Bhu- Tan Sấm Sét Rừng Khuya

người thứ tám

Chương I

người hùng ngã ngựa

Lời chú thích quan trọng của tác giả: Như mọi lần, tác giả xin trân trọng nhắc lại là mặc dầu dựa vào thực tế địa lý và thời sự nóng bỏng, tất cả những tình tiết mà pho truyện này chứa đựng ( đặc biệt về xứ Bhutan ) chỉ là sản phẩm tưởng tưnợg sáng tác. Bởi vậy, trong muôn một, nếu có sự trùng hợp hoặc gần gặn với sự việc xảy ra ngoài đời thì chỉ là ngẫu nhiên, ngoài ý muốn và trách nhiệm của người viết.

NGƯỜI THỨ TÁM

« Bhutan, Sấm sét rừng khuya » là phần nhì và là phần kết thúc của « Điệp vụ Hoa Sen ». Phần đầu của điệp vụ này đã được tường thuật trong tác phẩm « Nêpal, điệp vụ Hoa Sen ». Hai phần đầu và nhì của điệp vụ hầu như độc lập với nhau, quý bạn có thể đọc từng phần mà vẫn theo dõi được cốt truyện.

Quân y viện Nêpal tọa lạc trên một khu đất rộng mênh mông, không tương xứng với lối kiến trúc khiêm tốn và kích thước của những ngôi nhà thấp nhỏ, lẻ loi, nằm dài ngơ ngáo giữa rừng thông. Sau lưng quân y viện là ngọn đồi đồ sộ tròn trịa với những rặng thông xanh ngắt, quanh năm xếp hàng ngay ngắn, nghiêm trang từ chân lên đỉnh. Chễm chệ trên đỉnh là một công thự trắng toát, tường cao tứ phía, luôn luôn được canh phòng cẩn mật. Công thự này là khu điều trị đặc biệt giành cho các chức sắc cao cấp.

Sáng hôm ấy, một bầu không khí khác thường bao trùm khu điều trị đặc biệt. Hai xe bọc sắt trí súng đại liên án ngữ con đường tráng nhựa dẫn lên đồi. Nhiều cận vệ mặc binh phục không đeo dấu hiệu binh chủng và cấp bậc có mặt khắp nơi, trong khuôn viên cũng như dọc cầu thang xi măng, nhất là ở lầu nhất. Vì bệnh nhân là tướng Khẩu Cầm. Ông chỉ giữ một chức vụ trung bình, nhưng trên thực tế quyền hành của ông rất lớn. Ông có thể điều khiển cả chính phủ. Đầu hôm sớm mai, ông có thể biến vương quốc thành bãi chiến trường đẫm máu. Ông được chở tới sau nửa đêm bằng xe cứu thương hụ còi, tiếng còi rú xé toang màn đêm im lặng của thủ đô Kát-măn-đu. Nhiều người ngủ say bị dựng dậy, hốt hoảng toát bồ hôi lạnh.

Tướng Khẩu Cầm bị gãy cánh tay trái. Nằm trên băng ca giữa đám cận vệ thân tín, ông được khiêng ngay vào phòng chiếu điện, và sau đó y sĩ trưởng đích thân săn sóc, bó bột cho ông. Cánh tay gãy chẳng có gì là nặng, tạng phủ còn nguyên, ông muốn ra về ngay khi ấy cũng được nhưng ông đã ở lại bệnh viện. Trước sự ngạc nhiên của thuộc hạ, ông ngủ ngồi trên ghế. Nói ngủ ngồi e không đúng, ông chỉ lim dim đôi mắt. Ông quen nằm giường lò so, nệm dầy lông chim, đắp mền len cừu. Nếp sống thượng quan quý tộc ăn sâu vào huyết quản ông. Ông không thể sống giản dị. Vậy mà đêm ấy, tướng Khẩu Cầm lại giản dị hơn cả bọn lính hầu. Ngồi chưa ấm chỗ, ông đã nhỏm dậy.

Y sĩ trưởng nhăn nhó:

-Xin thiếu tướng cố gắng nghỉ khỏe một lát. Dầu sao thiếu tướng cũng vừa gặp tai nạn.

Tướng Khẩu Cầm không quan tâm đến sự lo âu chính đáng của y sĩ trưởng. Dường như ông không nghe rõ câu hỏi. Giọng ông bối rối một cách khó hiểu:

-Phi cơ đến chưa?

Y sĩ trưởng giựt mình:

-Thưa, giờ này đã cất cánh.

-Lâu quá, lâu quá … Liệu cứu nó được không?

-Thưa thiếu tướng, tôi chuyên chữa người nên không dám đưa nhận xét về bệnh tình súc vật. Hơn thế, tôi lại không phải là y sĩ chuyên khoa giải phẫu. Tuy nhiên, với tư cách người thầy thuốc tổng quát, tôi nghĩ có thể hy vọng …

-Nếu nó chết, không rõ tôi sẽ ra sao.

-Thiếu tướng quá thương yêu nó nên nghĩ quẩn. Với tư cách người thầy thuốc, …

Tướng Khẩu Cầm ngắt lời, nghiêm nghị:

-Bất cứ khi nào ông cũng mang tư cách thầy thuốc của ông ra dọa. Tôi là thượng cấp, ông không có quyền ra lệnh cho tôi.

Y sĩ trưởng tái mặt:

-Thưa thiếu tướng, vấn đề sức khỏe của thiếu tướng rất quan trọng …

-Hiểu rồi, hiểu rồi. Cám ơn ông. Tay tôi đã được bao bột, tôi không cần đến ông nữa. Chừng nào họ tới, ông hãy trình tôi biết. Ông dặn họ rằng nó … rằng con Masin là vật tôi quý nhất đời. Con Masin là tất cả của tôi …

Y sĩ trưởng đứng bên cùng với bọn cận vệ lố nhố sau cánh cửa khép hờ mà tướng Khẩu Cầm có cảm tưởng như lạc giữa rừng già hoang liêu, xa hẳn thế giới loài người. Ông quay mặt ra cửa sổ, bâng khuâng nhìn những mỏm núi phủ tuyết trắng, những đám mây hồng, những chòm thông xanh lục, miệng lẩm bẩm:

-Tội nghiệp con Masin …

Trong số một trăm con ngựa rặt giống nuôi trong chuồng, tướng Khẩu Cầm cưng con đực Masin nhất. Ông sang tận Pháp mua nó từ khi nó còn trong bụng mẹ với giá tiền đắt kinh khủng. Ngay khi nó chào đời, ông thân chinh chăm nom nó. Nó khôn lớn, ông thân chinh dạy dỗ nó. Quả như ông tính, con Masin trở thành tuấn mã bậc nhất. Không ai cưỡi nổi nó, trừ ông. Kỵ sị bậc nhất cũng bị nó hất ngã như chơi. Hồi đêm qua, như thường lệ, ông phóng ngựa lên ngôi nhà biệt lập ở ngoại ô. Không khí nơi này thanh khiết, thích hợp cho ông tập thiền và luyện công. Ông mới đến nơi, chưa kịp cởi áo thì viên đại úy bí thư kêu ông qua hệ thống đìện thoại siêu tần số. Nghe thuộc cấp báo cáo, ông rụng rời tay chân. Văn Bình Z.28, kẻ thù không đội trời chung đã lọt thoát khỏi vòng vây kiên cố của ông. Ông đinh ninh Kát-măn-đu là cái chậu thau sâu lòng, đựng mật thơm tho khiến con ruồi Z.28 một khi sa xuống thì không tài nào lên nổi. Té ra Z.28 là chim đại bàng … Đúng, Z.28 là chim đại bàng vì kẻ thù bất cộng đái thiên ấy đã cướp chiếc phi cơ tốt nhất để bay trốn đi đâu không rõ. Chưa, đủ, Z.28 còn manh tâm gây hỏa hoạn, đốt cháy đám phi cơ còn lại. Viên bí thư chưa trình hết tự sự, tướng Khẩu Cầm chạy vèo như bị ma đuổi ra sân nơi thả con Masin. Con ngựa quý lông đỏ như lửa này khôn hơn người, chủ nhân không cần buộc, nó vẫn quanh quẩn ở một chỗ. Bảm thâm của Tướng Khẩu Cầm là phóng ngựa đến ngay đám cháy, đích thân điều khiển các lực lượng truy nã địch. Ông không tin Z.28 thoát được xa. Nhiều hoa tiêu quen đường còn bị đâm vào núi ban đêm, phương chi Z.28 lạ nước lạ cái. Rạp trên mình ngựa, ông thúc con Masin nhảy qua hào chông rộng 9 mét. Bốn vó của ngựa như được lắp máy phản lực, nó rùn nhẹ mình rồi phóc sang bờ bên kia. Gọn ghẽ. Lẹ làng. Êm ái. Một thành tích độc nhất vô nhị. Ông yêu con Masin vì thành tích độc nhất vô nhị này. Hơn một lần, nó đã cứu ông khỏi vụ mưu sát hiểm nghèo. Phe Sankru không thương gì ông, đêm ngày họ mong ông chết. Ông cao to, khỏe mạnh, quanh năm không hề xổ mũi, nhức đầu. Ông khó chết non. Phe Sankru chỉ có thể rút ngắn đời ông bằng cuộc phục kích thâm độc. Đại tá ngự văn phòng Sankru bí mật cho người bám sát ông trong những buổi cưỡi ngựa ban đêm, rình cơ hội thuận tiện để xuống tay. Và phe Sankru đã xuống tay một đêm không trăng. Ba tay súng giỏi núp dưới chân cầu chờ ông qua nả đạn xối xả. Con Masin có tài đánh hơi thấy tai nạn, khi đến gần cầu nó tự ý chạy chậm lại rồi cương quyết rẽ sang lối khác, trái với ý muốn của tướng Khẩu Cầm. Đoán được linh tính của con ngựa, ông lập tức sai mở cuộc hành quân chớp nhoáng và tóm giết được toán phục kích.

Cuộc phục kích vì lý do chính trị do phe Sankru sắp xếp chưa làm ông sởn gáy bằng cuộc phục kích vì ghen tuông cách đây một năm. Nhược điểm của Tướng Khẩu Cầm là đàn bà đẹp, cho dẫu hoa có chủ và chủ hoa thà chết không nhường, ông vẫn si mê. Không si mê thì thôi, hễ si mê ông quyết chiếm cho bằng được. Ông có bộ mã khôi ngô, vạm vỡ, tiền của ê hề, danh vọng tột đỉnh, có phụ nữ nào lại không yêu ông? Nhiều ông chồng bị vợ cắm sừng đều cam phận ngậm bồ hòn làm ngọt. Chống trả lại ông tướng chẳng khác nào đập nát núi Hy mã lạp sơn với bàn tay không. Rồi bị vợ cho rơi nữa là khác. Làm thinh là thượng sách. Mình sẽ không mất vợ. Lại được Tướng Khẩu Cầm đền ơn xứng đáng. Về khoản này, ông rất hào hoa phong nhã. Đang thù ông cướp vợ đầu gối tay ấp, một số người đã quay ra có cảm tình với ông. Ừ, như thế mà hơn …

Đi đêm có ngày gặp ma, tướng Khẩu Cầm vớ nhằm một anh chồng không chịu an phận thủ thường. Hắn chỉ là viên chức quèn, vợ hắn lại đẹp không thua người đẹp được trao vương miện hoa hậu. Hắn lừa giết Tướng Khẩu Cầm bằng một kế hoạch khá khôn ngoan và tinh vi. Nhân vợ hắn theo tướng Khẩu Cầm lên ngôi nhà biệt lập ở đỉnh đồi, hắn tìm cách vượt qua hàng rào chông nhọn, đeo dính vào yên con Masin một tảng chì nặng 30 kí. Con tuấn mã đập chân và hí lên báo động. Tướng Khẩu Cầm còn đắm chìm trong giấc mộng vu sơn nên không nghe tiếng ngựa hí. Hoặc ông nghe tiếng song không coi là quan trọng. Ông ra về, say khướt mồng tơi. Người đẹp đỡ ông lên lưng ngựa. Thêm sức nặng 30 kí, con Masin cố gắng tối đa mới vọt qua 9 mét rộng của cái hào cạm bẫy. Kế hoạch của anh chồng mọc sừng bị thất bại. Y trù liệu ngựa hụt chân rớt xuống đống chông, rồi y sẽ từ bụi rậm bên đường nhào ra kết liễu cuộc sống háo sắc của tướng Khẩu Cầm bằng nhát dao ku-kri.

Con Masin suýt té, loạng choạng một vài giây rồi gượng thẳng. Trong cơn ghen tuông mù quáng, gã chồng quên cả giữ gìn. Y chưa kịp xử dụng lưỡi dao sắc như nước thì bị trượt chân. Lưỡi dao lẽ ra được giành cho tướng Khẩu Cầm nay đâm ngược vào ngực y. Trúng tim, nạn nhân chết không kịp ngáp. Nội vụ được giấu kín. Về tư dinh, khám phá ra lớp chì dưới yên ngựa, Tướng Khẩu Cầm toát bồ hôi lạnh. Sở dĩ ông còn sống là nhờ con Masin… Thế mà … Trời ơi … hồi khuya, sau khi nghe tin Z.28 trốn khỏi Nêpal bằng phi cơ, ông mất tinh thần đến nỗi vô ý kìm chặt giây cương khiến con Masin cự phách bị nạn do ông giằng kéo sai nguyên tắc -một cử chỉ mà ngay cả người mới tập cưỡi cũng không thể sai phạm như vậy- con tuấn mã Masin bị mất trớn nửa chừng. Nó ngã nhào xuống hào chông tua tủa. May thay trước khi rớt nó còn đủ sáng suốt để bảo vệ tính mạng của chủ. Nó hất mạnh tướng Khẩu Cầm cho văng lên bờ. Ông chỉ gẫy xương cánh tay. Tướng Khẩu Cầm mê man một lát rồi tỉnh. Cận vệ xúm xít chung quanh. Câu hỏi đầu tiên của ông là:

-Con Masin có hề gì không?

Biết ông cưng con Masin, không ai dám trả lời thẳng. Viên đại úy bí thư mới hớ hênh « nó bị thương » khiến ông chồm lên hỏi dồn, giọng run lẩy bẩy. Con Masin bị nhiều mũi chông nhọn đâm xuyên bắp đùi, máu tuôn lênh láng. Đầu, mặt và tim phổi nó còn nguyên. Trên lý thuyết, những vết thương này chỉ làm chảy máu chứ không phương hại đến khả năng chạy nhảy của nó. Thực tế lại khác. Một chân sau của nó bị tê liệt, dường như một mũi nhọn chạm thần kinh tọa. Con người bị bại một chân cũng chẳng sao, nhưng còn con ngựa?

Nhất lại là tuấn mã Masin.

Một bác sĩ thú y và một bác sĩ thần kinh được cấp tốc triệu thỉnh từ Tân Đề li tới để điều trị cho con Masin. Trời nổi bão tố bất thần, giờ khởi hành bị chậm lại. Trong những giây đồng hồ chờ đợi dài giằng giặc ở quân y viện Kát-măn-đu, tướng Khẩu Cầm không buồn ăn, không buồn uống, không buồn lưu tâm đến diễn tiến của những hoạt động phối hợp ruồng bắt Z.28 và chiếc Beechcraft bị mất.

Có tiếng xe hơi dưới vườn. Y sĩ trưởng bước vào, vẻ mặt hân hoan. Hai bác sĩ Ấn độ bắt tay ngay vào việc định lượng bệnh tình của con Masin. Mặc dầu Tướng Khẩu Cầm khẩn khoản, họ không cho phép ông dự khán. Ông ra lệnh quen, chưa hề nhận lệnh ai, ngoại trừ lệnh vua và lệnh Quốc tế Tình báo Sở. Ông không dằn được phẫn nộ trước thái độ cứng rắn của hai bác sĩ ngoại quốc. La lối không đi đến đâu, ông đành xuống nước năn nỉ, họ vẫn từ chối. Rốt cuộc, ông đành chịu thua, lủi thủi ngồi đợi ngoài hành lang phòng mổ.

Sau một giờ khám xét tỉ mỉ và một giờ khác sửa soạn, hai bác sĩ giải phẫu vết thương ở đùi cho con Masin. Bàn giải phẫu được chế tạo riêng cho người, con Masin nặng hơn người gấp chục lần nên toán giải phẫu phải làm việc ngay trên nền phòng. Ngoài một cẳng sau bị liệt con Masin còn bị vết thương ở lỗ tai. Mũi chông đâm thật ngọt, thật chính xác như lưỡi dao bít-tu-ri mổ xẻ nên máu chảy ra rất ít, và không ai nhìn thấy. Vết thương kín đáo này mới là điều đáng ngại. Đó là lý do khiến con Masin bất tỉnh luôn từ nơi lâm nạn đến khi về quân y viện.

Cuộc giải phẫu kéo dài 5 tiếng.

5 giờ đồng hồ chờ đợi từng sao, từng giây, từng phút của tướng Khẩu Cầm. Dáng điệu thiểu não, ông ngồi bưng đầu suy nghĩ. Kẻ thất tình sắp sửa quyên sinh thiểu não một thì ông thiểu não hai. Không phải ngoa khi nói rằng từ ba ngàn năm nay chưa có chủ ngựa nào thương ngựa bằng tướng Khẩu Cầm. Đối với ông, ngựa là ông, và ông là ngựa. Ông thiếu gì tiền mua những bức danh họa thế giới trị giá cả triệu mỹ kim trang trí cho tòa nhà rộng bao la của ông, nhưng ông chỉ mua những đồ cổ liên quan đến ngựa. Phải, ông xuất ngay một cú nửa triệu đô la tậu mấy bức tượng nhỏ bằng đá và xương phát xuất từ 30 thế kỷ trước, khi nghệ thuật đua ngựa chào đời. Hơn một trăm ngàn đô la nữa đánh đổi lấy một phiến họa bằng đất sét miêu tả cuộc đua ngựa đầu tiên của nhân loại trong vận động hội thượng cổ thứ 23 được tổ chức năm 624 trước Thiên chúa giáng sinh. Ông dự định thiết lập một viện bảo tàng ngựa. Tất cả những gì dính líu đến ngựa đều được chưng bày trong một tòa nhà nguy nga ở ngoại ô Kát-măn-đu. Mưu đồ đảo chính thành công, ông lên làm tổng thống, ông sẽ biến Nêpal thành khôi từ thạch thu hút du khách mê ngựa năm châu.

Cửa phòng giải phẫu mở rộng, hai bác sĩ Ấn lặng lẽ bước ra. Tuổi họ chưa đến ngũ tuần nhưng khi ấy họ bỗng già khằng như ông lão tám mươi, mắt họ lờ đờ mệt mỏi, chân họ lùng bùng, họ đi không vững. Họ đã vận dụng hết sức lực trong suốt 5 giờ đồng hồ. Tướng Khẩu Cầm vụt đứng dậy. Ông há miệng toan hỏi song ông lại nín thinh. Ông đọc thấy kết quả của cuộc giải phẫu trong tia mắt của họ. Ông cúi đầu nhìn nền phòng. Những viên gạch men trắng bóng loáng tưởng như có thể dùng làm gương soi được.

Con Masin đã chết. Một nửa đời ông đã chết. Ông đắm mình trong bầu không khí cô đơn, tối lặng. Hừ, con Masin đã chết. Nếu kẻ địch không vác mặt đến Nêpal, nếu kẻ địch không ngang ngược cản trở việc làm của ông thì con Masin đáng yêu kia còng sống. Hàng đêm nó sẽ còn tiếp tục chở ông băng đồng ruộng, vượt suối trèo đèo.

Ông rú một tiếng lớn:

-Z.28!

Viên đại úy bí thư cộp hai chân trong tư thế nghiêm:

-Dạ, thiếu tướng gọi tôi.

Tướng Khẩu Cầm thở dài:

-Không.

Rồi dịu giọng:

-Có tin tức gì về tên Z.28 không?

Viên bí thư đáp:

-Thưa, đã có khá nhiều tin tức, nhưng vì thiếu tướng còn mệt nên tôi chưa dám báo cáo. Chiếc Beechcraft mất cắp đã hạ cánh xuống Đồi Cọp, gần Lôi địa.

-Liên lạc với Gu-run chưa?

-Dạ, rồi. Không quân của ta phối hợp thám sát với không quân Ấn độ tìm thấy nơi phi cơ đáp.

-An toàn?

-Dạ, an toàn.

-Nghĩa là địch đã thoát khỏi phi cơ và hiện ở Lôi địa.

-Dạ.

-Chết rồi. Đồng chí Kiang Pô vừa bố trí đưa thái tử Bô-kha từ Tích lan …

-Đồng chí Kiang Pô gọi dây nói tới khẳng định là không có gì đáng ngại.

-Bậy thật. Tại sao anh không trao đìện thoại cho tôi?

-Tôi không dám, vì … vì … con Masin …

Tướng Khẩu Cầm lại thở dài, cay đắng:

-Phải, vì con Masin … Bọn Z.28 đã giết con Masin, mình phải trả thù.

Ông đấm bàn tay phải, bàn tay không bị bó bột xuống mặt bàn làm máy đìện thoại rớt văng xuống đất.

-Mình phải trả thù, anh hiểu chưa?

Viên bí thư nhíu mày trước cử chỉ hung dữ của thượng cấp. Tướng Khẩu Cầm nhặt máy điện thoại, giựt đứt giây, liệng mạnh vào tường cho vỡ từng mảnh lả tả. Sau đó, ông đá tung cái bàn gỗ nặng nề qua khung cửa sổ bỏ trống. Ông tướng mật vụ thường lên cơn giận đùng đùng như vậy. Khi ấy, ông khoa chân múa tay, cặp mắt đỏ ngầu, thuộc hạ đều im phăng phắc hoặc khôn hồn lỉnh ra chỗ khác. Lần này viên đại úy bí thư vẫn đứng yên vẻ mặt bình thản. Tướng Khẩu Cầm quátr oang oang:

-Cút đi, mày ở đây làm gì?

Viên bí thư đáp:

-Ông chưa ra lệnh.

-Đồ chó. Đồ ngu. Đồ khốn. Mày bảo chúng nó sửa soạn xe cho tao.

-Ông đi đâu?

-Đi đâu, kệ tao. Tao đến nhà Sankru.

-Linh cửu của đại tá Sankru đang quàn tại tư dinh, ngày mai mới an táng. Ông đã giết Sankru, không lẽ ông đến điếu tang và tạ lỗi với bà vợ?

-Hừ … Còn lâu tao mới điếu tang. Tao gặp mụ vợ để nói chuyện. Mụ ấy chịu hoàn toàn trách nhiệm về cái chết của con Masin. Tao sẽ ra tối hậu thư cho mụ. Trong vòng 12 giờ đồng hồ phải nộp Z.28 cho tao xử tội. Nếu không được, tao sẽ cắt thủ cấp mụ Sankru tế vong hồn con Masin, rồi lóc thịt phơi khô dùng làm ly đựng rượu (1)

-Bờ vách có tai, nếu những lời lẽ này lọt vào tai quốc vương Mahêna hoặc thái tử Bô-kha thì kế hoạch cách mạng của ông sẽ thất bại. Từ trước đến nay, ông chỉ hoạt động âm thầm chưa hề ra mặt. Phe địch chỉ chờ ông sơ hở là hại ông. No mất ngon, giận mất khôn, ông quá thương tiếc con ngựa quý nên đại cuộc có thể hư hỏng, tôi thành thật khuyên ông …

-Khuyên tao, trời ơi, mày là thằng bí thư quèn, thằng đại úy mạt, dám mở miệng dậy đời ông thiếu tướng chỉ huy trưởng An ninh, tổng thống tương lai của nền cộng hòa Nêpal tương lai.

-Thưa tổng thống tương lai, chính vì chức vụ tổng thống tôi phải can gián …

-A, thằng này lấn quyền, thằng này hỗn xược… Nếu không nghĩ tình mày là đàn em trung thành ruột thịt, theo tao như bóng với hình từ nhiều năm qua, tao đã bắn mày nát sọ. Mày xéo khỏi phòng này ngay.

Viên bí thư lùi một bước, giọng nói vẫn dịu dàng:

-Xin ông nguôi giận.

Tướng Khẩu Cầm rút phăng khẩu súng ở thắt lưng ra:

-Cho mày một phút. Nếu mày không chịu ra khỏi phòng tao sẽ lảy cò.

Viên bí thư ôn tồn:

-Thiếu tướng sắp loạn óc đến nơi. Tôi có trách nhiệm bảo vệ thiếu tướng đúng với chỉ thị của đồng chí Kiang Pô.

Tướng Khẩu Cầm nâng khẩu súng lên ngang mặt:

-Mày là cộng sự viên thân tín, còn gần gũi hơn cả vợ con nữa nên tao mới cho mày biết sự liên hệ giữa tao và đồng chí Kiang. Trả công cho sự trung thành tuyệt đối ấy, tao hứa bổ nhiệm mày làm tổng trưởng Nội vụ. Té ra mày được đằng chân lân đằng đầu. Cái triển vọng làm tổng trưởng Nội vụ làm mày quên tuốt luốt cấp bậc tép riu của mày, mày tưởng mình có quyền giảng dậy luân lý và làm cố vấn tối cao cho tao. Thôi, tao không thể khoan hồng với mày nữa...

Tướng Khẩu Cầm bóp cò. Cái kim hỏa kêu một tiếng cộp khô khan. Viên đạn không phọt khỏi nòng súng và gây tiếng đoàng như thường lệ. Viên bí thư vẫn sống nhăn. Tướng Khẩu Cầm hốt hoảng tháo bì đạn. Sạt giơ trống rỗng. Khẩu Cầm nhìn bì đạn rồi nhìn viên bí thư. Giọng ông run run vì tức tối:

-Mày?

Viên bí thư vòng tay, cung kính:

-Dạ, xin ông tha lỗi. Tôi phải gỡ hết đạn, đề phòng ông nóng giận bất thần, có hại cho kế hoạch đảo chính. Vả lại tôi không bao giờ dám tự ý. Nhất nhất mọi việc tôi đều xin lệnh.

-Xin lệnh? Xin lệnh? Thằng khùng, mày xin lệnh ai?

-Thưa, tôi xin lệnh đồng chí Kiang.

Tướng Khẩu Cầm tiến một bộ như thể ông bị cận thị nặng, ông cần rút ngắn khoảng cách với viên đại úy bí thư để nhìn hắn được rõ hơn:

-Mày làm việc dưới quyền đồng chí Kiang?

Viên bí thư không đáp. Nhưng một người mới bước vào phòng đã trả lời thay:

-Đúng.

Người này là Kiang Pô, một trong những thủ lãnh khét tiếng của Quốc tế Tình báo Sở.

Tướng Khẩu Cầm sững sờ, tay đánh rơi khẩu súng:

-Đồng chí Kiang!

Về mọi phương diện, Kiang Pô và tướng Khẩu Cầm là 2 thái cực. Tướng Khẩu Cầm cao to, bề thế, sức khỏe hiện ra sung mãnh trên nước da hồng hào, những bắp thịt cuồn cuộn. Kiang Pô trái lại thấp thỏi, vai hẹp và mỏng lét, trên cánh tay chỉ thấy những đường xanh lè của gân máu. Mặt Kiang cũng xanh lè như kẻ mắc bệnh sốt rét kinh niên. Tướng Khẩu Cầm được tạo hóa phú cho luồng nhỡn tuyến đặc biệt. Tuy nhiên cái nhìn đầy nghị lực này được pha trộn chất ướt hào hoa chứng tỏ ông là con người đam mê, nhất là đam mê nữ phái. Còn ở Kiang Pô thì không, hoàn toàn không. Nhỡn tuyến thật sáng, sáng như được bồi dưỡng bằng bình điện. Cặp mắt không chứa đựng một thoáng đa tình nào. Cặp mắt của kẻ chuyên điều khiển những việc kinh thiên động địa. Cặp mắt của kẻ chuyên giết chóc hàng loạt. Ngoại trừ cặp mắt, trên thân thể Kiang không còn cái gì cho thấy hắn là con hùm xám gián điệp hành động. Không ai có thể ngờ Kiang Pô là xếp sòng Tình báo Sở. Không ai dám ngờ Kiang Pô là bậc thầy đáng nể về mọi môn võ Á đông, từ Thiếu lâm tự đến nhu đạo, từ karatê đến cước pháp Xiêm la, từ võ Bình định cận vệ đến bí kíp đánh dao Mã lai và bắn ná Bhu-tan. Chưa nói đến tương lai, chỉ riêng địa vị hiện tại của tướng Khẩu Cầm đã do bàn tay phù thủy phi thường của Kiang Pô nhào nặn. Kiang Pô cung cấp tất cả những gì tướng Khẩu Cầm cần tới. Tiền bạc. Quân dụng. Kỹ thuật. Và cán bộ. Từ lâu tướng Khẩu Cầm biết chung quanh ông có nhiều tai mắt của Kiang Pô. Ông không dè trong số đó có cả viên bí thư từng lặn lội theo ông từ thuở hàn vi.

« Đồng chí » Kiang kéo ghế mời Tướng Khẩu Cầm:

-Đúng. Hắn làm việc dưới quyền tôi. Vì vậy tôi đã yêu cầu anh giành ghế nội vụ trong Nội các cho hắn. Cái chết đột ngột của con Masin làm anh bấn loạn thần kinh. Anh cần dưỡng trí một thời gian. Chúng tôi sẽ lo liệu mọi việc giùm anh.

Tướng Khẩu Cầm đáp:

-Tôi chẳng còn thiết gì nữa. Những kẻ xa gần dính líu đến cái chết của con Masin phải chịu tội tùng sẻo và hành quyết, may ra tôi mới hết tư tưởng buồn chán.

-Anh sắp sửa được tùng sẻo và hành quyết bọn chúng. Tôi sẽ bắt gọn từng đứa, giải về đây cho anh trị tội. Thêm vào đó, tôi sắp biếu anh một con ngựa quý thay thế.

-Sự đối sử của anh hậu hĩ chưa từng thấy. Tôi xin thâm tạ anh ngàn lần. Nhưng anh Kiang ơi, trên cõi đời này chưa con ngựa nào có thể so sánh nổi với con Masin.

-Đang còn nhiều con vô danh khác. Chưa chắc con Masin của anh ăn đứt.

-Không tin.

Kiang Pô cười nhạt, đưa cho Tướng Khẩu Cầm bức ảnh một con ngựa. Bức ảnh lớn bằng bàn tay chụp màu Kodak sáng rực. Một con ngựa lông nâu, bờm trắng vàng, ghếch mõm nhìn thẳng ống kiếng chụp hình. Chân nó cao, gọn, mình tròn lẳn thoạt trông biết ngay là ngựa quý.

Kiang vỗ vai Khẩu Cầm:

-Tên nó là Kiang.

Khẩu Cầm trợn tròn mắt:

-Giống tên anh. Tôi hiểu rồi, nó là ngựa của anh. Ngựa do anh nuôi. Trời, tôi không dè anh có ngựa tốt, và anh nuôi ngựa giỏi nữa.

Kiang đủng đỉnh nói:

-Không phải ngựa riêng của tôi, mà là của Sở. Của Trung ương. Ông tổng giám đốc có một trại ngựa độc nhất vô nhị. Biết tính anh mê ngựa, ông tổng giám đốc hườm sẵn con Kiang này cho anh. Anh yên tâm, nó dư sức nhảy qua cái hào 9 mét, dư sức nhảy qua đầu đội sơn nhân cận vệ, dư sức cho mọi con tuấn mã ở đây ngửi bụi. Nội ngày hôm nay, phi cơ riêng của ông tổng đáp xuống Gô-sa với con con Kiang.

Tướng Khẩu Cầm lộ vẻ bối rối rõ rệt:

-Tôi không biết làm cách nào để xứng với tấm lòng ưu ái của ông tổng giám đốc.

Trùm gián điệp Tình báo Sở cười:

-Chúng mình là đồng chí sống chết có nhau, tính mạng còn không tiếc huống hồ con ngựa quý…

Quay sang viên đại úy bí thư, Kiang Pô đổi giọng:

-Phân đội thiết giáp rút hết chưa?

Viên bí thư đáp:

-Dạ, đơn vị cuối cùng ra khỏi Kát-man-đu hồi đêm. Họ xuống phía nam, tham dự cuộc tập trận phối hợp giữa quân bộ chiến và dù tại rừng Chi-toan. Lực lượng bảo vệ thủ đô hoàn toàn do ta kiểm soát, kể cả cấm vệ và không quân. Nói cho đúng, không quân không đáng ngại, nó chỉ gồm trên dưới một chục phi cơ chiến đấu cũ mèm. Đáng ngại là phân đội thiết giáp vì đơn vị trưởng và đa số sĩ quan tham mưu trung thành với phe bảo hoàng.

-Thấy biến, họ có thể kéo rốc về…

-Thưa, đơn vị trưởng thiết giáp đã bị thay thế. Hùm thiêng bị sa cơ nên đương sự đành lép vế.

-Các cuộc biểu tình tuần hành?

-Thưa, đã bắt đầu ở Tê-tang. Nội mai hay mốt, nó sẽ lan rộng đến nhiều thị trấn khác, trước khi bùng nổ dữ dội tại đây.

Kiang Pô nhún vai, chìa tay cáo từ tướng Khẩu Cầm:

-Anh bằng lòng tổng trưởng Nội vụ tương lai của anh chưa?

Trong thâm tâm, Khẩu Cầm không mấy thỏa mãn. Tiếng là bí thư, tên đại úy nhũn nhặn, ngoan ngoãn và kín miệng này sẽ là nhân vật điều khiển trong bóng tối. Dầu muốn dầu không, ông trở thành bù nhìn. Ông không oán trách, không buồn nản. Vì ông không có chân trong đảng cộng sản. Ông liên kết với Kiang Pô và Quốc tế Tình báo Sở Trung hoa trong mưu đồ lật đổ ngai vàng và phe Sankru. Ông say mê chức vị tổng thống và sẵn sàng chấp nhận mọi sự thua thiệt.

Khẩu Cầm từng bắt tay Kiang Pô nhiều lần. Lần này, ông mới nhìn rõ, và ông rùng mình, ớn lạnh. Bàn tay ông luôn luôn ướt và hơi mềm mặc dầu ông giỏi atêmi, những đầu ngón, cạnh và lòng của nó đã kéo đầy da dầy cộm sau nhiều tháng, nhiều ngày ngâm thuốc, luyện tập tích cực. Bàn tay ướt, hơi mềm là bàn tay ham khoái lạc vật chất, bàn tay luôn luôn được hưởng thắng lợi trên tình trường.

Bàn tay của Kiang Pô trái lại khô khan và cứng nhắc: bàn tay tượng trưng của sự lạnh nhạt và chai lì, bàn tay của kẻ hung tợn tột độ và có tham vọng vô bờ bến. Màu sắc cũng độc đáo, nó vàng lợt lợt. Người Á đông thì nước da phải vàng, song màu vàng ở bàn tay Kiang pha lẫn với trắng sám và đỏ, cam. Phàm bàn tay con người, bất luận người nước nào -trừ người da đen tuyền- đều mang một trong 5 màu điển hình: trắng, sám, đỏ, cam, vàng. Một số những người hội đủ ngũ sắc chưa đến một phần nửa triệu. Nghĩa là trong số năm trăm ngàn người chỉ có một người. Tổng số dân cư trên trái đất là hai tỉ, nói cách khác, trên trái đất (chưa trừ dân hắc chủng) nhiều nhất ba, bốn ngàn người có bàn tay như Kiang Pô.

Khẩu Cầm từng tự hào là người hùng Nê-pan, ông không hề biết sợ, vậy mà đứng trước người đàn ông nhỏ thó, bộ mã bình thường, da mặt xanh mét, da tay vàng vàng, ông lại bủn rủn. Ông có cảm tưởng ông là con chồn non ngây thơ, khờ dại và Kiang Pô là cọp chúa.

Ông run run:

-Dạ, bằng lòng, rất bằng lòng. Tôi đặt hết tin tưởng vào sự lãnh đạo của đồng chí. Tôi chỉ còn một nguyện vọng…

Cái cười vui vẻ của Kiang Pô là tướng Khẩu Cầm cụt hứng:

-Hiểu rồi. Nguyện vọng của anh là thộp cổ tên Z.28 về đây cho anh trị tội.

-Anh đã tóm được hắn?

-Chưa. Nhưng đó chỉ là vấn đề ngày giờ do tôi định đoạt…

Kiang Pô xòe rộng bàn tay cho Khẩu Cầm nhìn thấy. Trong lòng bàn tay có điếu thuốc lá. Kiang nắm lại, rồi mở ra. Điếu thuốc bị bẹp dí. Cử chỉ nắm mở của Kiang hàm ý Văn Bình Z.28 đã sa vào thế cá chậu chim lồng.

Cười lớn, Kiang rảo bước nhanh ra cửa.

Z.28 mắc mưu trùm gián điệp Bắc Kinh Kiang Pô? Đúng hay sai, chờ thời gian trả lời…

Chú thích:

(1) dùng sọ của kẻ thù làm ly uống rượu hoặc làm bát ăn là tập tục thường thấy ở Nêpal, Bhutan và Sikkim, dọc rặng Hy mã lạp sơn.

Chương I

Tiến >>

Đánh máy: tran datrau2022
Nguồn: tran datrau2022 - VNthuquan.net-Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 24 tháng 5 năm 2022