Vivi

Xuân lạc vọng

Xuân lạc đất người tuyết trắng
Cố hương lạnh vắng rừng mai
Mỗi độ xuân về cố xứ
Nhặt sầu lữ thứ lệ rưng
Lật trang sử mới nửa chừng
Giữa lòng đất mẹ, mưa rừng khôn ngui
Hứng nỗi sụt sùi hoang dại
Vắt tâm kết lại cành mai
Ngóng bầy chim én lạc loài
Cuối trời đất khách, hình hài nhớ quê
Tổ Quốc não nề gió rối
Lê dân hấp hối tình rơi
Duyên cài hoa ảo nát đời
Rớt vườn mộng mị, tả tơi giống nòi
Vạt nắng lẻ loi giăng mãi
Mang hồn xuân hãi bể dâu
Mấy mươi xuân thấm bạc mầu
Mẹ quê mòn mỏi gạt sầu vọng đưa !
Vivi
Norway 22.01.09

Được bạn: vdn 23.1.09 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Xuân lạc vọng"