RĐinh

VÃNG CẢNH VĂN MIẾU/QUỐC TỬ GIÁM





Phiêu du Văn miếu chiều Đông
Thẩn-thơ ngắm những bóng hồng thướt-tha
Cùng là vãng cảnh xem hoa
Thôi thời nhập bọn để mà vui chung

Cửa vào mỗi lúc một đông
Bốn lớp cổng gạch từ trong ra ngoài
Văn-miếu (môn), Khuê-văn (các) cổng cao
Thành môn, Trung môn ơi chao ! thấp tè
Tường xây bao bọc tư bề
Khung trời tĩnh lặng vỗ-về khách du

Cây xanh tạo cảnh thanh-u
Mấy hồ vỉa gạch vuông như bàn cờ
Mây soi bóng nước đục lờ
Vùng quê hơn được nước tù trong ao

Đường gạch xưa dẫn lối vào
Sân bày non bộ , xanh màu bon-sai

Trong đền Khổng-Tử ngồi ngai
Hai bên lộ-bộ, tượng vài nho gia
Riêng đất nước Việt-nam ta
Thờ Vua Lê, Lý cùng là Chu-văn-An

Đong-đưa mắt đọng cuối sàn
Dính hai cô hát nhát gừng… chứ... í… a…
Tính đi xem lá, xem hoa
Mà còn vương-vấn như là nhớ nhau !

Cuối vườn mãi tận phía sau
Lầu chuông, lầu trống mái bầu cong-cong
khung trời ngói đỏ tô  hồng
Góc mái điểm xuyết đầu rồng trắng xinh

Hồ Thiên-quang... ngoái xa trông
Hai bên toàn những bia ông cưỡi rùa
Tám (mươi) hai Tiến sỹ đời xưa
Cưỡi rùa có hưởng hơi rùa sống lâu ?
Sao mà con cháu đời sau
Văn-minh chậm tiến nào đâu khác rùa !

Xế tà trời lạnh, phùn mưa
Đành cam lỗi hẹn... dẫu chưa muốn về .

 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 26 tháng 9 năm 2016

Bình luận về Bài thơ "VÃNG CẢNH VĂN MIẾU/QUỐC TỬ GIÁM"