng nên vừa đá banh vừa… đá giò.
Đã có đưá được khiêng ra sân nằm dưỡng sức trong các bóng mát.
Bọn nhóc đá liền tù tỳ một mạch, không có nghỉ giải lao chi cả. Khi nào thấy mệt, trọng tài Khánh đề nghị nghỉ, nếu cầu thủ vaanc còn ham đá thì trọng tài cũng phải …chiều cầu thủ mà đứng lại thổi còi thưởng phạt.
Banh bây giờ đang ở trong chân của Hậu. Bình sứt xông ra truy cản. Hậu vứt sang cho Thuận. Con nhà này bị Quang điên kèm sát quá nên bắt hụt banh chạy từ từ xuống. Chính phóng vụt tới, Quang điên cũng phóng theo và ngã người xuống định phá banh. Nhưng Chính đã đưa qua cho Phước. Con nhà này bị hai ba cầu thủ Lộc Thuận vây không đem banh xuống nữa được, đành đưa sang cho Sảnh cao từ trên phóng xuống. Sảnh cao đưa sang cho Hậu. Con nhà này thoát xuống vứt mạnh nhưng banh dội xà ngang bay trở ra.
Chính nhấy lên cao để đánh đầu nhưng hụt.
Sảnh cao nhờ cao giò nên hứng được đánh đầu sang lại cho Hậu. Con nhà này dụm hai chân đá song phi một cái thật đẹp vào khuôn thành Lộc thuận và Phước lướt theo, Bình sứt nhanh hơn đá phá ra. Gặp phải Thuận.
Một màn giao banh giữa Hậu và Thuận làm tất cả sốt ruột vì hồi hộp. Đợi Chính giữ lấy Quang điên, và Phước kèm một bên Bình sứt. Cơ hội bằng vàng đã đến khuôn gỗ chỉ còn một mình Mừng. Không ai truy cản. Hậu đem banh tới sút cật lực. Mừng nằm xuống chận nhưng banh đã ung dung thẳng vào lưới. Phú vang vỗ tay tán thưởng Hậu không ngớt. Quang điên tối tăm mặt mũi ngồi phệt xuống đất thở với cái hy vong gỡ huề thật mỏng manh.
Từ phút đó trở đi bọn nhóc con hai bên chừng như đã thấm mệt. Lộc thuận mệt vì chán nản, Phú vang mệt vì say men chiến thắng. Trọng tài hỏi ý kiến của các cầu thủ xong mới dám thổi còi tan hiệp nhất trên tỷ số 2-0 cho Phú vang.
Và hiệp nhì trời đã bớt nắng và sau khi đã giải khát bằng nước chanh, Lộc thuận đá như thác đổ gây nao núng cho khuôn thành Phú vang.
Nhưng Côn cao su bắt banh như ăn bắp rang. Lộc thuận mãi đến gần cuối trận đấu mới tung lưới Phú vang một trái gỡ còn 1-2 do công của Nhuận. Trái còn lại Lộc thuận ôm về làm kỷ niệm chờ trận phục thù trong tuần tới.
Phú vang lại một lận nữa vang khúc khải hoàn.
Hôm nay Thuận sút lọt một trái, Hậu sút lọt một trái được bồ nhà công kênh ra song tắm mát. Lúc về Hậu rẽ sang ngõ nhà Phiến, nói với Thuận:
- Mình phỉa cho con nhà Phiến biết tin chiến thắng mày nhé.
- Để làm gì?
- Cho con nhà ấy phục tài mình.
Thuận cười:
- Nếu thế cũng phải cho con nhà Hài biết nữa chứ?
- Thì ghé nhà Phiến xong sẽ tới luôn nhà Hài.
- Đồng ý.
Hậu phóng xe như bay tới trước cửa nhà Phiến. Gặp lúc con nhà này đang cầm chổi quét lá chết dưới sân. Nắng chiều vàng trải xuống màu lá úa. Mênh mang như những đường tơ, lá úa sầu đông chiều nay rụng đầy sân nhà Phiến. Hậu thẳng xe lại bên rào nói với vào:
- Hôm nay thắng Lộc Thuận 2-1
Phiến đã biết tin này rồi, vì đứa em nhỏ của Phiến có đi coi về nói lại. Phiến vui lắm nhưng trước mặt Hậu, Phiến giả bộ dửng dưng:
- Thế à.
Hậu tức sôi gan vì hai tiếng “thế à” của Phiến, con nhỏ chả có tinh thần ái quốc gì cả.
Nếu giả tỉ hôm nay Phú vang thua Lộc thuận thì có phỉa xấu hổ cả không.
Phiến thấy Hậu đứng trừng mắt nhìn mình. Nó hiểu con nhà này đang ấm ức hai tiếng “thế à” vừa rồi. Phiến thấy tội nghiệp. Nói một câu vuốt tự ái của Hậu xuống:
- Chắc do công của Hậu.
Hậu nở lỗ mũi quên béng hai tiếng “thế à” dửng dưng vừa rồi. nó cười tươi như hoa, chỉ luôn Thuận:
- Công Thuận một trái, công Hậu một trái. Lộc thuận hôm nay ức lắm đấy Phiến ạ.
- ừa, Hậu với Thuận cừ lắm, nhưng nếu đừng để Lộc thuận gỡ một quả có phải hay hơn không?
- Tại Côn chứ bộ.
Thuận phụ họa:
- Ừa, Côn hôm nay bớt keo su rồi.
Hậu nói gỡ cho Côn:
- Biết đâu Côn để thủng lưới là có hậu ý gỡ danh dự cho Lộc thuận.
Con nhà Phiến chớp mắt:
- Thật à?
Hậu vênh mặt:
- Mình luôn luôn đối xử đẹp với địch thủ. Phiến không biết chứ Lộc thuận chơi xấu mình ghê lắm. Banh nó không đá cứ đá giò cho bồ nhà mình nằm sân.
Phiến cười mỉm:
- Gọi là “đốn cây” đấy phải không?
Hậu sáng mắt lên:
- Phiến cũng biết nữa à?
Phiến làm tàng:
- Gì mà Phiến không biết.
Hậu nịnh:
- Ừa Phiến cừ ghê.
Thuận hỏi:
- Phiến thích Phú vang thắng Lộc thuận hoài không?
Phiến mím môi:
- Thích chứ.
Thuận vỗ vai Hậu:
- Vậy từ bây giờ Phú vang cứ thắng Lộc thuận hoài mày nhé.
Hậu đưa tay nắm lên hứa:
- Đồng ý, cứ thắng hoài.
Phiến khích lệ:
- Mà không cho Lộc thuận gỡ bàn nào hết mới cừ.
Thuận cũng đưa nắm tay lên hứa:
- Mình không cho nó gỡ thì làm sao nó gỡ được. Trừ khi nào mình tội nghiệp, giả vờ thua cho đẹp thì khỏi nói.
Hậu và Thuận say sưa kể chuyên chiến thắng. Hậu vui như tết vì mấy hôm nay Phiến nói chuyện nhiều với nó. Mọi lần Phiến chỉ trả lời nhát gừng hoặc làm thinh. Hôm nay chiều đẹp quá. Nắng chiều vàng đang nhảy múa trong lòng Hậu. Nó chiến thắng Lộc thuận, chiến thắng cái khó đăm đăm chủa con nhà Phiến. Như vậy từ bây giờ con nhà Phiến hết làm tanggf với Hậu. Nó muốn hỏi Phiến thật nhiều chuyện. Nhưng Thuận đã thúc vào hông cười:
- Về mày, chầu chim nướng sả ớt bỏ hả?
Hậu không muốn về tý nào, nó gật gù:
- Chút nữa. Mà lúc nãy mình quên gọi tụi nó tới, có hai đứa “nhậu” đâu có vui.
- Thì đi gọi tụi nó mấy hồi.
- Mày gọi đi. Thuận lắc đầu:
- Hai đứa đi.
Bất đắc dĩ Hậu mới từ giã Phiến. Nó nhìn Phiến cười:
- Về nhé Phiến.
Con nhà Phiến che miệng cười. hậu nôn nao trong lòng phóng lên xe với Thuận.
Ra tới đường Hậu búng vào lưng Thuận:
- Mày phá tao hả?
Thuận cười khúc khích:
- Đâu có. Tao nhớ màn chim nướng sả ớt chứ.
- Sạo, mày phá ông.
Hai đứa cười vang đạp xe như bay. Hậu bây giờ ngồi phía sau cho Thuận chở. Nó sung sướng hát bài chiều về.
- 1 -
Tiến >>
Đánh máy: Đỗ Thị Hằng
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 10 tháng 9 năm 2017