sgecstasy

Muộn

Có phải đã quá muộn màng
để nói lên những lời xin lỗi?
Những giọt nước mắt em rơi xuống
như những viên đá cuội ném xuống mặt hồ
đập vở tan yên lặng dòng sông.
Anh không muốn tự bào chữa cho mình
vì những điều đã xảy ra.
Anh chỉ ân hận đã làm cho em buồn
vì những khát vọng của riêng ta.
Nữa đời người đã đi qua
vẩn thấy mình xa lạ.
Một ánh mắt buồn,
một thất vọng không tên.
Em không là người có lỗi.
Lỗi ở nơi anh không kiềm chế được lòng mình.
Chạy đuổi theo cái bóng một chuyện tình
dù biết trước sẽ không thành sự thật.
Ôi ! ảo vọng một đời
anh cất dấu trong tim.
Nữa đời người đã đi qua
Thức giấc giữa cơn say
Tìm kiếm đều gì
Hạnh phúc trắng như mây bay
Lời nói chân thật trở thành vô nghĩa
Giấc mộng qua rồi theo giọt nước mắt em rơi.
Ánh mắt em, nhìn anh qua làn nước mắt
nói lên muộn phiền em cất dấu một đời.
Có phải đã quá muộn màng
để làm lại từ đầu?
Em nói đi, xin đừng bỏ anh đi.
Chặng đường chúng ta đã đi qua
hơn mười năm lẻ
Chẳng lẽ nào không giữ được bước người đi.

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Muộn"