nguyênhoang

NGÕ XƯA


Ta quay về,
khi đường băng còn sương đẫm.
thành phố trở mình, bởi tiếng rú động cơ
mười mấy năm xa,
chắc phải nhiều thay đổi?
Nhìn lại miền xưa, lòng cảm thấy bồi hồi.

Lặng lẽ đi, qua ngõ dài ngập bóng tối.
những hàng cây cằn cỗi đứng, thản nhiên nhìn
mặc thế sự, có buồn vui không cần biết
ngày nắng lên và chiều xuống mưa giăng.

Kỷ niệm cũ chập chờn nhớ ánh mắt.
chứa chấp niềm phiền muộn giữ riêng mang
có đôi lúc nhìn xa xôi nhung nhớ..
một điều gì, khó bày tỏ cho ai?

Sau tiễn đưa người khách lạ, không lại..
kẻ trao tình, về bến ấy dõi trông
cánh thiên di đã bạt ngàn phiêu lãng
đò neo chờ, bốn mùa tiếp đi sang.

Tri âm hỡi! Bao giờ biển thôi mặn?
Thì tình nầy, mới phai nhạt trong tim..

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 11 tháng 8 năm 2018

Bình luận về Bài thơ "NGÕ XƯA"