Dzuylynh

TRÊN DỐC ĐỜI


 
                               thân quý tặng Thương Giang
Trên dốc đời ,người ta đánh tráo thân phận bởi vầng dương ,
ánh trăng và ngân hà tinh tú
Trên đốc đời , đồng tử con ngươi bị thui chột ,
con tim mù loà , bất lực... bởi con thuyền yêu thương lạc bến
Ta thấy người treo ngược linh hồn ,
trượt từ trên đỉnh yêu thương xuống tận cùng lãnh cảm...
Ta thấy người ngồi khóc dưới cơn mưa ,
gục đầu nghe bản xô nát bên hồ , dưới ánh trăng hoang viễn mộng .
Trên dốc dời ,
Em cô đơn ngồi cười một mình trong khát khao nỗi nhớ một vòng tay mặt trời rực cháy !
ở lưng chừng ảo giác
Ta bật cười khản giọng vỡ vách núi thời gian
bức tường quá khứ tang thương loang lổ và ráo hoảnh giọt nước mắt hoà tiếng cười em bi hận
Dưới chân đời ,
lũ xác chết chen nhau mở nắp quan tài ,
ngồi tán gẫu lời cát đá vô sinh
Những con ma văn nghệ ôm nhau cười rú khúc Tỳ Bà Hành Bạch Cư Dị .
Bầy đom đóm nép vào nhau , chia nhau đóm lửa ma trơi lập loè đầy kiêu hãnh ... rẻ tiền
Người kỳ nữ thắp lửa lòng hong bầu rượu giữa buốt giá mùa đông ,
tiếng ho vỡ toang lồng ngực , rướm máu
Hạt sương lăn trên giai điệu thi cầm,
lạnh toát tam muội hoả
Dưới chân đời ,
người chiến binh ngồi cần cù đếm chiến tích ký ức trên những vỏ đạn đồng đen nhàu nát
Dưới chân đời,
người đàn bà ngồi vo viên hạt lệ gửi người tình dĩ vãng
Dưới chân đời ,
ta ngồi chờ em gạ đổi những vần thơ lấy một cánh xương rồng sa mạc hoang vu bỏng rát
Ở giữa đời
ta chờ em một thoáng hương sương trong ngần thánh thiện
làm từ tâm lộ phí chuyến hành hương về cội nguồn tĩnh thức
Ở giữa đời
ta chờ em để chẻ đôi sợi tóc rối màu hạt dẻ rẽ lệch đường ngôi tít tắp
Cuối chân đời
có tiếng cười khục khặc của trái tim khô nứt nẻ
Trên dốc đời , ai kéo lê tiếng guốc vẹt mòn khua khốc gõ tiếng chày kình hồi Bát Nhã Ba La Mật Tâm Kinh .
Em ngồi chẻ củi trái tim mình , hâm lại một chút tình đã nguội .
một mình...
cô đơn lặng lẽ
Ta thấy những chiếc bóng da vàng vất vưởng tha hương viễn xứ
Trên dốc đời , ngàn cánh Hạc vút cao tận chân mây ,
nhả ra những nụ hoa thuỷ tinh tinh khiết
Có một nụ hoa lăn xuống , chạm búng khẽ tiếng vỹ cầm đơn điệu
âm thanh bật máu ,du dương , huyễn hoặc, vút cao , u tịch
Chiếc lá mùa Thu ngập ngừng bên song cửa hẹp,
lặng lẽ đưa tay gầy guộc khẽ vẫy con gió chướng mùa Đông
Trên dốc đời , có tiếng thở dài quạnh quẽ
cô đơn , trống vắng ngợp hồn
tái ê ,ê ủ...
Từ khoảng tối cuộc đời nhìn lên , mặt trời chìm vào giấc mộng mị cô đơn
Trên đốc đời cúi xuống , mặt trăng lầm lũi chuyên cần ,
thả sợi tơ giăng kín phím đàn...
tiếng vỹ cầm ngưng bặt.
Mùa Thu giãy chết , vô tình bỏ quên xác lá khô mục ruỗng bên ngoài cánh cửa thời gian
thời gian dẫy chết
có nỗi buồn đâu đây ập đến
buồn...
Như đời em
Như đời ta
Nỗi buồn bủa xuống mặt người
Buồn
Từ ngày qua tháng
Buồn
Từ tháng qua năm
Buồn
Từ năm qua hết cuộc hồng trần ...
-July31.2010 -
Dzuylynh

Được bạn: vdn 24.1.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "TRÊN DỐC ĐỜI"