sgecstasy

Khúc Tháng Chín


Bài thơ viết cho người ở lại biển đông.

Tháng chín. Gió
Thung lũng trời đầy gió
Gió chạy trên đồi
Ngang qua hồn tôi
Nhớ xác em trôi
Cuối bải đầu ghềnh
Lâu lắm rồi
Tôi không còn nhớ


Thời gian qua mau
Sợi tóc bạc màu
Em ở nơi nào
Tôi không còn khóc


Tháng chín. Mưa
Nước mắt Mẹ rơi ngày xưa
Đêm Cà Mau con đi
Mang theo chẳng có gì
Ngoài hai chục đồng bạc
Mẹ chắt chiu để dành


Nhớ buổi tối ở bến xe đò Cần Thơ
Con nằm ngủ trên chiếu
Mẹ ngồi trên đất
Cầm quạt đuổi muỗi cho con
Muỗi không cắn con
Cắn mẹ
Mẹ ơi


Tháng chín. Biển
Thuyền trôi mười bốn ngày
Đói. Không còn gì để ăn
Khát. Sao trời lại không mưa?
Em mệt lả người
Môi tím ngắt nụ cười
Thôi, em đừng khóc nữa


Em bỏ anh đi rồi
Sợi tóc em trôi
Cuối chân trời


Tháng chín. Gió
Thung lũng đầy gió
Hồn anh đầy gió
Có con chim nhỏ
Bay vào trời xanh
Em về trong giấc ngủ anh
Nhớ nhau nhiều
thì cũng đành vậy thôi


sgecstasy

Được bạn: vdn 12.11.11 đưa lên
vào ngày: 12 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Khúc Tháng Chín"