sgecstasy

Còn Đó Nỗi Buồn

Mười tám tuổi, tôi tập tểnh làm thơ
Hai mươi năm sau bài thơ đọc lại
Vẩn thấy nỗi buồn của mình nằm đó
Giữa vần thơ của một thời bé dại
Thời gian qua không bao giờ trở lại
Ra đi, em mãi không quay trở về
Cổng trường xưa tôi không còn đứng đợi
Vạt áo ai bay trắng cả đường về
Ôi! Những bài thơ tình thời niên thiếu
Viết lên trên những trang giấy học trò
Lời thơ ngu ngơ không vần, lạc điệu
Tôi thơ ngây, vụng dại nói yêu người
Mây trời xanh trên tháng ngày tuyệt vọng
Sóng mang em đi giữa tuổi xuân thì
Bờ biển Songkhla cát trắng tôi ngồi khóc
Nhớ thương một người vĩnh viễn ra đi
" Mẹ vẫn còn khóc
Đã hai mươi lăm năm rồi
Nhắc lại, nước mắt vẫn còn rơi
Chúng ta bỏ quê hương ra đi
Bất cứ vì một lý do gì
Cũng không thể bù đắp lại những gì đã mất
Em còn quá trẻ, em ơi "
Sợi tóc em rơi hoài trong ký ức
Tôi mãi miết đi tìm chẳng thấy đâu
Thôi. Em đừng về nữa từ tiềm thức
Tôi giờ đây tóc đã bạc phai màu
Mối tình đầu trôi dạt theo con nước
Giữa cuộc đời nghiệt ngã của dòng sông
Ta không còn bên nhau như ngày trước
Chuyện ngày xưa nhớ lại thêm đau lòng

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Còn Đó Nỗi Buồn"