Hmhiennhan

KHOẢNH KHẮC VÀ VĨNH HẰNG



Trăng ngàn năm vẫn trẻ
Nên người gọi trăng non
Núi trăm năm vội mòn
Bên biển đời dâu bể

Ôm nỗi sầu yếm thế
Quen em trong ngại ngần
Hồn anh như mây trắng
Khóc cuộc tình phù vân

Vai kề vai ,thầm lặng
Nhìn trăng trên non ngàn
Gập ghềnh đời trống vắng
Nhớ quên cõi địa đàng

Ai tri kỹ với trăng ?
Từ nguyên thủy hồng hoang
Nợ duyên có vĩnh hằng?
Như biển xanh sóng trắng

Trăng dẫu nhạt sắc vàng
Nhưng nghìn năm vẫn sáng
Ta gặp em muộn màng
Mới hợp đã ly tan
Hmhiennhan

 

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 24 tháng 12 năm 2017

Bình luận về Bài thơ "KHOẢNH KHẮC VÀ VĨNH HẰNG"